Vì Đồng Mỗ cực kỳ nôn nóng muốn thấy sư đệ lại thêm tại Ma Thiên Nhai
căn bản không ai dám cãi lời của nàng, cho dù là Vô Song thật ra cũng nể trọng Đồng Mỗ 3 phần, vì vậy ngay buổi chiều tà bọn họ một nhóm 4 người liền khởi hành đến Lôi Cổ Sơn.
Phương tiện đi lại là một cái vấn đề quan trọng, đầu tiên mà nói Thần Điêu có thể bay nhưng cũng không
phải là dạng phi cơ của kiếp trước, trọng tải của nó có hạn, nó chỉ có
thể đưa Vô Song cùng Đồng Mỗ trên lưng mà thôi hoặc cùng lắm thên một
cái đứa bé như Cẩu Tạp Chủng về phần thêm Tạ Yên Khách liền được tính là quá tải.
Vô Song cùng Đồng Mỗ đương nhiên sẽ không tách rời,
thật ra mà nói Đồng Mỗ chính là gấp đến sắp phát điên rồi, nếu Vô Song
lại tiếp tục kéo thời gian nàng không biết có quay lại tuyên chiến với
Vô Song hay không, Vô Song cùng Đồng Mỗ ở trên lưng Thần Điêu đã là việc không thể bàn cãi.
Trên lưng thần điêu thật ra cũng có thể mang
thêm Thạch Phá Thiên nhưng cả Vô Song cùng Đồng Mỗ cũng không nguyện ý,
trên đường hai người có thể có rất nhiều thứ cần trao đổi, có thêm người thứ ba kể cả đó là một đứa bé thì cũng có chút không tiện.
Thế
là Vô Song cuối cùng cũng làm ra quyết định, hắn liền sắp xếp để Tạ Yên
Khách mang Thạch Phá Thiên đến Tương Dương Thành, còn hắn cùng Đồng Mỗ
đi trước đến Lôi Cổ Sơn.
Lôi Cổ Sơn thật ra cũng không phải địa
điểm khó tìm gì, dẫu sao đây cũng là một cái địa danh chỉ có điều không
mấy ai biết Vô Nhai Tử ở đó mà thôi.
Lôi Cổ Sơn thật ra nằm ở quan ngoại, có thể coi là gần biên giới hai nước Mông Cổ - Đại Tống.
Đại thành gần nhất với Lôi Cổ Sơn có lẽ cũng chính là Tương Dương Thành,
đương nhiên còn một con đường khác là từ phương nam đi lên, đi qua Tô
Châu rồi hướng về phía Bắc, cũng có thể đi tới Lôi Cổ Sơn.
Sau
khi chia rõ lộ tuyến, nhóm bốn người lập tức xuất phát, từ Hành Sơn đến
Tương Dương Thành... quả thật không phải là quãng đường ngắn gì.
Về phần tại sao không bảo hai người Tạ Yên Khách đến Lôi Cổ Sơn luôn?, cái này liền là tính toán của VÔ Song, Vô Song sẽ không hoài nghi Tạ Yên
Khách cùng Thạch Phá Thiên nhưng hắn không đảm bảo lộ tuyến của bọn họ
thoát được khỏi tai mắt Hiệp Khách Đảo.
Nhất vạn cũng không bằng
vạn nhất, qua cuộc nói chuyện với Đồng Mỗ, Vô Song liền thực sự bắt đầu
ái ngại với Hiệp Khách Đảo, đây có thể coi là đệ nhất thế lực của võ lâm hiện nay, cực kỳ cường đại, một thế lực như vậy đã có dã tâm tấn công
trung nguyên thì ai biết tai mắt của bọn họ ở trung nguyên nhiều hay
ít?, trong võ lâm trung nguyên lại có bao nhiêu người trong bóng tối
thần phục Hiệp Khách Đảo?.
Nến nhớ một điều, nếu không có Vô Song chen vào một chân, khả năng rất lớn Đồng Mỗ hiện nay cũng đã trở thành
một thành viên của Hiệp Khách Đảo, Đồng Mỗ còn suýt nữa đầu nhập vào
Hiệp Khách Đảo thì Vô Song liền biết có rất nhiều kẻ nhất định cũng sẽ
đầu nhập nơi đây.
........
Từ Hành Sơn đi đến Lôi Cổ Sơn
cho dù có Thần Điêu trợ giúp cũng phải mất ít nhất 5 ngày lộ trình,
trong khoảng thời gian này cũng chỉ có một mình Vô Song cùng Đồng Mỗ ở
với nhau, hai người cho dù không mấy hòa thuận thì cũng không thể nào
một mực bảo trì im lặng.
Bởi Thần Điêu không thể bay xuyên màn
đêm nên ngay tối hôm đó cả Vô Song cùng Đồng Mỗ đều nghỉ lại ở một ngọn
núi vô danh, đương nhiên ngọn núi này cũng có thể có danh tính của riêng mình chỉ là cả Vô Song cùng Đồng Mỗ không ai biết đến mà thôi.
Trời tối lại thêm cả buổi chiều trên lưng Thần Điêu cho dù là Vô Song hay
Đồng Mỗ đều có chút mệt mỏi, hai người cũng không muốn ra ngoài săn bắn
thịt thú rừng mà chỉ lựa chọn ăn lương khô, tìm lấy một mảnh đất trống,
thắp một đốm lửa liền đủ.
Vô Song cùng Đồng Mỗ hai người ngồi bên cạnh đống lửa, vốn là ai làm việc nấy nhưng Vô Song nhờ ánh lửa lại
phát hiện ra sắc mặt Đồng Mỗ có phần không đúng.
Đồng Mỗ có một điểm yếu mà chính nàng cũng không nhận ra, bản thân Đồng Mỗ rất kém trong việc che dấu nội tâm.
Cái này một phần đến từ tính cách cùng thể chất của Đồng Mỗ nhưng mà một
phần cũng đến từ khuôn mặt của nàng, khuôn mặt của nàng chỉ là khuôn mặt một đứa trẻ, khác với khuôn mặt người lớn, khuôn mặt trẻ con còn chưa
có những góc cạnh rõ ràng, thậm chí còn chưa được định hình cụ thể, vì
vậy... khả năng che dấu cảm xúc gần như không có, khuôn mặt sẽ biến đổi
theo cảm xúc thực tế của bản thân, đây có thể coi là một phát kiến thú
vị mà Vô Song nhận ra khi ở cùng Đồng Mỗ.
Nhìn Đồng Mỗ, hắn cũng hiểu Đồng Mỗ còn chưa phát hiện ra cái điểm yếu này cảu bản thân mình, hắn liền bật cười.
“Đồng Mỗ, ngươi có gì muốn nói?, dấu trong lòng không tốt nha”.
Thật ra Đồng Mỗ đáng tuổi bà nội Vô Song bất quá cũng như A Thanh hay Tây
Thi, không hiểu sao hắn không có cách nào coi Đồng Mỗ trở thành trưởng
bối của bản thân mình.
Đồng Mỗ nghe Vô Song hỏi liền giật mình,
nàng không rõ tại sao Vô Song lại nói vậy nhưng nếu Vô Song đã nói thì
nàng cũng không muốn dấu tiếp trong lòng.
Thật ra cũng không có gì cả chỉ là... Đồng Mỗ muốn truyền lại cho Vô Song 1 chiêu tuyệt học.
Bản thân Đồng Mỗ ngay từ lúc đầu nhìn thấy Vô Song, phát hiện ra thể chất
của Vô Song nàng liền muốn dạy cho Vô Song môn tuyệt học này.
Môn tuyệt học này không phải là của sư phụ truyền lại cho nàng, cũng không
phải do nàng tự mình sáng tạo ra lại càng không ghi trong bất cứ cổ thư
hay cổ họa gì.
Môn tuyệt học này mang tên Huyền Minh Thần Chưởng.
Năm xưa sư phụ dẫn nàng ngao du thiên hạ, khi đó sư phụ gặp một nữ nhân
cường đại, có thể coi là cường đại nhất trong những nữ nhân mà Đồng Mỗ
đã nhìn thấy trong đời, một nữ tử áo xanh.
Nữ tử này mạnh đến mức ngay cả Đồng Mỗ bây giờ cũng không cảm thấy có hy vọng vượt qua nàng.
Đồng Mỗ không rõ sư phụ cùng nữ nhân này có quan hệ thế nào, nàng chỉ biết nữ nhân này cùng sư phụ có đánh một trận.
Nữ nhân không hề tinh thông chưởng pháp, quyền pháp hay cước pháp nhưng
theo lời sư phụ nàng nói thì nữ nhân này kiếm pháp đã thông thần.
Nữ nhân này cùng sư phụ nàng chiến 3 ngày 3 đêm, rốt cuộc nàng cùng với sư phụ quyết thắng bại... bằng một chiêu chưởng pháp.
Nói về chưởng pháp, sư phụ nàng – Tiêu Dao Tử đương nhiên lựa chọn Thiên
Sơn Lục Dương Chưởng về phần nữ tử kia, nàng lại dùng Huyền Minh Thần
Chưởng.
Kết quả... là sư phụ nàng thua một chiêu nửa thức, đây
cũng là lần đầu tiên huyền thoại về một sư phụ vô địch trong lòng nàng
sụp đổ, chí ít nàng biết thiên hạ có người thắng được Tiêu Dao Tử.
Tiếp theo nàng cũng không rõ lắm tại sao nữ tử này lại ghi xuống Huyền Minh
Thần Chưởng cho sư phụ nghiên cứu, bản thân sư phụ nàng từ đó cũng một
mực giữ lại Huyền Minh Thần Chưởng không truyền ra ngoài đồng thời cũng
muốn tìm một truyền nhân cho Huyền Minh Thần Chưởng.
Tiếc thay
Tiêu Dao Tử một đời tìm được 3 vị đệ tử, ai cũng là siêu cấp thiên tài
nhưng không một ai phù hợp Huyền Minh Thần Chưởng.
Huyền Minh
Thần Chưởng thật ra cũng không khó luyện, chỉ cần là đi theo con đường
tu luyện âm nhu nội công, chỉ cần nội lực đạt đến chí âm trạng thái thì
liền có thể luyện thành Huyền Minh Thần Chưởng có điều Tiêu Dao Tử khinh thường loại Huyền Minh Thần Chưởng này.
Theo lời Tiêu Dao Tử để
lại, Huyền Minh Thần Chưởng phải cho Chí Âm thể chất vận dụng, chỉ có
như vậy mới có thể hiện ra toàn bộ phong mang của nó, là chí âm chưởng
pháp mạnh mẽ nhất thiên hạ.
Sau khi Tiêu Dao Tử mất, nhiệm vụ tìm kiếm truyền nhân cho Huyền Minh Thần Chưởng từ đó liền giao lại cho
Đồng Mỗ bởi nàng là đệ tử tuy nhất được biết đến trận chiến của sư phụ
cùng nữ tử kia hơn nữa theo Tiêu Dao Tử thì đại đệ tử Vu Hành Văn có thể coi là người sống lâu nhất trong đám đệ tử của ông.
Đồng Mỗ tu
luyện Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, môn nội công này còn có
một cái tên khác là Thiên Trường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân Công, trong tuyệt học phái Tiêu Dao thì đây là môn tuyệt học duy nhất có khả năng
kéo dài tuổi thọ con người, đương nhiên điều kiện là có thể an ổn sống
qua mỗi lần tán công.
Cái câu chuyện xưa này ngoại trừ Đồng Mỗ
không một ai biết cả chỉ là chính Đồng Mỗ cũng không biết người nữ tử
kia vẫn còn tồn tại nơi nhân thế, nàng đương nhiên chính là A Thanh.
Công tâm mà nói bằng thực lực chỉ dưới Thiên Đạo của A Thanh năm đó nàng
muốn bại Tiêu Dao Tử cũng không khó nhưng Tiêu Dao Tử lại là một trong
số ít những người mà nàng nể phục trong suốt triều dài lịch sử võ lâm vì vậy nàng muốn đến chiêm ngưỡng phong thái vị kỳ nhân này.
Giữa A Thanh cùng Tiêu Dao Tử năm đó liền nổ ra một trận chiến, cho dù là A
Thanh ấp chế cảnh giới quyết đấu với Tiêu Dao Tử nhưng chính A Thanh
cũng không thể không thừa nhận, nếu không phải thể chất của nàng được
Thiên Đạo tẩy lễ thì khi cùng cảnh giới quyết đấu người thua chắc chắn
là nàng.
Đến cuối cùng hai người muốn một chiêu định thắng bại,
bản thân A Thanh trừ khi vận dụng Thiên Đạo Kiếm Kỹ nếu không cũng không thể nào thắng được Tiêu Dao Tử tất nhiên nàng sẽ không sử dụng võ kỹ
cấp độ ‘tiên võ’ này vì vậy nàng nghĩ đến Huyền Minh Thần Chưởng.
Thân là người sống không biết bao nhiêu năm tháng nàng đương nhiên cũng biết đến Huyền Minh Thần Chưởng, khi đó nàng cũng suy nghĩ rất đơn giản, nếu Thiên Sơn Lục Dương Chưởng là chí dương chưởng pháp thì nàng muốn chọn
chí âm chưởng pháp, sau đó hai người liền đối chưởng.
Công tâm mà nói Thiên Sơn Lục Dương Chưởng cùng Huyền Minh Thần Chưởng không phân
cao thấp nhưng A Thanh chính là thắng nhờ thể chất, ai bảo thể chất của
nàng được Thiên Đạo gia trì?, thể chất của Tiêu Dao Tử đúng là cực kỳ
đáng sợ bởi ông ta là Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể bất quá đối
mặt với Thiên Đạo vẫn như cũ không thể chiến thắng.
Tất nhiên
cũng phải nói một chút, A Thanh bình thường tâm cao khí ngạo, mắt cao
hơn đầu, nàng căn bản sẽ không tự hạn thân phận đi gặp Tiêu Dao Tử nhưng mà đấy là trước khi Đế Thích Thiên đến.
Sau khi Đế Thích Thiên
đánh bại A Thanh, bản thân A Thanh liền thay đổi rất nhiều lại thêm Đế
Thích Thiên lấy đi Tâm Giới làm toàn bộ thế giới đảo điên, vô số thế
giới xảy ra biến cố, dòng thời gian lồng ghép lên nhau, đây cũng là lý
do tại sao A Thanh có thể một lần nữa gặp lại Tiêu Dao Tử dù sao Huyền
Minh Thần Chưởng xuất hiện sau thời kỳ Thiên Long Bát Bộ không biết bao
nhiêu năm, không phải dòng thời gian đảo ngược thì sao A Thanh có thể
biết chiêu này mà mang ra đối nghịch cùng Tiêu Dao Tử?.
Trận
chiến năm đó thật ra A Thanh cũng muốn mượn sức Tiêu Dao Tử cùng nàng
tiến vào Phật Sơn đáng tiếc rốt cuộc nàng vẫn từ bỏ ý nghĩ này, không
phải Tiêu Dao Tử không mạnh mà là vì ông ta... không đủ đặc biệt.
Có lẽ trên đời chỉ có loại người như Vô Song mới đủ đặc biệt để nàng gửi
gắm, mới đủ đặc biệt để nàng hy vọng, để nàng có vốn một trận chiến cùng tồn tại ẩn dưới Phật Sơn kia.
Lại nói tiếp về Đồng Mỗ.
Đồng Mỗ cho dù có một ngàn cái, một vạn cái không thích Vô Song nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật là Vô Song rất ưu tú.
Ưu tú ở đây là dựa trên cái nhìn của Tiêu Dao Phái đối với người khác.
Tuổi tác của Vô Song tuyệt đối không lớn vậy mà lại có thể cùng Long đảo chủ đánh một trân?, cho dù là Vô Song sử dụng thủ đoạn đặc dị nhưng thủ
đoạn cũng là một phần của chiến lực, chiến lực cỡ đó thì ngay cả tâm cao khí ngạo như Đồng Mỗ cũng tự thẹn không bằng.
Cho dù bỏ đi thủ
đoạn đặc dị của Vô Song thì cũng đừng quên hắn bằng này tuổi đã rất gần
ngũ tuyệt cảnh giới, không chỉ nội lực mà kể cả thân thể, chiêu thức,
tốc độ, lực công kích... đều đã tiếp cận rất gần với ngũ tuyệt cao thủ, ở cái độ tuổi của Vô Song bản thân Đồng Mỗ cũng chỉ vừa đạt đến đại tông
sư mà thôi, căn bản không thể so sánh.
Về vấn đề dung mạo?, kể cả không muốn nhưng Đồng Mỗ vẫn phải gật đầu, bất kể là trong trạng thái
nam hay nữ thì dung mạo Vô Song đều phải dùng từ xuất sắc để hình dung.
Về đa tài đa nghệ?, về tạp học?, mấy cái này Đồng Mỗ không quá rõ ràng
nhưng chỉ cần nhìn vào y thuật cùng khả năng dịch dung của hắn liền đã
đủ để Đồng Mỗ công nhận.
Quan trọng nhất Vô Song là Chí Âm Thể.
Sư phụ nàng – Tiêu Dao Tử sống cả đời còn chưa thấy Chí Âm Thể.
Nàng cũng đã sống gần trăm năm, đến bây giờ mới là lần đầu tiên nhìn thấy Chí Âm Thể.
Đồng Mỗ biết thiên hạ này rất có khả năng chỉ có duy nhất Vô Song là Chí Âm
Thể, có thể chục năm sau hay trăm năm sau sẽ có một cái Chí Âm Thể xuất
thế nhưng mà nàng có thể đợi được sao?, đáp án tất nhiên là không đợi
được.
Đồng Mỗ sau khi nghĩ thông suốt, nàng liền quyết định thay vị thần bí nữ tử kia truyền cho Vô Song – Huyền Minh Thần Chưởng.
Nàng muốn thay sư phụ hoàn thành tâm nguyện của người.
Lại nói thật ra Vô Song có ơn với nàng nhiều hơn là có oán.
Nàng từng nghĩ là mình cứu Vô Song khỏi tay Lý Tứ nhưng mà nàng mười phần
sai, nếu mà Vô Song lại dùng cái thủ đoạn kia chỉ sợ Lý Tứ mới là người
cần phải cứu, Vô Song vốn không muốn nàng trợ giúp, chính nàng mới liên
lụy đến hắn.
Sau này Vô Song còn mở ra cớ hội cho nàng gặp mặt sư đệ, chỉ cần nàng có thể sống chung với sư đệ nốt quãng đời còn lại thì
ân tình của Vô Song với nàng không khác gì công tạo hóa.
Nàng bản tính cao ngạo sẽ không chấp nhận cúi mình hối lỗi với đối phương nhưng
nàng là Thiên Sơn Đồng Mỗ, nàng cũng không muốn nợ người.
Vô Song có ơn với nàng, nàng liền sẽ trả đủ.
......
P/S:
Huyền Minh thần chưởng xuất hiện trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký, công
phu này được Bách Tổn đạo nhân sử dụng, được cho là đã thất truyền,
nhưng lại xuất hiện hai người có khả năng sử dụng là Huyền Minh nhị lão.
Hai người Huyền Minh Nhị Lão cho dù thật sự có thể luyện được Huyền Minh
Thần Chưởng nhưng cũng không đầy đủ, bắt buộc phải hợp lực hai người mới có thể thi triển chưởng pháp, so sánh với Huyền Minh Thần Chưởng của
Bách Tốn Đạo Nhân căn bản không cùng một cấp bậc.
Huyền Minh thần chưởng được xem là môn võ công âm hàn độc địa nhất trong tiểu thuyết
Kim Dung. Người trúng chưởng bị dấu vết của chưởng lực màu đen sẫm in
trên người, lạnh buốt toàn thân, độc tính dần lan vào ngũ tạng, không
thuốc gì chữa được.