Bên trong huyệt động, Vô Song cùng với Long đảo chủ vẫn đang đạt thành
một loại ăn ý, cho dù cả hai đều không hề muốn phối hợp với đối phương
nhưng mà kể cả như vậy hai người tạm thời không ai có thể thoát ra khỏi
loại ăn ý này, tạm thời hai người không ai có thể di chuyển, không ai có thể rời khỏi.
Long đảo chủ đương nhiên cũng chẳng muốn phá hoại
sự ăn ý này còn Vô Song thì căn bản không thể nào thoát ra khỏi trạng
thái này, đến chính cả bản thân mình nguy hiểm thế nào Vô Song cũng
không ý thức được, hắn chỉ biết càng ngày càng giận dữ bởi hiện tại hắn
vậy mà không thể nào động đến Long đảo chủ.
Cho dù Vô Song cố
gắng thế nào thì trạng thái ma hóa hiện nay hắn vẫn không thể vượt qua
được bức tường phòng ngự của Long đảo chủ thậm chí cả đầy lùi đối phương cũng là một việc Vô Song làm không nổi.
Cái thế trận này chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa người chết chắc chắn là Vô Song nhưng rốt cuộc cũng có biến chuyển xảy ra, từ bên ngoài hai thanh phong nhận xé
gió mà đến, vì phong nhận không có mắt nên một thanh trực tiếp oanh tạc
lên vách đá còn một thanh chém thẳng về phía Vô Song.
Vô Song lần này quả thực là may mắn bởi thanh phong nhận thứ hai không ngờ lại nhắm vào hay, lập tức theo bản năng Vô Song ngửa cả người về phía sau để
thanh phong nhận cắt qua mặt đồng thời cũng trực tiếp cắt đứt thế công
liên miên bất tuyệt mà chẳng có chút hiệu quả nào của Vô Song.
Ngay sau đó một luồng sóng âm tiếp tục đánh tới, dĩ nhiên cả thần điêu cùng
Đồng Mỗ cũng chẳng phải thần tiên gì để mà điều khiển được phong nhận
cùng sóng âm, hai chiêu từ ngoài đánh vào đều sẽ bị vách đá ngăn cản dù
sao huyện động cũng không phải một đường thẳng đơn thuần, có lẽ may mắn
lớn nhất là cái huyệt động này cũng chẳng lớn, chẳng có bao nhiêu ngõ
ngách, đi từ ngoài vào liền có thể thấy được chính phòng.
Sóng âm lần này đánh tới cũng chẳng phân chia xem công kích vào ai, luồng sóng
âm này liền ảnh hưởng đến cả Long đảo chủ cùng Vô Song bất quá với Long
đảo chủ mà nói ông ta chỉ hơi hơi nhíu mày, vận chút nội lực bảo vệ màng nhĩ liền có thể nhưng Vô Song lại khác.
Điểm yếu thứ hai của ma hóa xuất hiện, ma hóa cực kỳ sợ sóng âm công kích hay nói chính xác hơn là âm công.
Trong trạng thái ma hóa, Vô Song thần trí cực kỳ không ổn, thần trí không ổn
thì khả năng chống chịu âm công liền giảm xuống trên diện rộng đồng thời hắn chỉ có thân thể mạnh mẽ biến thái nhưng cũng không có nội lực, thần trí không minh mẫn lại thêm không có nội lực bảo vệ màng nhĩ, không cần nghĩ cũng biết âm công khắc chế ma hóa như thế nào.
Vô Song chỉ
cảm thấy não hải nổ vang, đầu đau như búa bổ, cả người cấp tốc lùi lại
ba bước nhưng mà đổi lại trong đầu hắn lại có một tia thanh minh.
Vô Song rốt cuộc cũng hướng về bên ngoài, hắn biết Đồng Mỗ có lẽ đang giúp mình hoặc chí ít nàng đã thành công gọi về đầu Thiên Sơn Thần Điêu của
mình, trong lòng Vô Song trở nên an tâm hơn không ít.
Lúc này
Long đảo chủ cũng nhìn ra ánh mắt Vô Song không đúng, khí tức của Vô
Song vẫn cực độ tà ác nhưng trong mắt lại dần dần xuất hiện chút thần
thái, Long đảo chủ liền thầm kêu không ổn.
Long đảo chủ rất nhanh làm ra phán đoán, ông ta biết Thiên Sơn Linh Thứu Cung nổi tiếng nhất
chính là đào tạo và huấn luyện Thần Điêu hay còn được người dân Thiên
Sơn gọi là Linh Thứu, lúc này ở trong Linh Thứu Cung có không ít Linh
Thứu đang bị bắt lại.
Linh Thứu thật ra cũng không phải là uy
hiếp gì quá lớn nhưng mà nếu Đồng Mỗ có thể ngồi trên Linh Thứu thì đến
cả Long đảo chủ cũng không biết giữ nàng lại kiểu gì, dù sao nàng chỉ
cần một mực bay thẳng lên, ai làm gì được nàng?.
Khi mà Đồng Mỗ
rời đi, Long đảo chủ đã làm ra quyết định, ông ta biết không thể bắt
được Đồng Mỗ liền chuyển sang muốn bắt giữ Vô Song, chí ít theo Long đảo chủ xem ra chỉ cần giải được bí mật khiến Vô Song đột ngột mạnh lên thì Hiệp Khách Đảo lập tức sẽ mạnh lên không biết bao nhiêu lần, chủ nhân
nhất định cực kỳ hứng thú, Vô Song từ sớm đã được coi là vật thay thế
Đồng Mỗ.
Hiện nay mắt Vô Song xuất hiện sự thanh minh lại thêm
đợt tấn công vừa rồi, Long đảo chủ không cần suy nghĩ gì nhiều cũng biết Đồng Mỗ cùng Vô Song chuẩn bị lên Linh Thứu bỏ chạy, nếu như vậy đương
nhiên cực kỳ không ổn.
Long đảo chủ lập tức chuyển thân, ông ta
lần đầu tiên tự mình chuyển động, lập tức chắn trước cửa động, ý không
nói ra cũng biết, Long đảo chủ chính là muốn ngăn cản đường lùi của Vô
Song.
Vô Song sau khi lấy lại được thần trí, hắn cũng liền biết
tình trạng của mình, ma khí trong người hắn vẫn chưa bị dồn đến mức cạn
sạch nhưng đúng là cũng không thể loạn dùng hơn nữa trạng thái ma hóa
cùng lượng ma khí này căn bản không phải dùng để đấu cùng Long đảo chủ,
Vô Song còn muốn sử dụng khi đi đến Phật Sơn.
Lại nghĩ đến Đồng Mỗ đang ở bên ngoài, Vô Song lập tức chuyển thân, lao về phía Long đảo chủ đang chắn đường.
Vô Song cũng biết đối thủ trước mặt của hắn mạnh kinh khủng, đây là một
tồn tại Vô Song không có khả năng thắng nhưng hiện tại so với lúc trước
có chút khác biệt, nếu là trước đây không có thần trí Vô Song căn bản
không thể vượt qua Long đảo chủ mà thoát đi nhưng hiện tại thì khác.
Hắn nhìn Long đảo chủ chặn đường mình, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trong
trạng thái ma hóa, thực lực hai bên là tương đồng lại thêm Vô Song không còn triệt để đánh mất thần trí, Long đảo chủ muốn ngăn cản hắn?, đây
chính là mơ tưởng.
Trong ống tay áo của Vô Song rốt cuộc lại xuất hiện một cây ngân châm quen thuộc, nhìn thấy cây ngân châm trong cổ tay áo Vô Song, cho dù là Long đảo chủ sắc mặt cũng trở nên khó coi, ông ta thực sự sợ Vô Song phát điên lại đâm thêm một châm vào người, lúc đó mà Vô Song tự nhiên lại mạnh đột biến chỉ sợ Long đảo chủ chết ở đây cũng
nên.
Nghĩ đến đây Long đảo chủ lập tức vận lên toàn bộ Bạch Thủ
Thái Huyền Kinh của bản thân, một chưởng trực tiếp đánh ra, thay vì lựa
chọn phòng ngự ông ta liền chuyển sang tấn công.
“Thái Huyền Thiên Nộ”.
Lại là một chiêu này, tựa như Thiên Nộ, uy lực cực kỳ đáng sợ hơn nữa chiêu này còn mang theo uy thế ‘Thiên Nộ’, loại uy thế này có thể trực tiếp
mài đi thần trí của Vô Song, trực tiếp khiến Vô Song lại thêm điên
cuồng.
Nhìn thấy chiêu này Vô Song quả thực muốn chửi ầm lên, hắn thậm chí có thể cảm nhận được ma khí đang bắt đầu cấp tốc vận chuyển,
lại chuẩn bị một làn nữa phóng thích sự điên cuồng lên bản thân hắn,
điều này Vô Song nhất định không được để xảy ra.
Đúng như Long đảo chủ dự đoán, Vô Song lại thi châm, một châm đâm thẳng vào đỉnh đầu của mình.
Tất nhiên hắn cũng chẳng có cái phong ấn nào trong cơ thể cả, châm này tên
gọi Phượng Hoàng Châm, chính là một châm ngày đó hắn sử dụng để giết
chết không biết bao nhiêu tông sư cao thủ trực thuộc Thiên Ý Thành.
Long đảo chủ thì không biết điều này, nhìn thấy Vô Song thi châm sắc mặt
cũng có chút tái, phải biết châm đầu tiên Vô Song đâm vào trái tim liền
làm Vô Song mạnh lên gấp trăm lần, hiện nay tiếp tục đâm vào đỉnh đầu,
không biết thực lực Vô Song sẽ bạo tăng thế nào?.
Chưa cần giao thủ, Long đảo chủ cũng đã có ý lùi.
Không phải Long đảo chủ nhát gan, ông ta lại càng không yếu tất cả chỉ tại Vô Song quá mức tà môn.
Vô Song cũng không rõ một châm này hắn dọa Long đảo chủ sợ đến mức nào
nhưng dưới phượng hoàng châm, Vô Song cảm nhận được một luồng nhiệt lực
từ trên đỉnh đầu chạy dọc cơ thể, chỉ thấy hắn gầm lên một tiếng, cả
người như một con quay xoay tròn, hai ống tay áo mở ra, từ hai cổ tay
hắn phô thiên cái địa ngân châm lao về phía Long đảo chủ.
Long
đảo chủ thấy thế không hề biến sắc trái lại ánh mắt hơi hơi hòa hoãn,
chí ít cái công kích này của Vô Song vẫn còn cho thấy Vô Song không có
tiếp tục mạnh lên một cách đột biến.
Một chưởng đang sử dụng Thái Huyền Thiên Nộ lập tức thu lại, hai tay áp vào nhau rồi lại mở lớn,
trên người Long đảo chủ một lần nữa xuất hiện hộ thân bạch khí.
“Thái Huyền Giá Y”.
Có giá y bảo vệ, ông ta trực tiếp lười quan tâm đến ngân châm mà Vô Song
xuất ra, cước bộ không dừng lại thẳng tiến về phía trước, Bạch Thủ Thái
Huyền Kinh lại vận dụng, lần này vẫn tiếp tục là Thái Huyền Thiên Nộ.
Bạch Thủ Thái Huyền Kinh thật sự là một môn tuyệt học cực kỳ bá đạo, chiêu
thức không biết nhiều ít ra sao nhưng mỗi chiêu mỗi thức đều cho Vô Song một cảm giác cực kỳ áp lực, thứ áp lực vượt xa Hàng Long Thập Bát
Chưởng.
Một lần nữa đối mặt với Thái Huyền Thiên Nộ, Vô Song lần
này đã có chuẩn bị, hắn mạnh mẽ cắn lấy đầu lưỡi của mình, mượn đau đớn
cố gắng bảo trì thanh tỉnh sau đó ở trên tay trái hắc khí xoay tròn, đầu hắc long một lần nữa chuyển động, tạo thành lân giáp cho Vô Song.
Vô Song cũng là một quyền đối quyền với Long đảo chủ.
Long đảo chủ cùng Vô Song bấ quá hắn lại có thêm giá y thủ hộ, Thái Huyền
Thiên Nộ rất nhanh trực tiếp đẩy lùi Vô Song lại, một loại lực lượng bạo tạc mạnh mẽ đến mức đáng sợ, khiến Vô Song cảm thấy như bị oanh kích
vào phần ngực, một ngụm máu triệt để phun ra.
Long đảo chủ một
chiêu thắng thế sau đó lại thấy Vô Song bị đẩy lùi lại liền tiếp tục
tiến tới nhưng mà cũng rất nhanh Long đảo chủ liền có cảm giác không ổn, không biết từ bao giờ trên người ông ta đã bị vài sợi tơ vô hình quấn
quanh.
Vô Song dĩ nhiên cũng không dở hơi tự nhiên phóng ra một
chiêu không có tác dụng, đợt ám kihs kia chính là mượn cơ hội để khiến
vô hình tơ bám được lên người Long đảo chủ.
Hắn bị đánh bay đi
nhưng sắc mặt thì lại càng ngày càng lộ ra chiến ý, tay phải lập tức vận lực, Long đảo chủ chỉ cảm thấy cả người ông ta bị kéo về phía Vô Song,
phải biết lực lượng của Vô Song vốn là lớn vô cùng, Long đảo chủ trong
lúc bất ngờ cũng không có cách nào né tránh.
Long đảo chủ bị kéo
về phía Vô Song sau đó lại thấy quyền trái của Vô Song đánh tới, vẫn là
đầu hắc long đang xoay tròn, hư ảnh hắc long rít gào như muốn sinh sinh
nuốt chửng Long đảo chủ vậy.
Long đảo chủ gặp nguy không loạn, cổ tay khẽ biến, tiếp tục vẫn cứ là Thái Huyền Thiên Nộ.
Ông ta có thể mượn Thái Huyền Giá Y bảo hộ đánh lui Vô Song một lần thí cớ gì không thể đánh lui Vô Song lần thứ hai?.
Suy nghĩ của Long đảo chủ đương nhiên là đúng nhưng với điều kiện một quyền của Vô Song thật sự yếu như ông ta tưởng tượng.
Long đảo chủ có Thái Huyền Giá Y đương nhiên chiến lực bạo tăng nhưng mà một quyền của Vô Song cũng có Phượng Hoàng Châm gia trì sao có thể đột
nhiên yếu nhiều như vậy?.
VIệc tiếp theo nữa mà Long đảo chủ
không ngờ, một quyền của Vô Song đánh ra, theo Long đảo chủ đã vài lần
giao thủ với Vô Song ông ta cũng tạm thời đại khái có thể nắm bắt được
rồi nhưng đột nhiên một quyền kia của Vô Song dùng tốc độ không tưởng
xuất ra, trong phút chốc tốc độ so với trước kia nhanh gần gấp 2 lần hơn nữa tốc độ của Vô Song cũng lập tức bạo tăng.
Trạng thái ma hóa
chỉ cần không bị đánh mất thần trí thật ra Vô Song vẫn rất mạnh, chỉ cần hắn có thể giữ được thần trí thì hắn có thể xếp vào dạng cao thủ đứng
đầu thiên hạ cũng không ngoa bởi hắn có Quỳ Hoa Bảo Điển.
Quỳ Hoa Bảo ĐIển muốn sử dụng dĩ nhiên phải có Quỳ Hoa Khí nhưng mà đừng quên
Quỳ Hoa Bảo Điển muốn sử dụng được cần yêu cầu tố chất thân thể cực cao
hơn nữa ngay cả việc không dùng Quỳ Hoa Khí thì Quỳ Hoa Bảo Điển vẫn cứ
là một môn tuyệt học thuần tốc độ.
Vô Song không thể sử dụng bất
cứ chiêu thức nào trong Quỳ Hoa Bảo Điển nhưng với một người luôn chiến
đấu theo dạng thuần tốc độ như hắn mà nói, hắn biết cách lợi dụng Quỳ
Hoa Bảo Điển gia tăng tốc độ của chính bản thân mình, bí mật ở đây chính là ở xương.
Vô Song đã sớm quen với sự vận động của Quỳ Hoa Bảo
Điển, kinh mạch trên người hắn cũng đã sớm toàn bộ đả thông lại thêm sự
dẻo dai của cơ thể, sự đàn hồi của da, tất cả đều là nhờ công sức của
Tiên Thiên Chí Âm Thể cùng Quỳ Hoa Bảo Điển cải tạo, Vô Song chỉ cần dồn lực lượng thẳng vào một bộ phận cơ thể làm lực đẩy rồi mạnh mẽ đem lực
lượng đó bạo tạc, hắn có thể khiến tốc độ một chiêu bạo tăng.
Đương nhiên còn phải nói tới một át chủ bài của Vô Song – Súc Cốt Công.
Một quyền tay trái của Vô Song gần như nhanh gấp đôi so với ban đầu cũng
không hoàn toàn dựa theo thủ đoạn kia của hắn mà còn nằm ở ‘xương’, cánh tay của Vô Song so với lúc trước thực sự đã dài hơn.
Một quyền
này phải nói là thiên ý vô phùng, Long đảo chủ đến cả phản ứng cũng
không kịp, tốc độ của nó nằm ngoài khả năng phỏng đoán của Long đảo chủ, nhận một trọng quyền vào người, trực tiếp xuyên qua luôn cả hộ thân giá y, Long đảo chủ chỉ cảm thấy bộ xương già như bị đánh nát, quyền kình
trực tiếp oanh kích lên ngực ông ta, đánh bay ông ta đi.
Long đảo chủ phun ra một búng máu, mặt già xám lại, cả người liên tục run lên
hơn nữa cũng chính vì dính một quyền này, một chiêu Thái Huyền Thiên Nộ
cũng không thể chạm đến Vô Song, cũng không có bất cứ uy hiếp nào đến Vô Song.
Vô Song ánh mát liếc nhìn Long đảo chủ bất quá hắn cũng không bỏ đá xuống giếng, không có tiếp tục công kích đối phương.
Không phải Vô Song không muốn nhưng cảm giác cường đại nói cho hắn biết, Long đảo chủ còn xa lắm mới đến tình trạng dầu hết đèn tắt.
Vô Song
có át chủ bài thì dạng cao thủ như Long đảo chủ sao có thể không có thậm chí Vô Song còn có thể cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm từ người
đối phương, nghĩ đến đây Vô Song cước bộ biến ảo, cả người lướt thẳng ra ngoài.
Long đảo chủ ánh mắt đầy tức giận mà nhìn theo thân ảnh của Vô Song biến mất, có không cam tâm, có phẫn nỗ, có cả sát khí.
Rốt cuộc khi nghe thấy một âm thanh vang vọng truyền đến, Long đảo chủ khóe miệng co giật rồi lại trực tiếp phun ra một búng máu.
Vô Song đạp lên người Thần Điêu, mở miệng cuồng tiếu.
“Nhật Xuất Đông Phương, Duy Ta Bất Bại. Long Ngạo Thiên ngươi hôm nay liền bại rồi”.
......
Long đảo chủ thực sự rất muốn hét lên, bất chấp mặt mũi mà gọi Vô Song chiến thêm 300 hiệp nhưng mà ông ta cũng thừa hiểu Vô Song cùng Đồng Mỗ đã
sớm xé gió mà đi, Long đảo chủ chỉ có thể khó khăn đứng lên, lưng dựa
vào tường rồi không ngừng thở dốc.
“Đông Phương Bạch, Đông Phương Bất Bại đúng không?, cũng đủ cuồng, tốt nhất đừng để lão phu gặp lại
ngươi nếu không lão phu liền biến ngươi thành Đông Phương Thất Bại”.
Vô Song đã cùng Đồng Mỗ đi xa đương nhiên không nghe thấy Long đảo chủ uy
hiếp hơn nữa có nghe thấy hắn cũng trực tiếp cười khinh bỉ.
Thứ nhất hắn chỉ cần bỏ lớp hóa trang này đi, ai biết ai là ai?, Long đảo chủ tìm được hắn mới là lạ.
Thứ hai sau chuyến đi Lôi Cổ Sơn, Vô Song sẽ đi một chuyến Đào Hoa Đảo sau
đó quay lại hội nhóm với A Thanh, lúc đó Long đảo chủ mà nhìn thấy Vô
Song thì không biết ai mới là người xui xẻo?.