Dừng chân trước dãy Thiên Sơn, nhìn dãy núi hùng vĩ quanh năm phủ đầy
tuyết trắng này không thể không nói quả thực khiến Vô Song thổn thức
không thôi, Thiên Sơn thực sự quá mức hùng vĩ, phóng tầm mắt mà nhìn
cũng chẳng thể nào nhìn thấy điểm cuối.
Dãy Thiên Sơn tất nhiên
không chỉ có một mình Linh Thứu Cung mà ở đây còn có rất nhiều các bộ
lạc du mục phân bố dọc theo day nũi, vấn đề lương thực cung ứng cho Linh Thứu Cung gần như toàn bộ đều là từ những bộ lạc bên dưới cung cấp tất
nhiên trên đời cũng chẳng ai cho không ai cái gì, đổi lại lương thực
cùng thực phẩm cung cấp cho Linh Thứu Cung thì bọn họ cũng có trách
nhiệm bảo hộ những người dân nơi đây.
Đương nhiên vì địa thế
Thiên Sơn cực kỳ khắc nghiệt dẫn tới cũng không có mấy ai dở hơi tự
nhiên lại tấn công Thiên Sơn, đi động vào những dân tộc du mục sống xung quanh Thiên Sơn, căn bản là được không bù nổi mất bất quá Linh Thứu
Cung cũng có thể coi là một dạng tín ngưỡng ở tại Thiên Sơn, là thế lực
đại diện cho sự an bình của dãy Thiên Sơn.
Linh Thứu Cung chắc
chắn không thể nào lo lắng an toàn cho cả dãy Thiên Sơn rộng lớn bất quá chỉ cần nó tồn tại ở đó, chỉ cần Vu Hành Văn một ngày còn chưa có chết, Linh Thứu Cung một ngày chưa sụp đổ thì vẫn không có thế lực nào dám
đụng vào mảnh đất này.
Nhìn dãy Thiên Sơn sừng sững trước mặt, Vô Song rốt cuộc thở ra một hơi, hắn chậm rãi xuống ngựa, một tay cầm lấy
dây cương mà tiến về phía trước.
Vô Song tất nhiên cũng biết nơi
đặt Linh Thứu Cung là ở đâu dù sao hắn còn dùng hẳn 3 ngày thời gian ở
lại Nhạn Môn Thành chỉ để sưu tầm thông tin về Linh Thứu Cung bất quá để bảo Vô Song cứ như vậy mà đi lên Linh Thứu Cung thì chắc chắn không
được, nghĩ nghĩ một chút... Vô Song vẫn quyết định tìm một thôn làng gần đó.
Cũng không lâu lắm, ước chừng vài tiếng đồng hồ Vô Song rốt
cuộc cũng tìm được một thôn làng nhỏ nằm trong dãy Thiên Sơn, vẫn dùng
một tay dắt dây cương Vô Song chậm rãi đi vào bên trong làng. Thấy Vô
Song dắt ngựa đi vào, có rất nhiều thôn dân cũng đang nhìn hắn, khác với người Trung Nguyên thì những người dân nơi đây có phần cao lớn hơn
nhiều, có lẽ cũng vì hoàn cảnh sống quá khắc nghiệt mà Vô Song có thể
nhìn ra thể chất của bọn họ cũng mạnh hơn người Trung Nguyên nhiều.
Vô Song kể từ khi bước vào thôn làng đương nhiên trở thành tâm điểm của
mọi người, đầu tiên phải nói đến là hắn ‘xinh’ cộng thêm mái tóc trắng
gần như giống hệt màu của những đóa hoa tuyết xung quanh nơi đây, căn
bản cực kỳ bắt mắt.
Tiếp theo liền nhìn vào quần áo cùng thớt
ngựa của Vô Song, bọn họ tuy không mấy tiếp xúc với các vùng khác thuộc
Tây Hạ cũng không mấy giao tiếp với người Trung Nguyên nhưng cũng có thể đại khái nhận ra Vô Song chắc chắn không phú thì cũng quý đặc biệt là
thớt ngựa mà Vô Song mang tới, nhìn thớt ngựa này không thiếu người cực
kỳ hâm mộ.
Những thôn dân bên trong đang quan sát Vô Song thì Vô
Song cũng đang quan sát bọn họ sau đó ánh mắt của Vô Song dần dần nhíu
lại, ngôi làng này liền có chút không đúng.
Khi Vô Song đặt chân
đến đây thì hoàng hôn đã sớm buông xuống, lúc này kể cả những thợ săn ra ngoài làng cũng phải trở về rồi mới đúng vậy mà trong làng dĩ nhiên
không có lấy một nam nhân, toàn bộ đều là người già, phụ nữ cùng trẻ
nhỏ, đây là vì sao?.
Trừ khi có đại sự xảy ra nếu không tình
trạng này căn bản không thể xuất hiện mới đúng, càng đáng nói đây rõ
ràng chỉ là một thôn làng nhỏ, một tiểu bộ tộc mà thôi, có đại sự gì thì cũng có đại bộ tộc hay Linh Thứu Cung bên trên đến gánh, hơi đâu ảnh
hưởng đến một cái tiểu tộc?.
Ánh mắt hướng về một cô bé đang đứng gần đó, cô bé này chỉ cao đến hông Vô Song, mái tóc thắt bím thoạt nhìn chỉ khoảng 6-7 tuổi cực kỳ dễ thương, cô bé vốn đang dùng ánh mắt to
tròn mà nhìn Vô Song, thấy Vô Song quay lại nhìn mình lập tức đỏ mặt
quay mắt đi một hướng khác, nhìn sự ngây thơ này Vô Song liền nhoẻn
miệng cười.
“Cô bé, có thể cho tỷ tỷ hỏi một chút được không?”.
Bình thường Vô Song cực kỳ không muốn tự mình xưng hô hai chữ ‘tỷ tỷ’ này
nhưng mà ở đây là Thiên Sơn, là Linh Thứu Cung, trừ loại siêu cấp may
mắn như Hư Trúc ra thì Vô Song vẫn không thấy mấy ai có gan dùng thân
phận nam tử đi tới Linh Thứu Cung, đây chắc chắn thuần túy là muốn chết.
Vô Song không sợ chết hơn nữa Vu Hành Văn cũng chưa chắc giết được hắn
nhưng mà hắn thực sự rất ngại phiền phức huống hồ lần này đến Linh Thứu
Cung bản thân Vô Song thật ra còn có một mục đích khác, ngoại trừ mượn
Thiên Sơn Thần Điêu ra thì hắn còn hướng tới Sinh Tử Phù.
Thiên
Sơn Lục Dương Chưởng đi ngược lại với nội công của Vô Song, hắn sẽ không thể dùng hoặc chí ít trước khi dành được Cửu Âm Chân Kinh hắn sẽ không
dùng, bằng vào lý do tương tự hắn cũng không quá mong đợi gì Bát Hoang
Lục Hợp Công, thứ võ công duy nhất của Vu Hành Văn làm Vô Song chú ý chỉ có Sinh Tử Phù.
Không bằng cái gì chỉ bằng có thể khống chế người khác thì Sinh Tử Phù đã được Vô Song xếp vào hàng kỳ thuật đứng đầu võ lâm.
Không chế người có rất nhiều thủ đoạn, đơn giản mà nói thì Tam Thi Não Thần
Hoàn của Nhật Nguyệt Thần Giáo hay Bào Thai Dịch Cân Hoàn của Thần Long
Giáo nhưng cả hai đều rất khó so sánh được với Sinh Tử Phù.
Sinh
Tử Phù là một dạng kỳ thuật, vừa có thể coi là ám khí lại có thể coi là
dùng độc bất quá loại độc này cũng cực kỳ đặc biệt, dùng chính chí dương chí cương nội lực của chủ nhân dựa theo kỳ kinh bát mạch mà chuyển hóa
thành độc dược, Sinh Tử Phù có thể vượt qua Tam Thi Não Thần Hoàn hay
Bào Thai Dịch Cân Hoàn đơn giản vì nó không có thuốc giải lại càng không quan tâm nguyên liệu luyện chế.
Đừng có nghĩ Nhật Nguyệt Thần
Giáo hay Thần Long Giáo có thể đại lượng sử dụng độc dược khống chế đối
phương nhưng phải biết muốn luyện ra một viên độc dược giá trị căn bản
không nhỏ, nếu có thể đại lượng sản xuất thứ này thì chỉ cần cho mỗi
người trong võ lâm 1 viên vậy không phải vô địch thiên hạ?.
Không bị giới hạn vấn đề nguyên liệu như hai loại độc dược trên, đây là ưu
điểm mạnh mẽ nhất của Sinh Tử Phù, Vô Song thậm chí từng có suy nghĩ,
nếu Vu Hành Văn không phải cả đời ở trên Thiên Sơn thì chỉ sợ cả cái võ
lâm Trung Nguyên này tuyệt đối sẽ bị bà ta hàng phục.
Lại nói đến cô bé bên dưới, nàng thấy Vô Song xoa đầu mình cũng không còn sợ hãi
như trước nữa, ngẩng khuôn mặt non nớt lên nhìn Vô Song, đầy hồn nhiên
mà lên tiếng.
“Tỷ tỷ xinh đẹp, người muốn hỏi gì, A Hồng nhất định sẽ trả lời cho người”.
Nhìn cô bé này mỉm cười, Vô Song cũng là nhẹ gật đầu.
“A Hồng?, tên thật hay, tỷ tỷ lần này đi qua Thiên Sơn có chút việc nhỏ
cần tộc trưởng trợ giúp, không biết muội có thể dẫn tỷ đến gặp tộc
trưởng được không?”.
Tộc trưởng là một loại thân phận tại dãy
Thiên Sơn này, như đã nói dãy Thiên Sơn chủ yếu là các bộ lạc phân tán
sống theo dạng thiểu số, đương nhiên cũng có đại tộc bất quá đại tộc thì chắc chắn không chỉ là một cái làng nhỏ như vậy.
Với một tiểu
tộc người đứng đầu chính là tộc trưởng, với một đại tộc người đứng đầu
gọi là đại vu, Vô Song không biết tại sao cái thế giới này lại có nhiều
việc lệch với quỹ đạo của Kim Dung thế giới, cho dù cảm thấy không quá
thích hợp nhưng Vô Song rốt cuộc vẫn cứ phải chấp nhận mà tự ghi nó vào
theo dạng ‘tri thức’.
A Hồng nghe Vô Song hỏi tộc trưởng khuôn
mặt nhỏ bé liền nhíu lại, bàn tay nhỏ bé của nàng bám lấy vạt áo của Vô
Song, sau đó chậm rãi lắc đầu.
“Tỷ tỷ, phụ thân nói lúc này Thiên Sơn chúng ta không an toàn, tộc trưởng cùng phụ thân đều đã ra ngoài
rồi... trong làng cũng không có tộc trưởng, A Hồng liền không thể dẫn
người đi nha.”.
Cũng không đợi A Hồng nói xong liền đã có một
người dùng hai tay ôm nàng lại sau đó bế lên, đây là một trung niên nữ
nhân, tất nhiên sẽ không phải là mỹ nhân mà mười phần thông thường, nhìn từ trên xuống dưới quả thực cực kỳ đúng với hai chữ ‘bình thường’.
Nữ nhân này dùng hai tay bế tiểu Hồng, ánh mắt nhìn Vô Song một chút rồi lên tiếng.
“Vị cô nương này, ngươi muốn gặp tộc trưởng?, cái này liền không đúng dịp,
tộc trưởng chúng ta ra ngoài chỉ sợ ngươi liền không gặp được”.
Vô Song thấy vậy liền hỏi lại.
“Không biết tộc trưởng bao giờ trở lại, nếu trong thời gian ngắn ta liền có thể ở đây chờ đợi”.
Trung niên nữ nhân kia nghe Vô Song nói vậy, trong mắt rõ ràng có chút đề
phòng bất quá ‘khuôn mặt đẹp’ vẫn là một lợi thế cực lớn, nữ nhân này
rốt cuộc vẫn cứ lên tiếng.
“Cũng không muốn giấu cô nương, tộc
trưởng cùng nam nhân trong tộc đều đã đi ra ngoài, ta cũng không biết
bao giờ bọn họ trở lại chỉ sợ vài ngày sau cũng chưa chắc trở về”.
Nói xong câu này nữ nhân kia cũng không dấu nổi mà thở ra một hơi, nàng
cũng thực sự lo lắng cho phu quân của mình, những ngày gần đây Thiên Sơn liền tuyệt đối không yên ổn.
Vô Song nghe vậy thật ra lại càng
tò mò, hắn thật ra sẽ không đến mức vì thật sự nổi lên tâm ‘thánh mẫu’
mà muốn giúp đỡ cái bộ tộc này bất quá nếu đây là rắc rối của toàn bộ
Thiên Sơn thì sao?, nếu Thiên Sơn Linh Thứu Cung gặp rắc rối, bản thân
Vô Song đúng là cũng gặp rắc rối theo.
Tất nhiên nhìn về phía
trung niên nữ nhân kia thì Vô Song cũng biết nàng sẽ không dễ dàng mà
nói ra biến cố mà bọn họ gặp phải, thấy vậy ánh mắt Vô Song hơi hơi lóe
lên sau đó tiến về phía trước một bước, bàn tay xuất hiện một đĩnh bạc
lớn, thủ pháp cực kỳ khéo léo không để ai nhìn ra trực tiếp dắt vào eo
nữ nhân kia.
Có tiền quả thật có thể sai khiến cả thần linh.
Nữ nhân kia vốn không muốn Vô Song ở lại trong làng dẫu sao hiện nay ở đây cũng không có nam nhân, ai biết Vô Song là ai?, ai dám để người lạ vào
làng, theo nàng suy nghĩ tốt nhất bảo Vô Song đi khỏi nơi này càng xa
càng tốt bất quá khi nhìn thấy Vô Song nhét một đĩnh bạc cho mình, ánh
mắt liền lộ ra ý cười thậm chí là ý cười rất rõ ràng.
Nhìn thấy
ánh mắt của nàng, Vô Song cũng là mỉm cười, trước mặt hắn cũng không
phải vương công quý tộc hay nhân vật quá mức đáng sợ gì, chỉ là một nữ
nhân ở nhà chăm chồng dạy con, đương nhiên cũng chẳng có mấy tâm kế để
mà suy nghĩ, đối với những nữ nhân có chút đơn thuần cùng thực tế như
vậy thì tốt nhất cứ dùng tiền bạc mở đường.
“Tỷ tỷ, không biết tộc trưởng tại sao đi ra ngoài, chẳng nhẽ Thiên Sơn xảy ra đại sự gì?”.
Vừa hỏi, trong tay Vô Song lại vừa xuất hiện thêm một đĩnh bác, ánh mắt đầy mỉm cười nhìn nữ tử kia.
Nhìn thấy trong tay Vô Song lại xuất ra thêm một đĩnh bạc lớn, Vô Song có
thể cảm nhận rõ ràng cả tiếng nuốt nước bọt của trung niên nữ nhân, rốt
cuộc nàng cũng cắn răng mà nói cho Vô Song biết, Thiên Sơn Linh Thứu
Cung đúng là đang gặp biến động ngập trời.
Thông thường mà nói
Thiên Sơn Linh Thứu Cung đã là một cái thế lực siêu nhiên, thế lực cỡ
này căn bản không thể xảy ra biến cố trừ khi như trong nguyên tác, Thiên Sơn Đồng Mỗ sẽ tiến hành cải lão lần thứ 3 bất quá nếu Đồng Mỗ thật sự
cải lão lần 3 thì Lý Thu Thủy không thể không có hành động gì, phải biết Lý Thu Thủy vẫn luôn đợi chờ cơ hội này bỏ đá xuống giếng.
Khoảng thời gian trước, cho dù Lý Thu Thủy dần dần thay đổi đặc biệt là trong
thời gian ở cạnh A Thanh cùng Vô Song bất quá kể cả nàng không muốn hại
Thiên Sơn Đồng Mỗ thì ít nhất vẫn phải có thông tin chứ?, đằng này Vô
Song ở Mân Côi Khách Điếm còn chẳng nhận ra chút thông tin nào, quan
trọng nhất nếu chỉ nhìn vào nguyên tác, nhìn vào Thiên Long Bát Bộ cốt
truyện thì Thiên Sơn Đồng Mỗ còn rất rất lâu nữa mới bắt đầu cải lão,
đến cả Kiều Phong còn chưa phải là bang chủ Cái Bang thì Đồng Mỗ sao có
thể cải lão?.
Nếu Đồng Mỗ không cải lão thì ai dám đụng vào Linh Thứu Cung?.
........
Màn đêm dần dần buông xuống, tại một hang động tương đối nhỏ có một ánh lửa bập bùng chiếu sang không gian u tối xung quanh.
Vô Song mặc một cái áo khoác dài bằng lông thú, mũ áo cũng che đi mái tóc
cùng một nửa khuôn mặt của hắn, lưng dựa vào vách đá lạnh lẽo, bắt đầu
suy nghĩ về mấy việc trung niên nữ nhân kia nói chiều nay.
Nàng
ta chỉ là một nữ nhân bình thường ở trong tiểu bộ lạc, căn bản cũng
không thể có nhiều thông tin cho Vô Song sử dụng bất quá từ mấy lời nàng nói Vô Song bắt đầu cảm thấy có chút trầm trọng, theo lời của nàng...
Linh Thứu Cung gặp phải công kích.
Việc Linh Thứu Cung bị tập
kích vẫn chưa có bất cứ thế lực nào trong giang hồ biết được bởi đây là
việc xảy ra 3 ngày trước, 3 ngày trước có một nhóm người tiến về Linh
Thứu Cung sau đó... không ngờ dám cường công Linh Thứu Cung, điều đáng
sợ là nhân số nhóm người này vèn vẹn chỉ có 12 người.
Dùng 12
người đi tấn công Linh Thứu Cung?, một là bị đá rơi vào đầu dẫn đến tâm
trí hoảng loạn khùng khùng điên điên còn hai chính là một nhóm có thực
lực cực kỳ ‘kinh dị’.
Cái này tất nhiên rơi vào trường hợp sau,
12 người này cường công Linh Thứu Cung đến mức Thiên Sơn Đồng Mỗ - Vu
Hành Văn còn phải tự mình hiện thân áp chế, rốt cuộc thành công đẩy lùi
cường địch nhưng mà Vu Hành Văn vậy mà cũng thần kỳ mất tích theo.
Sự việc xảy ra trên Linh Thứu Cung không ai rõ nhưng hiện tại toàn bộ
Thiên Sơn đều đang hoang mang, thậm chí cao tầng Linh Thứu Cung còn hạ
lệnh cho các đại bộ tộc, các đại bộ tộc lại ra lệnh cho các tiểu bộ tộc, nói chung là... kể cả lật tung Thiên Sơn này lên cũng phải tìm ra Đồng
Mỗ.
Thông thường cái thông tin cỡ này tuyệt đối không thể nào để
cho loại nữ nhân tầm thường nơi thôn dã biết được nhưng ai bảo Thiên Sơn Đồng Mỗ thật sự mất tích đây?, nếu là bình thường cao tầng Linh Thứu
Cung sẽ dùng mọi cách ngăn chặn thông tin này xuống tuy nhiên đây lại là thời điểm ‘nhạy cảm’.
Thiên Sơn Linh Thứu Cung có hai nguồn thu
lớn, đầu tiên là do các đại bộ tộc ở Thiên Sơn cống hiến thứ hai liền là đến tứ 36 Động – 72 Đảo.
Ngày 9/9 hàng năm chính là ngày đám
người 36 Động – 72 Đảo đến tiến công bởi đây là thời gian Sinh Tử Phù
chuẩn bị phát tác, đồng thời cũng chỉ có Thiên Sơn Đồng Mỗ có thể giải
được loại kỳ chiêu này.
Nếu Thiên Sơn Đồng Mỗ còn ở Linh Thứu
Cung thì cái gì cũng dễ nói nhưng bà ta lại mất tích thậm chí không rõ
sống chết trong khi hôm nay đã là ngày mùng 4 / 9.
Tròng vòng 5
ngày tiếp theo, nếu không thể tìm được Đồng Mỗi chỉ sợ Linh Thứu Cung sẽ gặp phải đại họa chính vì vậy cao tầng Linh Thứu Cung mới bất chấp việc bại lộ Đồng Mỗ mất tích thông báo cho toàn bộ đại tộc của Thiên Sơn,
dùng mọi cách tìm đến cung chủ.
Lưng dựa vào vách đá, nhìn cái đốm lửa bập bùng, ánh mắt Vô Song hơi hơi sáng lên.
Nếu Linh Thứu Cung... không có Đồng Mỗ thì Vô Song hắn có nên lên Linh Thứu Cung ‘mượn’ một đầu Thiên Sơn Thần ĐIêu hay không đây?.
Không
thể không nói, Đồng Mỗ mất tích, Linh Thứu Cung lại vừa gặp một trận đại chiến, nhất định gặp tổn thất cực lớn, đây hoàn toàn là cơ hội của Vô
Song hắn.