Mã Ngọc có lý do để đứng ra bảo vệ Quách Tĩnh hơn nữa đây là lý do khiến Mã Ngọc nhất định phải làm bất quá việc này khác gì gây chiến với Hoàng Dược Sư?.
Hoàng Dược Sư lúc ban đầu tất
nhiên muốn giết Quách Tĩnh dù sao trong mắt ông ta nhân mạng cũng là thứ cực kỳ bé nhỏ chỉ là sau trận chiến vừa rồi ông ta đương nhiên cũng
hiểu lấy mạng Quách Tĩnh là việc không thể nào, ít nhất hiện nay không
thể lại thêm việc Vô Song xuất hiện dẫn tới Hoàng Dược Sư từ ‘muốn giết’ đổi thành muốn cho Quách Tĩnh một bài học.
Thân là một trong ngũ bá, Hoàng Dược Sư có thể coi là nhân vật đỉnh cao trong thế giới này,
để Hoàng Dược Sư lui một bước đã là chuyện không dễ, vậy mà còn muốn ông ta nhường hai bước?.
Bên trong Ngũ Bá năm xưa, ngoại trừ Hồng Thất Công ra thì có ai là nhân vật dễ nói chuyện?.
Hoàng Dược Sư lúc này ánh mắt nhìn thẳng về phía Mã Ngọc, trong mắt có sát khí.
“Lão phu làm việc khi nào cần một tiểu bối như ngươi nhắc nhở?”.
Hoàng Dược Sư hiện tại thật sự bạo nộ, chỉ thấy thân hình Hoàng Dược Sư hóa
thành tàn ảnh, lướt thẳng về phía sau, mục tiêu nhắm thẳng về phía Quách Tĩnh.
Nhìn thấy động tác này của Hoàng Dược Sư bất kể là Mã Ngọc hay Kiều Phong đều biến sắc sau đó Mã Ngọc liền rút kiếm ra mà gầm lên
một tiếng.
“Lập Bắc Đẩu trận”.
Sau một tiếng này, năm
người ở đằng sau cũng lập tức xoay người, theo phương vị sắp xếp mà liên tục biến đổi thân hình, mũi kiếm chỉ thẳng về phía Hoàng Dược Sư.
Mã Ngọc phản ứng không chậm chỉ là hắn thiếu một chút thông tin, Mã Ngọc đánh giá sai người mới xuất hiện – Vô Song.
Mã Ngọc đã từng gặp Vô Song một lần tuy nhiên hiện tại Vô Song đang dịch
dung, Mã Ngọc tất nhiên nhìn không ra cái gì, cho dù có thật sự nhận ra
Vô Song thì Mã Ngọc cũng không đánh giá cao Vô Song, dẫu sao Vô Song lúc ra tay vẫn là phóng ám khí.
Ám khí cho dù tinh thâm thế nào thì
khi bị áp sát cũng bị hạn chế rất lớn, trong mắt Mã Ngọc chỉ cần Kiều
Phong nhập trận, bằng thực lực của Kiều Phong lúc đó cho dù đối đầu với
cả Vô Song cùng Hoàng Dược Sư cùng lên thì có sao?.
Suy nghĩ của Mã Ngọc là đúng đáng tiếc Kiều phong không nhập trận nổi.
Kiều Phong cũng để ý thấy Hoàng Dược Sư hành động, một chân hắn lùi về, thân hình lập tức xoay ngược lại rồi lao về phía Hoàng Dược Sư, nhìn thân
pháp của Kiều Phong như một đầu rồng lướt đi trong gió vậy đáng tiếc
thân pháp của Kiều Phong trong mắt Vô Song chung quy vẫn là thiếu một
chút.
Kiều Phong vừa xoay người, thân ảnh vốn muốn lướt đi nhưng
rất nhanh phải lùi lại thậm chí nửa người lộn ngược về phía sau bởi Vô
Song đã sớm chặn đầu hắn rồi một chưởng mạnh mẽ đánh ra.
Thân
hình Kiều Phong lui về phía sau, một tay chống xuống đất rồi cả người đã bắn ngược lại, sắc mặt Kiều Phong liền trở nên trầm trọng.
“Cơ cô nương, Kiều Phong hiện nay không muốn làm đối thủ của ngươi, vẫn là hy von gj Cơ cô nương mở cho một con đường”.
Vô Song đương nhiên sẽ không mở đường cho Kiều Phong, thân là người xuyên không bản thân Vô Song cũng rõ ràng một vài điều.
Bắc Đẩu Thất Tinh Trận hiện nay thiếu một người tất nhiên không có tư cách
ngăn cản Hoàng Dược Sư bất quá không phải còn Quách Tĩnh đó sao?.
Theo nguyên tác Quách Tĩnh cũng có thể thế chân một người trong Toàn Chân
Thất Hiệp để lập thành Bắc Đẩu Trận, cho dù Quách Tĩnh hiện nay so với
Quách Tĩnh trong nguyên tác yếu hơn thì cũng sẽ không bại trong thời
gian ngắn được dù gì Bắc Đẩu Thất Tinh Trận cũng không phải hư danh.
Nếu Quách Tĩnh tạm thời không lo thì Vô Song thật sự muốn cùng Kiều Phong
quyết đấu, hắn muốn biết khoảng cách của hai người hiện nay thế nào.
Kiều Phong uống rượu là Kiều Phong mạnh hơn hẳn ngày hôm đó nhưng Vô Song
hiện nay cũng không phải Vô Song lúc trước, chí ít hắn mạnh hơn.
Vô Song sau một tháng vẫn đang luyện tập Thiên Sơn Chiết Mai Thủ cùng Tiểu Vô Tướng Công, so với một tháng trước càng thêm vài phần hỏa hầu, tất
nhiên có tiến bộ nhưng cũng chẳng tiến bộ quá nhiều.
Cái làm Vô
Song tự tin là Đế Hoàng Khí bởi theo lời Tây Thi mà nói Đế Hoàng Khí có
thể giúp uy lực võ công của Vô Song tiến thêm một bước.
Trong phủ Hoàn Nhan Hồng Liệt không thiếu cao thủ nhưng mà cao thủ cũng chỉ dừng
lại ở cấp độ đại tông sư hơn nữa còn yếu hơn Vô Song nhiều, Vô Song đối
chiêu với đám người này căn bản không có ý nghĩa hơn nữa... trong phủ
Vương gia mà để lộ cái gọi là Đế Hoàng Khí thì thực sự được không bù nổi mất, ‘Đế Hoàng Khí’ là thứ mà hoàng tộc cực kỳ mẫn cảm chính vì vậy Vô
Song cũng không muốn mang Đế Hoàng Khí ra thể nghiệm.
Một chưởng Vô Song đánh về phía Kiều Phong chính là chưởng đầu tiên từ khi Vô Song luyện thành Đế Hoàng Khí.
Vô Song không biết hoàng đế trong lịch sử có võ công hay không nhưng trong cái thế giới này thì Tây Thi gần như đảm bảo chắc chắn, chỉ cần là
Hoàng Đế, chỉ cần có thể sở hữu Đế Hoàng Khí đến cảnh giới nhất định thì tuyệt đối chẳng thua bất cứ cao thủ nào nơi giang hồ, ít nhất bằng vào
lượng Đế Hoàng Khí mà Tây Thi có, nàng đã không ngại bất cứ cao thủ ngũ
tuyệt nào trong thiên hạ.
Một chưởng của Vô Song đánh ra cũng
không trúng Kiều Phong chính vì vậy thân ảnh Vô Song lập tức lóe lên rồi biến mất, gần như bám sát lấy Kiều Phong không bỏ.
Kiều Phong
rốt cuộc cũng chỉ kịp thở ra một hơi rồi lập tức biến chiêu, cổ tay hắn
vừa đưa ra thì quyền phong của Vô Song đã tới, thân ảnh hai người một
tiến một lùi, quyền cước va chạm liên tục vào nhau cứ như âm thanh va
chạm của thép nguội vậy.
Thân thể Vô Song phi thường mạnh mẽ bất
quá Kiều Phong cũng không phải dạng thường, dưới tác dụng của rượu,
chiến ý của Kiều Phong càng ngày càng nồng, cũng không biết hắn làm cách nào mà sau khi uống rượu sức mạnh thân thể rõ ràng tăng lên, chí ít khi va chạm cùng Vô Song bản thân Kiều Phong cũng không lộ ra hạ phong như
một tháng trước.
Hai người đã có thể coi là lão đối thủ cũng
chẳng có cái gì để mà thăm dò nhau, hai người quyền phong kẻ tới người
đi, kẻ công người thủ tốc độ càng ngày càng nhanh, nhanh đến mức cho dù
Đông Tà đang phá Bắc Đẩu Thất Tinh Trận cũng phải nhíu mày.
Bắc
Đẩu Thất Tinh Trận thiếu một người, trong mắt Đông Tà thì chẳng khác gì
trò trẻ con vì vậy ông ta nhàn nhã vô cùng, chính vì nhàn nhã nên Đông
Tà mới có thể dõi mắt theo trận chiến giữa Vô Song cùng Kiều Phong sau
đó trong lòng bắt đầu chìm xuống.
“Hậu sinh khả úy”.
Bốn chữ từ trong miệng Đông Tà nói ra, đây chính là đánh giá của Đông Tà với hai người Vô Song cùng Kiều Phong.
Đông Tà là bậc thái sơn bắc đẩu hàng đầu thiên hạ, ánh mắt của ông ta cực
cao và cũng cực độc, chỉ từ âm thanh cùng con mắt của Vô Song cũng đủ để Đông Tà nhận ra Vô Song tuổi tác cũng không lớn, tuổi tác không lớn mà
có thể làm đối thủ của Kiều Phong... đây tuyệt đối là việc Đông Tà chưa
nghĩ đến.
Thiên hạ này hiện nay cũng đã truyền lưu câu nói: Nam Mộ Dung – Bắc Kiều Phong.
Đông Tà bản thân chưa nhìn qua Mộ Dung Phục nhưng có thể tề danh cùng Kiều
Phong liền có thể coi là một đời thiên tài, đương nhiên trong mắt Đông
Tà bản thân Mộ Dung Phục gần như không thể so sánh cùng Kiều Phong.
Kiều Phong là tên một người, Mộ Dung là họ của cả gia tộc, lấy tên một người tề danh với một gia tộc, chỉ cần nhìn vào điểm này đã đủ thấy Kiều
Phong mạnh hơn Mộ Dung Phục nhiều.
Lại nói tiếp trong thế hệ trẻ, bản thân Đông Tà cũng biết không có ai có thể làm đối thủ của Kiều
Phong, người này đã vô hạn tiếp cận cấp bậc của đám người ngũ bá, cái
suy nghĩ này một mực xuất hiện trong đầu Đông Tà tuy nhiên lúc này bắt
đầu trở nên lung lay, không ngờ lại có cao thủ trẻ tuổi đủ sức làm đối
thủ của Kiều Phong, đặc biệt còn là một nữ nhân.
Vì trận chiến
của Kiều Phong cùng Vô Song trong lúc bất tri bất giác đã ảnh hưởng đến
Đông Tà, bản thân Đông Tà đột nhiên cảm thấy... có xử lý Quách Tĩnh hay
không cũng không quan trọng, có xử lý đám người Toàn Chân Thất Tử hay
không cũng là không quan trọng.
Nếu Kiều Phong thắng, bản thân Đông Tà có thể nển mặt Vương Trùng Dương trên trời cùng Hồng Thất Công mà bỏ đi.
Nếu Kiều Phong thua thì sao?, tất nhiên khi đó ai có thể cứu Quách Tĩnh?.
Về phần hòa?, lúc đó Đông Tà quyết định xem tâm tình của bản thân đi.
......
Cuồng phong bạo vũ, kình lực tỏa ra bốn phương tám hướng, hai luyện thể cao
thủ như hai cỗ xe tăng hình người liên tục va chạm vào nhau, càng đáng
nói hơn là khí thế giữa hai người hoàn toàn đối lập, một bên cực lạnh,
một bên cực nóng dẫn tới nhiệt độ xung quanh cũng bắt đầu bị ảnh hưởng.
Hai người một là Tiên Thiên Chí Âm Thể, một là Tiên Thiên Chí Dương Thể,
khi va chạm với nhau tất nhiên lộ ra tính chất khác biệt, không gian
xung quanh cả hai vậy mà trở nên một nóng một lạnh.
Kiều Phong
rốt cuộc vẫn là người lùi lại đầu tiên, chỉ thấy hắn mạnh mẽ xoay người
lại, một chiêu Thần Long Bài Vĩ đánh ra đẩy lùi Vô Song lại sau đó rất
nhanh kéo dài khoảng cách với hai người.
Kiều Phong lúc này trong mắt tràn ngập sự bất ngờ, một tháng trước hắn cận thân chiến đấu với Vô Song đương nhiên bị ép vào hạ phong nhưng mà cái hạ phong này thật ra
cũng có thể nói là nhỏ bé không đáng kể, Kiều Phong hoàn toàn tự tin chỉ cần có rượu hắn liền có thể biến hạ phong thành thượng phong.
Loại người như Kiều Phong vốn mượn rượu đúc thành chiến ý, chiến ý càng cao
thế càng mạnh, thế càng mạnh quyền cước – chưởng pháp lại càng hung
mãnh, càng uy lực, so với một tháng trước hắn quả thực mạnh hơn không
ít.
Với trạng thái của tửu ý, Kiều Phong mới muốn cận thân chiến
đấu với Vô Song bất quá hắn rất nhanh nhận ra mình không thể chiếm
thượng phong, dưới tác dụng của tửu ý hắn cũng chỉ có thể cầm hòa được
Vô Song mà thôi.
Tửu ý là cái gì?, nói đơn giản là hơi rượu, là
men say, cái loại trạng thái này có thể làm huyết khí cùng nội lực Kiều
Phong tăng mạnh, càng đánh càng hang nhưng cũng không phải là thập toàn
thập mỹ bởi Kiều Phong là Tiên Thiên Chí Dương Thể, hắn càng chiến đấu
thì nhiệt lượng tỏa ra càng tăng, khi đó tửu ý càng nhanh bị bốc hơi,
càng nhanh bị đẩy đi chính vì vậy Kiều Phong dần dần bắt đầu cảm thấy cố hết sức, theo thời gian cái thế hòa kia dần dần bị một mực kéo xuống
dưới.
Kiều Phong đáng lẽ không bị kéo xuống nhanh như vậy nhưng
đừng quên trước khi đánh với Vô Song bản thân hắn còn đánh một trận cùng Hoàng Dược Sư.
“Một tháng không gặp không ngờ nội lực của Cơ cô
nương càng ngày càng tăng tiến hơn nữa lại có thêm vài phần tinh thuần,
Kiều Phong bội phục”.
Lời Kiều Phong nói tất nhiên không giả,
chính vì nội lực Vô Song tăng lên mới khiến Kiều Phong ngay cả có tửu ý
cũng không chiếm được thượng phong.
Vô Song không đáp, hắn chỉ
hơi hơi nhếch miệng đồng thời liên tục vận chuyển nội công trong cơ thể, ánh mắt Vô Song càng ngày càng sáng.
Vô Song sẽ không muốn chiến đấu lâu lại càng không muốn bị thương dù sao Hoàng Dung cùng Mai Siêu
Phong đang đợi hắn, hắn lần này vốn chỉ muốn giải khó cho Hoàng Dược Sư
đồng thời tiện tay thử uy lực của Đế Hoàng Khí mà thôi.
Vô Song
cũng không lạ gì Kiều Phong nữa, Vô Song cũng có thể nhìn ra Kiều Phong
không muốn tiếp tục cận thân chiến đấu với Vô Song nữa, hắn muốn dùng
chưởng pháp thủ thắng.
Một tháng qua, liên tục hồi tưởng lại trận chiến với Kiều Phong, Vô Song cũng đại khái ước lượng được chiến lực của hai người.
Công tâm mà nói, nếu là võ đài chiến thì Kiều Phong trong vòng 200 chiêu có thể đánh bại Vô Song.
Nếu là chiến đấu bình thường thì hai người có thể coi là ngang tay, dẫu sao như một tháng trước chỉ cần Vô Song muốn đi thì Kiều Phong cũng chẳng
cản được, Vô Song cũng khó lòng đánh bại được Kiều Phong, tạm thời có
thể coi là thế hòa.
Về phần nếu sinh tử chiến một mất một còn có lẽ tỷ lệ chết của Vô Song sẽ cao hơn 1 chút, Vô Song là 6, Kiều Phong là 4.
Đây chính là tương quan lực lượng giữa Vô Song cùng Kiều Phong một tháng trước.
Nhìn Kiều Phong đang chuẩn bị vận sức, Vô Song rốt cuộc cũng lên tiếng.
“KIều thiếu bang chủ, chúng ta có thể coi là không đánh không quen biết, ta
sau lưng còn có việc cần phải hoàn thành, trận chiến này dùng một chiêu
phân thắng bại thôi “.
Kiều Phong nghe vậy cũng lập tức gật đầu.
“Tốt, Cơ cô nương, ta thật sự cũng không muốn đánh tiếp với cô nương”.
Câu nói này rơi vào tai mọi người ở đây mơ hồ có chút ý vị sâu xa bất quá
chỉ có Kiều Phong biết, hắn cũng chẳng có thâm ý gì, đơn giản mà nói hắn lúc này thật sự không muốn đánh tiếp với Vô Song.
Một trận chiến với Vô Song thực sự khiến Kiều Phong cực kỳ lao lực hơn nữa phải biết
cho dù thắng cùng lắm chỉ đả thương được Vô Song chứ tuyệt chẳng giữ Vô
Song lại được, kể cả đánh bại Vô Song thì đừng quên còn một Đông Tà ở
đó, Kiều Phong cũng không có tự tin vừa đánh bại một đối thủ ngang ngửa
với mình sau đó tiếp tục chiến với một đối thủ còn mạnh hơn mình, đây là hành động quá mức mạo hiểm.
Toàn bộ nội lục của Kiều Phong tụ
lại ở đan điền sau đó chạy thẳng lên trung tâm phần ngực, chí dương chí
cương khí tiếp tục tản ra hai bên tay, Kiều Phong thân hình hơi khom
xuống, một chút tửu ý cuối cùng cũng bốc lên.
“Kháng Long Hữu Hối”.
Hai tay dồn lực, mạnh mẽ đánh ra một đầu rồng, một chưởng đơn thuần cũng là một chưởng uy lực vô cùng trong Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Lộ
tuyến vận công của Vô Song tất nhiên cũng khác Kiều Phong, nội lực của
hắn xuất phát từ hai đan điền, từ trên đi xuống, từ dưới đi lên, tất cả
chuyển về phía cánh tay phải, dựa theo lộ tuyến của Âm Duy Mạch, hàn khí tụ lại một điểm mà đánh ra.
Hai đan điền cùng vận hành, trong
cùng một khoảng thời gian cơ hồ khiến tốc độ tập trung nội lực của Vô
Song không hề thua kém gì so với Kiều Phong, bằng vào hai đan điền có
thể hoàn toàn san lấp cái ưu thế kinh mạch của Thần Võ.
“Thiên Thiên Hàn Băng Chưởng”.
Một chưởng này Vô Song cũng lập tức vận lên cả Đại Bi Phú, một đơn chưởng mạnh nhất của Vô Song.
Một chưởng này nếu để ý kỹ có thể nhìn thấy khí thế của Vô Song dần dần
thay đổi, trên người hắn có thêm một cỗ uy áp mơ mơ hồ hồ đồng thời hai
con ngươi của hắn lóe lên màu vàng, màu sắc của bậc đế vương.
Hai chưởng va chạm với nhau, kình lực của cực âm cùng cực dương va chạm bắn thẳng về phía hai người, uy lực của hai chưởng này thật sự phải dùng từ kinh tâm động phách để hình dung, ngũ tuyệt cao thủ đối chưởng có lẽ
cũng chỉ thế mà thôi.
Cái va chạm chưởng pháp này cũng không sánh được với một tháng trước dẫu sao đây chỉ là đơn chưởng tuy nhiên kết
quả cũng không khác gì, hai người đều bị kình lực đẩy lùi lại.
Vô Song mượn nhờ thân pháp kinh người tá lực đả lực, hắn lùi lại 7 bước.
Kiều Phong cũng liên tục lùi lại tuy nhiên mỗi bước chân hắn dẫm xuống mặt
đất đều để lại dấu chân cực kỳ rõ nét, Kiều Phong chính là dồn kình lực
phải nhận xuống thẳng mặt đất lại thêm nội lực hắn vốn mạnh hơn Vô Song, hắn chỉ lùi lại 5 bước.
Thắng bại lập tức phân ra.
Trước một chưởng này bất kể bên kia chiến đấu ra sao đều phải quay đầu mà nhìn.
Nhìn thấy một chưởng này, ánh mắt Mã Ngọc toát lên vẻ vui mừng, hắn có thể nhìn ra là Kiều Phong thắng.
Về phần Đông Tà thì sao?, lúc này ánh mắt của Đông Tà lại toát lên vẻ nghiền ngẫm sau đó âm thầm nhìn Vô Song mà gật đầu.
Một tháng trước, Vô Song đối chưởng với Kiều Phong, nếu chỉ là đơn chưởng hắn căn bản không có khả năng thắng.
Một tháng sau, hắn lùi lại 7 bước, Kiều Phong lùi lại 5 bước, nhìn từ bên
ngoài mà xem Kiều Phong vẫn thắng bất quá rất nhanh chiến cuộc có chút
thay đổi.
Kiều Phong sau khi lùi 5 bước rõ ràng đã ổn định thân
thể vậy mà lại lắc lư một chút rồi lùi lại bước thứ 6, miệng của hắn còn xuất hiện một vết màu nhàn nhạt, Kiều Phong bị thương rồi.
“Cơ
cô nương một tháng trước chưởng pháp vốn đã đạt đến chí âm chí nhu cảnh
giới vậy mà một tháng sau lại sinh ra một tia dương khí, còn để lại một
luồng ám kình, Kiều Phong bội phục”.
Mượn nhờ Đế Hoàng Khí, Vô Song lần đầu tiên trong đời đạt đến cảnh giới mới trong chưởng pháp.