Thân hình Mai Siêu Phong thực sự rất tuyệt vời, vừa di chuyển trong đêm
tối vừa ôm lấy thân hình của nàng có thể cho Vô Song một xúc cảm tuyệt
vời, công bằng mà nói thì thân thể của Mai Siêu Phong còn đẹp hơn nhiều
so với Hoàng Dung dù sao Hoàng Dung hiện nay vẫn đang là một thiếu nữ
còn Mai Siêu Phong thì đã là thiếu phụ bất quá về phần da mặt mỏng thì
hai người này căn bản không khác gì nhau.
Di chuyển trong đêm
tối, tốc độ của Vô Song rất nhanh hơn nữa bằng vào thân pháp của hắn có
mang thêm một người như Mai Siêu Phong cũng không ai phát hiện có điều
Mai Siêu Phong trong ngực Vô Song hiện lại đỏ đến tận mang tai.
Làn da của Mai Siêu Phong như đã nói, da nàng trắng như bạch tạng vậy tuy
nhiên lúc này lại có thêm sắc hồng trên khuôn mặt lạnh lùng càng làm
nàng có thêm vài phần mị hoặc, vài phần hấp dẫn của riêng nữ nhân.
“Bám chặt ta một chút, nếu ngươi rơi xuống liền rất phiền phức”.
Âm thanh của Vô Song lại vang lên, cái âm thanh này làm Mai Siêu Phong lập tức chắn chặt hàm răng ngà, nàng thực sự cảm thấy nam nhân kia rất đáng ghét tuy nhiên nàng có thể làm gì đây?, nàng dù sao cũng không thể tự
mình di chuyển được.
Những ngón tay dài có chút run rẩy sau đó
thật sự đưa tay ra bám lấy ngực áo của Vô Song, khuôn mặt của nàng trực
tiếp nghiêng ra một bên, nàng không dám mặt đối mặt với Vô Song cho dù
nàng không nhìn thấy gì thì nàng vẫn không dám đối mặt với hắn.
Mai Siêu Phong không biết đường đi mà cho dù có biết đường đi thì nàng cũng không thể nào tự mình đi được, cách duy nhất để gặp được Hoàng Dung sư
muội chính là nàng để Vô Song bế đi tuy nhiên nàng thực sự cảm thấy nam
tử này cực kỳ đáng ghét.
Cả cuộc đời Mai Siêu Phong ngoại trừ phu quân của nàng là Trần Huyền Phong ra còn chưa có ai được chạm vào cơ
thể nàng hơn nữa Vô Song cứ như cố tình vậy, phải biết Vô Song đang bế
ngang thân Mai Siêu Phong dẫn tới việc một tay hắn đặt trên lưng nàng
còn một tay thì đặt ở bờ mông cong vểnh kia, cái xúc cảm truyền đến quả
thực làm Mai Siêu Phong xấu hổ vô cùng.
Cũng may cho Mai Siêu
Phong là tốc độ của Vô Song rất nhanh, không bao lâu hắn liền trở về
trạch viện của mình, hai tay vẫn đang ôm lấy Mai Siêu Phong, một chân hạ nhẹ xuống thềm đá căn bản không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Sau khi đưa Mai Siêu Phong đến nơi hắn rất nhanh liền đặt nàng xuống đồng thời giọng nói cứ như trưởng bối của nàng vậy.
“Bám lấy vạt áo của ta, ta đưa ngươi vào trong”.
Mai Siêu Phong nghe vậy liền cắn răng sau đó cũng chậm rãi đưa tay ra nắm
lấy đuôi áo của Vô Song, nàng dựa theo cước bộ của Vô Song mà tiến vào
bên trong phòng.
Thật ra mà nói Mai Siêu Phong vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Vô Song vì vậy khi bước vào thềm cửa trái tim nàng liền giật
thót, nàng không có mắt vì vậy không biết cái gì đang chờ đợi mình, liệu có thật sự có một vị sư muội đang ở trong đó hay không?.
Mai
Siêu Phong cũng biết nàng căn bản không có sức để chống lại Vô Song, cho dù bước vào căn phòng này là cái gì thì nàng cũng phải chấp nhận, nàng
đâu còn gì để mất nữa đâu mà cần bảo vệ?, cần e dè?, trong lòng nàng
hiện nay cái hy vọng được gặp sư muội lớn hơn cái nỗi sợ những việc có
thể xảy ra rất nhiều rất nhiều.
.......
Trong căn phòng
hiện nay vẫn sáng đèn, Hoàng Dung đang ngồi trên ghế đẩu tay cầm một
quyển sách ánh mắt có chút trầm ngâm, khi Vô Song không có ở nhà thì
nàng thường xuyên đọc sách, nàng cảm thấy đọc sách là cách giết thời
gian nhanh nhất cũng như có ích nhất khi đợi Vô Song quay về.
Ánh mắt Hoàng Dung đang cực kỳ tập trung thì liền nghe thấy tiếng mở cửa,
nàng biết người trở về chỉ có thể là Vô Song vì vậy lập tức đứng lên,
bước chân đi thẳng ra ngoài chính phòng vẻ mặt tươi cười như hoa tuy
nhiên rất nhanh vẻ mặt của Hoàng Dung biến thành ngỡ ngàng.
Hoàng Dung vốn ít khi quan tâm Vô Song đi đâu, nàng vốn tưởng Vô Song ra
ngoài có đại sự gì nhưng không ngờ khi đi về lại mang theo một cái nữ
nhân hơn nữa nữ nhân này vậy mà còn học thẹn thùng, còn đang nắm lấy vạt áo của Vô Song mà bẽn lẽn bước vào?.
“Vô Song ca ca... nàng là?”.
Hoàng Dung có chút ngập ngừng lên tiếng, bản thân nàng có tính chiếm hữu rất
mạnh, nàng có thể toàn tâm toàn ý yêu Vô Song nhưng cũng mong Vô Song
toàn tâm toàn ý với nàng, nàng không chấp nhận trái tim nam nhân của
mình có hai vị trí, không chấp nhận chia sẻ nam nhân của mình cho nữ
nhân khác tuy nhiên nàng sau ấn tượng đầu tiên với nữ nhân kia thì bắt
đầu bình tĩnh lại.
Nữ nhân kia cũng không xấu bất quá tuổi tác
tựa hồ có chút lớn hơn nữa Hoàng Dung cũng có tự tin của chính mình,
nàng không tin sẽ bị một nữ nhân như vậy cướp mất Vô Song của mình, từ
trước đến nay chỉ có nữ nhân cỡ Lý Thu Thủy mới có thể cho nàng cường
đại uy hiếp.
Mai Siêu Phong... căn bản không cho Hoàng Dung cảm giác uy hiếp.
Vô Song nhìn thấy Hoàng Dung ra đón mình liền khẽ mỉm cười đồng thời hắn
rõ ràng cũng cảm nhận được bàn tay của Mai Siêu Phong đang run lên thậm
chí Mai Siêu Phong còn không dám lên tiếng, trong lòng nàng đột nhiên
xuất hiện một nỗi sợ vô danh.
Vô Song cũng không quay lại nhìn
Mai Siêu Phong, một tay hắn đưa về phía sau nắm lấy bàn tay trắng bệch
nhưng cực kỳ mềm mại kia của nàng rồi kéo nàng ra phía mình, lúc này
thoạt nhìn giữa Vô Song cùng Mai Siêu Phong lại có thểm vài phần gần
gũi.
Hoàng Dung thấy cảnh này ban đầu hơi hơi nhíu mày nhưng ánh
mắt rất nhanh biến thành cổ quái, nàng vậy mà phát hiện ra nữ tử mà Vô
Song mang tới bị mù, nếu nữ tử này bị mù thì việc Vô Song nắm tay nàng
ta tựa hồ không có gì không đúng?.
Đang vì đôi mắt của Mai Siêu Phong mà nghi hoặc thì Hoàng Dung liền nghe thấy giọng nói của Vô Song vang lên.
“Dung nhi, ta giới thiệu cho ngươi một người”.
Vô Song cực kỳ thoải mái mà kéo Mai Siêu Phong đi về phía Hoàng Dung sau
đó trong ánh mắt khó hiểu của Hoàng Dung thì Vô Song cầm luôn một bàn
tay khác của nàng, hắn dẫn cả hai nữ nhân này đi đến bàn tròn trung tâm
rồi ngồi xuống ghế.
Bản thân Hoàng Dung tuy không hiểu Vô Song
muốn làm gì nhưng cũng sẽ không kháng cự tình lang của mình chỉ có Mai
Siêu Phong là có chút buồn cười, nàng vậy mà như trẻ con lớp một lần đầu đi học vậy theo bản năng có chút kháng cự động tác của Vô Song, tất
nhiên cái hành động này không qua được mắt Hoàng Dung, thực sự Hoàng
Dung lại còn có cảm giác nữ nhân bên cạnh dĩ nhiên còn có chút sợ hãi
với mình?.
Hoàng Dung quả thực chưa từng gặp đối phương, vì cái gì đối phương sợ hãi nàng?.
Hoàng Dung quả thực không hiểu nổi đồng thời chính bản thân Hoàng Dung cũng
đang cảm thấy có chút không tự nhiên khi đối mặt với nữ tử kia, nữ tử
kia vẻ bên ngoài thực sự rất rất đáng sợ.
Rốt cuộc cả hai nữ nhân đều bị Vô Song kéo xuống ghế ngồi, hắn từ từ mỉm cười ném cho Hoàng
Dung một cái ánh mắt yên tâm rồi lại nhẹ vỗ vai Mai Siêu Phong.
“Nhược Hoa, việc ta có thể làm chỉ đến đây thôi, đôi mắt của ngươi không phải
là việc ta có thể làm trong một sớm một chiều, lúc này ta chỉ có thể để
không gian riêng cho hai người, hy vọng ngươi sử dụng nó cho tốt”.
Từng câu từng chữ của Vô Song vào tai Mai Siêu Phong đều làm nàng run lên,
nàng thực sự không biết phải nói gì mới tốt, nàng thực sự không biết
phải nói gì mới đúng.
Nàng không nhìn thấy Hoàng Dung cũng không
nhận ra âm thanh của Hoàng Dung nhưng sâu trong thâm tâm nàng không hiểu sao lại có một loại cảm giác thân cận, cảm giác tin tưởng thậm chí là
dựa vào, một thứ cảm giác mà rất lâu rồi nàng chưa cảm nhận qua.
Đến khi Vô Song xoay người rời đi thì đột nhiên Mai Siêu Phong nắm lấy tay
hắn, đôi mắt mù lòa hướng lên nhìn Vô Song, khuôn mặt nàng vậy mà đầy lo lắng.
“Ngươi... ngươi ở lại được không?”.
Câu nói này
thực sự có độ hiểu lầm cực lớn, Vô Song nghe xong liền phải quay lại
nhìn Hoàng Dung, thấy nàng cũng đang tủm tỉm nhìn mình Vô Song liền bật
cười, hắn thực sự cảm thấy Mai Siêu Phong hình như còn trẻ con hơn cả
Hoàng Dung đang ở trước mặt hắn nữa.
Đặt một tay lên nhẹ xoa đầu Mai Siêu Phong, Vô Song thản nhiên lên tiếng.
‘Việc của phụ nữ hai người vẫn là xin tha cho ta thì hơn”.
Nói đến đây Vô Song thân hình cứ như một cơn gió lướt nhẹ ra ngoài rồi trực tiếp đóng cửa lại để cho hai nàng đối mặt với nhau trong phòng về phần
hắn căn bản không còn nhiệm vụ gì nữa, trực tiếp phủi tay ra về.
.......
Ngồi đối mặt với Hoàng Dung, hai tay của Mai Siêu Phong vậy mà bám chặt vào
quần, đầu cúi gằm xuống, đến cả nói cũng không ra lời, điều này triệt để khiến Hoàng Dung bó tay rồi.
Hoàng Dung rõ ràng nhận ra Mai Siêu Phong không tự nhiên khi gặp mình tuy nhiên vì sao đối phương lại không tự nhiên thì nàng tuyệt không biết, nàng đâu có đáng sợ như vậy?.
Nhược Hoa?, cái tên này nàng căn bản chưa có nghe thấy hơn nữa nhìn tuổi tác
mà xem đối phương còn lớn tuổi hơn nàng nhiều, vậy vì cái gì đối phương
sợ nàng?.
Hoàng Dung cũng không hiểu dụng ý của Vô Song nhưng
nàng cũng biết Vô Song sẽ không làm chuyện gì mà không có lý do vì vậy
cũng đành lên tiếng trước.
“Vị tỷ tỷ này... ta gọi là Hoàng Dung, ngươi tên là Nhược Hoa đúng không?, không biết ngươi có việc gì muốn nói với ta “.
Giọng nói của Hoàng Dung rất nhẹ nhàng mà cũng rất ấm áp, giọng nói khiến
thân hình Mai Siêu Phong run lên sau đó rốt cuộc nàng cũng cắn chặt đôi
môi mà đưa tay ra, bàn tay run rẩy như muốn nắm lấy vật gì đó.
Hoàng Dung khi thấy tay Mai Siêu Phong đưa ra thực sự có chút không tự nhiên
tuy nhiên nàng rốt cuộc vẫn là đưa bàn tay của mình ra, nàng chỉ cảm
thấy Mai Siêu Phong như muốn bấu víu lấy một thứ gì đó, một thứ mà bản
thân Hoàng Dung không có hiểu.
Mai Siêu Phong nắm được cánh tay
mềm mại của Hoàng Dung, cảm nhận hơi ấm mà cánh tay kia mang lại, nàng
đột nhiên thấy an tâm hơn không ít, khóe miệng rốt cuộc cũng mở ra.
“Cửu Cung chi nghĩa
Pháp tựa linh quy
Nhị tứ vi kiên
Lục bát vi túc
Hữu thất tả tam
Đái cửu lý nhất
Ngũ cư trung ương”
“Vạn vật lấy âm dương làm đầu, âm dương sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi diễn
giải bát quái, thiên làm tròn địa làm vuông, phàm là vạn vật trong thiên hạ đều không thể hoàn mỹ hơn thiên cùng địa vì vậy phải lấy thiếu, mượn bát quái làm trận dùng cửu cung làm gốc, lấy thiếu bù đủ, lấy giả làm
thật... tả tam quy ngũ, trung ương đái cửu, tiền phương nhất tiến hậu
phương nhất hậu... cửu cung thành hình, bát quái tự phá”.
Mai
Siêu Phong nói ra những lời này, khuôn mặt nàng cứ như sắp khóc vậy, đôi bờ môi run rẩy không thôi, nàng thực sự rất sợ... rấ sợ Hoàng Dung
không hiểu nhưng nàng cũng sợ... cũng sợ Hoàng Dung hiểu.
Nếu Hoàng Dung không hiểu tức là Vô Song lừa nàng, tức là nàng lại mất đi cái hy vọng chớm nở kia.
Nếu Hoàng Dung hiểu tức là Vô Song không có lừa nàng nhưng mà nàng phải đối mặt với tiểu sư muội như thế nào đây?.
Về phần Hoàng Dung thì lúc này cánh tay trắng ngần liền run rẩy không thôi, nàng mở to cặp mắt tròn mà nhìn Mai Siêu Phong.
“Nhược Hoa tỷ tỷ?, ngươi dĩ nhiên biết cách phá Cửu Cung Bát Quái Trận của Đào Hoa Đảo?, không thể nào phải biết chỉ có người trên Đào Hoa Đảo chúng
ta mới có thể vượt qua Đào Hoa Trận, mới có thể biết cách phá Đao Hoa Mê Tung Trận”.
Nói đến đây Hoàng Dung liền che miệng, nàng rốt cuộc cũng nghĩ ra cái gì đó.
“Không... không đúng, ngoại trừ ách bộc, ta, phụ thân thì còn có sáu vị sư huynh
sư tỷ biết cách phá Đào Hoa Trận... Nhược Hoa tỷ tỷ ngươi chẳng nhẽ là
một trong sáu người đó?”.
“Cũng không đúng, theo lời phụ thân nói thì trong sáu vị sư huynh sư tỷ cũng không có ai tên là Nhược Hoa...
Nhược Hoa tỷ tỷ ngươi chẳng nhẽ là hậu nhân của bọn họ?... mắt của ngươi bị mù hay là... mấy vị sư huynh sư tỷ gặp chuyện không may rồi?”.
Hoàng Dung nói gì Mai Siêu Phong đã không nghe thấy nữa rồi, nàng lúc này
đứng dậy, cả người ôm chặt lấy Hoàng Dung đến mức chính Hoàng Dung cũng
không kịp phản ứng... sau đó Hoàng Dung rốt cuộc cũng đưa hai tay ra ôm
lấy Mai Siêu Phong bởi nàng thấy vị tỷ tỷ này toàn thân run lên sau đó
tỷ tỷ rõ ràng khóc.
Mai Siêu Phong đã không có nước mắt nhưng âm
thanh thét gào trong miệng nàng phát ra thì đã đủ rồi,những âm thanh như muốn cào xé chính bản thân mình, nghe mà thương tâm đến não lòng khiến
ngay cả Hoàng Dung cũng cảm thấy chua xót không thôi.
Trong cái âm thanh đó Hoàng Dung còn có thể nghe loáng thoáng lời Mai Siêu Phong nói.
“Sư phụ, sư mẫu, là con bất hiếu... con sai rồi... con sai rồi”.
Dần dần cái âm thanh kia biến thành tiếng nấc nghẹn ngào đề rồi Hoàng Dung
phát hiện Mai Siêu Phong từ lúc nào đã thiếp đi, thiếp đi trong ngực
nàng.
Hoàng Dung không có ngốc, người có thể gọi phụ thân là sư phụ chỉ có sáu đệ tử năm đó.
Trong những đệ tử năm đó Khúc Linh Phong, Lục Thừa Phong, Trần Huyền Phong,
Mai Siêu Phong, Vũ Thiên Phong và Phùng Mạc Phong, trong những đệ tử này của Hoàng Dược Sư cũng chỉ có Mai Siêu Phong là nữ.
Hoàng Dung nhìn Mai Siêu Phong đang nằm trong ngực mình như một đứa bé, nàng thực sự không biết nói gì mới tốt.
“Vô Song ca ca, nếu huynh không cho muội một lời giải thích, muội nhất định sẽ cắn chết huynh”.
Đe dọa Vô Song một tiếng vu vơ, rốt cuộc Hoàng Dung cũng nâng cơ thể của
Mai Siêu Phong lên, đặt nàng lên giường, tuy Mai Siêu Phong đúng là nặng hơn Hoàng Dung nhưng Hoàng Dung cũng có luyện qua võ công, mang Mai
Siêu Phong lên giường cũng không phải là quá sức.
Nhìn Mai Siêu
Phong say ngủ như một đứa bé, ánh mắt Hoàng Dung đột nhiên nhíu lại,
nàng cảm thấy làn da của Mai Siêu Phong quá trắng, trắng đến ghê người
sau đó ẩn ẩn dưới lớp áo của Mai Siêu Phong còn có... thứ gì đó lộ ra
như có như không.
Hoàng Dung rốt cuộc tò mò mà cởi áo ngoài của
Mai Siêu Phong ra sau đó cũng nhẹ nhàng cởi xuống áo trong của nàng, để
lộ ra toàn bộ phần ngực của Mai Siêu Phong, khi nhìn phần ngực hay nói
đúng hơn là phần thân trên của Mai Siêu Phong bản thân Hoàng Dung liền
phải dùng tay che miệng lại.
Nàng tiếp tục cởi toàn bộ quần áo
trên người của Mai Siêu Phong ra để rồi vì sợ hãi mà lùi lại đến vài
bước chân... nhì bề ngoài cơ thể Mai Siêu Phong rất đẹp nhưng khi toàn
bộ quần áo của nàng được cởi xuống... liền có thể thấy vô số vô số vết
thương, nhìn thân thể trắng muốt kia bị bao phủ bởi không biết bao nhiêu vết thương thì đến chính Hoàng Dung cũng không kiềm lòng được.
“Vô Song ca ca, ngươi rốt cuộc... mang ai về thế này... Nhược Hoa tỷ tỷ rốt cuộc là ai?”.