Mục Niệm Từ là một nữ tử cực kỳ truyền thống, nàng chưa từng tiếp xúc
thân mật với bất cứ một nam nhân nào cả, bị Vô Song ôm vào trong lòng
otanf bộ cơ thể Mục Niệm Từ đều trở nên căng cứng, nàng cố gắng muốn đẩy Vô Song ra bất quá nàng lại không có cách nào làm được, có điều cái cảm giác bị Vô Song ôm vào trong lòng quả thực có chút khác thường.
Theo lý bình thường mà nói Mục Niệm Từ vốn muốn dùng sức mạnh của bản thân
mình chạy thoát khỏi cái ôm của Vô Song, nếu nàng không thể thoát ra
được đồng nghĩa với việc Vô Song dùng một lực mạnh hơn để dữ nàng lại sẽ dẫn đến cơ thể nàng dù ít hay nhiều đều cảm thấy đau đớn bất quá lúc
này Mục Niệm Tử lại cảm thấy một loại lực cực kỳ mềm mại, loại lực lượng này gần như đánh tan mọi kháng cự của Mục Niệm Từ nhưng lại không làm
nàng cảm thấy đau đớn.
Mục Niệm Từ không thể thoát ra khỏi cái ôm của Vô Song, khuôn mặt xinh đẹp càng ngày càng trở nên đỏ lựng đồng
thời nàng cũng cảm nhận được một làn khí lưu cực kỳ nhẹ nhàng chạy dọc
cơ thể, cái cảm giác thoải mái đến từng lỗ chân lông này thực sự rất khó diễn tả bằng lời, khiến cho nàng cứ như vậy cả người lại có chút dựa
vào lồng ngực của Vô Song thậm chí ánh mắt còn có chút mê ly.
Vô
Song nhìn thấy tình trạng của Mục Niệm Từ lúc này hắn liền khẽ mỉm cười, đây là một trong những ‘phúc lợi’ trong quá trình Vô Song làm đệ tử của Lý Thu Thủy bởi sư phụ của hắn là một đại tông sư trong việc sử dụng mị thuật, Lý Thu Thủy cũng dạy cho Vô Song một chút thủ đoạn sử dụng mị
khí từ mị cốt của chính bản thân mình.
Vô Song cũng không thể cứ
như vậy ôm Mục Niềm Từ bởi đám binh lính đi theo Hoàn Nhan Khang toàn bộ đều đã lao lên võ đài, tất nhiên đối với Vô Song mà nói đám vệ binh này căn bản không đáng để chú ý, cái làm Vô Song chú ý là hai người vẫn
đang đứng sau Hoàn Nhan Khang hơn.
Không hổ là tiểu vương gia của Hoàn Nhan Hồng Liệt, nếu chỉ tính trong thành Yến Kinh này có lẽ cũng
chẳng mấy cao thủ đủ sức so sánh với hai người sau lưng Hoàn Nhan Khang.
Khóe miệng Vô Song lúc này dần dần hiện ra một nụ cười đầy khinh thường thân hình của hắn rốt cuộc cũng động.
Nơi đây là thành Yến Kinh tất nhiên vuốt mặt cũng phải nể mũi, Vô Song sẽ
không dùng vũ khí lạnh rat ay với đám vệ binh của Hoàn Nhan Khang dẫu
sao hắn cũng không muốn gây ra án mạng ngay bên trong thành Yến Kinh nếu không khi đó sẽ cực phiền hà.
Vô Song khẽ lướt về phía đám vệ
binh người Kim, thân hình của hắn như quỷ mị nhanh đến mức vượt qua toàn bộ chuyển động của đám vệ binh ở đây, trong phút chốc khi mà hắn vượt
qua đám vệ binh này lần lượt từng tên cứ như bị ma ám mà gục xuống, nửa
thân dưới không biết tại sao đều không thể cử động được, toàn bộ hơn 10
tên vệ binh cứ như vậy một tay ôm sống lưng một tay thí chống trên mặt
đất cố gắng khiến thân thể không có ngã xuống.
Động tác của Vô
Song quá nhanh, nhanh đến nỗi cả hai vị cao thủ đằng sau lưng Hoàn Nhan
Khang trực tiếp biến sắc sau đó trực tiếp bước ra một bước chắn trước
người Hoàn Nhan Khang đồng thời hai người song thủ đều lập tức đánh ra
cản Vô Song tiến về phía trước.
Hai người này thực lực đều là
tông sư đỉnh phong so với Khâu Xử Cơ thậm chí còn mạnh hơn một chút lại
am hiểu hợp kích thuật cùng nhau đồng thời ra tay thì thực lực có thể
truy thẳng đại tông sư cảnh giới, bằng vào hai người nếu không gặp phải
Vô Song thì bảo vệ Hoàn Nhan Khang dư sức.
Vô Song khi chứng kiến hai chưởng kia đánh ra nếu là bình thường hắn sẽ chỉ có hai lựa chọn là lùi lại bằng thân pháp tuyệt đỉnh hoặc dùng hàn băng chân khí trực tiếp va chạm cùng chưởng lực của đối phương nhưng khi Vô Song đã học Thiên
Sơn Chiết Mai Thủ thì lại khác.
Thiên Sơn Chiết Mai Thủ không
giống một chiêu thức võ công nhằm đánh giết đối phương mà nó thiên hẳn
về khắc chế đối phương, trực tiếp chiếm tiên cơ khi cận thân quyết đấu
sau đó dùng thủ pháp khắc chế quyền thuật của đối phương, đạo lý này
thật sự rất giống với Độc Cô Cửu Kiếm.
Độc Cô Cửu Kiếm tự xưng có thể phá hết thiên hạ kiếm pháp thì Thiên Sơn Chiết Mai Thủ liền có thể
phá mọi quyền pháp trong thiên hạ.
Vô Song hai tay lập tức đưa ra trong ánh mắt không thể tin được của hai vị cao thủ kia chỉ thấy cổ tay của Vô Song xoay tròn theo một góc không thể tin được, hai tay mở lớn
trực tiếp nắm lấy cổ tay của đối thủ rồi dùng lực ấn xuống.
Chưởng lực còn chưa xuất ra, chưởng lực còn chưa đánh trúng Vô Song thì đã bị
Vô Song trực tiếp làm chệch hướng bằng việc ấn cổ tay của đối phương
xuống sau đó Vô Song lập tức sử dụng cơ thể trình độ đại tông sư của
mình, cổ tay phát lực kéo cả hai đối thủ trước mặt vào sát người mình
rồi cổ tay lại nhẹ xoay tròn biến từ trảo thành chưởng, hai chưởng cứ
như vậy đè thẳng vào ngực của đối phương trực tiếp đánh cho hai tên bảo
tiêu của Hoàn Nhan Khan bắn xa hơn 5m rồi nằm im trên mặt đất không cách nào cử động.
Hoàn Nhan Khang thực sự không tin được vào những
việc xảy ra trước mặt, đây là lần đầu tiên hắn thấy những cao thủ mà phụ thân mất không biết bao nhiêu tiền bạc để thuê về lại bị đánh bại nhanh như vậy, cho dù là sư phụ của Hoàn Nhan KHang là Khâu Xử Cơ cũng khó
lòng mà thắng được bất cứ ai trong hai vị cao thủ Đại Kim này vậy mà vừa gặp mặt đã bị Vô Song giải quyết?.
Vô Song cũng không có lựa
chọn ra tay với Hoàn Nhan Khang, hắn trực tiếp đặt một tay lên vai Hoàn
Nhan Khang, khẽ nói vào tai Hoàn Nhan Khang một câu mang theo nồng đậm
sát khí.
“Chạy đi ”.
Sát khí của Vô Song lần đầu tiên từ
khi đến thế giới này toàn bộ được xuất ra, thứ sát khí của không biết
bao nhiêu sinh mạng chết dưới tay Vô Song tạo thành, sát khí kia khiến
một công tử sinh ra trong nhung lụa như Hoàn Nhan Khang sao có thể chịu
được?.
Hai chân Hoàn Nhan Khang run lên, cũng chẳng biết khí lực
từ đâu hắn lập tức quay đầu bỏ chạy, hai mắt của hắn tràn ngập sợ hãi
miệng không ngừng hô cứu mạng, nào còn chút phong phạm vương tử nào của
Đại Kim?.
Vô Song làm xong tất cả những việc này hắn mới thở ra
một hơi nhọc khí, chỉ có Vô Song mới biết cánh tay mình đau như thế nào
trong lần giao tranh ngắn ngủi vừa rồi, cảm giác căng buốt chạy dọc cánh tay khiến Vô Song cảm thấy hai cánh tay của hắn cứ như bị người khác
chặt đứt vậy.
Từ lúc Vô Song xuất hiện đến lúc hắn đánh bại toàn
bộ đám vệ binh của Hoàn Nhan Khang đều diễn ra cực nhanh, nhanh đến mức ở đây còn không có ai kịp phản ứng, chỉ khi nghe Hoàn Nhan Khang như kẻ
điên vừa chạy vừa hô cứu mạng thì những người dân xung quanh mới nhận ra sau đó lập tức cũng rất nhanh giải tán, bọn họ thực sự không dám ở lại
đây.
Ở thành Yến Kinh hành hung con trai của thành chủ?, đây
tuyệt đối là hành động tự sát bởi chỉ một lúc nữa thôi sẽ có không biết
bao nhiên quân đội tiến đến dù sao đây cũng là đất người Kim.
Cảnh tượng náo nhiệt ở đây chẳng mấy chốc biến thành nhốn nháo vô cùng, đám
người này chỉ hận không thể rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, chỉ cần
quân đội tới chỉ sợ sẽ có một cuộc thảm sát.
Vô Song đương nhiên cũng không tin mình có thể chống lại quân đội, người ta nói chất lượng
hơn số lượng nhưng nếu số lượng đến một mức nào đó thì hoàn toàn có thể
vùi dập chất lượng, điểm này Vô Song đương nhiên hiểu, ngoại trừ A Thanh ra thì Vô Song còn chưa nghĩ tới cao thủ nào có thể bằng võ công đánh
bại hàng ngàn hàng ngàn binh lính.
Tất nhiên đánh không lại liền
có thể chạy, Vô Song không tin hắn vận khởi toàn bộ thân pháp của bản
thân mà không chạy ra ngoài được khỏi vòng vây của đám binh lính kia,
lúc này cái Vô Song quan tâm không phải là đám binh lính Đại Kim có thể
ập đến bất cứ lúc nào mà là những người còn chưa có chạy khỏi phạm vi võ đài.
Khác với những người dân thường cố gắng chạy đi trên võ đài lúc này vẫn còn cha con Mục Niệm Từ không biết làm gì mới tốt cùng với
hai người Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh vẫn chưa có rời đi.
Vô Song
từ đầu đến cuối chưa dám nhìn lấy Hoàng Dung một lần nào bởi hắn thật sự rất sợ nàng nhận ra mình nhưng lúc này có lẽ cũng khó lòng mà không
nhìn nàng bởi Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh rõ ràng đang đi về phía Vô
Song.
Vô Song không rõ tại sao Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung lại đi
về phía mình điều này thật sự làm Vô Song có chút lo lắng, cho dù hắn tự tin với khả năng dịch dung của mình thì khi thấy Hoàng Dung lại gần hắn thật sự vẫn tương đối thấp thỏm, cũng may cho Vô Song là Hoàng Dung
nhìn như có vẻ không có nhận ra thân phận của Vô Song.
“Ngươi có phải là người Toàn Chân Giáo?”.
Nghe Hoàng Dung hỏi câu này thì Vô Song thở ra một hơi sau đó cố gắng thay
đổi ngữ điệu một cách xa lạ nhất có thể, hắn liền hỏi vặn ngược lại
Hoàng Dung.
“Ồ, nếu phải thì sao mà không phải thì sao?”.
Hoàng Dung đánh giá Vô Song từ đầu đến chân quả thật Vô Song hiện tại bất kể
là ăn mặc, dáng người, giọng nói, khuôn mặt và đặc biệt là khí chất đều
không có bất cứ cái gì giống với lúc trước, hắn cứ như hóa thân thành
một người mới hoàn toàn vậy.
Nếu chỉ là dịch dung bình thường thì Hoàng Dung có thể nhận ra một hai tuy nhiên từ sâu trong tâm khảm của
Hoàng Dung thì Vô Song không có được cái bá khí, không có được cái khí
tức nam tử mạnh mẽ như thế này, Vô Song bình thường có khí chất giống
hệt với nữ tử hoặc cùng lắm chỉ có thể coi là một nam tử yêu mị mà thôi, khí chất của hắn tuyệt đối không cho người ta cảm giác bức người như
hình ảnh Vô Song trước mặt.
Hoàng Dung không nhận ra thân phận thật
của Vô Song nhưng vì bộ áo khoác ngoài Vô Song đang mặc mà nàng mới cố
gắng nán lại nơi đây.
“Nếu ngươi là đệ tử Toàn Chân Giáo thì tốt
nhất nên rời đi theo hướng Đông Nam, Mã Ngọc đạo trưởng chính là đi theo hướng đó, ta không rõ kẻ tự nhận là Hoàn Nhan Khang kia có thân phận gì nhưng họ Hoàn Nhan là quốc họ của Đại Kim, kẻ này không phải là hoàng
thân quốc thích thì cũng con nhà đại quan, Yến Kinh 8-9 phần là địa bàn
của hắn, ngươi tốt nhất lập tức rời đi, đợi cửa thành đóng lại thì chẳng khác gì cá nằm trên thớt mặc người chém giết”.
“Còn nếu ngươi không phải là đệ tử Toàn Chân Giáo coi như ta chưa nói gì, Tĩnh ca ca chúng ta trở về tửu quán thôi”.
Nhìn theo bóng dáng Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh rời đi Vô Song mới nhẹ thở ra một hơi, hắn biết Hoàng Dung tại sao lại phải nhắc nhở với một nam nhân không quen không biết như vậy dẫu sao đây cũng là vì hắn khoác lên trên người chiếc áo của phái Toàn Chân.
Từ trên mặt lý trí mà nói
Hoàng Dung thông minh bậc nào?, nàng sẽ không bỏ qua cơ hội giúp nam
nhân của mình tiến về phía trước, nàng không nhận ra Vô Song nhưng có
thể nhận thấy Vô Song cũng không qua lớn tuổi, tuổi tác như vậy đã có
thể dễ dàng đánh bại hai cao thủ tông sư đỉnh phong lại thâm vào việc
khoác lên trên người chiếc áo Toàn Chân Giáo thì liền có khả năng rất
lớn là đệ tử chân truyền của Vương Trùng Dương.
Hoàng Dung không
biết tại sao Vương Trùng Dương xuất hiện tại thành Yến Kinh nhưng nếu
chính vì nàng đã từng nhìn thấy Vương Trùng Dương vì vậy liền có thể dễ
dàng hợp lý hóa thân phận của Vô Song, nàng không biết được kẻ trước mặt sau này là bạn hay thù của ‘Vô Song ca ca’ nhưng chí ít nàng muốn tạo
một cái ấn tượng tốt một chút, dù sao cũng coi như đặt viên gạch đầu
tiên cho hai chữ quen biết.
Từ trên mặt tình cảm mà nói, Hoàng
Dung dẫu sao cũng nhận chỗ tốt của Toàn Chân Giáo, kể cả nam tử trước
mặt không có võ công cao cường thì nàng vẫn muốn giúp đỡ người ta một
hai, cha nàng chưa bao giờ thích Toàn Chân Giáo nhưng cha nàng khác
nàng, nàng đối với Toàn Chân Giáo thật ra cũng có chút bội phục, ở trên
Đào Hoa Đảo nàng cũng là người đến thăm Chu Ba Thông nhiều nhất, từ Chu
Bá Thông mà sau đó Hoàng Dung thật sự có thiện cảm với đám người Toàn
Chân giáo.
Vô Song nhìn theo thân ảnh Hoàng Dung đi xa dần hắn
cũng lập tức quay đầu lại, hắn nhất định phải trở về quán trọ trước khi
Hoàng Dung trở về nếu không sẽ rất phiền phức, hắn không hy vọng Hoàng
Dung phát hiện ra việc ngày hôm nay về phần việc của Mục Niệm Từ hôm nay cũng có thể coi là thành công ngoài sức mong đợi.
Vô Song vẫn
chưa đánh bại Mục Niệm Từ thì hình như chưa tính làm hôn phu của nàng
đi?, coi như Mục Niệm Từ vẫn chưa có hôn phối đi? lại thêm vào việc Vô
Song làm thì rất khó để cha con Mục Niệm Từ có thể tiếp tục màn tỷ võ
chiêu thân, đương nhiên sẽ không thể co cơ hội cho Hoàn Nhan Khang bước
lên sàn đấu lần thứ hai?.
Vô Song đương nhiên cũng nghĩ đến việc
Hoàn Nhan Hồng Liệt nếu không bắt được Vô Song thì nhất định sẽ tìm hai
cha con Mục Niệm Từ gây phiền phức tuy nhiên đừng quên Vô Song đang có
thân phận Tây Hạ vương tử, bằng cái thân phận này cứu hai cha con Mục
Niệm Từ cùng Dương Thiết Tâm thừa sức.
Vô Song chậm rãi nắm lấy
bội kiếm ở sau lưng, ánh mắt trở nên có chút lăng lệ nhìn về hai tông sư đỉnh phong cao thủ đang nằm kia, giọng nói thậm chí mang theo nồng nặc
sát khí.
“Tông sư đỉnh phong dính một chưởng đó còn chưa có chết, không cần phải giả chết nằm đó”.
Bị Vô Song nói ra lời này hai cái tông sư cao thủ kia rõ ràng thân hình
run lên sau đó cũng không thể tiếp tục giả vờ nằm xuống nữa, hai người
cùng ngồi dậy bốn mắt nhìn nhau, trong mắt có thể cảm thấy một tia chán
nản, hai người dính chưởng pháp của Vô Song thật ra chưa hẳn đã là trọng thương chỉ là không dám ngồi dậy mà thôi.
Chưởng lực của Vô Song mạnh thế nào hắn đương nhiên biết nhưng vấn đề là cánh tay của Vô Song
không thể phát lực mạnh mẽ được dẫn tới hắn phải thu vào đến 7 phần lực
đạo vì vậy cũng không khiến hai kẻ trước mặt bị trọng thương tuy nhiên
hàn khí nhập thể quả thật cũng không dễ chịu gì.
Hai người này
đứng lên nhìn Vô Song đầy e ngại thậm chí bắt đầu bị sát khí của Vô Song dọa sợ, tuy nhiên đây là Yến Kinh, bọn họ đại diện cho bộ mặt vương
phủ, cho dù sợ hãi thì vẫn cố phải tỏ ra cứng rắn mới đúng, một trong
hai người lúc này bước lên một bước, cắn răng lên tiếng.
“Các hạ
võ công đời này ta ít thấy bất quá đây là Yến Kinh... hy vọng các hạ vẫn chưa tự đại đến mức coi trời bằng vung, tốt nhất là rời đi khỏi đây mới đúng”.
Vô Song nghe thấy lời này vang lên tiếng cười cuồng tiếu, Hoàng Dung đã rời đi thì hắn không ngại thể hiện toàn bộ Quỳ Hoa Thân
Pháp, tốc độ của hắn so với trước kia thậm chí càng thêm khủng khiếp,
bội kiếm trong tay lập tức xuất ra hướng về hai người kia.
Hai vị tông sư cao thủ của vương phủ cũng không dám chậm trễ, chỉ cần thấy tốc độ của Vô Song thì đã kinh hãi gần chết lập tức cùng nhau bước ra, một
người thủ còn một người công.
Hai người ban đầu đã nhìn thấy quần áo của Vô Song có dấu hiệu của Toàn Chân Giáo tuy nhiên lại trực tiếp
khinh thường bỏ qua, bọn họ đã vài lần tỷ thí với Khâu Xử Cơ, Khâu Xử Cơ đạo học có thể cao hơn bọn họ nhưng võ công chỉ tầm tầm một trong hai
người mà thôi vì vậy cả hai bắt đầu gần như không coi Toàn Chân Giáo ra
gì dù sao cường giả mạnh nhất của Toàn Chân Giáo chỉ là Mã Ngọc, bọn họ
cũng không tin Mã Ngọc có thể lấy một địch hai.
Trong mắt hai
người này chỉ cần Vô Song không phải là Mã Ngọc thì tuyệt đối không cần
quan tâm, xuất thân từ Toàn Chân Giáo có thể dọa được ai?, tất nhiên là
cái suy nghĩ đó đã sụp đổ chỉ sau lần giao thủ đầu tiên.
Lần giao thủ thứ hai này lại càng khiến hai người này run sợ, bọn họ đã đấu cùng Khâu Xử Cơ vài lần, có thể dễ dàng nhận ra Vô Song đang dùng Toàn Chân
Kiếm Pháp quan trọng hơn... đây rõ ràng là kiếm pháp cơ bản của Toàn
Chân Giáo thứ kiếm pháp mà Khâu Xử Cơ đã dạy cho Hoàn Nhan Khang khi
Hoàn Nhan Khang còn chưa hề biết võ công.
Hai người bình thường
sẽ tức giận vì cảm thấy bị Vô Song khinh thường nhưng hiện nay lại vui
mừng gần chết, chỉ là toàn chân cơ sở kiếm pháp cùng với thanh kiếm chưa xuất khỏi bao kia đã đánh cho bọn họ tối mặt tối mũi, nếu Vô Song sử
dụng Thất Tinh Kiếm Pháp của Toàn Chân Giáo chỉ sợ cả hai đã sớm xanh
cỏ.
Hai người này tất nhiên ánh mắt cũng không cao, nếu có Mã
Ngọc hay Khâu Xử Cơ ở đây thì có thể nhìn ra Toàn Chân Kiếm Pháp trong
tay Vô Song chưa hẳn là đã tinh diệu, việc Vô Song áp đảo hoàn toàn hai
vị tông sư đỉnh phong kia đơn giản chỉ vì mỗi chiêu kiếm của hắn vận
dụng tốc độ của Quỳ Hoa Bảo Điển, khả năng biến hóa của Thiên Sơn Chiết
Mai Thủ cùng nội lực chí âm chí hàn của bản thân mình, lấy hai loại đỉnh cấp tuyệt học trong thiên hạ rồi cả Tiên Thiên Chí Âm Thể để bổ trợ cho Toàn Chân Kiếm Pháp thì căn bản phải gọi là... dùng xe tăng đi giết gà
chứ không còn là dao mổ trâu nữa rồi.
Kiếm trong tay Vô Song càng ngày càng nhanh, biến hóa càng ngày càng ảo diệu đến mức nhìn thấy lưỡi kiếm của hắn đã là việc cực kỳ khó khăn đối với hai vị tông sư cao thủ
kia để rồi cuối cùng thân hình Vô Song đang bay trên không trung đột
ngột mạnh mẽ quay ngược lại, bao kiếm được hàn băng chân khí bao bọc
mạnh mẽ chém ra.
“Hồi Phong Phát Liễu Kiếm”.
Mũi kiếm chứa hàn băng lực lập tức cắt qua cổ họng hai vị tông sư đỉnh phong cao thủ
dẫn tới máu tươi bắn ra, hai người vẻ mặc trắng bệch mà liên tục lùi
lại, vẻ mặt nhìn Vô Song như đang nhìn quái vật vậy, may cho hai người
là Vô Song cũng không muốn hạ sát thủ, vết thương ở cổ kia còn chưa đủ
để chạm tới động mạch cổ của cả hai.
Hồi Phong Phất Liễu Kiếm tất nhiên là tuyệt chiêu kiếm pháp của Nga Mi tuy nhiên Vô Song không nói thì ai biết?.
“Nhớ, nể tình Hoàn Nhan vương gia hôm nay ta không làm khó các ngươi, chỉ là
nếu dám đụng đến nữ tử kia ta liền cho Hoàn Nhan Hồng Liệt hối hận cả
đời”.
Nói xong một câu đầy bá khí, Vô Song còn không quên quay
đầu lại nhìn Mục Niệm Từ đang đứng chôn chân trên võ đài, khóe miệng
cong lên rồi dùng nội lực trực tiếp nói về phía Niệm Từ.
“Ha ha
hôm nay không thể chiến thắng mỹ nhân trên võ đài hy vọng lần sau có thể cùng mỹ nhân giao lưu ở nơi khác, Đông Phương Bạch có việc rời đi vẫn
là xin bái biệt Mục cô nương trước”.
Mục Niệm Từ nghe vậy liền
sững người, nàng không hiểu rõ lắm ‘giao lưu ở nơi khác’ nghĩa là gì
nhưng nàng lại mơ hồ cảm nhận lời nói này của Vô Song... nhất định có ý
xấu, lập tức vẻ mặt xinh đẹp của Mục Niệm Từ lại đỏ lên... đồng thời
nàng cũng trực tiếp quên mất việc tại sao Vô Song lại biết nàng học
Mục?.
“Đông Phương Bạch... Đông Phương Bạch... Đông Phương Bạch...”.
Nhìn theo bóng lưng của Vô Song, giọng nói của thì thầm của Mục Niệm Từ cứ như vậy khẽ vang lên.
........
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.