Vô Song bản thân là Tiên Thiên Chí Âm Thể, cho dù cái thể chất này không có tên gọi riêng biệt ở thế giới hiện tại nhưng nó căn bản cũng không
thay đổi gì, đối với loại thể chất này không cách nào so sánh về tốc độ
tu luyện đối với Tiên Thiên Không Minh Thể bất quá chiến lực của nó lại
cực kỳ đáng sợ, tất nhiên chiến lực của Tiên Thiên Chí Âm Thể cũng không phải mới từ bắt đầu nó đã bá đạo.
Tiên Thiên Chí Âm Thể chỉ thật sự lột xác khi chủ nhân của nó chân chính đạt đến hai chữ ‘Tiên Thiên’, nội công chuyển đổi từ hậu thiên sang tiên thiên liền là bước chuyển
đổi giữa tông sư cùng đại tông sư.
Vô Song chiến lực đã sớm đạt
đến đại tông sư, thân thể của hắn phi thường cường đại nhưng nội lực của hắn lại không theo kịp, đây chính là thiếu hụt của Vô Song kể từ khi
hắn đi tới một thế giới khác.
Vô Song luôn luôn lấy nội lực đi
đầu sau đó mới hướng đến cơ thể dù sao hắn chỉ mới bắt đầu luyện thể khi đi đến Vương Bản Sơn mà thôi, thời gian luyện thể của hắn phi thường
ngắn thậm chí hắn còn chẳng quen thuộc với cách chiến đầu thuần về thể
lực như đám luyện thể cao thủ chân chính dẫn tới một sự thật mà Vô Song
không thể không chấp nhận, nếu hắn quyết đấu cùng đại tông sư cao thủ
khác thường thường sẽ rơi vào thế hạ phong.
Lần đó ở Tùng Hạc
Lâu, Vô Song một đường đột phá tông sư cảnh giới tuy nhiên cảnh giới này còn thua quá xa so với cơ thể hiện nay của hắn, việc tăng cường nội lực không có mấy ý nghĩa với Vô Song khi đó dù sao chiến lực của hắn vẫn
dậm chân tại chỗ, chỉ có lần này là thật sự khác, là một bước chuyển
biến lớn nhất kể từ khi Vô Song đến thế giới này.
Thân là người
nắm giữ Tiên Thiên Chí Âm Thể bản thân Vô Song có nội lực cực kỳ tinh
thuần, chất đã đủ, cái thiếu chỉ là lương mà thôi, việc hắn mượn Huyền
Băng Bích Hỏa Tửu để đột phá Âm Duy Mạch chính là lời giải tốt nhất cho
chữ ‘lượng’.
Mỗi lần đột phá một mạch trong Âm Duy Mạch thì nội
lực của Vô Song lại tiếp tục tăng lên từng mảng lớn, đến khi hắn thành
công xông phá toàn bộ Âm Duy Mạch, khi vách ngăn huyệt Linh Đạo bị Vô
Song phá hủy thì nội lực Vô Song đã bành trướng một cách khủng khiếp, so với nội lực ban đầu của hắn chỉ sợ mạnh hơn gấp 5 lần.
Lượng đã
đủ, chất cũng tuyệt đối không thiếu chính vì vậy nội công của Vô Song có thể chạm đến đại tông sư cảnh giới cũng là việc dễ hiểu, đương nhiên
nếu là người khác có cùng điều kiện như Vô Song thì bọn họ chỉ sợ còn
phải mất thêm một khoảng thời gian không ngắn.
Vô Song đã có Tiên Thiên Chí Âm Thể vì vậy âm nhu nội lực của bản thân hắn trời sinh đã là ‘tiên thiên’, chất lượng vượt xa hậu thiên nội lực của kẻ khác, Vô Song nếu muốn đột phá đại tông sư cảnh giới thì cũng chỉ cần đưa toàn bộ nội lực của bản thân lấp đầy Nhâm Mạch cùng Đốc Mạch mà thôi, chỉ cần hai
mạch này được lấp đầy thì nội lực sẽ tự động bao phủ toàn bộ cơ thể hắn, tự động biến thành một vòng tuần hoàn sinh sinh bất tức, khiến thể nội
Vô Song luôn tràn ngập nội lực, khí huyết luôn mạnh mẽ lưu chuyển, đây
chính là dấu hiệu của đại tông sư cao thủ đi theo con đường luyện khí.
Tất nhiên thứ đáng nói nhất của Vô Song lúc này là thể chất của hắn, Tiên
Thiên Chí Âm Thể tác dụng vốn không chỉ dừng lại như thế, loại thể chất
này mạnh nhất là ở chiến lực của nó chứ không phải là tác dụng phụ trợ.
Khi mà cơ thể Vô Song tràn ngập tiên thiên khí thì Tiên Thiên Chí Âm Thể
bắt đầu tự động sinh ra linh tuyền, Vô Song có thể cảm nhận được tất cả
kinh mạch trên người hắn đều được nới rộng ra, đều được một luồng khí
tươi mát thanh tẩy sau đó thứ khí lạnh này bắt đầu dung nhập vào trong
từng đường kinh mạch của Vô Song, nó tạo cho Vô Song vô số linh tuyền
chạy dọc cơ thể.
Tất nhiên nếu coi linh tuyền là những dòng sông
nhỏ cùng chảy vào biển lớn thì trên cơ thể Vô Song phải có một nơi được
gọi là ‘vật chứa ‘, vật chứa mà tất cả những linh tuyền này hướng đến
chính là huyệt Linh Đạo.
Bản thân Vô Song cũng là cao thủ y
thuật, hắn đương nhiên biết Âm Duy Mạch vốn dựa vào Kinh Thủ Thiếu Âm
Tam Tiêu trong y lý cũng như Dương Duy Mạch dựa theo Kinh Thủ Thiếu
Dương Tam Tiêu, vì vậy khi Vô Song một đường khai thông toàn bộ Âm Duy
Mạch cũng có nghĩa là hắn bắt đầu bị lệch hẳn về một bên, đến chính Vô
Song cũng không rõ đây rốt cuộc là tốt hay xấu nữa.
Nếu người
bình thường thì không nói nhưng Vô Song lại là Tiên Thiên Chí Âm Thể,
bản thân Vô Song vốn đã lệch hoàn toàn về âm nhu đến khi Âm Duy Mạch
được thông quan thành công thì nửa phần Âm Duy Mạch hoàn toàn lấn áp
Dương Duy Mạch ở nửa bên còn lại, dẫn tới toàn bộ âm nhu khí của Vô Song dồn về nửa bên phải của cơ thể, toàn bộ linh tuyền trong cơ thể hắn đều đổ dồn về huyệt Liêm Tuyền ở phần lõm trên cổ sau đó chuyển dọc xuống
phần tay phải, đi qua toàn bộ các huyệt Thông Ly – Thanh Linh – Cực
Tuyền – Kỳ Môn – Phù Xá – Thần Môn – Âm Dương Giao – Thiếu Hải – Liêm
Tuyền và cuối cùng dừng ở Linh Đạo.
Huyệt Linh Đạo chính là nơi
tập trung toàn bộ âm nhu lực lượng của Vô Song, cũng chính ở huyệt Linh
Đạo thì Tiên Thiên Chí Âm Khí rốt cuộc cũng hoàn thành lột xác, lúc này
tại huyệt Linh Đạo nó được gọi là Cực Hàn Băng Khí.
Chỉ cần đưa
Cực Hàn Băng Khí vào bất cứ chưởng pháp nào thì đều mang thêm một luồng
cực hàn lực vào bên trong chưởng pháp, có thể nói chưởng pháp của Vô
Song có thể gọi là chí âm chí nhu thậm chí Vô Song tin tưởng nếu hắn có
thể luyện thành Hàng Long Thập Bát Chưởng thì hắn cũng có thể chạm đến
cảnh giới chí dương sinh nhu giống như Quách Tĩnh.
..........
Vô Song vẫn đang còn chưa thoát ra được khỏi cái cảm giác thư sướng mà Âm
Duy Mạch mang lại bất quá một người khác thì chẳng vui vẻ gì, Lý Thu
Thủy lúc này trong người của nàng liền tương đối khó chịu.
Lý Thu Thủy thật ra vốn không được truyền thụ Bắc Minh Thần Công, ngay cả Lăng Ba Vi Bộ thật ra nàng cũng không được sư phụ truyền lại, bản thân võ
công của phái Tiêu Dao không phải muốn truyền cho ai là truyền cho người đó.
Võ công của Lý Thu Thủy chủ yếu đến từ Tiểu Vô Tướng Công,
ngoại trừ Tiểu Vô Tướng Công ra đúng là Tiêu Dao Tử không truyền cho Lý
Thu Thủy quá nhiều tuyệt học.
Bản thân Lý Thu Thủy cũng không hợp với Bắc Minh Thần Công bởi kinh mạch trên người nàng vốn không đủ mạnh
để sử dụng Bắc Minh Thần Công, vấn đề thân thể gần như là giới hạn lớn
nhất của Lý Thu Thủy, cũng vì cái hạn chế này mà Lý Thu Thủy rất khó có
thể vượt qua hai người phía trước, trong Tiêu Dao Tam Lão nàng gần như
là người yếu nhất.
Trong ba người thì thiên tư của Lý Thu Thủy về mặt võ học là cao nhất nhưng cũng không phải là có khoảng cách quá xa
gì so với Đồng Mỗ hay Vô Nhai Tử.
Thiên Sơn Đồng Mỗ là người có
thể chất mạnh nhất trong ba sư tỷ đệ hơn nữa Đồng Mỗ là người chăm chỉ
nhất, đi theo Tiêu Dao Tử lâu nhất, nội lực cùng chiến lực của Đồng Mỗ
cũng là mạnh nhất.
Vô Nhai Tử nói về thể chất thì không bằng Đồng Mỗ, về thiên tư võ học cũng không bằng Lý Thu Thủy nhưng Vô Nhai Tử lại là một phiên bản nằm giữa hai người trên lại thêm Vô Nhai Tử vốn là
người văn nhã, trí tuệ cực cao lại yêu thích tạp học, có vài phần tương
tự Tiêu Dao Tử hồi trẻ vì vậy cũng là người được Tiêu Dao Tử yêu thích
nhất.
Xét trên cả ba người mà nói đúng là ưu thế của Lý Thu Thủy
không nhiều bất quá ai bảo nàng thiên tư thông minh?, bao nhiêu năm vợ
chồng với Vô Nhai Tử ít ra nàng vẫn có thể học trộm xuống Lăng Ba Vi Bộ
cùng Bắc Minh Thần Công chỉ là Lăng Ba Vi Bộ hay Bắc Minh Thần Công của
nàng vĩnh viễn không so được với Vô Nhai Tử mà thôi, nàng vẫn là bị thể
chất của mình ngăn cản rất nhiều.
Bắc Minh Thần Công cần phải yêu cầu kinh mạch trong cơ thể đạt đến đẳng cấp rất cao hơn nữa Bắc Minh
Thần Công còn có ‘Bắc Minh Chân Khí’, Bắc Minh Chân Khí tuy không có yêu cầu quá mức khắc nghiệt như Quỳ Hoa Chân Khí như của Vô Song nhưng rất
đáng tiếc... Lý Thu Thủy cũng không có Bắc Minh Chân Khí.
Bắc
Minh Chân Khí được chia thành nội khí và ngoại khí, Lý Thu Thủy không hề có nội khí, nàng vì Vô Song hộ pháp, vì Vô Song hấp thu bớt lực lượng
của Huyền Băng Bích Hỏa Tửu dẫn đến thể nội của Lý Thu Thủy hiện tại cực kỳ khó chịu, nếu không phải nội công của nàng cực mạnh mẽ có thể tạm
thời đè ép bạo tạc của Huyền Băng Bích Hỏa Tửu thì thậm chí Lý Thu Thủy
còn dính nội thương không nhẹ.
Tất nhiên lúc này nếu Lý Thu Thủy
không có ngồi xuống dùng nội công điều hòa Huyền Băng Bích Hỏa Tửu thì
nàng hoàn toàn sẽ bị nội thương thật, Huyền Băng Bích Hỏa Tửu không phải chuyện đùa.
“Tiểu tử, ngươi còn ngồi đó làm gì, trên người ngươi toàn máu là máu, hôm nay trở về với tiểu tình nhân của mình đi, nếu
không Hoàng Dung lại nói ta hành hạ ngươi”.
Dấu đi sự khó chịu trong người, Lý Thu Thủy cố làm cho giọng mình trở về với bình thường, nàng chính là muốn đuổi Vô Song đi.
Lời nói của Lý Thu Thủy cũng không sai, sau khi nghịch dại với Huyền Băng
Bích Hỏa Tửu thì cơ thể Vô Song đã có không ít vết rách, máu thậm chí đã vấy bẩn lên trang phục của hắn.
Vô Song được Lý Thu Thủy đề tỉnh mới giật mình ngồi dậy, sau đó cảm kích mà quay đầu với Lý Thu Thủy.
“Vô Song đa tạ tiền bối lúc nãy ra tay cứu giúp, là Vô Song quá mức gấp gáp”.
Lý Thu Thủy nhìn thấy Vô Song cúi đầu chỉ là hơi hơi lườm hắn một chút,
giọng nói không mang theo vẻ trách phạt nhưng trong ngữ điệu cũng có
chút nặng nề.
“Hừ, ngươi tốt nhất phải cho ta một cái đền bù xứng đáng, Huyền Băng Bích Hỏa Tửu của Lý Thu Thủy ta chính là thiên kim khó cầu, một năm chỉ có thể nhưỡng ra 1 cân rượu mà thôi vậy mà ngươi uống
hết nửa bình rượu?”.
Nói xong câu này Lý Thu Thủy ngập ngừng một
chút, nàng cảm thấy có một luồng khí nóng lạnh đang tràn ngập cơ thể
mình, khiến cả người khó chịu vô cùng, nàng biết nàng cũng sắp không
khống chế nổi loại lực lượng trái chiều này nữa rồi.
“Hừ, cơ thể
ngươi toàn mùi máu, mau mau rời đi cho khuất mắt ta, về phần cửa ‘tửu’
này, ta cũng miễn cưỡng cho ngươi quá quan, đi trở về với nha đầu Hoàng
Dung kia đi”.
Lý Thu Thủy nói xong trực tiếp vận dụng Lăng Ba Vi
Bộ, trực tiếp đưa một tay ra chạm vào người Vô Song rồi vận kình lực đẩy thẳng hắn ra bên ngoài, căn bản không để cho Vô Song có thể nói thêm
bất cứ câu nào.
Như để khiến cho Vô Song không quay lại nữa, Lý Thu Thủy còn trực tiếp ném cho hắn một cái nhìn uy hiếp.
“Ta ghét nhất là máu, tốt nhất rời xa căn phòng này bao nhiêu hay bấy nhiêu, đừng làm bẩn căn phòng của ta”.
Lý Thu Thủy cũng không hổ là ngũ tuyệt cao thủ, nàng cũng chẳng biết dừng
thủ đoạn gì mà vừa đẩy Vô Song ra liền lập tức khiến hai cánh cửa đóng
kín lại, để Vô Song thẫn thờ đứng ở bên ngoài.
.......
Đến khi Lý Thu Thủy cảm nhận được Vô Song đã quay đầu rời đi nàng mới thở
ra một ngụm nhọc khí, khóe miệng dần dần trở nên trắng bệch rồi một tia
máu tươi khẽ trào qua ngoài khóe miệng.
Huyền Băng Bích Hỏa Tửu
thật sự rất bá đạo, nếu không phải Vô Song là thiên cổ đệ nhất kỳ nhân,
nếu không phải Vô Song có đến hai cái đan điền thì hắn tuyệt đối sẽ chết chỉ bằng mấy hơi rượu kia.
Lý Thu Thủy cho dù sẽ không chết
nhưng nàng tuyệt cũng không nhẹ nhàng gì, nàng lập tức khoanh chân trên
sàn nhà, hai mắt nhắm lại mà tiến vào trạng thái nhập định.
Lý
Thu Thủy chỉ cảm thấy hai luồng khí nóng lạnh bạo ngược tung hoành trong cơ thể, hai luồng khí này cuồng bạo đến mức cho dù là nội công của nàng cũng khó lòng mà áp chế, tất nhiên nàng sẽ không kêu ca gì, nàng là Lý
Thu Thủy, nàng lại càng không cần ai trợ giúp.
Lý Thu Thủy cứ
ngồi khoanh chân như vậy, dùng nội lực ngăn cản Huyền Băng Bích Hỏa Tửu, nàng đã quá quen với việc này rồi, một mình... một người... gặm nhấm
nỗi đau.
Nàng không muốn ai nhìn thấy nàng xấu xí.
Nàng không muốn ai nhìn thấy nàng yếu đuối.
Nàng không muốn ai nhìn thấy nàng thất bại.
Nàng là đại danh đỉnh đỉnh Lý Thu Thủy.
........
“Lạnh quá... nóng quá... sư huynh... ta thật sự rất nhớ ngươi”
“Sư huynh, người đàn thật hay, khúc nhạc này là tặng cho ta đúng không?”.
“Sư huynh, ngươi vẽ thật đẹp, oa nữ nhân này là ta đúng không?, thực sự quá giống ta “.
“Sư huynh, ngươi... ngươi chẳng lẽ chưa từng chân thật động tâm với ta một
lần?, bao nhiêu năm vợ chồng nhưng ngươi chưa từng thấy thích ta?, chưa
từng thực tâm yêu ta, chưa từng thực tâm nghĩ đến ta?”.
“Sư huynh... “.
........
Lý Thu Thủy cũng chẳng biết lúc nào liền khẽ mở mắt dậy, nàng cảm thấy đầu mình ong ong như búa bổ, nàng cảm thấy thân thể có rất nhiều chỗ đau
đớn, đau đến mức muốn động một đầu ngón tay cũng không thể.
Lý
Thu Thủy tất nhiên là một cái nữ nhân mạnh mẽ, nàng vẫn cố gắng ngồi
dậy, dùng những ngón tay thon dai nhăn nhăn hai vầng thái dương sau đó
trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một nụ cười nhạt.
“Vô Nhai Tử,
không ngờ ta lại mơ thấy ngươi, không ngờ ta vẫn là nhớ đến ngươi...
nhưng ngươi có một lần nào trong đời nhớ đến ta chăng?”.
Tự oán thầm bản thân mình ngu xuẩn nhưng rất nhanh ánh mắt Lý Thu Thủy mở lớn, nàng không thể tin được nhìn vào cơ thể mình.
Nàng vậy mà không mặc quần áo?, trên cơ thể nàng vậy mà lại có từng cây ngân châm cắm lên?, nàng vậy mà nằm trên giường?.
Trong phút chốc Lý Thu Thủy như phát điên, nàng thậm chí muốn giết người,
không ngờ có kẻ dám lợi dụng lúc nàng bị Huyền Băng Bích Hỏa Tửu phản
phệ mà lợi dụng, dám chạm vào cơ thể của nàng?.
Lý Thu Thủy tất
nhiên chẳng phải là nữ nhân trung trinh gì, nàng thậm chí còn bị coi là
yêu nữ bởi nàng quả thật tu luyện thuật thái dương bổ âm bất quá chỉ có
nam nhân được nàng cho phép mới có thể lên giường cùng nàng, nếu
không... kẻ đó sẽ chết rất thảm rất thảm.
Sau khi tức giận xong,
bản thân Lý Thu Thủy liền bình tĩnh lại, ánh mắt đẹp khẽ cau có nhìn
những cây ngân châm trên cơ thể mình, nàng có thể cảm nhận được cơ thể
nàng trở nên tê cứng chính vì những cây ngân châm này nhưng cũng chính
những cây ngân châm này đang phong tỏa các huyệt vị quan trọng của nàng, giúp nàng có thể đẩy nhanh ‘hàn lực’ cùng ‘nhiệt lực’ ra bên ngoài hơn
nữa... chính vì cảm giác tê liệt này mới khiến nàng không còn cảm thấy
nỗi đau như cắt da cắt thịt kia.
Lý Thu Thủy cũng là cao thủ
trong giới y thuật, cao thủ gặp cao thủ nhìn một lần liền có thể phát
hiện ra, nàng biết người thi châm tuyệt đối cũng là đại hành gia thậm
chí không thua kém gì thần y đương thời.
Nhận xét của Lý Thu Thủy cũng không phải là sai, nếu chỉ nói về thi châm bản thân Vô Song căn
bản chưa từng ngại so sánh với bất cứ thần y nào trong thiên hạ, bằng
vào Dược Vương Thần Thâm, Quỳ Hoa Bảo Điển cùng Dược Vương Phần Thiên
thì Vô Song chưa từng sợ so châm cứu thuật với bất cứ ai cả.
Lý
Thu Thủy bản thân là bậc thầy y thuật nhưng Vô Song cũng không phải là
dân gà mờ, tình trạng của Lý Thu Thủy có thể dấu được người khác nhưng
làm sao có thể dấu được Vô Song?, hắn là y sư, hắn chỉ cần nhìn là hắn
có thể biết Lý Thu Thủy tuyệt đối không ổn.
Lúc trước Vô Song cảm thấy nữ nhân đang giận âu cũng có chỗ đáng thương, hắn không cách nào
đồng lòng với việc Lý Thu Thủy làm nhưng hắn cũng không đến mức quá chán ghét với Lý Thu Thủy dẫu sao cái gọi là ác cảm... có thể bị hành động
làm cho phai mờ đi rất nhiều.
Đến khi Vô Song phát hiện nữ nhân
này vậy mà cậy mạnh, bản thân hấp thụ lượng lớn tửu lực của Huyền Băng
Bích Hỏa Tửu nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, tỏ ra bất cần, vẫn cố gắng
giữ cái vẻ bên ngoài cao cao tại thượng kia thì Vô Song rốt cuộc lại có
chút đau lòng.
Người ta nói cứng quá dễ gẫy bất quá câu nói này
rất ít khi dành cho nữ nhân, để một mỹ nữ như Lý Thu Thủy đi đến một
bước này, để một nữ nhân như nàng cố gắng gồng mình đến một bước này thì quả thực Vô Nhai Tử đã làm rất tốt... ít nhất Vô Nhai Tử đã đẩy Lý Thu
Thủy vào con đường không thể lùi lại, không thể yếu lòng.
Chỉ cần Lý Thu Thủy lùi lại... nàng chỉ sợ... khó mà sống tiếp, nếu nàng thực
sự mềm yếu, thực sự chấp nhận chịu thua trước số phận thì có lẽ ngày rời khỏi Vô Nhai Tử thế gian này đã không còn Lý Thu Thủy.
Nhìn cái
vẻ cậy mạnh của bậc mẫu nghi Tây Hạ này lại làm cho Vô Song cảm thấy...
Lý Thu Thủy ngoại trừ đáng thương ra còn có đáng yêu.
.......
“Tỷ tỷ, ngươi tỉnh rồi sao?”.
Lý Thu Thủy đang nằm trên chiếc giường mềm mại mà xa hoa của nàng, ánh mắt đang quan sát thủ pháp châm cứu trên người mình thậm chí cho dù tức
giận đến mấy thì nàng vẫn phải bội phục thủ pháp thi châm của kẻ kia,
khi nghe thấy giọng nói của Vô Song nàng mới giật mình ngước đầu lên.
Khi nhìn thấy Vô Song đang mang một bát canh gà đi vào, hai mắt Lý Thu Thủy mở lớn đến mức không thể tin được sau đó trong ánh mắt dần dần biến
thành vẻ ngượng ngùng nhưng cũng rất nhanh nàng liền trừng mắt với hắn.
“Tiểu tử không phải ta nói ngươi đi đi sao, hơn nữa mau nói ra kẻ nào thi
châm trên người ta?, nể tình thủ pháp thi châm của hắn bản tọa chỉ chặt
một cánh tay”.
Dưới lời nói bá đạo của Lý Thu Thủy, Vô Song bật cười.
Hắn lúc trước khi nào trêu đùa đều sẽ xưng hô Lý Thu Thủy là tỷ tỷ còn nếu
nghiêm túc thì sẽ gọi là tiền bối bất quá kể từ khi chứng kiến Lý Thu
Thủy vì mình mà bị nội thương thì Vô Song cảm thấy hai chữ ‘tỷ tỷ ‘ này
thực sự có thể gọi.
Vô Song không phải là người quá mê tiểu
thuyết, bảo hắn kể sự kiện lớn trong Thiên Long Bát Bộ thì hắn có thể kể nhưng bảo hắn nói xem Lý Thu Thủy năm nay bao nhiêu tuổi thì hắn tất
nhiên chịu chết bất quá từ kiến thức của Vô Song thì Lý Thu Thủy cũng
khoảng 60-70 tuổi.
Kiếp này Vô Song mới chỉ sống được 13-14 năm
mà thôi bất quá đừng quên kiếp trước hắn cũng sống hơn 30 tuổi, cộng số
tuổi cả hai thế vào mà nói hắn cũng tương đối đủ tư cách gọi hai chữ ‘tỷ tỷ’ thậm chí... trong tiềm thức Vô Song còn cảm thấy... hắn còn nhiều
tuổi hơn Lý Thu Thủy rất nhiều rất nhiều.
“Tỷ tỷ ngươi cũng không đến mức ác độc như vậy a, ta còn phải dùng tay làm rất nhiều việc,
người chặt của ta một cánh tay sau này sao ta có thể tiếp nhận tuyệt học Tiêu Dao Phái a?”.
Lý Thu Thủy nghe Vô Song nói lại được một
phen giật mình sau đó rất nhanh bật cười, nàng cười rất sáng khoái, cười đến mức hai phần ngực non mềm lộ ra kia rung lên không thôi, nhìn bộ
ngực của nàng đung đưa cho dù chính Vô Song cũng cảm thấy hơi thở mình
có chút gấp gáp.
“Tiểu tử ngươi cũng không phải vì kẻ đó đứng,
vậy được rồi ngươi đã vì hắn nhận tội thay thì chỉ cần nói hắn là nam
hay nữ, nếu là nữ ta có thể nể tình ngươi tha tội một hai bất quá nếu là nam nhân ta nhất định phải lấy của hắn một cánh tay”.
Nói đùa gì thế?, trên đời này đâu phải nam nhân nào cũng có tư cách đụng vào người nàng?, đây chính là một cái tát thẳng vào sự cao ngạo của nàng, đúng là kẻ thi châm đã cứu nàng nhưng nàng căn bản không cần hắn cứu, cho dù
tửu lực của Huyền Băng Bích Hỏa Tửu bá đạo hơn nữa thì sao?, nàng căn
bản không chết được, về phần nội thương cùng lắm tĩnh dương dăm bữa nửa
tháng liền có thể yên tâm coi như không có gì.
Lý Thu Thủy đương
nhiên không tin đây là y thuật của Vô Song, nàng căn bản không thể hình
dung ra được một người như Vô Song đã tinh thông cầm kỳ thi họa, võ công vượt qua toàn bộ thế hệ lại còn nắm giữ siêu cường y thuật?, việc này
Lý Thu Thủy đánh chết cũng không tin.
Nhìn thấy ánh mắt của Lý
Thu Thủy, Vô Song chỉ mỉm cười, thân hình hắn vận dụng Kim Nhạn Công,
khẽ lướt về phía Lý Thu Thủy đang nằm, bát canh gà chậm rãi đặt xuống
chiếc bàn đặt đầu giường rồi trong ánh mắt khó tin của Lý Thu Thủy,
trong tay Vô Song xuất hiện một cây ngân châm giống hệt như những cây
ngân châm ở trên người nàng.
“Tỷ tỷ, người đã ngủ gần 5 canh giờ
rồi, bây giờ cũng là lúc thay châm được rồi, độc tố đã lấp đầy mỗi cây
ngân châm, không thay liền sẽ chuyền ngược lại cơ thể dẫn tới công sức
của ta đổ xuống sông xuống biển, tỷ tỷ ngươi chịu khó một chút, cũng
đừng có chặt tay đệ đệ, đệ đệ rất sợ hãi”
Vậy là Lý Thu Thủy
hoàn toàn được tận mục sở thị khả năng thi châm của Vô Song, nhìn hắn cứ như làm ảo thuật vậy, trong tay áo của Vô Song cũng chẳng rõ là đang
cất chứa bao nhiêu cây ngân châm cứ như vậy một tay thu châm một tay thi châm trên người nàng, thủ pháp phải nói là cả đời Lý Thu Thủy chưa nhìn thấy.
Điều này thật ra cũng là dễ hiểu, Lý Thu Thủy tạo nghệ y
thuật tuyệt đối rất cao minh nhưng nàng là con dân trong thời Tống trong khi Dược Vương Phần Thiên của Dược Vương lại là tinh hoa đúc kết cả đời Dược Vương, trong Phi Hồ Ngoại Truyện thì Dược Vương sống vào thời nhà
Thanh, võ công đời trước có cao hơn đời sau hay không thì khó mà trả lời nhưng y thuật đời sau nhất định sẽ có bước tiến bộ hơn hẳn y thuật đời
trước, y thuật của Vô Song đặt ở thế giới cũ thì chưa thể coi là thần y
nhưng khi quay về thời nhà Tống thì hắn thậm chí có thể truy thẳng số 1
số 2 thiên hạ cũng không ngoa, hắn tuyệt đối xứng với hai chữ ‘thần y’.
Nhìn Lý Thu Thủy như chết lặng nhìn mình, Vô Song khẽ dùng một tay gãi đầu mà cười khổ.
“Tỷ tỷ, ngươi đừng thần tượng ta như vậy, ta ngại”