Túy Hồng Nhan không phải là khúc nhạc hay nhất thiên hạ này nhưng nó có
thể coi là khúc nhạc hợp nhất với phận của Lý Thu Thủy, trong thời đại
của nàng khi mà cái tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn như một ngọn núi khổng lồ đè thẳng lên đôi vai gầy kia thì Túy Hồng Nhan như một nét
chấm phá, như một loại suy nghĩ mà chính Lý Thu Thủy cũng không dám nói
ra.
Trên bình diện cầm đạo mà nói Vô Song tất nhiên không phải là cao thủ, so với đám người Đông Tà, Vô Nhai Tử hay cô cô của hắn thì Vô
Song thua đến vài bậc cũng không hết chứ đừng nói là cầm đế trong truyền thuyết kia, hắn cùng lắm chỉ coi là ‘biết’ mà thôi chứ không hẳn là
tinh thông.
Vô Song thật ra chỉ tự tin với duy nhất ba bản khúc
phổ, đầu tiên là Xuân Hạ Thu Đông Khúc, thứ hai là Bi Hoan Ly Hợp Khúc
và cuối cùng chính là Túy Hồng Nhan, nếu người kiểm tra cầm đạo của Vô
Song là Vô Nhai Tử thì hắn may ra chỉ vừa vặn hợp cách chui qua cánh cửa của TIêu Dao Phái mà thôi chứ tuyệt không thể đạt đến cái sức sát
thương lớn như vậy đối với Lý Thu Thủy.
Âm nhạc chung quy... vẫn lấy cảm xúc lên làm đầu, âm nhạc hay chỉ khi chạm đến trái tim.
“Túy Hồng Nhan... Túy Hồng Nhan... tên thật hay, bằng vào bài Túy Hồng Nhan
này ngươi liền khiến ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa “.
Lý Thu Thủy đôi bờ môi nhẹ run lên, làn môi hồng có chút rung động, ánh mắt rất đẹp với lông mày cong vút một lần quan sát Vô Song ngồi đó, không thể không nói Vô Song hiện nay cho Lý Thu Thủy cảm nhận thấy một loại mị hoặc rất lớn.
Lý Thu Thủy thích nam nhân đặc biệt là nam nhân cường tránh anh tuấn, nói thẳng ra thì Vô Song có lẽ cũng chẳng phải gu của nàng.
Lý Thu Thủy ngay từ ban đầu muốn mị hoặc Vô Song chỉ là vì mị cốt, nàng
chỉ đơn giản xuất phát từ sự tò mò của nữ nhân mà muốn chiếm lấy Vô Song làm của riêng mà thôi, có lẽ loại người như Vô Song có thể làm nàng vui vẻ nhất thời nhưng cuối cùng vẫn bị nàng không mang tới, vẫn chỉ có thể chịu phận quỳ dưới váy nàng mà thôi.
Đến khi nàng không cách nào sử dụng mị thuật đối với Vô Song thì nàng một lần nữa thay đổi, lúc này không chỉ còn là sự tò mò của nữ nhân nữa mà trở thành đố kị, trở thành ương bướng của nữ nhân, nàng căn bản không muốn thua Hoàng Dung.
Ở bên ngoài nàng tự mình lừa dối chính mình, nàng muốn cướp Vô Song khỏi
tay Hoàng Dung sau đó lại không ngần ngại gì ném Vô Song ra ngoài cửa sổ như rác rưởi, như vô số nam nhân đã từng qua tay nàng, nàng chính là
muốn cười vào mặt Hoàng Dung, muốn cho Hoàng Dung biết trước sắc đẹp của nàng tất cả mọi nam nhân đều không có cách nào tự chủ.
Nàng tự
nói với bản thân mình như vậy nhưng chính bản thân nàng lại suy nghĩ
khác, nàng không phải đang thách đấu với Hoàng Dung mà là đang tự thách
đấu với chính mình, nàng thực sự muốn chinh phục nam nhân xinh đẹp kia,
một nam nhân xinh đẹp đến mức chính nàng còn cảm thấy có vài phần ghen
tị.
Nàng muốn biến hắn thành món đồ chơi của mình, muốn chiếm
đoạt hắn nhưng càng có ham muốn chiếm đoạt thì nàng lại càng thấy bất
lực, khoảng cách giữa nàng với Vô Song không có kéo lại mà càng ngày
càng cách xa ra, ban đầu là hắn ngước lên nhìn nàng, ban đầu là nàng có
thể di chết hắn như di chết một con kiến nhưng hiện nay là nàng phải
ngước đầu lên nhìn Vô Song, đến hiện nay nàng biết chỉ cần Vô Song trở
lại cái trạng thái kia, hắn di chết nàng cũng như di chết một con kiến.
Cảm xúc này khiến Lý Thu Thủy có trăm mối ngổn ngang trong lòng mỗi khi gặp Vô Song, lần đầu tiên khi đối mặt với một nam nhân nàng không tìm ra
bất cứ ưu thế gì.
Đến tận lúc này dưới tiếng đàn, dưới khí chất
của Vô Song khiến nàng thật sâu bị thu hút, nàng không ngờ lại nghĩ tới
những năm tháng đó, những năm tháng một thiếu nữ hồn nhiên mà ngây thơ,
một thiếu nữ say trong vị ái tình, đầu nhè nhẹ dựa vào vai sư huynh thả
hồn theo tiếng đàn của hắn lên tận mây xanh, lên chín tầng thiên khung.
Lúc này Lý Thu Thủy làm một việc chính Vô Song cũng không ngờ được, nàng
một tay đưa ra nắm lấy cổ tay Vô Song, trong ánh mắt hơi nhòa đi vì lệ
xuất hiện một tia quyết tuyệt.
“Ta không tin, ta không tin ngươi là hắn, ta không tin ngươi sánh được với hắn”.
Vô Song triệt để nghệt ra thậm chí Vô Song còn cảm nhận được rõ ràng lực
đạo mà Lý Thu Thủy bám trên tay mình, nếu không phải thân thể của hắn
đạt đến đại tông sư cấp bậc thì rất có thể đã bị nàng bẻ gãy cả cánh tay rồi.
Hắn rốt cuộc không sánh được với ai?
Cũng chẳng đợi Vô Song kịp phản ứng hay hiểu bất cứ cái gì xảy ra, Lý Thu Thủy lúc này cứ như phát điên vậy, nàng lập tức kéo Vô Song đứng lên.
Lý Thu
Thủy là ngũ tuyệt cao thủ, cho dù nàng chưa bao giờ mạnh về khoản luyện
thể thì nàng vẫn dư sức khống chế một đại tông sư như Vô Song chính vì
vậy Vô Song gần như không có khả năng phản kháng bị nàng kéo đứng lên
rồi một đường đi thẳng về phía sau.
Căn phòng này ngày hôm nay
cũng có chút đặc biệt, thật ra mà nói Lý Thu Thủy đúng là đã chuẩn bị
sẵn vài cửa ải để thử thách Vô Song, nàng vốn muốn gây khó khăn cho Vô
Song nhưng cũng không thể thật sự không nhận hắn làm truyền nhân vì vậy
mới cố ý bày ra mấy cái cửa ải này.
Nàng biết thiên phú lẫn dung
mạo của Vô Song đều vô cùng kinh người nhưng như đã nói nàng không tin
người như Vô Song có thể tinh thông những thứ khác, không tin Vô Song
còn am hiểu nhiều loại tạp học khác nhau, nàng tin tưởng bất cứ cửa ải
nào của Tiêu Dao Phái đều gây cho Vô Song khó khăn không nhỏ nhưng đồng
thời nàng cũng tin tưởng Vô Song cho dù kém lắm thì cũng có thể đi thông một quan ải, càng nhiều quan ải thử thách được đặt ra vốn là càng nhiều cơ hội cho Vô Song.
Lý Thu Thủy chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh Vô Song có thể phá hết toàn bộ quan ải của Tiêu Dao Phái, nàng chỉ cần
Vô Song vừa vặn phá được một cửa đã là tốt lắm rồi bởi vậy nàng mới
chuẩn bị toàn bộ quan ải cho Vô Song đến phá ải.
Lần này thì khác, nàng trực tiếp kéo Vô Song đi đến trước mặt một bàn cờ, sắc mặt nàng chưa bao giờ có nghiêm túc đến thế.
“Vô Song, một cửa ‘Cầm’ ngươi coi như xuất sắc phá quan bất quá theo thông
lệ của Tiêu Dao Phái thì một cửa này vẫn chưa đủ, đây chính là cửa ‘Kỳ’
của Tiêu Dao Phái, ngươi liền muốn thể hiện kỳ thuật của mình”.
Theo ánh mắt Vô Song nhìn lại, phía trước mặt là một bàn cờ đã đầy hắc tử cùng bạch tử, đây là một bàn cờ thế.
Lý Thu Thủy không có tinh thông đánh cờ, bên trong Tiêu Dao Phái từ xưa
đến nay ngoại trừ Tiêu Dao Tử cùng Vô Nhai Tử ra thì không có bất cứ ai
tinh thông đủ loại tạp học cả, Lý Thu Thủy cũng không dám bêu xấu, nàng
sẽ không cùng Vô Song đánh cờ nhưng trong nghệ thuật đánh cờ còn một con đường khác gọi là cờ thế.
Cờ thế chính là bàn cờ vây đã được đặt sẵn, đợi người nhập cuộc mà phá.
Nói đến cờ thế, ở trong Kim Dung thế giới nổi tiếng nhất chính là ván cờ Trân Lung.
Nhìn bàn cờ thế kia rồi lại nhìn Lý Thu Thủy, Vô Song có chút buồn cười thậm chí... hắn còn có chút cảm giác đang bắt nạt nữ nhân này.
Kỳ
nghệ của Vô Song tính ra mà nói còn kém xa cầm nghệ của bản thân hắn,
nếu hắn cho cầm nghệ được 7 điểm thì kỳ nghệ giỏi lắm là 5 điểm mà thôi, hắn chỉ có thể bắt nạt vài kẻ không biết đánh cờ chứ tuyệt đối không có cửa thẳng khi gặp cao thủ chân chính bất quá trước mặt hắn lại là ‘cờ
thế’.
Nếu trước mặt hắn là Vô Nhai Tử tự mình đối cờ thì Vô Song
liền trực tiếp bỏ cuộc cho đỡ tốn thời gian nhưng nếu là ‘cờ thế’ thì
lại khác.
Vô Song rất thích Tiêu Dao Phái thậm chí hắn còn chuẩn bị sẽ ghé qua Lôi Cổ Sơn tham dự Trân Lung Ván Cờ trong tương lai chính vì vậy khi ở Tử Ngọc Sơn hắn thích nhất là xem phá cờ thế.
Tất
nhiên bằng vào những kiến thức trên sách mà Vô Song đọc khi ở Tử Ngọc
Sơn hay thậm chí ở Nga Mi Sơn thì Vô Song vẫn rất khó có thể phá được
Trân Lung ván cờ, hắn còn cách mục tiêu rất xa nhưng hiện tại... mấy cái kiến thức đó liền dư thừa.
Thời của Vô Song tốt xấu gì cũng là
Đại Thanh còn thời hiện nay lại chỉ là Nam Tống, hai bên hơn kém nhau
đến vài trăm năm có hơn dẫn tới Vô Song tiến một bước rất xa so với ‘cờ
thế’ của thế giới này.
Cái gọi là cờ thế liền dựa trên một khuôn
mẫu, cờ thế càng khó thì càng có nhiều người đến tìm cách phá giải, cờ
thế càng khó thì lại càng nổi tiếng, nếu Vô Song sinh ra ở thời Nam Tống thì hắn quả thật chịu chết với ván cờ trước mặt nhưng tiếc cho Lý Thu
Thủy, Vô Song lại đọc vô số quyển sách về cờ thế bắt nguồn từ thời Mãn
Thanh.
Hắn vậy mà... nhận ra thế cờ trước mặt.
Nhìn ra một điểm này, Vô Song thản nhiên ngồi xuống, cổ tay cong lên hai ngón tay
nhẹ đưa ra nắm lấy một quân hắc tử, vẻ mặt đầy tự tin nhìn Lý Thu Thủy.
“Tỷ tỷ, ván cờ này cũng mang ra làm khó ta không phải quá coi thường đệ đệ sao?”.
Lý Thu Thủy nghe vậy liền không cho là đúng bất quá nàng cũng có chút giật mình, tay cầm cờ của Vô Song rất đẹp, cực kỳ chuyên nghiệp đủ nói lên
Vô Song cũng không phải là tay mơ trong cờ đạo.
Lý Thu Thủy ánh mắt đẹp đầu tiên là bất ngờ sau đó liền biến đổi thành nghiêm túc.
“Giả thần giả quỷ, ta cũng không tin là ngươi có thể phá được trận cờ này”.
Lý Thu Thủy đương nhiên rất tự tin với thế cờ trước mặt dù sao nàng cho dù không biết đánh cờ nhưng trí nhớ của nàng liền cực tốt, điểm mạnh của
nàng cũng là cờ thế, những ngày còn ở bên Vô Nhai Tử nàng đã nghiên cứu
không biết bao nhiêu thế cờ, đặc biệt trận cờ trước mặt gọi là Thiên Sát Trân, nhìn như tầm thường nhưng nước nước đều ẩn chứa sát cơ, chỉ cần
không phát hiện ra sát cơ bên trong mỗi nước đi liền vĩnh bất siêu sinh.
Lý Thu Thủy cũng cầm lấy một quân bạch tử, khóe miệng hơi hơi cong lên một nụ cười tự tin.
.......
Thời gian trôi qua, sau gần 2 tiếng đồng hồ thì vẻ tự tin của Lý Thu Thủy toàn bộ không cánh mà bay.
Lý Thu Thủy lúc này ngoại trừ sợ hãi còn có một tia không cách nào tin
tưởng nhìn Vô Song, nàng nhìn Vô Song cứ như nhìn quái vật vậy.
Trong gần 2 tiếng, Vô Song một đường phá tan 5 trận cờ của Lý Thu Thủy hơn
nữa 5 trận cờ này đều là những trận cờ khó nhất bên trong Tiêu Dao Phái
mà Lý Thu Thủy từng nghiên cứu, độ khó chỉ kém Trân Lung Trận của đại sư huynh một chút mà thôi vậy mà Vô Song đều thản nhiên phá, Vô Song trên
mặt thậm chí không có một tia áp lực.
Nếu không phải Lý Thu Thủy
biết những thế cờ này đều là sư phụ năm đó mất công sưu tập lại đồng
thời chưa bao giờ truyền ra ngoài thì nàng còn tưởng Vô Song đã học
xuống toàn bộ, nếu đã không học được toàn bộ sao có thể phá trận cờ của
nàng nhanh như vậy?.
Tất nhiên là Lý Thu Thủy đoán đúng rồi, thế
cờ càng khó thì càng nổi tiếng, thế cờ càng nổi tiếng thì hậu thế càng
dễ nhìn thấy, càng dễ học thuộc, nếu Lý Thu Thủy mang một thế cờ tầm
thường ra thì chính Vô Song chỉ sợ còn luống cuống một phen dù sao ‘học
phá cờ thế’ như Vô Song vốn chỉ là học vẹt mà thôi, bản lĩnh cờ vây của
hắn tuyệt không cao.
Lý Thu Thủy đương nhiên sẽ không biết được
việc này, nàng không phải là A Thanh, nàng lại càng không biết được Vô
Song vốn đến từ đâu, toàn bộ những thế cờ mà nàng biết đều bị Vô Song
nhất mực phá sạch vậy nàng còn có thể làm gì nữa?, căn bản chỉ có thể
chịu phục.
Đối với Lý Thu Thủy lúc này thì kỳ nghệ của Vô Song
còn cao hơn cả cầm nghệ của hắn thậm chí kỳ nghệ của Vô Song trong mắt
Lý Thu Thủy đã vô hạn tiếp cận với sư huynh của nàng – Vô Nhai Tử.
Bản thân nàng thẫn thở một lúc nhưng cũng là rất nhanh tỉnh lại bản thân
mình, móng tay màu đỏ bấu chặt vào lòng bàn tay, bờ vai có chút run lên
nhưng ánh mắt rất nhanh biến trở về vẻ bình tĩnh ban đầu.
“Ngươi... rốt cuộc là người hay quỷ?, đến cả Thiên Niên Trận Cờ của Tiêu Dao Phái chúng ta ngươi cũng có thể phá? “.
Nói xong câu này Lý Thu Thủy cũng ngay lập tức tiếp lời.
“Tất nhiên cầm cùng kỳ ngươi có thể vượt qua nhưng hai cửa nữa là thi cùng họa... hy vọng ngươi không làm cho tỷ tỷ thất vọng”.
Vô Song nghe đến đây có chút sững người, hắn thật sự không ngờ Tiêu Dao
Phái cửa vào lại có độ khó cao đến thế này, dĩ nhiên phải cần cầm kỳ thi họa bốn hạng đều thông quan?.
Vô Song nghe nói Tiêu Dao Phái đối với tư chất cùng dung mạo của đệ tử có yêu cầu rất cao nhưng nếu như Lý Thu Thủy đang làm thì mọi thứ cao đến có chút biến thái.
“Tỷ tỷ, cứ tiếp tục ra đề, Vô Song vẫn có tự tin thông quan thành công”.
Vô Song nói ra lời này cũng không phải là cuồng ngôn, cầm kỳ thi họa bốn
cửa ải này Vô Song đều không tính là tông sư nhưng cũng không phải là gà mờ, chỉ cần điều kiện của Lý Thu Thủy không quá biến thái thì Vô Song
vẫn có tự tin của bản thân mình.
Lý Thu Thủy ánh mắt đẹp hiện lên một tia kì dị.
Tiêu Dao Phái thật ra cũng không chỉ có 4 cửa cầm – kỳ - thi – họa mà tất cả các loại tạp học bản thân Tiêu Dao Phái đều tinh thông hay nói đúng hơn tất cả các loại tạp học Tiêu Dao Phái đều có cách kiểm tra riêng biệt, ở bên trong Tiêu Dao Phái gọi đây là kỳ môn.
Kỳ môn vốn bao gồm 8
của do chính Tiêu Dao Tử lập ra trong đó 4 cửa Cầm – Kỳ - Thi – Họa là
hay được mang ra thử thách nhất bất quá vẫn còn 4 cửa nữa lần lượt là Y – Toán – Tửu – Trí chỉ là 4 cửa sau ít được sử dụng hơn hẳn 4 cửa trước
mà thôi.
Muốn gia nhập Tiêu Dao Phái thật ra không quan tâm đến
võ công của ngươi thế nào bởi Tiêu Dao Tử có tự tin ông hoàn toàn có thể biến gỗ mục thành thần kỳ, cái Tiêu Dao Tử cần là dung mạo cùng với tư
chất.
Tiêu Dao Tử ánh mắt nhìn rất xa, tư chất của ông không nằm
trong mặt võ học mà là nằm ở 8 cửa, 8 Kỳ Môn kia cũng là sở học cả đời
của Tiêu Dao Tử, tất nhiên trong quá trình nhập môn Tiêu Dao mà nói
không có bất cứ ai có thể xông phá 8 Kỳ.
Lý Thu Thủy cùng muội
muội của mình Lý Thương Hải đều ra nhập Tiêu Dao Phái khá muộn, Lý Thu
Thủy chỉ có thể vượt qua 2 kỳ còn Lý Thương Hải có thể vượt qua 3 kỳ, về phần Thiên Sơn Đồng Mỗ - Vu Hành Văn cũng chỉ có thể vượt qua 2 kỳ,
cũng chỉ có sư huynh của nàng – Vô Nhai Tử có thể vượt qua 4 kỳ của sư
phụ cũng vì vậy bản thân Vô Nhai Tử liền được trở thành chưởng môn của
Tiêu Dao Phái.
Tất nhiên khi Vô Nhai Tử vượt qua 4 kỳ là khi ông
ta còn rất trẻ, cũng chỉ ngang ngửa cỡ tuổi Vô Song hiện nay, sau này
qua nhiều năm tháng rèn luyện bản thân, trình độ của Vô Nhai Tử thậm chí đã chạm đến 6 kỳ, là người gần với sở học của Tiêu Dao Tử nhất.
Lý Thu Thủy cũng biết trên đời không có bất cứ ai có thể ưu tú hơn sư
huynh của nàng bất quá cái suy nghĩ này đến hiện nay liền bắt đầu bị
lung lay, Vô Song mới bao nhiêu tuổi? vậy mà có thể hoàn mỹ vượt qua 2
kỳ trong 8 kỳ thậm chí còn là hoàn mỹ vượt qua, đặc biệt là kỳ thuật của Vô Song đã đến trình độ kinh hãi thế tục, Lý Thu Thủy cũng không biết
trước mặt mình là người hay quỷ nữa.
Trong 4 kỳ đầu tiên là Cầm – Kỳ - Thi – Họa thì hai kỳ cuối bản thân Vô Song thiếu tự tin nhấ, cả
Thi cùng Họa hắn đếu không quá cao nhưng cũng may cho Vô Song, so với Vô Song thì Lý Thu Thủy chính là dốt đặc cán mai.
Lợi thế lớn nhất
của Lý Thu Thủy năm đó chính là tư chất luyện võ cùng thể chất của chính bản thân nàng, trong 8 kỳ của Tiêu Dao Tử lập ra thì Lý Thu Thủy chính
là vượt qua hai cửa ải Y cùng Trí, về phần những cửa ải khác nàng có
hiểu biết không hề cao.
Không giống với hai kỳ đầu tiên lần này
Lý Thu Thủy trực tiếp lấy ra một tấm giấy trắng chất liệu cực tốt, trong ánh mắt nàng cũng không còn sự tự tin ban đầu mà có chút ngập ngừng đối với Vô Song.
“Đây chính là giấy thanh công, không có bất cứ loại giấy nào thích hợp vẽ tranh như giấy thanh công, ngươi muốn vượt qua
cửa ‘họa’ của Tiêu Dao Phái liền lấy bút, ta cũng không yêu cầu ngươi có thể vẽ được cái gì cao siêu, chỉ cần cho ta cảm thấy dễ nhìn là được,
ta liền vì ngươi mài mực”.
‘Cảm thấy dễ nhìn’, bốn chữ này của Lý Thu Thủy làm Vô Song có chút lưỡng lự, hắn nào biết cái gì dễ nhìn cái
gì không?, hắn nào biết hai chữ ‘dễ nhìn’ của Lý Thu Thủy dừng ở mức độ
nào?.
Vô Song nhớ rõ ràng trong Thiên Sơn Linh Thứu Cung có vô số bức tranh nghiên cứu võ học trong thiên hạ, Vô Song cho dù chưa từng
nhìn thấy mấy bức tranh này thì cũng đại khái đoán ra họa thuật của Tiêu Dao Phái cực kỳ kinh người, hắn cũng không biết sâu cạn của Lý Thu Thủy về họa đạo ra sao, dù sao hai cửa ải cuối trong ‘cầm, kỳ, thi, họa’
đúng là Vô Song không có mấy tự tin.
Tất nhiên thiếu tự tin là một việc nhưng thể hiện ra ngoài lại là một việc khác.
Vô Song cũng biết tấm giấy trước mặt cực kỳ trân quý, từ độ mượt cùng độ
sáng của nó mà xem thì cho dù giấy vẽ bình thường của hậu thế cũng khó
so sánh được, trong thời kỳ phong kiến cổ đại này một tấm giấy thanh
công chỉ sợ tính bằng hoàng kim bất quá hoàng kim thì sao?, Vô Song cũng không có ý định sử dụng tấm giấy này vẽ tranh.
Lý Thu Thủy ở bên cạnh đã bắt đầu lấy một nghiên mực làm hoàn toàn từ bích ngọc ra, nàng
cũng đã rất lâu rồi không vì người khác mài mực, ít nhất kể từ khi rời
khỏi Vô Nhai Tử nàng chưa từng vì bất cứ ai mài mực chứ đừng nói là nam
nhân bất quá cũng không rõ tại sao Lý Thu Thủy lúc này đặc biệt lại hạ
mình vì Vô Song chuẩn bị mài mực bất quá khi đặt nghiên mực xuống bàn
nàng liền bắt đầu nghi hoặc.
Lý Thu Thủy chỉ thấy Vô Song không
hề đụng bút, ánh mắt của Vô Song lại đang hướng về một nơi khác, hắn dĩ
nhiên nhìn về phía bàn trang điểm của nàng.
Lý Thu Thủy tất nhiên không hiểu Vô Song đang làm gì, nàng lập tức lên tiếng.
“Tiểu tử thối, ngươi đang nhìn cái gì với?, còn không mau vẽ một bức tranh cho ta xem?”.
Vô Song đương nhiên sẽ không vẽ tranh, hắn thực sự bị thủ pháp mài mực của Lý Thu Thủy khiến cho bản thân lại càng không có mấy phần tự tin, Lý
Thu Thủy vẽ không tốt nhưng khả năng mài mực của nàng cực kỳ chuyên
nghiệp dẫn tới Vô Song cũng nhất thời khó đoán ra họa đạo của nàng cao
hay thấp, nếu đã không biết được khả năng của Lý Thu Thủy thì Vô Song
liền chọn con đường an toàn hơn.
Vô Song trực tiếp vận dụng thân
pháp của Quỳ Hoa Bảo Điển đến mức tối đa, thân hình hắn lại lướt về phía bàn trang điểm của Lý Thu Thủy, hắn đương nhiên biết một nữ nhân như Lý Thu Thủy căn bản sẽ không thiếu dụng cụ trang điểm sắc đẹp rồi.
Lý Thu Thủy ban đầu vốn tưởng Vô Song sẽ trổ tài họa đạo của mình nhưng
nàng hiện nay hoàn toàn bất ngờ, chỉ thấy Vô Song vậy mà dám hai mắt
nhìn thẳng vào khuôn mặt của nàng, một tay đưa ra nâng cái cằm xinh đẹp
của nàng lên, cho dù khuôn mặt của nàng có một tấm lụa che đi nhưng Lý
Thu Thủy vẫn có cảm giác Vô Song như có thể nhìn xuyên qua dung nhan của chính mình.
Thật ra với lực lượng của Lý Thu Thủy hoàn toàn
không để Vô Song vào mắt nàng lại càng không dễ dàng để Vô Song chạm vào khuôn mặt nàng nhưng hiện tại nàng thực sự không kịp phản ứng, không
phải là nàng kém mà đơn giản... tâm nàng có chút loạn rồi.
Nâng lên khuôn mặt xinh đẹp kia, Vô Song đơn giản chỉ tà tà một nụ cười.
“Giấy Thiên Công kia sánh sao nổi với gương mặt của tỷ tỷ, nếu muốn Vô Song
ta vẽ tranh vậy liền phải vẽ trên khuôn mặt hoàn hảo này mới đúng”