Vô Song lúc này đứng lặng đi, ánh mắt hắn dần dần trở thành mơ hồ, trong ánh mắt toàn bộ chỉ có sự mờ mịt.
Hắn đương nhiên biết cái thế giới này là thế giới kết hợp giữa Kim Dung
Tiểu Thuyết cùng một cái thế giới gọi là thế giới gốc bất quá cho dù phi lý như thế nào thì cũng phải... cố gắng hợp lý một chút.
Vô Song không phải là người thuộc hết các tiểu thuyết Kim Dung dù sao ngay đến
những nhân vật như Hoắc Thanh Đồng hay Trình Linh Tố hắn còn không biết
nhưng hắn vẫn phải xem qua Xạ Điêu Tam Bộ Khúc của Kim Dung.
Trong thế giới mà hắn sống rõ ràng Âu Dương Khắc đã chết được không biết bao
nhiêu năm, bản thân Âu Dương Khắc còn sống vào những năm Quách Tĩnh chân ướt chân giáo tiến vào Trung Nguyên, cái chết của Âu Dương Khắc là minh chứng tốt nhất cho con đường phát triển của Quách Tĩnh, bản thân Bắc
Hiệp Quách Tĩnh là một truyền kỳ của võ lâm, những câu chuyện về hắn căn bản không thiếu, trong đó có thể dễ dàng biết được chuyện xưa năm đó
trên Đào Hoa Đảo.
Bất kể là việc Bắc Cái cùng Tây Độc đại chiến
trên Đào Hoa Đảo hay Quách Tĩnh cùng Âu Dương Khắc thi tài căn bản không xa lạ gì, đến cả Vô Song cho dù chưa từng cố gắng tìm hiểu thì vẫn nghe thấy một hai bất quá nếu vậy thì Âu Dương Khắc mà Vô Song nghe thấy là
ai?, đây rốt cuộc là việc gì?.
Âu Dương Khắc nếu vẫn còn sống,
vậy Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung thì thế nào?, hắn rốt cuộc có phải đang ở thế giới mà hắn biết hay không?.
Thở ra một hơi thật dài, Vô
Song ánh mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử Tây Vực kia, sau đó hắn hỏi một
câu mà đến chính hắn cũng không ngờ là mình mở miệng ra.
“Hiện nay hoàng đế Trung Nguyên là ai?”.
Câu hỏi của Vô Song khiến hai nữ tử Tây Vực nhìn nhau, cả hai người căn bản không thể nào hiểu được Vô Song tại sao lại hỏi một câu ‘lạ’ như vậy?.
Tất nhiên nếu Vô Song thật sự là tiền bối giang hồ thì câu hỏi này cũng có
thể cảm thông được, trong lịch sử võ lâm cũng không thiếu cao nhân ẩn
thế không màng thế sự rời khỏi Trung Nguyên đi?.
Nghĩ đến đây nữ tử kia cẩn thận nhìn Vô Song một chút rồi mới lên tiếng.
“Bẩm tiền bối, hiện tại Trung Nguyên là thiên hạ nhà Tống... hoàng đế Trung Nguyên gọi là... Tống Độ Tông”.
Vô Song lần này triệt để cạn lời, hắn thực sự cảm thấy hình như hắn lại đến một cái thế giới khác rồi...
Tống Độ Tông là ai?, Vô Song căn bản không quan tâm, hắn không phải sinh
viên khoa Sử hơn nữa lại càng không có trách nhiệm phải thuộc sử Trung
Quốc, cái Vô Song quan tâm là một chữ ‘Tống’.
Trong thế giới mà
Vô Song sống gần 12 năm kia đúng là nhà Tống tồn tại nhưng đã là việc xa không thể xa hơn, sau khi nhà Tống thối nát liền bắt đầu có khởi nghĩa
nông dân ở khắp nơi nổi lên muốn lật đổ nhà Tống, sau không biết bao
nhiêu cuộc nổi dậy của nông dân rốt cuộc Chu Thái Tổ cũng thành công
soán ngôi nhà Tống, lập ra nhà Minh.
Nhà Minh tồn tại bao nhiêu
năm thì Vô Song không rõ, hắn chỉ biết trong thời đại mà hắn sống thì vị vua cuối cùng của nhà Minh là Minh Tự Tông tức Sùng Trinh bị Sấm Vương
soán ngôi, nhà Minh từ đó tận diệt nhường ngôi cho nhà Đại Thuần, đương
nhiên cách lập nước của nhà Minh cùng nhà Thuần căn bản không khác gì
nhau cả, đều là khởi nghĩa nông dân lật đổ chức quyền của hoàng đế cùng
triều đình thối nát.
Sự khác biệt lớn nhất giữa nhà Minh cùng nhà Thuần là đối thủ, nhà Minh năm đó không có ngoại bang quá mạnh mẽ nhưng nhà Thuần liền gặp phải dân tộc Ái Tân Giáp La, gặp phải người Mãn
Thanh.
Chẳng mất bao nhiêu công sức thiên hạ một lần nữa đổi chủ, Mãn Thanh trở thành chủ nhân Trung Nguyên lập ra Đại Thanh, sau khi
Thuận Trị Đế có công lập ra nhà Đại Thanh, đánh hạ cơ đồ bá nghiệp cho
người Mãn Thanh ông ta rốt cuộc cũng tận lực mà nhường ngôi cho Khang Hy đồng thời mở ra triều đại của vị vua thứ hai nhà Thanh.
Đây là
tất cả ‘lịch sử’ mà Vô Song hiểu về cái thế giới hắn sống 12 năm, lịch
sử đó không nhiều nhưng cũng không ít, đủ để hắn hiểu được... mốc thời
gian của thế giới này.
Bây giờ thì sao?, hắn nghe đến cái tên nhà Tống, hắn nghe thấy tên Tống Độ Tông, hắn nghe thấy tên Âu Dương Khắc.
Âu Dương Khắc sống ở thời vị vua nào nhà Tống bản thân Vô Song không rõ,
hắn chỉ rõ Âu Dương Khắc cùng Quách Tĩnh là cùng thời, nếu đây là cái
thế giới hắn đã từng sống gần 12 năm thì Âu Dương Khắc phải sống vào
cuối thời Minh... hoặc cuối thời Đại Thuận khi mà Kim Quốc còn chưa bị
Mông Cổ xơi tái.
Càng nghĩ, đầu óc Vô Song càng loạn, đến mức hắn cũng chẳng thiết giữ lại hai cái nữ tử kia nữa, cố gắng thở ra một hơi
nhìn vào hai nữ tử bên dưới, hắn khẽ gật đầu.
“Thứ ta cần biết, ta đã biết đủ rồi, để hành lý lại sau đó rời đi “.
Nói đến đây, Vô Song ánh mắt bắt đầu nhìn chăm chú vào vòng eo của hai nữ
tử kia, tất nhiên không phải vì hắn hám gái, ở nơi đó đang treo hai cái
túi nhỏ, từ độ nặng của thứ bên trong Vô Song có thể đại khái đoán ra
bên trong là bạc.
Vô Song mở mắt ra liền một nghèo hai trắng, nếu đây là một thế giới khác mà hắn căn bản không quen biết thì thứ đầu
tiên hắn cần là thông tin, thứ tiếp theo liền là tiền bạc.
Hai nữ tử bốn mắt nhìn nhau sau đó cũng không dám nói gì, lập tức lấy túi trữ
vật hai bên hông đặt xuống, sau đó cắn răng cố gắng đứng lên đi về phía
sau.
Nhìn hai nữ tử này rời đi, Vô Song thở ra một hơi.
“Khoan đã”.
Vô Song lên tiếng lập tức làm cả hai người giật mình sau đó sợ hãi quay
đầu lại nhìn Vô Song, ngày hôm nay bọn họ thật sự đủ thảm.
Nhìn hai nữ tử này sợ hãi, Vô Song đưa tay ra, chính khuôn mặt của hắn cũng có chút đỏ lên.
“Có gương không?”.
Hai nữ tử khuôn mặt hơi hơi co giật sau đó rốt cuộc một người trong đó cũng lấy một chiếc gương nhỏ đặt tận trong ngực ra rồi đưa cho Vô Song, cái
gương nhỏ này không ngờ vẫn còn thơm mùi phấn hồng.
Thật sự Vô
Song cũng có chút ngại bất quá không đi hỏi nàng thì đi hỏi ai? dù sao
hắn cũng muốn quan sát bản thân mình một chút, hắn cũng biết nữ tử giang hồ suốt ngày đánh đánh giết giết nhưng nếu cần vẫn luôn có chút tâm hồn nữ nhân, vẫn thích làm đẹp, đây là bản tính không cách nào thay đổi của nữ nhân.
Cầm lấy tấm gương nhỏ kia, sau đó lấy luôn hai túi tiền trên mặt đất, Vô Song đợi hai nữ tử kia đi xa khuất khỏi tầm mắt mới
thở dài một hơi sau đó đưa gương lên ‘ngắm’ nhìn chính mình.
Không nhìn thì thôi một khi đã nhìn chính Vô Song cũng có chút tự luyện bản thân.
Vô Song là
nam nhân cái này không phải bàn nhưng trong gương kia là một nữ nhân
xinh đẹp tuyệt trần hơn nữa trong ánh mắt mang theo vẻ lãnh ngạo băng
sương, đây là một loại khí chất rất có sức sát thương với nam nhân.
Nữ nhân cao ngạo lạnh lùng luôn khiến nam nhân muốn chinh phục, đây là thường thức.
Vô Song lúc này cuối cùng cũng đã biết cơ thể hắn hiện tai như thế nào,
đây đương nhiên vẫn là cơ thể hắn nhưng lại có vài phần không giống, nói đúng hơn hắn hiện tại là Vô Song phiên bản 16-17 tuổi, là một phiên bản giống nữ còn hơn cả nữ nhân, một phiên bản nâng cấp của Vô Song năm 11
tuổi.
Vô Song căn bản không hề hoài nghi việc mình vài năm sau sẽ thành hình dạng này đồng thời Vô Song càng tin tưởng một việc, hắn chỉ
sợ một lần nữa xuyên không.
Những thông tin mà hắn hỏi được của
nữ tử không biết tên kia cùng kiến thức của hắn lại thêm thân thể này đã gần như đủ chứng minh tất cả.
Vô Song từng gặp Trương Tam Phong, hắn cũng biết năm 60 tuổi bản thân Trương Tam Phong liền xuyên không
sau đó ông ta xuất hiện trong thân hình của chính ông ta năm 19 – 20
tuổi.
Vô Song cảm thấy sự thay đổi của bản thân mình có chút
giống với Trương Tam Phong chỉ là mình thì ‘già’ đi còn ông ta thì ‘trẻ’ hóa mà thôi.
Nghĩ đến một điểm này Vô Song lại càng điên đầu,
lại càng không hiểu, chẳng nhẽ nơi cuối cùng của Hắc Địa là điểm xuyên
không?, tất nhiên Vô Song rất nhanh phủ định loại suy nghĩ này, nếu có
thể xuyên không, nếu có thể trở về thế giới cũ của mình, Vô Song không
tin Trương Tam Phong không đi đầu.
Bằng vào thực lực của Trương
Tam Phong cùng những điều ông ta đã trải qua, chỉ cần quay về cái thời
điểm mà Vô Song đang đứng, vài chục năm sau Trương Tam Phong thừa sức
lấy trái tim của Quách Phù, Vô Song không tin Trương Tam Phong lại
nhường cơ hội này cho mình.
Nghĩ rất nhiều bất quá nghĩ không ra, nghĩ không ra liền không nghĩ nữa, Vô Song tiến về phía xác chết của
hai nữ tử đầu tiên sau đó cũng lấy luôn túi bạc của hai người, hắn cũng
chậm rãi lấy bội kiếm của cả hai làm ‘xẻng’, tranh thủ vì hai người chôn cất.
Đây không phải là Vô Song mềm lòng mà đơn giản chỉ là, hắn cảm thấy lấy tiền của người vẫn nên làm cho người ta vài việc.
Làm xong tất cả, Vô Song mới quay ra chỗ Long Mã, hắn vỗ đầu con ngựa cực
kỳ thông minh này rồi chỉ vào nam nhân đang nằm trên mặt đất.
“Hắn không tiện đi lại, cũng không tiện di chuyển, tốt nhất cứ để hắn ở đây, ta đi tìm xem có chiếc xe ngựa hay có ai gần đây không liền nhờ một
chút”.
Vết thương liên quan đến xương, kị nhất là việc vận động cùng di chuyển.
Vô Song cũng không biết con Long Mã kia có hiểu hay không, việc hắn cần nhất hiện nay sau khi có tiền là thay quần áo.
Tiện tay lấy bọc hành lý rơi trên mặt đất của nam tử đang bất tỉnh kia, cũng chẳng để ý Long Mã lúc này đang cực kỳ ‘hằn học’ nhìn Vô Song, bản thân Vô Song chậm rãi mở cái bọc hành lý này ra, bên trong có một bức thư,
có vài bộ quần áo cùng hơn chục lượng bạc, có thể coi là gia tài không
tệ.
Đương nhiên Vô Song sẽ không lấy bạc cũng chẳng cần đọc thư, hắn
chậm rãi chọn một bộ quần áo mặc lên người, hắn căn bản không thể mặc
loại quần áo của mình ‘5 năm trước’ để ra đường được, quá mất mặt.
Nam tử kia rõ ràng thân hình lớn hơn Vô Song nhiều khiến quần áo trở nên
tương đối rộng dẫn tới Vô Song hiện tại phi thường buồn cười bất quá hắn có thể làm gì?.
Cố gắng dùng tấm vải thắt chặt phần hông lại cho quần không tụt xuống, hắn hơi hơi kéo ống quần lên sau đó gấp lại thành nếp lộ ra bắp chân nhỏ trắng nõn, phần ống tay áo cũng phải kéo lên sau đó gấp nếp, lộ ra những ngón tay thon dài cùng làn da trắng hồng mềm
mại.
Thế nào là nữ giả nam trang?, nhìn vào Vô Song hiện nay thì biết.
Nhìn chính soi gương, Vô Song chỉ có thể buồn bực cắn răng sau đó vận cả Kim Nhạn Công cùng Quỳ Hoa Bảo Điển – Quỷ Ảnh Thân Pháp một đường lao về
phía trước.
Không thể không nói cơ thể của Vô Song hiện nay rất
đáng sợ, tốc độ của hắn so với trước nhanh hơn gấp 3, nhanh đến nỗi so
với Long Mã toàn lực chạy vẫn không cách nào đuổi kịp, thân hình Vô Song cứ như một cơn gió vậy.
Cũng không biết có phải từ khi mở mắt ra đến giờ Vô Song quá đen đủi hay không mà lần này hắn quả thực gặp may
mắn, Vô Song vừa vặn thấy một thành trấn trên đường rời đi.
Bằng
vào võ công của Vô Song lúc này căn bản cũng không cần phải đợi binh
lính kiểm tra, chỉ thấy hắn lóe lên một cái như một đạo tàn ảnh sau đó
liền có thể nhập thành dù sao Vô Song cũng không hứng thú làm tâm điểm
của sự chú ý trong cái hình dạng này.
Ánh mắt của hắn cũng đảo
rất nhanh rồi lập tức chọn một cửa hàng quần áo ở ngay góc được, cũng vì quá vội vàng mà Vô Song cũng quên luôn nhìn bảng tên cửa hàng này.
Tất nhiên không phải cái bảng tên này có gì đặc biệt, trên bảng tên viết
hai chữ Tố Y, dạng tên này ở đâu cũng có thể gặp, quan trọng nhất là nếu Vô Song đứng lại mà xem, hắn căn bản sẽ không hiểu gì cả, hắn... nhất
định sẽ không đọc được.
Có một việc Vô Song chưa bao giờ nghĩ
đến, hắn xuyên không đến thế giới kia, hắn sống gần 12 năm trời, hắn am
hiểu cầm kỳ thi họa, đọc thuộc lòng tứ thư ngũ kinh bất quá chữ mà hắn
biết là chữ nhà Thanh.
Thế giới này căn bản còn chưa xuất hiện
nhà Minh thì đào đâu ra nhà Thanh? toàn bộ chữ hiện nay là chữ nhà Tống, bản thân Vô Song tại thế giới này chính là kẻ mù chữ, nửa chữ hắn cũng
không biết.
Một việc đen đủi nữa là, Tố Y Phường là nơi chuyên vải cho nữ.
Nói Tố Y Phường là cửa tiệm quần áo cũng không đúng, đây là tiệm vải.
Tại thời Tống hay rất nhiều thời kỳ phong kiến khác tại Trung Hoa, quần áo
không bao giờ được bày bán ra ngoài, tại thời đại này còn chưa có cái
khái niệm gọi là thợ may, thợ may cũng chính là nữ nhân trong gia đình
chuyên vì nam nhân trong nhà mà may quần áo, ở thời đại này chỉ có tiệm
vải mà thôi.
Vô Song từ bé đến giờ chưa phải đi chọn vải, hắn sao biết được nơi đây không bán quần áo?, cũng may Tố Y Phường là một tiệm
vải tương đối lớn, ngoại trừ đại sảnh trưng bày cùng buôn bán vải vóc ra bên trong còn có vài gian phòng ở cho mọi người nghỉ ngơi.
Men
theo gian phòng này rốt cuộc Vô Song cũng tìm được vài bộ quần áo chỉ là quần áo ở đây toàn bộ đều là quần áo của nữ tử, đến cả giày cũng là
giày của nữ tử, may mắn duy nhất là nữ tử trong thời đại này đều tương
đối ăn mặc kín kẽ, không thích mặc đồ bó chặt vì vây cho dù thân thể Vô
Song tính là tương đối cao so với nữ tử bình thường thì vẫn có thể mặc
tạm lên người.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Vô Song, buồn phiền vì mặc quần áo.
Hắn tự ngắm mình trong gương hiện nay sau đó chán nản lắc đầu.
“Vẫn không thoát khỏi kiếp giả nữ nhân, số phận thật sự rất trêu người”.
........
“Cô nương, đệ đệ của cô nương còn cách đây xa không?”.
Lúc này bên tai Vô Song xuất hiện giọng nói của một trung niên nhân, giọng nói có vài phần hiền lành thật thà.
Vô Song đối với lão phu xe lên tiếng cũng khẽ mỉm cười.
“Gia gia, đệ đệ của ta bị bất tỉnh cách đây không xa, đi hết con đường này có lẽ cũng đến nơi rồi”.
Lão phu xe nghe vậy lại chậm rãi gật đầu, chiếc xe ngựa nhỏ từ từ đi về phía trước.
Đây chính là chiếc xe mà Vô Song thuê được trong ngôi thành vừa nãy, dù sao hắn cũng phải quay về cứu nam tử kia, nam tử kia cho dù không quen biết nhưng một khi Vô Song đã hứa quay lại, hắn liền sẽ quay lại, hắn thật
sự không thích thất hứa cho lắm.
Lão phu xe tiếp tục điều khiển
con ngựa chậm rãi đi về phía trước để lại Vô Song dựa lưng vào thành xe, khuôn mặt trở nên trầm ngâm không thôi.
Lúc trước vì hắn quá vội vàng dẫn đến có nhiều việc hắn không có để ý nhưng bây giờ thì khác, Vô Song đã nhận ra một việc, hắn không biết chữ.
Dọc theo đường đi
trong thành để tìm xa phu, ánh mắt Vô Song đã nhìn thấy không ít bảng
hiệu nhưng dĩ nhiên hắn không đọc được bất cứ một bảng hiệu nào, đối với Vô Song thì đây là một vấn đề tương đối lớn.
Tất nhiên với sự
thông minh của Vô Song, hắn cũng biết việc mình không biết chữ chưa chắc đã không thể giải quyết, hắn nắm giữ thiên phú Tái Thế Thần Đồng, hắn
chỉ cần tìm người dạy chữ thì trong vòng chưa đến một tháng liền có thể
đọc thông viết thạo, tất nhiên tốc độ kinh người này còn dựa trên một
vài yếu tố từ trước.
Chữ viết của thế giới này là chữ viết của
Đại Tống, sau khi nhà Tống bị diệt liền thay thế bằng nhà Nguyên, bản
thân nhà Nguyên cực kỳ thù hằn với nho giáo của Trung Nguyên, đốt sách
chôn nho là việc làm như cơm bữa dẫn tới rất nhiều tinh hoa nho giáo của Trung Nguyên bị diệt tuyệt, mãi về sau này khi nhà Minh xuất hiện mới
bắt đầu khôi phục lại địa vị của nho giáo cùng cố gắng bổ sung những
kinh thư bị đốt kia bất quá muốn bổ sung đầy đủ là việc không thể nào.
Nhà Minh cho dù muốn hay không thì vẫn phải tự hình thành một bộ chữ cải
tiến mới dựa trên cốt lõi cũ của nhà Tống. Sau khi nhà Minh bị nhà Thanh thay thế, dân tộc Mãn Thanh cũng không phải ai cũng biết chữ Hán, bọn
họ lại càng không thể để toàn bộ con dân của mình phải đi học chữ của kẻ thất bại vì vậy Đại Thanh một lần nữa thay đổi kiểu chữ nhưng vẫn phần
nào đó dựa theo kiểu chữ của nhà Minh, công bằng mà nói chữ mà Vô Song
học so với chữ hiện nay của nhà Tống tuy có thay đổi tương đối nhiều
nhưng không phải là không có liên quan gì đến nhau, bằng vào thiên phú
của hắn đối với đọc sách viết chữ, muốn học chữ cũng không tính là quá
mất thời gian.
......
Xe ngựa rốt cuộc dừng lại, sau đó Vô Song liền bị âm thanh của mã phu làm giật mình tỉnh lại từ trong suy nghĩ miên man.
“Trời ạ, thế gian sao lại có một con ngựa đẹp như vậy?, đây tuyệt đối là thần mã ”.
Lời nói của lão nhân này đương nhiên là đối với Long Mã.
Long Mã lúc này đứng chắn trước xe ngựa của Vô Song, ánh mắt của nó thậm chí còn hơi hơi đỏ lên, nó căn bản không muốn ai đến gần chủ nhân của mình.
Vô Song nhìn thấy hành động của Long Mã lại càng thêm yêu thích, con ngựa
này thực sự quá mức thần tuấn, đáng tiếc đây không phải là vật của hắn.
Vô Song đương nhiên cũng không nghĩ đến việc đi cướp, sinh vật như Long Mã một khi đã nhận chủ thì không bao giờ phản bội lại chủ nhân của mình,
trừ khi nó chết nếu không nó sẽ một mực bên cạnh chủ nhân, nhìn vào Long Mã đây là lần đầu tiên Vô Song cảm thấy ghen tị với nam nhân khác.
Một chân bước ra, thân hình lướt trên không trung rồi nhẹ nhàng hạ xuống,
hắn đưa những ngón tay thon dài của mình nhẹ vuốt ve Long Mã, giọng nói
có chút nhẹ nhàng.
“Thôi nào, ta trở về đây rồi”.
Vô Song
lúc này thậm chí còn có sức sát thương hơn cả lúc trước, bộ đồ mà hắn
mặc hiện nay có chút lòe loẹt so với cá tính của hắn nhưng lại cực hợp
với hình ảnh của hắn bây giờ.
Bên trên là một bộ áo màu vàng nhạt dài tay, ở ngoài là áo xanh mỏng bó sát người, bên dưới cũng là quần
lụa màu vàng có chút bó lại ở phần dưới chân, cổ tay của Vô Song thậm
chí còn đang đeo vòng vàng, trên mái tóc trắng của hắn cũng buộc lại
thành một cái đuôi gà cỡ nhỏ lộ ra cái cổ trắng nõn thậm chí ngay cả
phần ngực của Vô Song cũng có chút nhô ra, lúc này bất cứ ai nhìn thấy
Vô Song đều không cách nào liên tưởng đến một nam nhân, trước mặt chỉ
còn lại một tuyệt sắc mỹ nữ với mái tóc màu trắng ma mị mà thôi.
Cũng chẳng biết vì cái lý do gì mà Long Mã đặc biệt thân cận với Vô Song
hoặc nói đúng hơn nó có rất ít đề phòng với Vô Song, thấy Vô Song xuất
hiện Long Mã liền chậm rãi lùi lại nhường cho Vô Song một con đường để
lộ ra chủ nhân của nó.
Vô Song thấy vậy mới quay đầu mỉm cười.
“Gia gia, người giúp con nâng đệ đệ lên xe được không “.
Giọng nói của Vô Song rất ngọt, mang theo thứ âm thanh ma mị động lòng người, đương nhiên đây là thành quả của những năm tháng hắn ở Nga Mi Sơn cùng
với một phần chính là học theo phong cách của Thẩm Tương Vân.
Mang theo nam tử kia lên xe ngựa, chiếc xe lại chậm rãi quay đầu trở về
thành trong ánh chiều tà, về phần Vô Song lúc này lại mơ hồ có chút vui
vẻ cưỡi trên Long Mã mà đi, con ngựa này thực sự rất có thiện cảm đối
với hắn.