Nơi tận cùng của Hắc Địa là như thế nào?, cái này ngoại trừ Độc Cô Cầu
Bại năm đó cùng Trương Tam Phong hiện nay ra chưa có ai nhìn thấy, có lẽ tính đến thời điểm này Vô Song là người thứ ba.
Cuối xà lộ số 4
là một hang động hay nói đúng hơn là một cái đường cụt, là một vách đá
không có đường đi tiếp, khi nhìn cái vách đá này chính Vô Song cũng cảm
thấy vô cùng giật mình.
Đầu tiên ở đây không phải là màu đen mà
là thuần một màu đỏ, đá ở đây không phải là hắc thiết mà toàn bộ đều là
những viên thủy tinh đỏ mỹ lệ, so với đoạn đường ngoài kia trong Cửu Đầu Xà thì không khác gì một trời một vực.
Đương nhiên cái đáng nói
nhất không phải là vách đá đỏ rực không có đường ra kia, cái làm người
ta chú ý là một thân cây đã chết khô nhưng lại có một cành lớn vẫn còn
cực kỳ tươi tốt, mang theo màu xanh mơn mởn ngập tràn sức sống.
Cái cành cây này phân ra rất nhiều nhánh cây, nhánh cây của nó đang ôm chọn một cỗ quan tài bằng đá chỉ là... quan tài này đã mở ra.
Vô Song có thể nhìn vào bên trong quan tài đá, hắn nhìn thấy những ký hiệu màu
đen dày đặc trên đó, những dòng chữ đó Vô Song đương nhiên không xa lạ
gì, đây là chữ trên cánh tay của hắn.
Vô Song không hiểu... nếu
đây thật sự là nơi tận cùng của Hắc Địa thì hắn hoàn toàn không hiểu gì
cả, ở đây căn bản còn không có thứ để coi là... hiểu, ngoại trừ cái cây
cùng quan tài đá cổ xưa kia ra căn bản không có cái gì để nhìn vào, tất
nhiên là với tầm mắt hiện nay của Vô Song là thế.
Trương Tam
Phong cũng không hỏi gì Vô Song, ông ta dường như hiểu được tất cả những suy nghĩ của Vô Song dựa trên ánh mắt của hắn, hai tay chắp sau lưng,
ánh mắt hướng về phía quan tài đá kia.
“Ta từng được một vị kỳ
nhân nói cho vài việc, có lẽ ngươi không biết sinh vật lúc nãy chính là ở đây chui ra hơn nữa sinh vật đó cũng không tính là bất tử, thứ trên
người bọn chúng gọi là ma khí, ma khí có thể giúp cho những sinh vật này bất tử nhưng ma khí không phải là bất tận”.
“Ngươi chưa từng
chiến đấu với nó có lẽ ngươi không cảm nhận được, sinh vật này mỗi lần
bị tiêu diệt thì nó càng ngày càng mạnh lên bất quá đi kèm theo đó ma
khí trên người nó càng ngày càng mỏng, khi mà nó mạnh nhất cũng là khi
nó gần cái chết nhất, muốn tiêu diệt sinh vật này tốt nhất nhắm tới ma
khí”.
“Muốn diệt được ma khí không dễ, thủ đoạn đầu tiên như ta
nói là thuần dương nội lực, đã gọi là thuần dương nội lực thì ngoại trừ
Minh Giáo Bái Hỏa Quyết, Thiếu Lâm Cửu Dương Thần Công cùng Thần Chiếu
Kinh ra.. không có bất cứ loại nội công nào khác có thể diệt đi ma khí”.
“Phương pháp thứ hai là dùng đạo lực, cái gọi là đạo lực ta không thể nói cho
ngươi biết, đạo vốn là thứ không cách nào nói ra, đã nói ra liền là tiểu đạo. Đạo mỗi người khác nhau, không cách nào nói, không cách nào dạy,
nếu ngươi đi theo đạo của lão phu, ngươi liền không cách nào nhập đạo,
ngươi liền không cách nào nắm giữ đạo lực”.
“Phương pháp thứ ba
là cực âm lực lượng, cái gọi là cực âm có thể coi như chân khí hóa hàn
băng, chỉ cần chí âm nội lực liền có tư cách kích thương bất tử sinh
vật, có tư cách phá hủy ma băng bất quá hàn băng trong thiên hạ này...
có thể coi là âm nhưng căn bản không đạt đến chí âm”.
“Ngươi có
thể sử dụng hàn băng tấn công sinh vật bất tử kia, hiệu quả là có nhưng
cũng không quá lớn, cái gọi là chí âm ở đây chính là âm khí, nếu có thể
chưởng quản âm khí liền có thể mạnh mẽ hủy diệt đi ma khí”.
“Nói đến đây chắc ngươi cũng hiểu, âm khí là cái gì?”.
Vô Song đứng đó... khẽ gật đầu, hắn quả thực đã biết âm khí là gì.
Vô Song nhìn vào cánh tay phải thuần một màu đen của mình, cánh tay phải
tràn ngập ma khí của chính mình, hắn biết cánh tay của hắn... có thể hấp thu âm khí hay nói đúng hơn là vết bớt trên người hắn có thể hấp thu âm khí chuyển hóa thành ma lực, chỉ sợ cả cánh tay phải của Vô Song toàn
bộ đều là ma khí.
“Cánh tay của ta... rốt cuộc là cái gì?”.
Đây có lẽ là câu hỏi lớn nhất mà Vô Song muốn hỏi Trương Tam Phong lúc này, hắn hiện nay đã quá rõ cánh tay này đặc biệt chỉ là tại sao hắn lại
nhận được cánh tay này?, tại sao ngay từ khi hắn sinh ra đã mang theo
vết bớt quái dị kia?.
Vết bớt đi theo hắn 30 năm dài đằng đẵng chưa một lần biết dị có phải là vì kiếp trước không có âm khí hay không?.
Vô Song thậm chí còn có suy nghĩ, cái vết bớt này thật ra chưa từng xa
lánh hắn, chưa từng rời bỏ hắn chỉ là khi đến thế giới này nó bị ẩn đi
mà thôi, thứ làm nó một lần nữa hiện ra chính là ma khí mà nó có thể cảm nhận được ở Hắc Địa.
Đối với câu hỏi của Vô Song, Trương Tam
Phong không có ý định đáp, ông ta thản nhiên lại gần quan tài cổ xưa
kia, ánh mắt hiện lên một tia trầm ngâm.
“Ngươi biết nơi đây là
nơi nào không?, cái quan tài này thật ra là một nhà tù, nhà tù giam giữ
sinh vật bên trong, khiến nó cả đời bị tra tấn, cả đời không thể thoát
ra, đây là ý nghĩa của nơi này”.
“Cửu Đầu Xà có chín con đường
vậy tổng cộng có 9 tử tù bị giam giữ ở nơi Hắc Địa này, ngươi có biết
những tử tù này là từ đâu ra không?”.
Vô Song nào biết mấy cái xác khô này là từ đâu ra?, hắn có cảm giác như Trương Tam Phong đang cố tình làm khó hắn vậy.
Trương Tam Phong cũng không đợi Vô Song trả lời hoặc bản thân ông ta thừa biết Vô Song không trả lời nổi.
Trương Tam Phong thản nhiên tiến về phía trước, đối mặt với bức tường màu đỏ
như hổ phách kia, chỉ thấy Trương Tam Phong ấn tay vào đó, trên người
bắt đầu xuất hiện kinh người nội lực.
Nội lực của Trương Tam
Phong làm cho Vô Song biến sắc, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được
nội lực dạng này, Vô Song từng được nhìn thấy nội lực của Vô Hà Tử, hắn
cũng mơ hồ có thể biết được thực lực của một cái ngũ đế cao thủ.
Vô Song có thể coi là may mắn khi hắn được nhìn thấy rất nhiều trận chiến
mà với cái cấp độ của hắn không cách nào tham dự được, những trận chiến
của ngũ tuyệt.
Nếu phải cho Vô Song nhận xét về ngũ tuyệt cao thủ thì trong những ngũ tuyệt mà Vô Song gặp không có ai có nội lực qua
được Quách Tĩnh.
Nếu phải cho Vô Song làm một phép tính đơn giản, nội lực bản thân Quách Tĩnh như sông Hồng thì nội lực của Vô Hà Tử chỉ
sợ như Biển Đông, tất nhiên sông cho dù lớn vẫn không cách nào so với
biển.
Vô Song vốn nghĩ các ngũ đế cao thủ khác nội lực có thể
không kém Vô Hà Tử nhưng có lẽ cũng chẳng hơn được bao nhiêu phải biết
Vô Hà Tử thân mang theo toàn bộ tuyệt học của Tiêu Dao Phái trong đó có
cả Bắc Minh Thần Công, có thể vượt qua nội lực của Vô Hà Tử thiên hạ này tuyệt không có mấy người.
Cái suy nghĩ này của Vô Song rốt cuộc
cũng đã bị sụp đổ khi đối mặt với Trương Tam Phong, nội lực của Vô Hà Tử như biển lớn thì nội lực của Trương Tam Phong mênh mông tựa trời cao,
rộng lớn tựa đại địa, đối mặt với nội lực của Trương Tam Phong bản thân
Vô Hà Tử căn bản không cách nào so sánh.
Trương Tam Phong liệu có còn được tính là ngũ đế cường giả không?, chỉ tính bằng nội lực của ông ta thiên hạ này ai có thể... so sánh nổi?.
Dưới nội lực kinh người của Trương Tam Phong, ông ta vậy mà khiến bức tường kia tách ra làm đôi.
Vô Song bây giờ mới nhận ra, bức tường này tưởng như điểm cuối của Hắc Địa nhưng không ngờ lại là... điểm khởi đầu cho một vùng đất mới.
Trương Tam Phong thu tay lại, thở ra một hơi nhọc khí, đối với thực lực của
Trương Tam Phong mở ra vùng đất này còn cảm thấy mệt nhọc, Vô Song quả
thật không rõ ngoại trừ Trương Tam Phong ra có ai có thể mở ra nơi này?.
Đi theo Trương Tam Phong tiến vào cái thế giới mới kia sau đó Vô Song liền thấy rùng mình.
Trước mặt Vô Song là nguyên một vùng không gian thuần một sắc đen đến mức dơ
tay ra cũng không nhìn thấy được năm ngón, cũng may phía trước hắn có
vật sáng giúp hắn có thể tạm thời nhìn thấy vài thứ.
Những vật
sáng này là cầu thang, toàn bộ những bậc cầu thang đều đang tỏa sáng,
hướng ánh mắt đến tận cùng điểm sáng kia, VÔ Song có thể thấy những bậu
cầu thang dài đằng đẵng này là một cái vương tọa màu đỏ như máu, toàn bộ vương tọa đều do đầu lâu xếp thành, thoạt nhìn cho người ta cảm giác
tương đối kinh khủng.
Trương Tam Phong cũng không suy nghĩ gì, thản nhiên đi về phía trước, chậm rãi tiến về vương tọa kinh khủng kia.
Có Trương Tam Phong đi đầu tất nhiên Vô Song không có gì phải suy nghĩ, việc của hắn chỉ là đi theo Trương Tam Phong mà thôi.
Vương tọa trước mặt tương đối lớn nhưng lại không có người ngồi, cứ như chủ
nhân của vương tọa này đã rời khỏi nơi đây vậy, tất nhiên mục tiêu của
Trương Tam Phong không phải là vương tọa này mà là thứ vương tọa này che đi.
Chỉ có lại gần vương tọa khổng lồ kia Vô Song mới có thể
thấy được không ngờ đằng sau nó còn một con đường nữa, đây cũng là những bậc cầu thang thì là nó hoàn toàn là màu đen, khi hòa cùng cái không
gian này thì lập tức trở nên vô hình.
Càng đi sâu vào tìm hiểu
Hắc Địa, Vô Song càng ngày càng cảm thấy ngạ nhiên về nơi này, bất kể là sự đặc biệt của Hắc Địa hay cấu trúc hình thành nơi này, Vô Song đều
cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Trương Tam Phong cùng Vô Song tiếp tục
bước trên hành trình của mình, từng bước từng bước đạp lên những bậc cầu thang vô hình này, hai người như đang tiến lên núi vậy.
Đã là núi thì phải có đỉnh núi, chỉ đến khi đứng trên đỉnh núi, Vô Song mới có thể nhìn thấy chân thực diện mạo của Hắc Địa.
.........
Khi Vô Song được nghe về Hắc Địa, Vô Song đã tưởng tượng ra Hắc Địa... là
lối dẫn xuống lòng đất, thậm chí là nơi một tộc đàn khác sinh sống.
Kiếp trước dù sao ai cũng từng đọc qua Doremon không phải sao?, đã đọc qua
Doremon thì có liên tưởng như Vô Song cũng không phải lạ, ai biết bên
dưới lòng đất có chủng tộc nào khác không?, dù sao cái thế giới này quá
mức huyền ảo rồi.
Lúc này khi được chân chính nhìn thấy nơi tận
cùng của Hắc Địa, Vô Song lại... không biết nói cái gì, nó khác hoàn
toàn với liên tưởng của Vô Song.
Nơi tận cùng của Hắc Địa.... là
một cái hố đen, là một cái vực, là một mảnh bóng tối vô tận, đến chính
Vô Song cũng không biết dùng từ nào để miêu tả nữa.
Vô Song đang
nhìn thấy cái gì?, hắn nhìn thấy một... một lỗ thủng khổng lồ tối đen
như mực, bên trong... là một loại nước cực kỳ... kinh tởm.
Thứ nước này rất giống với Ma Khí cô đặc lại, rất giống thứ bám lên trên trên người sinh vật kia.
Vô Song đồng thời cũng biết... Chín điểm của Cửu Đầu Xà đều dẫn đến nơi này.Đây rốt cuộc.... là cái gì?.
Đứng ở trên đỉnh núi cũng là lúc tầm mắt của con người cao nhất, Vô Song có
thể nhìn thấy bên dưới, xung quanh khu vực này có tổng cộng 9 điểm màu
đỏ nổi lên trong bóng tối, 9 cái vương tọa xấp xung quanh bảo vệ cái hố
bóng đêm này, Vô Song lúc này cũng có thể cảm nhận được bên trong mỗi
vương tọa đều có một cái hơi thở cực kỳ đáng sợ.
Trương Tam Phong đứng cùng Vô Song, sau đó thở ra một hơi.
“Bên dưới toàn bộ đều là Quỷ Vương, ở trong Hắc Địa có 9 Quỷ Vương, bọn
chúng là phòng tuyến cuối cùng ngăn cản bước chân người khác tiến vào
nơi đây bất quá ngươi có biết tại sao bọn chúng không ngăn cản ngươi
không?”.
Lại là một câu nói mà Vô Song không cách nào trả lời,
hắn biết trả lời như thế nào đây?, ngày hôm nay có quá nhiều việc đã
vượt qua tưởng tượng của hắn.
Thứ duy nhất mà Vô Song có thể nghĩ ra lúc này, cũng chỉ là vết bớt ở trên tay mình mà thôi.
“Có phải là do thứ trên tay phải của ta không?”.
Đây là câu trả lời của Vô Song, đáng tiếc câu trả lời này không đúng.
Chỉ thấy Trương Tam Phong hai tay ép vào bới nhau, trên người ông ta xuất
hiện kinh thiên nội lực nhưng lần này nội lực không còn cho người ta cảm giác mênh mông rộng lớn vô cùng vô tận nữa, nội lực lần này của Trương
Tam Phong rõ ràng là thuần dương nội lực, cứ như một vầng thái dương
vậy.
Trương Tam Phong ngoại trừ Trường Sinh Quyết, bản thân ông
ta còn nắm giữ Cửu Dương Thần Công đại thành..., ông ta là người thứ hai trong thiên hạ này, luyện thành Cửu Dương Thần Công đại thành.
Cửu Dương Thần Công có một vật gọi là Cửu Dương Chân Lực, lúc này trên
người Trương Tam Phong tổng cộng xuất hiện chín mặt trời màu đỏ xoay sau lưng ông, nhìn Trương Tam Phong hiện nay cứ như thần minh vậy.
Trương Tam Phong vận lên Cửu Dương Thần Công đương nhiên cũng không phải là
làm cảnh, ông ta lúc này thản nhiên quay lại nhìn Vô Song, khóe miệng
hơi hơi cong lên.
“Câu trả lời tương đối đơn giản, đám Quỷ Vương đó không có ngăn cản ngươi, vì chúng nhận ra ngươi”.
Vô Song còn chưa kịp hoàn hồn, Trương Tam Phong đưa tay ra, một đẩy.
Vô Song ánh mắt trợn lên, hắn vậy mà bị Trương Tam Phong đẩy xuống hố đen
vô tận kia, ngay sau đó từ bên trong vô tận hắc ám không biết có bao
nhiêu cánh tay xuất hiện, những cánh tay màu đen đầy mùi hôi thối đưa ra bám lấy Vô Song, thân hình của Vô Song dần dần bị dìm thẳng xuống bóng
tối vô tận.
Vô Song ở bên dưới dùng hết sức muốn dãy dụa nhưng hắn không làm được, lực kéo ở bên dưới quá mức đáng sợ.
Trương Tam Phong lại như không hề quan tâm đến Vô Song, ông ta cũng tiến lên
một bước, chân đạp hư không bước về phía trước, sau lưng là chín đóa hỏa liên như những mặt trời thu nhỏ vậy, dưới sức mạnh của Cửu Dương Chân
Kinh thiêu đốt toàn bộ những bàn tay màu đen đáng sợ kia không có bất cứ một cái nào dám tấn công Trương Tam Phong.
Trương Tam Phong đứng đó... chính là vì đợi.
Ở dưới vô tận bóng tối kia bắt đầu xuất hiện một lốc xoáy màu đen, từ bên trong hố đen bất tận kia, một bóng đen chậm rãi xuất hiện, bóng đen này toàn bộ đều được tạo nên từ ma khí, ngoại trừ ánh mắt đỏ như máu ra, cơ thể nó thuần một màu đen.
Tất cả những gì cuối cùng Vô Song
có thể quan sát được trước khi bị ma khí nuốt chửng chính là việc... cái bóng màu đen kia mang theo thân hình của con người, sau đó hắn chìm dần chìm dần, căn bản không còn biết gì nữa.
.......
Sinh
vật màu đen mới xuất hiện kia, nó không nhận ra Trương Tam Phong là ai
nhưng nó lại ẩn ẩn cảm thấy nhất định phải tiêu diệt Trương Tam Phong.
Nó không có ký ức, nó chỉ sống để nhận lệnh.
Nhiệm vụ của nó là tiêu diệt những người không có mệnh cách chỉ là chủ nhân
của nó hình như cũng không ngờ... trên đời này lại có nhiều hơn một
người không có mệnh cách.
Trương Tam Phong phải đến tận Nam Thiếu Lâm mượn một viên Cửu Dương Chân Lực của Giác Viễn cũng chính vì sinh
vật này, nhìn thấy thứ này, Trương Tam Phong nhè nhẹ thở ra một hơi.
“Nếu đây là bản tôn của Đế Thích Thiên lão phu thương thế đầy mình đúng là
không chắc có thể cầm chân hắn nhưng ngươi chỉ là tử khôi của Đế Thích
Thiên, lão phu vẫn đủ sức vì tên kia tranh thủ thời gian”.
.........
Vô Song cứ chìm dần chìm dần xuống vô tận hắc ám, bản thân hắn cũng không
còn nhận ra bất cứ thứ gì nữa, xung quanh chỉ thuần một sắc hắc ám sau
đó hắn hoàn toàn ngất lịm đi.
Vô Song cũng không cách nào biết
được lúc này hình xăm của hắn dần dần biến đổi, nó như một con quái vật
tham lam bị bỏ đói lâu ngày, dần dần hóa thành một cái miệng lớn điên
cuồng hấp thụ ma khí, càng hấp thụ ma khí thì hình xăm của Vô Song lại
càng lan ra, khi mà xung quanh là một mảnh thế giới được tạo nên từ ma
khí thì dễn đến tốc độ lan ra của hình xăm cực kỳ đáng sợ, khi mà nó ăn
no cũng là lúc thân hình của Vô Song hoàn toàn hóa thành màu đen, toàn
toàn trở nên giống thứ sinh vật xuất hiện chiến đấu cùng Trương Tam
Phong kia.
Nhìn Vô Song lúc này cực kỳ đáng sợ, quanh người hắn
xuất hiện kinh người ma khí, căn bản không hề giống một con người nữa,
cứ như quái vật phá xích mà ra vậy, phần người hoàn toàn bị nuốt chửng
vào bên trong.
Trên đời ngoại trừ Vô Song cùng Trương Tam Phong
ra còn có một người nữa không có mệnh cách, đó chính là Đông Phương cô
nương chỉ là trên người Đông Phương cô nương không có hình xăm mà thôi,
không có cái hình xăm của Vô Song dẫn đến việc nàng không cách nào đi
xuống nơi vô tận bóng tối kia.
Bất cứ ai khi tiến vào đó đều sẽ
trở thành nô lệ cho nó, sẽ bị nó biến thành khôi lỗi bởi đây là ma khí,
ma khí sẽ cắn nát linh hồn ngươi, xâm chiếm trí não ngươi, biến ngươi
thành một đời xác sống, trở thành thứ sinh vật bất tử không hơn không
kém...
Lần này nếu Vô Song không có vết bớt bao phủ cơ thể, chính Vô Song cũng sẽ trở thành sinh vật bất tử ở trong quan tài lúc trước,
căn bản không có con đường khác.
Thân hình Vô Song chìm dần chìm
dần, hắn lúc này bị giam trong vô tận bóng tối, để rồi hắn lại một lần
nữa thả hồn mình theo những ký ức rất xa rất xa kia.
..........
Bí mật của thế giới này là gì?, đây là một thế giới bị xâm thực.
Thế nào gọi là thế giới bị xâm thực?, đơn giản vì nó bị một thế giới khác xâm chiếm.
Thế giới này ban đầu không có bất cứ ai liên quan đến Kim Dung thế giới,
thế giới này hiện nay có thể coi là sự kết hợp của thế giới ban đầu cùng Kim Dung thế giới, đây là sự thực.
Giây phút Trương Tam Phong xuyên không đến thế giới này, thế giới này liền biến đổi.
Tất nhiên nó biến đổi... không phải vì một mình Trương Tam Phong, nó biến
đổi vì có một người... mang theo tâm thế giới chạy đến nơi đây.
Có một kẻ mang theo tâm của Kim Dung Thế Giới xuyên không mà đến đây, kẻ không có mệnh cách thứ tư, hắn gọi là Đế Thích Thiên.
Thế còn Hắc Địa?, Hắc Địa là nơi nào?.
Hắc Địa là lỗ thủng của thế giới này, là nơi như Trương Tam Phong nói, thứ được gọi là quỷ lộ.
Bất cứ thế nào đều có quỷ lộ, quỷ lộ là đường dành cho quỷ hồn di chuyển,
đã là đường của quỷ hồn thì con người không cách nào nhìn thấy cũng
không cách nào đi vào chỉ là có người cường ngạnh xé ra một con đường mà thôi, kẻ này... gọi là Đế Thích Thiên.
Hắc Địa... được Đế Thích Thiên tạo ra.
Hắc Địa từ trước đến nay là quỷ lộ, là nơi nối liền âm dương, là nơi mà
truyền thuyết về tháng cô hồn xuất hiện nhưng Hắc Địa lúc này đã không
giống, từ sau sự xuất hiện của Đế Thích Thiên, đã không còn bất cứ một
cô hồn nào có thể đi qua nơi này, đây là con đường một chiều.
Hắc Địa trước kia là cửa thông giữa âm cùng dương, âm đi đến dương, dương
đi đến âm nhưng hiện tại không giống bởi nó hiện tại chỉ có một đầu.
Bất cứ ai chết đi đều sẽ sinh ra oán niệm, oán niệm có thể hiểu là chấp
niệm của một người về cuộc sống thậm chí được coi là.... sự cưỡng lại
với cái chết.
Oán niệm nếu nhỏ thì linh hồn rất nhanh sẽ tan đi
giữa thiên địa bất quá khi mà oán niệm lớn đến mức độ nào đó, khi mà
không cách nào tự động tán đi thì nó sẽ bị khí tức của Hắc Địa hấp dẫn,
dựa theo Hắc Địa kêu gọi mà tiến vào nơi đây, dựa vào quỷ lộ đi xuống âm giới bất quá Đế Thích Thiên đã thay đổi toàn bộ.
Oán niệm từ
dương giới vẫn sẽ đến âm giới bất quá phải vượt qua ma khí tẩy lệ, với
sự tẩy lễ của ma khí, bị ma khí đúc thân thì sao có thể còn là quỷ hồn?, căn bản sẽ không thể bước tiếp trên quỷ lộ, bọn chúng sẽ trở thành
những sinh vật trong hắc địa.
Oán niệm càng lớn, sinh vật đi ra từ ma khí càng mạnh mẽ, đây là lý do tại sao Hắc Địa quái vật chia theo màu.
Thế còn con đường từ âm giới đến dương giới?, con đường này.... không thông nữa, con đường này đã sớm bị Đế Thích Thiên từ đó Hắc Địa liền chỉ có
một đường thông bất quá đường thông này ngoại trừ Vô Song chưa có ai đi
qua nổi.