Tính đến thời điểm hiện tại, Tô Viên Viên và Dận Chân đã thành thân gần
ba năm, có lẽ bởi nàng sống quá thoải mái dẫn đến vài kẻ ghen ăn tức ở,
từ đó, chuyện bụng nàng chưa từng có động tĩnh gì liền trở thành lý do
những kẻ đó bám vào để cười nhạo. Nhưng một vài tin đồn bất lợi vừa mới
manh nha đã bị Dận Chân áp xuống. Chỉ là, thời gian này vừa đúng thời kỳ tuyển tú, không ít nữ nhi đại thần độ tuổi phù hợp sôi nổi động tâm tư, bởi Dận Chân là Thân vương, theo lý nên cưới thêm hai Trắc phúc tấn.
Trong số đó, bao gồm Ô Lạp Na Lạp thị mười sáu tuổi và Niên thị mới mười ba tuổi.
Hiện giờ Niên Canh Nghiêu là thủ hạ của Dận Chân, bất
quá dưới tay Dận Chân nhân tài vô số, hắn ta không được trọng dụng. Mà
Niên thị lại vừa mới xuyên tới, tuy vì đã nhận ra thời đại này có tồn
tại người xuyên việt khác mà có chút sợ hãi, nhưng thị vẫn cảm thấy mình có thể chọn một hoàng tử để gả, bởi các hoàng tử từ Dận Chân trở xuống
đều hòa thuận, tương đương với sau này họ sẽ không sa sút như trong sử
sách, hơn nữa tất cả còn đều là Vương gia có năng lực, thị gả cho bất cứ ai đều không thua thiệt gì. Cũng bởi thân thể này là một mỹ nhân bại
hoại, chỉ bằng bộ dạng này, thị tin tưởng mình nhất định có thể gả vào
Hoàng gia.
Bởi có tính toán này, Niêng Canh Nghiêu liền tìm một
cơ hội thử thử ý tưởng của Dận Chân, mịt mờ tỏ vẻ gia tộc nguyện ý dâng
lên cô nương được sủng ái nhất để thể hiện lòng trung thành......
Dận Chân chỉ thờ ơ liếc hắn ta một cái, lạnh nhạt nói: "Muội muội của Lượng Công tất nhiên là cô nương tốt, lần này tuyển tú nhất định sẽ được tứ
hôn một đối tượng tốt."
Niên Canh Nghiêu ngẩn ngơ, rồi đành căng
da đầu nói tiếp: "Vương gia, hiện giờ Hoàng Thượng coi trọng ngài, Trực
Quận vương và Thái Tử lại coi ngài như cái gai trong mắt, liệu bọn họ có thể...... có thể...... lấy chuyện con nối dõi đến công kích ngài?"
Ánh mắt Dận Chân càng đam mạc, tay thản nhiên xoay xoay ban chỉ, "Việc này bổn vương tự có quyết định riêng."
Niên Canh Nghiêu nghe ra hắn không vui, sợ tới không dám thở mạnh, cẩn thận nói: "Dạ, nô tài xin cáo lui."
Sau khi hắn ta rời đi, Dận Chân gọi Tô Bồi Thịnh vào phân phó: "Không cần
nhẫn nhịn Trực Quận vương và Thái Tử nữa, tung ra chứng cứ phạm tội của
họ đi."
"Dạ!"
Chứng cứ phạm tội đương nhiên phải đưa tới
tay kẻ đối đầu, Minh Châu đảng vừa phát hiện chứng cứ Thái Tử đảng phạm
tội lập tức công kích mạnh mẽ, ngay sau đó, Thái Tử đảng cũng phát hiện
chứng cứ phạm tội của bên kia, vội vàng phản kích trở về. Hai phe đấu đá hừng hực khí thế, ngay cả vụ án tham ô cực lớn vùng Giang Nam cũng bị
lật ra, rất nhiều quan viên ngã xuống, chờ đến khi Trực Quận vương và
Thái Tử bình tĩnh lại một chút thì đột nhiên phát hiện, Dận Chân đã thừa cơ phát triển thế lực cực lớn, những quan viên mới thay thế có ít nhất
một nửa đều là người của Dận Chân.
Đương nhiên, đây cũng là Dận
Chân cố tình đệ lộ ra cho bọn họ phát hiện, bởi họ có phát hiện ra cũng
vô dụng, người của hắn lại không làm gì trái pháp luật, hắn chọn lựa lâu như vậy, những người đưa lên đều là nhân tài thực sự a.
Mấy năm
gần đây Thái Tử bị Khang Hi nghi kỵ, bị Trực Quận vương nhắm bắn, thuộc
hạ giảm bớt không ít, hiện tại thấy Dận Chân trốn trong tối âm thầm phát triển như vậy, hắn ta rốt cuộc không còn chút xíu tin tưởng nào đối với cái "luận trung thần" mà Khang Hi thường nói nữa, nếu Dận Chân thực sự
tính toán chỉ làm trung thần, sao có thể làm ra loại sự tình này? Đây rõ ràng là mơ ước long ỷ!!!
Trong mắt Thái Tử, Dận Chân hiện tại cơ hồ là đã thành công nắm giữ đại cục, hắn có thực quyền, được Hoàng đế
tín nhiệm, lại có chư vị huynh đệ hỗ trợ, danh vọng dân gian càng cao,
nếu không lập tức áp hắn xuống, cái vị trí Thái Tử này liền phải chắp
tay nhường người!
Thái Tử và Sách Ngạch Đồ thương lượng một buổi, thế nhưng quyết định tạm thời ngưng chiến với Minh Châu đảng, hai
phương hợp tác tập trung công kích thế lực của Dận Chân. Đồng gia là mẫu tộc và thê tộc của Dận Chân, đương nhiên đứng về phía hắn đấu cùng hai
đảng phái kia. Đồng Quốc Duy tuổi lớn, nhưng cái dã tâm tranh quyền chưa từng phai nhạt, lão còn đang mong chờ làm đại thần tâm phúc của tân
hoàng a!
Bọn họ đấu đá như vậy, Khang Hi đương nhiên biết rõ, mỗi ngày đều mặt nhăn mày nhíu, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Đến khi
Thái Tử chuẩn bị ra tay với mấy đại thần, Khang Hi rốt cuộc nhịn không
được nữa, gọi Thái Tử tới Càn Thanh cung nghiêm khắc răn dạy. Bởi vì
trong lời khai của Đức phi có chuyện Thái Tử ra lệnh quất roi đại thần,
Khang Hi vốn dĩ không tin tưởng, ai ngờ hiện tại thực sự có chuyện này!
Khang Hi quở trách Thái Tử từ chuyện xa hoa dâm dật, tham luyến nữ sắc đến vô tình vô nghĩa, từ thiên tính lương bạc mắng đến trong mắt không có đế
vương, Thái Tử rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
"Hoàng a mã, ngài
chán ghét nhi thần đến vậy sao? Cho nên mấy năm nay ngài chèn ép nhi
thần để lót đường cho lão Tứ? Có phải nhi thần nên ngoan ngoãn dâng cái
vị trí Thái Tử này cho lão Tứ mới không vô tình vô nghĩa? Ngài không cảm thấy chính mình quá bất công sao?!!!"
Khang Hi giẫn dữ trợn
trừng mắt, "Trẫm bất công? Trẫm bất công nhất chính là ngươi! Thái Tử,
trẫm tự mình giáo dưỡng, trẫm kỳ vọng cao vào ngươi, nên mới nghiêm khắc yêu cầu, mới cho ngươi vô số cơ hội, nhưng ngươi thì sao, hoàn toàn
không biết đường hối cải, một lòng nghe theo lão thất phu Sách Ngạch Đồ
kia làm loạn, bây giờ ngươi còn dám trách trẫm bất công?"
"Ngài
không bất công?!!! Ngài không bất công thì sao lại liên tiếp giao đại sự vào tay lão Tứ, liên tiếp để hắn lập công? Ngài không bất công, vậy tại sao lại mặc kệ hắn ta phát triển thế lực? Ngài nhìn nhìn lại xem, có
bao nhiên huynh đệ đứng về phía hắn ta? Có bao nhiêu đại thần ủng hộ hắn ta? Đây là công nhiên kéo bè kết cánh!!!"
"Đủ rồi! Trẫm đá nói
qua, bất cứ kẻ nào cũng có khả năng tranh đoạt trữ vị, chỉ có lão Tứ sẽ
không! trẫm nói vậy đương nhiên có đạo lý, hiện tại ngươi hoài nghi
trẫm? Trẫm vẫn luôn lót đường cho ngươi, nhưng ngươi nhìn lại chính mình xem, ngươi đã làm những gì? Hả? ngươi làm lão Tứ lạnh tâm, ngươi còn
trông cậy tương lai lão Tứ thành tâm giúp đỡ mình sao? Ngươi đây là tự
đoạn cánh tay!"
Thái Tử cười khẩy, lạnh lùng nói: "Chuyện đã tới
nước này rồi mà ngươi còn muốn tiếp tục gạt ta, từ ba năm trước đây, từ
khi ngươi xử trí toàn bộ tâm phúc của ta, ngươi đã có ý đổi Thái Tử rồi
đúng chứ? Ngươi đang lợi dung ta và lão Đại làm đá mài dao cho hắn ta!"
"Làm càn!" Khang Hi giận dữ quăng một cái nghiên mực qua, trực tiếp đập vào
đầu Thái Tử. Hắn cực kỳ tực giận, nhưng nhìn đến Thái Tử bị thương đổ
máu lại có chút hối hận, thở dốc một hồi mới miễn cưỡng áp xuống lửa
giận, trầm giọng nói, "Lão Tứ...... bị Đức hạ tuyệt dục dược!"
Thái Tử trừng lớn mắt, biểu tình trào phúng khinh bỉ còn chưa rút đi, đáy
mắt đã bị kinh ngạc che phủ, "Sao, sao có thể? Thái y đã nói hắn không
trúng độc a!"
Khang Hi hừ lạnh đứng dậy, chậm bước tới trước cửa
sổ, chắp tay sau lưng trầm giọng nói, "Là trẫm phân phó Thái y nói vậy,
chẳng lẽ nên để loại gièm pha này lộ ra cho người người đều biết? Chính
Sách Ngạch Đồ hại Tứ đệ ngươi không thể có con nối dõi, là ngươi thua
thiệt hắn! Hắn đời này vô duyên với đại vị, lại tài năng cực cao, nếu
ngươi thiệt tình với lão Tứ, tương lai hắn nhất định sẽ thiệt tình phụ
tá ngươi. Hắn xử lý tốt quan hệ với các hoàng tử, với các đại thần chính là vì giúp ngươi quét sạch triều đình a! Bảo Thành, bắt đầu từ khi nào
đây, từ khi nào ngươi bắt đầu không tin tưởng lời trẫm nói?"
Khang Hi cảm thán khiến Thái Tử choáng váng, nếu, nếu đây là sự thật, vậy
chẳng phải hắn là kẻ ngu ngốc sao? Thái Tử lắc đầu lia lịa, không dám
tin tưởng, "Không thể nào, không có khả năng, nếu hắn thực sự muốn phụ
tá ta, tại sao đều khoanh tay thờ ơ đứng nhìn ta và lão Đại tranh đấu?
Sao có thể núp trong chỗ tối đục nước béo cò xếp đặt người của mình vào
triều?"
"Cái gì gọi là "người của mình"? Những người lão Tứ tiến
cử lên đều là nhân tài thực thụ! Những năm này, có việc nào Tứ đệ ngươi
làm không phải vì nước vì dân? Khoanh tay đứng nhìn? Hừ, hiện giờ ngươi
còn chưa phải hoàng đế, trẫm mới là hoàng đế, lão Tứ đương nhiên phải
nghe trẫm!"
"Không, ta không tin!"
Thái Tứ vội vã muốn tìm ra chân tướng, không dám tin tưởng Khang Hi, hắn ta quay ngoắt chạy ra
khỏi đại điện. Thái Tử mấy năm nay cũng bị kích thích quá tàn nhẫn, trở
nên vô cùng dị thường, đã có chút dấu hiệu điên cuồng, rất giống trạng
huống của Thái Tử Dận Nhưng trong lịch sử.
Khang Hi nhắm mắt lại, đôi tay chắp sau lưng không tự chủ được siết chặt. Thái Tử hiện tại,
thực sự không khác gì Thái Tử trong lời miêu tả của Đức phi, nhưng hắn
biết, kẻ khiến Thái Tử biến thành như vậy trước thời gian chính là hắn!
Là lòng nghi ngờ của hắn kích phát tâm phản loạn của Thái Tử, là hắn
quản giáo quá nghiêm khắc khiến Thái Tử không có không gian hít thở, mới khiến cho phụ tử quyết liệt sớm hơn tận mười năm......
Nhưng
trạng huống này, hắn thực sự không có cách phá giải, bởi hai người không chỉ là phụ tử, chắn ngang giữa bọn họ còn có ngôi vị hoàng đế và đảng
phái Sách Ngạch Đồ. Mấy năm nay, đúng là Dận Chân vẫn luôn khoanh tay
đứng nhìn, mặc cho Thái Tử và Đại a ca tranh đấu túi bụi, bởi đây là
điều chính hắn muốn nhìn thấy, vì hắn muốn suy yếu thế lực của Sách
Ngạch Đồ và Minh Châu. Nhưng lập trường của hắn và Thái Tử không nhất
trí, Thái Tử coi Sách Ngạch Đồ là chỗ dựa vững chắc, coi nãi huynh (con
trai ruột của bà vú), thái giám là người thân cận, nhưng lại không nghĩ
tới vua một nước như hắn sao có thể mặc kệ thủ hạ đại thần phạm tội mà
không xử lý? Còn nữa, Thái Tử hoàn toàn không nhận ra, chỗ dựa sau lưng
Thái Tử vĩnh viễn không phải Sách Ngạch Đồ, mà là vị phụ thân này, là
hoàng đế!
Chỉ tiếc rằng, tấm chắn ngăn cách giữa hai cha con họ
đã không có khả năng hòa tan nữa rồi, Thái Tử cũng không phải nhân tuyển phù hợp cho đại vị. Cái tương lai diệt vong kia như một thanh đao nhuốm máu treo lơ lửng trên đầu hắn, hắn không thể tuyển một Thái Tử không
biết cách dùng người ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Mà những hoàng tử còn
lại, tuyển ai đây???
Mấy năm này Khang Hi vẫn luôn chú ý tình
huống của mấy đứa con trai, nhưng vẫn chưa tìm được nhân tuyển thích
hợp. Lão Đại không có tài trị quốc, không có lòng bao dung nhân tài,
cũng không biết tự mình hiểu lấy, là tuyệt đối không thể chọn. Lão Tam
chỉ biết múa bút làm văn, tuy có dã tâm nhưng lại không có cái năng lực
kia. Lão Bát thân phận quá thấp, thủ đoạn cũng không đủ tàn nhẫn, muốn
Đại Thanh phồn vinh phú cường, tân đế nhất định phải thực lợi hại. Những nhi tử khác đều không có phương diện nào nổi trội, đương nhiên cũng
không thích hợp. Dư lại mấy đứa nhỏ, Tiểu Thập Tam thông minh nhưng lại
quá bộp chộp dễ xúc động, Tiểu Thập Tử cơ trí linh hoạt, nhưng lại không có mắt nhìn xa,...... Tính tới tính lui, tựa hồ chỉ có Tiểu Thập Ngũ là thích hợp nhất. Tuổi còn nhỏ, cũng đủ thông minh, chính hắn vẫn còn đủ
thời gian tự mình dạy dỗ. Hơn nữa, Tiểu Thập Ngũ là do Hoàng Quý Phi
sinh ra, lão Tứ lại được Hoàng Quý Phi nuôi dưỡng, quan hệ của hai người rất tốt, hẳn là sẽ thật tâm phụ tá Tiểu Thập Ngũ đi?
Nhưng nếu
vậy thì không thể để Đồng gia tiếp tục phát triển, nhất định phải áp chế một chút, ba đời phong quang là đủ rồi, đã đến lúc lắng xuống......
Trong khi Khang Hi nhíu mày trầm tư, Thái Tử đã xuất cung tìm được Sách Ngạch Đồ, nói cho lão chuyện Dận Chân thực sự bị hạ tuyệt dục dược! Sách
Ngạch Đồ nghe chuyện cũng thực kinh hãi, nhưng nghĩ đến lúc trước Đức
phi bị ban chết, bao y thế gia bị xét nhà lưu đày, tựa hồ mọi dấu hiệu
đều biểu lộ Đức phi thực sự thành công hại Dận Chân, nếu không thì tại
sao Khang Hi lại giận dữ tới vậy? Bất quá, dù tương lai Dận Chân có thực lòng phụ tá Thái Tử hay không, địa vị của lão trong lòng Thái Tử nhất
định nhất định sẽ đại đại suy giảm.
Sách Ngạch Đồ biết Khang Hi
vẫn luôn bất mãn với mình, hiện giờ bồi dưỡng Dận Chân phụ tá Thái Tử,
chẳng lẽ đã chuẩn bị sẵn sàng để thu thập lão? Sách Ngạch Đồ tinh tế cân nhắc hồi lâu, sau đó trầm giọng nói với Thái Tử: "Điện hạ, dù điều
Hoàng Thượng nói là thực sự, nhưng ai có thể bảo đảm Ung Thân vương sẽ
thiệt tình phụ tá ngài? Tuy hắn ta không thể có con nối dõi, nhưng trong tay hắn cầm giữ đại quyền a, ngài thử ngẫm lại Đa Nhĩ Cổn...... Nếu
tương lai hắn ta có tâm hại ngài, sau đó nâng đỡ một tiểu hoàng tôn lên
thượng vị, vậy chẳng phải chưởng quản toàn bộ triều đình sao?"
Thái Tử gật gật đầu, "Đúng vậy, điều đó rất có thể trở thành sự thực, mới
nãy cô cũng đã nói với Hoàng a mã, cô không tin lão Tứ có thể thiệt tình phụ tá cô, đáng tiếc, Hoãng a mã lại hoàn toàn tin tưởng hắn ta, ha,
chỉ sợ là Hoàng a mã cảm thấy lão Tứ không thể uy hiếp đến chính mình
ha?"
Sách Ngạch Đồ thấy Thái Tử vẫn tin tưởng chính mình, trong
lòng cũng kiên định hơn nhiều, tiếp tục đề nghị: "Vậy không bằng Thái Tử thử thử Ung Thân vương một lần? Nếu hắn ta thực sự trung thành, vậy hẳn nên giao ra thế lực trong tay mình cho Thái Tử điện hạ. Quyền lực phải
nắm trong tay chính mình mới là đắc dụng nhất, nếu đã là phụ thần mà
Hoàng Thượng bồi dưỡng cho điện hạ, vậy hắn nên hiểu rõ thân phận của
chính mình. Nếu hắn ta không giao ra...... thần cho rằng hắn nhất định
là lòng muông dạ thú. Đặc biệt là, chuyện hắn ta bị hạ tuyệt dục dược,
tuy là Đức phi làm, nhưng cũng có chút quan hệ với lão thần, lão thần sợ hắn ta bởi vậy mà ghi hận! Cầu điện hạ cẩn thận suy xét!"
Thái
Tử nhíu mày thật chặt, càng nghĩ càng cảm thấy Sách Ngạch Đồ nói đúng,
có nam nhân nào không coi trọng việc nối dõi tông đường? Nếu đổi thành
chính hắn, hắn chắc chắn hận không thể ăn thịt uống máu Sách Ngạch Đồ.
Thái Tử nghĩ lại, sau sự kiện kia, chính mình còn từng giúp Sách Ngạch
Đồ cầu tình, phổng chừng Dận Chận cũng vì vậy mà hận lây......
Thái Tử quyết địnhv gặp Dận Chân một lần, bất luận sự thực là gì, thử thử một chút cũng không sai
Nhận được thiệp của Thái Tử, Dận Chân hoàn toàn không bất ngờ, hắn thản
nhiên đứng dậy vào phòng thay đổi y phục, nắm tay Tô Viên Viên nói:
"Thời gian này thực ủy khuất ngươi, hại ngươi không dưng đeo tội lên
người."
Tô Viên Viên lại hoàn toàn không thèm để ý, thuận thế ngả vào lòng hắn nói: "Ta vốn dĩ không thể sinh a, sao có thể nói là gánh
tội thay? Nếu ta có thể sinh, ngươi cũng đâu cần uống chén canh tuyệt
dục kia. Lại nói nữa, đám tiểu nhân kia căn bản là mấy tên hề nhảy nhót
mà thôi, ta đâu thèm để bụng. Ta còn chẳng thèm quan tâm mấy nữ nhân kia ấy, một đám phế vật vô dụng, cả ngày chỉ biết dựa dẫm nam nhân, ta nào
có nhàn tâm mà để ý bọn họ."
"Tuy ngươi không thèm để ý, nhưng
đồn đãi vẫn thực phiền phức, ta không thể để ngươi phải thừa nhận kẻ
khác châm chọc mỉa mai được, ngươi chỉ cần vui vẻ chơi đùa là được, muốn làm gì thì làm, không cần cố kỵ bất luận kẻ nào."
"Ừm, mấy chuyện này đều là sở trường của ngươi a!"
Dận Chân đời trước là người đại diện, kỹ năng khống chế dư luận đã rèn
luyện đến vô cùng nhuẫn nhuyễn, không ngờ đời này vẫn có thể dùng tới.
Mà đời này năng lực suy đoán nhân tâm của hắn cũng không tồi, lần này
lời đồn đãi nghị luận về Tô Viên Viên chỉ là lâm thời kích phát, nhưng
hắn vẫn có thể lợi dụng nó để chế tạo thời cơ cực tốt, thậm chí đã đoán
được Khang Hi có ý muốn bồi dưỡng Tiểu Thập Ngũ.
Dận Chân tới Dục Khánh cung gặp Thái Tử, Thái Tử thực nghiêm túc đánh giá hắn, chỉ hàn
huyên vài câu đã bắt đầu thử thăm dò: "Gần đây cô thiếu khá nhiều nhân
thủ, lại tìm không ra nhân tài có thể hảo hảo làm việc, chẳng biết Tứ đệ có thể tiến cử giúp cô vài người?"
Dận Chân xa cách mà không mất lễ nghĩa: "Thái Tử điện hạ, thần đệ chỉ có vài môn nhân tầm thường,
thực xuẩn độn vụng về, sợ sẽ làm hỏng đại sự của Thái Tử điện hạ."
Thái Tử hơi đen mặt, nhìn chằm chằm hắn trầm giọng nói: "Tứ đệ giao du rộng lớn, không bằng đề cử cho cô vài năng thần?"
Dận Chân suy tư một lát, sau đó nói ra vài người, nhưng Thái Tử nghe xong
mặt càng đen. Vô phương, những người hắn nói ra đều là người của Khang
Hi.
Thái Tử cười lạnh, "Xem ra Tứ đệ không chịu nể mặt vị huynh trưởng này a, chỉ một việc nhỏ như vậy mà cũng không chịu giúp."
Dận Chân đứng lên khẽ khom lưng hành lễ, "Thái Tử điện hạ thứ tội."
Đây là đàm phán thất bại! Thái Tử phất tay ý bảo Dận Chân rời đi, càng
không tin tưởng lời Khang Hi nói, không chừng Khang Hi cũng chỉ là lừa
gạt, nếu không sao có thể chèn ép hắn suốt mấy năm trời? Hiện tại hắn ta cảm nhận như mình đang bị nhốt trong vòng vây không lối thoát, đã đến
lúc tự mình tìm cách thoát ra, mà không phải tin theo lời bất cứ kẻ nào!
Sách Ngạch Đồ thu được tin tức thì nhẹ nhàng thở phào một hơi. Tuy lão hy
vọng Thái Tử sớm ngày thượng vị, nhưng đồng thời muốn bảo đảm kẻ được
lợi lớn nhất phải là chính mình. May mà hiện tại Khang Hi thực khỏe
mạnh, còn có thời gian vặn đảo Dận Chân.
Sách Ngạch Đồ trực tiếp
tản ra tin tức, cũng không nói thẳng rằng Dận Chân không thể sinh, chỉ
sai người "vô tình" đưa ra nghi ngờ vì sao Ung Thân vương không nạp
thiếp? Chẳng lẽ không cần nối dõi tông đường?
Một nam nhân hơn
hai mươi tuổi lại không để bụng chuyện nối dõi thực sự quá kỳ quái,
chẳng lẽ...... người không thể sinh dục căn bản không phải Tứ phúc tấn,
mà chính là Ung Thân vương?
Lời này vừa tản ra đã bị người khác
đồng loạt phản bác, rốt cuộc trong suy nghĩ của thời đại này, chuyện
không sinh được luôn là lỗi của nữ nhân, một Vương gia không thể sinh
dục? Vớ vẩn!!!
Nhưng, bọn họ còn chưa kịp bàn ra tán vào, chê bai Tô Viên Viên cái gì, Dận Chân đã lén phái thủ hạ đi dẫn đường dư luận.
Chưa tới một ngày, chuyện Ung Thân vương bị thân sinh mẫu thân hạ tuyệt
dục dược đã truyền ra khắp kinh thành, lời đồn đãi Tô Viên Viên không
thể sinh lập tức tự sụp đổ, ngược lại chuyển thành nàng có tình có
nghĩa, dù phải gánh nỗi oan cũng trung trinh trước sau như một, không
rời không bỏ.
Mỗi lúc nghị luận, mọi người đều không nhịn được
lên án Đức phi vài câu, lại đồng tình Ung Thân vương và Tứ phúc tấn vài
câu, khen hai người tình vững hơn vàng, gặp phải bi lịch như vậy mà vẫn
có thể tận tâm suy nghĩ cho dân cho nước. Lúc này tất cả mọi người đều
nhớ tới những chuyện tốt Ung Thân vương làm cho bá tánh, nhớ tới Tô Viên Viên tích cực chở che nữ tử, vốn dĩ đã có một số người hướng về phía
hai người, hiện giờ chân tướng lộ ra, tự nhiên tất cả nghị luận đều trở
thành lời ca ngợi Ung Thân vương và Tô Viên Viên, thậm chí càng thêm cảm động trước những điều họ làm vì bá tánh......
Có Dận Chân đứng
sau màn thao tác, những ngôn luận kia có muốn cản cũng cản không được,
lời đồn truyền tới tai Khang Hi, hắn lập tức triệu Thái Tử tới trước
mặt, tức giận đến ná thở chỉ thẳng mặt Thái Tử nói không ra lời.