Dận Chân nghe xong, nheo nheo mắt vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái, thản nhiên nói: "Sai người "nhắc nhở" Đức phi, động tác quá lớn không
dễ che lấp, tốt nhất là hãy hạ dược. Độc dược dễ nghiệm ra, nhưng tuyệt
tử canh thì không, chỉ cần chú ý một chút là sẽ thần không biết quỷ
không hay."
Tô Bồi Thịnh đại kinh thất sắc, "Chủ tử! Ngài...... ngài......"
Dận Chân khẽ nâng mắt liếc hắn, "Đại sự đã nói đời này ta sẽ không có con
nỗi dõi, nếu nàng ta đã muốn hại ta, chẳng bằng để chính mình trúng kế,
vừa lúc giải quyết phiền toái."
Tô Bồi Thịnh quỳ sụp xuống đất,
tái mặt, "Chủ tử, chủ tử, cầu ngài nghĩ lại, nô tài biết ngài không muốn để người khác nhập phủ làm Đồng Giai cách cách ngột ngạt, nhưng, nhưng
mà, nhất định sẽ có biện pháp khác a...... chủ tử mệnh cách tôn quý, sao có thể vô duyên với con nối dõi a? Cái này...... cái này......"
"Tâm ta đã quyết, ngươi không cần nói nữa. Nếu muốn con nối dõi thì ta sẽ
nhận nuôi, ngươi chỉ cần làm việc theo lệnh ta là được. Vừa lúc dùng
chuyện này loại bỏ nghi kị của những kẻ khác, ta làm việc càng thuận
tiện." Dận Chân đứng dậy đi đến bên cửa sổ, chắp tay sau lưng nhìn từng
đóa mây lững lờ trôi trên không trung, "Trong triều quá nhiều kẻ ngăn
trở, ta không muốn chờ đợi thêm nữa."
Tô Bồi Thịnh nghẹn nghẹn
hồi lâu mới có thể thốt ra một tiếng "Dạ", đôi mắt đỏ bừng thất thểu
bước ra ngoài. hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu, đang êm đẹp vì sao chủ
tử lại không càn con nối dõi chứ? Nếu không có con nối dõi, tương lai
ngài sao có thể tranh đoạt cái vị trí kia? Nhưng dù hắn có không cam
lòng thì cũng không dám nghi ngờ quyết định của chủ tử, thái độ vừa nãy
của chủ tử đã biểu hiện chuyện này rất quan trọng, Tô Bồi Thịnh miễn
cưỡng áp sự khó chịu xuống đáy lòng, nhanh chóng phân phó sự tình cho
các thuộc hạ thực hiện.
Đức phi đã thất sủng nhiều năm, thế lực
trong cung suy yếu nghiêm trọng, chỉ còn lại vài cái đinh ẩn giấu sâu
nhất, còn lại đều bị Dận Chân bất động thanh sắc mà rửa sạch. Đồng thời, bên người Đức phi cũng đã có mấy cái dinh của hắn thẩm thấu đi vào, hắn từng học tâm lý học, mấy năm nay còn cố tình nghiên cứu chuyên sâu, dễ
dàng phân biệt hạ nhân có thực sự trung thành hay không, còn có thôi
miên đơn giản hắn đều thực hiện, Đức phi đã sớm bị hắn vây trong lưới mà không tự biết.
Không quá vài ngày, hắn liền thu được tin tức,
Đức phi muốn làm giống như trong nguyên văn, hại hắn ngã ngựa tàn phế.
Chỉ cần hắn què một chân, dưới tình huống còn có thật nhiều hoàng tử
khỏe mạnh, đương nhiên hắn sẽ mất đi năng lực cạnh tranh. Đức phi an bài rất cẩn thận, còn vì thế mà bại lộ hai cái đinh. Nhưng Dận Chân đã sớm
có chuẩn bị, đương nhiên tránh được, còn mượn chuyện này làm Khang Hi
phát hiện có người muốn hại hắn, cũng khiến Khang Hi hoài nghi chẳng lẽ
vì đại vị mà có thể huynh đệ tương tàn.
Hai cái đinh kia tự sát,
mang mối bị chặt đứt, không đợi Khang Hi tra được cái gì, Đứa phi lại
muốn tiếp tục hạ thủ, lần này ả tiếp thu ý kiến của "tâm phúc", quyết
định hạ dược cho Dận Chân. Tuyệt tử canh là thứ vô sắc vô vị, uống xong
lại chẳng có phản ứng gì đặc biệt, chờ đến khi Dận Chân phát hiện ra
không chừng đã trôi qua không biết bao nhiêu năm, ai còn có khả năng tra được?
Mấy ngày sau, Tô Viên Viên sắp phải xuất cung, Dận Chân ở
bên bồi nàng và Đồng Giai Uyển Nhàn dùng bữa, cả Khang Hi và long phượng thai cũng có mặt, một chén canh bổ "được" bỏ thêm tuyệt tử canh đang ở
trước mặt hắn.
Dận Chân hiện tại là vừa thượng triều ban sai vừa
tiếp tục dọc sách luyện võ, như vậy trong mắt Đồng Giai Uyển Nhàn là vô
cùng vất vả, gần hai năm nay, mỗi lần cùng Dận Chân dùng bữa đều kiên
trì chuẩn bị canh bổ cho hắn. Dận Chân nhìn thấy canh liền vô cùng tự
nhiên mà bưng lên uống hết.
Đồng Giai Uyển Nhàn cười nói: "Con đừng chỉ lo ban sai, phải chú ý thân thể mình hơn mới phải."
Dận Chân gật gật đầu, khẽ cười: "Hoàng ngạch nương dạy phải, lần trước nếu
không vì nghỉ ngơi không tốt, coi như con ngựa kia nổi điên thì nhi tử
cũng không đến mức bị hất ngã. Hiện giờ trên người vẫn còn hơi đau, về
sau con không dám liều mạng như vậy nữa."
Khang Hi vừa nghe tới
sự kiện ngã ngựa lần đó liền tức giận, nhưng cũng thực quan tâm nhi tử,
"Con có dùng dược đúng lúc? Lát nữa kêu Lý Đức Toàn lấy tới vài bình
dược tốt cho con."
Đồng Giai Uyển Nhàn càng khẩn trương, "Sao đã
mấy ngày rồi mà còn chưa khỏi hắn? Chẳng lẽ tổn thương đến gân cốt sao?
Thái y nói đến bao giờ mới khỏi? Hiện tại vừa lúc con ở trong cung, vẫn
nên kêu thái y kiểm tra lại một chút thì hơn."
Dận Chân vội nói:
"Nào có nghiêm trọng đến thế? Ngạch nương đừng lo, là nhi tử không tốt,
hoàng a mã ban cho thuốc mỡ, tất nhiên sẽ khỏi nhanh thôi."
Khang Hi thấy Đồng Giai Uyển Nhàn vẫn nhíu mày liền cười nói: "Con vẫn nên
nghe lời hoàng ngạch nương đi thôi, bằng không trước khi con hoàn toàn
khỏi hẳn nàng sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Người đâu, kêu thái y."
Dận Chân không cự tuyệt nữa, tiếp tục thản nhiền dùng bữa, chờ bọn họ ăn
xong, thái y cũng vừa lúc chạy tới. Đồng Giai Uyển Nhàn vội kêu thái y
xem bệnh cho Dận Chân, không chỉ xem ngoại thương, còn phải nhìn xem có
tổn thương đến tạng ohur hay không. Đối với một người mẹ mà nói, con cái bị đụng chạm một chút xíu cũng khiến nàng khó chịu cả ngày, cứ nghĩ đến Dận Chân đã phải chịu đau đớn vài ngày, nàng hận không thể bức thái y
khai một đơn thuốc toàn kinh đan diệu dược khiến hắn lập tức khỏi hẳn!
Mọi người đều cho rằng đây chỉ là một lần thăm mạch hết sức bình thường,
khai một phương thuốc nhẹ nhàng cùng với một chút thuốc bổ là được, ai
ngờ thái y vừa bắt mạch liền run run rẩy rẩy, mặt mũi trắng bệch không
còn giọt máu!
Tô Viên Viên vội vàng bước tới gần hỏi: "Làm sao vậy? Thân thể biểu ca có gì không ổn?"
Thái y luống cuống quẹt mồ hồi trên trán, run giọng nói: "Hồi bẩm cách cách, thần y thuật không tinh, xin cho thần tỉ mỉ khám lại một lần."
Tô Viên Viên nhìn qua Dận Chân, lại thấy hắn đang nhìn nàng như có thâm ý
gì đó. Nàng nhất thời đoán không ra, nhưng lại cảm thấy đây nhất định là chuyện nằm trong tính toán của hắn, đành phải kiềm nén cõi lòng nôn
nóng, an tĩnh chờ đợi.
Một lát sau, Đến cả Khang Hi cũng chờ
không nổi nữa, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ thân
thể Tứ a ca thực sự có điều không ổn?"
Thái y trắng mặt quỳ sụp xuống, run rẩy nói: "Hồi Hoàng Thượng, Tứ......Tứ a ca...... Tứ a ca bị...... bị hạ tuyệt tử dược!"
"Cái gì?" Mấy người ở đây đồng thời kinh hô, Tô Viên Viên ôm chặt cánh tay
Dận Chân, nhìn chằm chằm hắn hỏi dồn, "Sao có thể? Tại sao? Khi nào?"
Thái y tưởng nàng đang hỏi mình, vội vàng trả lời, "Hẳn là vừa mới ăn vào không lâu."
Đồng Giai Uyển Nhàn tái mặt, "Chẳng lẽ là đồ ăn vừa rồi? Người đâu, người đâu? Mau đưa thái y đi kiểm tra đồ ăn tối nay, nhanh!"
Đồng Giai Uyển Nhàn lảo đảo như sắp ngất đi, Khang Hi vội tiến lên đỡ nàng,
lòng tràn đầy tức giận, lập tức hạ lệnh kêu người gọi toàn bộ thái y
trong Thái Y Viên tới, phong tỏa Thừa Càn cung cùng Ngực Thiện phòng,
kêu Lý Đức Toàn lập tức dẫu người đi điều tra. Thái y tới, đầu tiên là
bắt mạch xác định bọn họ không còn ai trúng dược nữa mới đi theo cung
nhân đi ra ngoài, trọng điểm kiểm tra là những đồ ăn mà Dận Chân đã
dùng.
Dận Chân âm thầm nhéo nhéo tay Tô Viên Viên, ngăn cản không để nàng dùng linh lực loại bỏ dược lực trong thân thể hắn, Tô Viên Viên chỉ ngây người một chút lập tức hiểu ra. nàng không thể sinh, chuyện
này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành vấn đề, nàng đã sớm tính toán sau khi
thành thân nửa năm sẽ giả bộ mang thai, sau đó sẽ thu dưỡng một đứa trẻ
bị bỏ rơi làm bộ là mình sinh. Có lẽ sẽ rất phiền toái, rất khó hoàn
toàn che giấu, nhưng nàng cảm thấy chỉ cần cẩn thận một chút hẳn là có
thể trót lọt.
Nhưng nàng không thể ngờ, Dận Chân lại lập kế giải
quyết luôn vẫn đề sinh dục này từ tận gốc rễ, hơn nữa nàng cũng nghĩ
đến, kỳ tuyển tú sắp tới, nữ nhân bị chỉ cho hắn nhất định không chỉ có
một mình nàng, hiện giờ hắn làm như vậy, rất có thể sẽ không còn nữ nhân nào chen vào giữa họ nữa. Nói đến nói đi, Dận Chân vẫn là vì nàng.
Tô Viên Viên mím chặt môi, nhịn rồi lại nhịn, cố gắng mãi mới áp chế được ý tưởng thanh trừ toàn bộ dược lực của chén tuyệt tử canh kia. Nhưng nàng cũng không buông tay Dận Chân mà âm thầm dùng linh lực vận chuyển một
vòng trong thân thể hắn, trừ khử toàn bộ tác dụng phụ. Đây vốn dĩ chính
là dược mà Dận Chân tự mình chuẩn bị, tác dụng phụ đã rất nhỏ nhặt, Tô
Viên Viên lúc này mới thầm thở phào. Nàng tâm tình không tốt, nhưng vẫn
nắm chặt tay Dận Chân không chịu buông ra, chuyện này vào mắt Khang Hi
liền thành sự quan tâm chân thành tha thiết nhất.
Vị thái y đi
kiểm tra đồ ăn trở lại rất nhanh, nói rõ tuyệt tử dược bị hạ trong chén
canh bổ kia, Khang Hi kaajp tức sai người đi bắt toàn bộ những người
từng chạm qua chén canh kia. Những thái y khác cũng tới, lần lượt từng
người thăm mạch cho Dận Chân, nhưng kết luận cuối cùng đều là dược tính
của loại tuyệt tử canh này thực sự quá bá đạo, tuy rằng bị phát hiện
sớm, nhưng cũng chỉ có thể khai chút dược miễn thương thân, nhưng chuyện tuyệt tử là không có cách trị được.
Đồng Giai Uyển Nhàn nghe
xong lập tức hôn me bất tỉnh, Tô Viên Viên vội vàng đỡ nàng vào nội điện nghỉ ngơi. Khang Hi quăng nát chung trà, giận dữ đi tới đi lui trong
phòng, lạnh giọng liên tiếp hạ lệnh, vô luận là như thế nào, lần này hắn quyết tâm nhất định phải tóm được kẻ ác nhân đứng sau màn! Đầu tiên là
ngã ngựa, sau lại là tuyệt tử, này rõ ràng chính là muốn loại Dận Chân
khỏi chuyện cạnh tranh ngôi vị!
Khang Hi tức giận, nhưng đồng
thời cũng vô cùng thương tâm. Từ Thái Tử đến quyền thần, rồi tới các phi tần hậu cung, mỗi người đều có hiềm nghi. Tiền triều và hậu cung của
hắn đã an ổn nhiều năm như vậy, nhưng mấy nhi tử đầu tiên vừa lớn lên
liền lập tức xảy ra chuyện, đây chính là trắng trợn khiêu khích uy quyền của hắn, đồng thời cũng là châm ngòi mâu thuẫn giữa các hoàng tử. Hắn
quyết không thể cho phép loại chuyện này phát sinh, huống chi Dận Chân
vô cùng ưu tú, địa vị trong lòng hắn chỉ đứng sau Thái Tử, ngay dưới mí
mắt hắn mà Dận Chân lại liên tiếp bị hại, chuyện này làm hắn vô cùng
phẫn nộ!
Dận Chân vẫn luôn cúi đầu trầm mặc ngồi im, giống như là phải chịu sự đả kích rất lớn. Kỳ thực là hắn đang âm thầm cân nhắc
chuyện này còn tồn tại lỗ hổng nào không, kế tiếp liệu có thể phát sinh
loại tình huống gì. Hắn đã thiết thân cảm nhận được sự gian nan khi
hoàng tử đoạt đích, phải mưu tính từng bước từng bước, nhất định không
thể mắc sai lầm. Nhưng, không hiểu sao hắn lại không hề thấy phản cảm,
ngược lại còn cảm thấy thực thích kiểu sinh hoạt này, không giống với
hai đời trước, bình thản yên vui, làm hắn luôn có cảm giác không thể thi triển quyền cước. Có lẽ, thân phận thực sự của hắn, chính là loại người đã quen với lục đục tranh đấu......
Một lần điều tra này kéo dài đến tận hừng động, Khang Hi đã sai người phong tỏa tin tức, nhưng
chuyện hắn triệu tập toàn bộ Thái Y Viện tới Thừa Càn cung vẫn khiến tất cả phi tần nghi hoặc mà dò la tìm hiểu. Khang Hi đành bắt đắc dĩ mà làm "hôn quân" một lần, đối ngoại nói là Hoàng Quý Phi té xỉu, hắn quá mức
lo lắng mới lao sư động chúng như thế, hiện giờ đã không có việc gì rồi. Các thái y bị hắn hạ lệnh cấm khẩu, nếu có người dò hỏi về Dận Chân,
nhất định phải nói rằng bị phát hiện đúng lúc, tuyệt tự dược còn chưa
vào miệng, sau đó lập tức bẩm cáo cho hắn là kẻ nào dò hỏi.
Khi
hoàng đế đã bắt đầu chìm vào âm mưu luận, lòng tín nhiệm đối với những
người khác liền suy giảm cực đại, trong đó liền lấy Minh Châu và Sách
Ngạch Đồ làm đầu. Dận Chân nghĩ nghĩ, như vậy càng tốt, Khang Hi biết
hắn không có con nối dõi nhất định sẽ càng trọng dụng hắn, nhưng những
người khác không biết, vậy tranh đấu đương nhiên không đình chỉ, vừa lúc có thể làm Khang Hi nhận thấy rõ ràng là kẻ nào liên tục đối phó hắn,
cũng khiến Khang Hi thất vọng với những người khác, đồng thời lại càng
áy náy với hắn, điều này cực kỳ có lợi cho chuyện mà hắn muốn làm.
Dận Chân nhẹ nhàng thở ra một hơn, bắt đầu dùng bữa sáng, sau lại cùng
Khang Hi thượng triều. Đến khi hạ triều, Lý Đức Toàn lập tức tới, sắc
mặt trắng bệch bẩm báo kết quả điều tra cho Khang Hi. Thực sự đến chính
hắn cũng không thể tin tưởng, nhưng dù điều tra kỹ càng thế nào thì kết
quả vẫn cùng chỉ về một hướng, chuyện này thực sự là do chính Đức phi tự mình mưu tính, hại chính con ruột của mình tuyệt hậu, quả thực còn
ngoan độc hơn cả kẻ thù! Càng kinh người hơn, sau chuyện này còn thấp
thoáng bóng dáng của Sách Ngạch Đồ và vài bao y thế gia, cũng không biết Thái Tử có liên lụy vào hay không, nếu những kẻ này thực sự cấu kết với nhau, Hoàng Thượng có thể dung nhẫn mới lạ!
Khang Hi nghe cong
quả nhiên tái mặt, nổi giận đùng đùng gạt bay tất cả đồ vật trên án thư, lạnh giọng quát: "Tra! Tiếp tục tra! Thần tử tốt của trẫm, nô tài tốt
của trẫm, còn có chuyện gì bọn chúng không dám làm? Đức phi! Đức phi!
Bắt ả ta lại nghiêm hình tra tấn, trẫm phải biết được tường tận ả ta còn từng làm ra chuyện ác độc gì, kêu thái y treo mệnh cho ả! Dám làm nhi
tử của trẫm tuyệt hậu, trẫm liền làm ả ta sống không bằng chết!!!"
Lý Đức Toàn cúi đầu nhận lệnh, như đã nhìn thấy một gió tanh mưa máu xảy
đến trước mắt, không biết những kẻ đó có thể thừa nhận cơn giận của
Thiên tử hay không!