"Nha, sao Đức phi nương nương và Thập Tứ đệ lại cùng khóc vậy a? Biểu
thúc, ngài xem đám nô tài của Đức phi nương nương chỉ đứng đó không
khuyên lấy một câu, đây...... đây có phải là "thất trách" không a?"
Khang Hi vốn đang nôn nóng bước vội, nghe vậy thì hơi khựng lại, ánh mắt sắc
bén quét qua bốn phía, khiến đám cung nhân trong điện sợ tới mức run bần bật. Hắn hừ lạnh một tiếng, dẫn theo Tô Viên Viên cùng đi vào nội điện, tiến tới trước giường hỏi: "Sao lại thế này? Không phải mẫy ngày trước
vẫn còn bình thường sao? Thái y đâu?"
Đức phi quay sườn mặt góc
độ đẹp nhất hướng về phía Khang Hi, lại nhác thấy Tô Viên Viên đang đứng đó, biểu tình ả hơi sượng cứng, ôm chặt Tiểu Thập Tứ nói: "Vạn tuế gia, thần thiếp đã cho người thỉnh thái y, nhưng còn chưa tơi. Thần thiếp
cũng không biết vì sao Tiểu Thập Tứ khóc nháo không ngừng, thần thiếp
thực sự không biết làm gì bây giờ......"
Hoàng thượng là không
thể tới gần người đang sinh bệnh, hắn nhìn Tiểu Thập Tứ mặt mày đỏ rực,
đôi mày gắt gao nhíu chặt. Tô Viên Viên tiến lân vài bước, vươn tay sờ
sờ trán Tiểu Thập Tứ, kinh ngạc nói: "A? Thập Tứ đệ cảm lạnh sao? Cung
nhân hầu hạ hắn lại to gan như vậy? Ma ma gác đêm cho ta một đêm phải
tỉnh dậy xem ta rất nhiều lần a."
Khang Hi đang bực tức không có
chỗ phát, nghe vậy lập tức quát lớn: "Lý Đức Toàn! Bắt lấy cung nhân hầu hạ Thập Tứ a ca đưa tới Thận Hình tư!"
Đức phi cả kinh, vội vàng lên tiếng cầu tình, Tô Viên Viên lại nhẹ giọng nói: "Nương nương, ngài
có thể để no tỳ ôm Thập Tứ đệ một lát không? Các huynh đệ tỷ muội trong
cung đều thích ở cạnh nô tỳ, nói không chừng Thập Tứ đệ cũng thích?"
Đức phi chưa kịp cự tuyệt, Khang Hi đã lên tiếng: "Huyên Oánh đừng làm rộn, trẫm kêu người đưa con về trước, cẩn thận dính phải bệnh khí."
Tô Viên Viên lập tức cười tươi tắn nhìn hắn, "Biểu thúc, chẳng phải ngài
vẫn luôn nói con là tiểu phúc tinh sao? Nói không chừng con ôm Thập Tứ
đệ một cái, đệ ấy liền khỏi bệnh thì sao?"
Khang Hi biết tính
nàng, nghe nàng nói như vậy thì phất phất tay tỏ vẻ đồng ý. Đức phi
không thể từ chối, đành phải đưa Tiểu Thập Tứ cho Tô Viên Viên, đôi mắt
lại gắt gao nhìn chằm chằm, sợ nàng làm rớt nhi tử.
Tô Viên Viên
lại ôm rất vững vàng, còn lui ra sau vài bước ngồi lên một chiếc ghế,
đôi tay khẽ đong đưa, còn hát một bài đồng dao. Thực đáng kinh ngạc,
Tiểu Thập Tứ dần dân nín khóc! Cũng không liên tục giãy dụa như khi ở
trong lòng Đức phi, mà lại vươn tay nhỏ túm lấy vạt áo Tô Viên Viên, dựa vào ngực nàng khe khẽ sụt sịt.
Tô Viên Viên mỉm cười: "Biểu
thúc, ngài xem nè, Thập Tứ đệ rất thích con nha, không bằng để con ôm
Thập Tứ đệ về chiếu cố vài ngày, được không a?"
Khang Hi thần sắc bất định nhìn qua Đức phi, ung dung ngồi sang một bên chờ thái y tới
kiểm tra. Tô Viên Viên cười cười cúi đầu tiếp tục dỗ dành Tiểu Thập Tứ,
lại lén đưa một tia linh lực vào thân thể hắn du tẩu một vòng, lập tức,
sắc mặt Tiểu Thập Tứ tốt hơn thấy rõ, thật giống như cái đỏ rực lúc nãy
xuất hiện là vì khóc lớn thời gian dài, khiến Khang Hi càng thêm hoài
nghi Đức phi.
Mà một lát sau, thái y vội vàng chạy tới, thời gian bắt mạch cho Tiểu Thập Tứ thực sự khá lau, biểu tình khẩn trương mà
nghi hoặc, Khang Hi trầm giọng nói: "Ngươi cứ nói, không được có nửa câu hư ngôn."
Thái y quỳ trên mặt đầu không dám ngẩng đầu lên, nhỏ
giọng: "Hồi...... hồi Hoàng Thường, Thập Tứ a ca...... không đáng lo
ngại...... chỉ là...... nguyên nhân khóc nháo không ngừng có thể là bởi
vì...... bởi vì......" Hắn khẽ cắn môi, đẫu rũ càng thấp, "Bởi vì đói!"
"Cái gì?" Khang Hi đập bàn đứng bật dậy, "Đói? Đức phi! Ngươi mau giải thích cho trẫm, rốt cuộc sao lại thế này?"
Đức phi còn khiếp sợ hơn hắn, Tiểu Thập Tứ là do chính ả để mặc đó chịu
lạnh đến bệnh, mới nãy còn đang sốt cao a? Sao thái y không nói? Ả không tin tưởng, vội vàng tiến lên đoạt lấy Tiểu Thập Tứ, liên tục sờ soạng
khắp người hắn, biểu tình càng ngày càng kinh hãi, chuyện này, nếu giải
thích không rõ, ả xong đời rồi!
Mà Tiểu Thập Tứ đã được Tô Viên
Viên trị hết bệnh, bụng đói đến khó chịu, bị ả giày vò như thế đương
nhiên lại tiếp tục khóc nháo. Khang Hi đã mất hết kiên nhẫn, "Đủ rồi!
Người đâu, ôm Thập Tứ a ca tới Thừa Càn cung, Đức phi thân thể không
tốt, hảo hảo ở trong cung điều dưỡng đi!"
"Hoàng Thượng! Hoàng
Thượng, thần thiếp oan uổng a, thần thiếp thật sự không biết chuyện là
như thế nào! Hoàng Thượng ngài đừng ôm Tiểu Thập Tứ đi, hắn là mệnh của
thần thiếp a!" Đức phi không tranh được với Lý Đức Toàn, vội xoay người
ôm chặt tay Khang Hi, khóc hô, "Hoàng Thượng, Tứ a ca đã cùng thần thiếp ly tâm, chẳng lẽ ngài muốn nhi tử duy nhất còn lại này cũng không nhận
thần thiếp sao? Thần thiếp chỉ là sơ suất thôi a!"
Khang Hi hoàn
toàn không muốn nghe ả biện giải nữa, hắn chỉ cảm thấy mỗi một cử chỉ
của Đức phi từ nãy tới giờ chỉ là vì tranh sủng, còn là lợi dụng một đứa trẻ vừa qua trăng tròn để tranh sủng, quả thực vô cùng đáng giận. Khang Hi hất văng Đức phi ra, phất tay áo bỏ đi, Tô Viên Viên đương nhiên
cũng đi theo hắn rời khỏi Vĩnh Hòa cung.
Đức phi vừa mới đắc ý
chưa đầy hai ngày đã lại tiếp tục bị cấm túc, về sau muốn phục sủng
chính là khó càng thêm khó. Lần này Tô Viên Viên cố ý đi theo Khang Hi
tới đây. Hiện tại Khang Hi và Đồng Giai Uyển Nhàn mới vừa hòa hoãn một
chút, nếu Đức phi có thể lưu Khang Hi lại, vậy chút tình cảm mong manh
vừa mới thành lập chắc chắn sẽ bị đánh tan. Nàng cảm thấy vẫn nên ổn
thỏa một chút, phá hư suy tính của Đức phi, thuận tiện đoạt luôn Tiểu
Thập Tứ, dù thế nào cũng tốt hơn để hắn nằm trong tay Đức phi, bị ả làm
cho tam quan vặn vẹo, rồi trưởng thành còn phải đối nghịch với thân ca
ca.
Chuyện Đức phi kết thúc nhanh chóng, nhưng lại khiến các cung phi khác ý thức được một điều, Hoàng Quý Phi đã còn là Hoàng Quý Phi
của ngày trước. Từ khi vị chất nữ của nàng vào cung, nàng tựa như thông
suốt vậy, không biết thi triển thủ đoạn gì câu Khang Hi tới cung mỗi
ngày, đến mức tới gặp các cung phi khác cũng không hể sinh ra ý tứ sủng
hạnh, quả thực khiến người ta không thể hiểu nổi.
Chỉ có Đồng
Giai Uyenr Nhàn hiểu rõ từng biến hóa của mình, thân thể dần dần tốt
lên, không còn cảm giác suy yếu nữa, da thịt cũng càng ngày càng trắng
nõn bóng loáng, dáng người cũng ngày một phập phồng quyến rũ, có thể nói hiện tại nàng trở nên vô cùng hấp dẫn. Hơn nữa, có Khang Hi sủng ái, có Dận Chân và Tô Viên Viên hiếu thuận, nàng sinh hoạt đặc biệt thỏa mãn,
ngày ngày vui vẻ thần thái phi dương, trong cung nào có ai có được tinh
thần tốt như nàng......
Đây đều là nhờ Tô Viên Viên lén giúp nàng trị liệu, thân là hồ ly tinh, cái khác thì không biết, chứ làm thế nào
để một nữ nhân trở nên mỹ lệ mê người chính là sở trường của nàng. Tuy
rằng làm vậy có vẻ Khang Hi rất nông cạn, nhưng ngoại hình hấp dẫn cũng
là hấp dẫn nha! Sau khi thu hút được ánh mắt hắn rồi lại hồi tưởng tình
cảm thanh mai trúc mã thì càng tốt chứ sao!. Hơn nữa, bản thân Đồng Gian Uyển Nhàn đã yêu Khang Hi sâu đậm, mọi việc đều vì hắn mà suy nghĩ,
quan tâm chăm sóc, dịu dàng hiện thục, quan hệ tốt lên, lại thêm vài
tình thú trong phòng, hai người càng ngày càng thân mật quả thực chính
là chuyện nước chảy thành sông!
Có Tô Viên Viên làm bàn tay vàng ẩn hình, Đồng Giai Uyển Nhàn đương nhiên K.O Đức phi!
Giải quyết xong Đức phi, Tô Viên Viên lại nhớ tới Lý Tứ Nhi. Kỳ thực từ sau
khi nàng tới đây căn bản chưa từng chính diện gặp qua Lý Tứ Nhi đâu,
cũng không biết ả ta có phải hồ ly tinh chuyển thế hay không, cư nhiên
mê hoặc Long Khoa Đa đến độ lục thân không nhận.
Ngày Lý Tứ Nhi
sinh sản, Dận Chân xin nghỉ bồi Tô Viên Viên về nhà, trên đường hắn còn
dặn dò: "Nhìn nhìn náo nhiệt thôi, đừng lên tiếng tranh cãi làm gì, mệt
đầu thêm ra, chỉ cần hai năm nữa thôi ta sẽ giúp ngươi xả giận."
Tô Viên Viên cười cười ăn quả nho hắn lột vỏ đưa tới bên miệng, vui vẻ
nói: "Được a, chờ ngươi có thể vào triểu, nhất định phải xoát Long Khoa
Đa không còn quyền lực gì mới được. Đúng rồi, lát nữa không chừng sẽ có
trò vui nha, ngươi còn nhớ hai vị ma ma cô mẫu ban xuống không? Ta nghe
nói họ cho Lý Tứ Nhi ăn "rất bổ" nha, bên ngoài nhìn không ra, nhưng
trên thực tế hài tử sẽ rất lớn, không dễ sinh nha."
Dận Chân lấy khăn xoa xoa tay cho nàng, đột nhiên hỏi: "Ngươi phải tu luyện tới mấy đuôi mới có thể có hài tử?"
Tô Viên Viên ngây ngẩn, "Ngươi muốn hài tử sao?"
"Ta chỉ muốn hài tử của chúng ta." Dận Chân cầm tay nàng cười rộ lên, "Nghĩ cái gì vậy? Có hay không cũng không sao, ta chỉ nghĩ là nếu chúng ta có hài tử, đứa nhỏ chắc chắn sẽ rất đáng yêu."
Tô Viên Viên nghiêng đầu tựa vào vai hắn, nghĩ nghĩ rồi nói, "Vậy ngươi sẽ phải đợi khá lâu
đấy, ta phải trở thành Cửu vĩ Thiên hồ mới có thể cùng ngươi sinh bảo
bảo, hiện tại nếu có, chính là Thiên Đại bất dung."
Vốn dĩ nàng
lợi dụng kẽ hở, lừa gạt Thiên Đạo trộm tu luyện, giờ mà sinh hài tử
không phải tự giơ đầu tìm đánh sao? Mấu chốt chính là, nàng dám khẳng
định nguyên thân của thư sinh chính là nhân loại, nếu hắn là hồ ly còn
được, sinh tiểu hồ ly sẽ không sao. Nhưng...... nhân yêu thù đồ, muốn
dựng dục con nối dõi bình thường nhất định phải chờ đến khi nàng tu
thành Cửu vĩ Thiên hồ mới được.
Dận Chân nghe nàng giải thích
xong liền ôm ôm nàng, "Khoogn sao hết, vậy chúng ta sẽ có càng nhiều
thời gian hưởng thụ thế giới hai người. Nếu có duyên, sớm muộn gì bảo
bảo cũng sẽ đến, còn nếu vô duyên, vậy cũng không cần thiết cưỡng cầu."
Tô Viên Viên ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười, lại thầm hạ quyết tâm nhất định phải gia tăng tốc độ tu luyện.
Tới Đồng gia, hai người xuống xe ngựa trực tiếp tới gặp Đồng Quốc Duy, sau
đó mới tới sân viện Long Khoa Đa chờ Lý Tứ Nhi sinh sản. Tứ a ca đích
thân tới phủ, các thần tử đương nhiên phải tới bồi hắn, vì thế người nhà Đồng gia liền tụ tập tại thư phòng của Long Khoa Đa nói chuyện phiếm,
Tô Viên Viên thì tùy tiện tìm cái cớ chạy ra xem náo nhiệt.
Lý Tứ Nhi ở trong phòng sinh không ngừng kêu gào gọi tên Long Khoa Đa. Tô
Viên Viên đến vừa vặn gặp được hai vị ma ma, khẽ mỉm cười chào hỏi: "Nhị vị ma ma ở nơi này có phải chịu ủy khuất?"
Hai người đồng thời
hành lễ, thản nhiên cười cười: "Đều là một chút chuyện vặt, chúng nô tỳ
chưa từng phải chịu khổ. Nhưng còn Lý di nương, dường như hài tử quá rắn chắc, có khả năng phải chịu chút khổ, dù có bình an sinh hạ, chỉ sợ từ
đây cũng phải triền miên giường bệnh."
Tô Viên Viên khẽ nhíu mày
thở dài: "Vậy thực sự rất đáng tiếc, nhưng cũng không có biện pháp,
chuyện xấu làm nhiều tự nhiên sẽ gặp báo ứng, không báo trên người hài
tử đã là chuyện may mắn rồi."
Mấy tâm phúc của Lý Tứ Nhi đứng bên cạnh giận mà không dám nói gì, ai cũng biết vị đích nữ suýt bị Lý di
nương hại chết này bây giờ đã trở thành người được Hoàng Thượng yêu
thích, còn ai dám can đảm đắc tội nàng? Chỉ hận hai mụ ma ma kia không
biết sử dụng thủ đoạn gì, rõ ràng thai tượng đều vô cùng bình thường,
nhưng Lý di nương lại sinh không được, đến cả thái y cũng không phát
hiện được có gì dị thường, quả nhiên là gừng càng già càng cay, lần này, Lý di nương bị Đại tiểu thư thành công tính kế rồi.
Tô Viên Viên ngồi xuống thảnh thơi uống trà, thần thức bao phủ phòng sinh, tinh
tường nhìn đến Lý Tứ Nhi đang gian nan giãy dụa. nàng khẽ cong cong khóe môi, thản nhiên đàm thoại chuyện nhà cùng hai vị ma ma, hai người này
đã từng hầu hạ Thái Hoàng Thái Hậu (Hiếu Trang), nếu không phải có vài
phần yêu thích nàng thì đâu có rời núi "giúp đỡ", hiện giờ thần không
biết quỷ không hay chỉnh Lý Tứ Nhi gần chết, nàng đương nhiên không quên công lao của hai vị này.
Tô Viên Viên đưa ra ý muốn đưa hai
người tới thôn trang vinh dưỡng, về sau chỉ cần hưởng phúc là được, nàng sẽ dưỡng lão tống chung cho các ma ma. Hai vị ma ma đồng ý không chút
do dự, không phải vì lời hứa hẹn dưỡng lão tống chung, mà là vì họ xem
trọng tương lai của Tô Viên Viên. Còn nhỏ tuổi mà đã có tâm kế thủ đoạn, tương lai đương nhiên sẽ thực huy hoàng, hai người còn chưa già nua, di theo một chủ tử như vậy sẽ có phúc hơn ở lại trong cung nhiều......
Nguyên một ngày, Lý Tứ Nhi ngậm một miếng nhân sâm trăm năm mãi mới sinh hạ
một nhi tử nặng tới chín cân! Nhưng ả đã mặt mày trắng bệch, vừa sinh
xong chưa kịp nhìn nhi tử một cái đã hôn mê bất tỉnh, hạ thân còn rong
huyết không ngừng. Long Khoa Đa vội vàng chạy tới, giận dữ mắng chửi bà
đỡ và thái y, còn lời trong lời ngoài ám chỉ là do Tô Viên Viên và các
ma ma lén lút động tay động chân. Mọi người nghe hắn ta nói đều đen mặt, vẫn là Đồng Quốc Duy giáo huấn vài câu hắn ta mới chịu dừng lại......
Thái y vốn đã bất mãn vì phải chiếu cố một tiểu thiếp hạ tiện, hiện giờ còn
bị nghi ngờ, dứt khoát phất tay không làm, kêu Long Khoa Đa thỉnh cao
minh khác. Long Khoa Đa tức giận nghẹn một hơi không phát ra được, vội
vàng kêu người mời đến mười mấy vị đại phu nổi danh nhất kinh thành xem
cho Lý Tứ Nhi, nhưng cuối cùng bọn họ đều nói ả ta sinh sản không có bất luận dị thường nào, thời kỳ mang thai cũng được bảo dưỡng cực tốt, có
kết quả hiện tại, chỉ có thể nói là hài tử này sinh trưởng tốt quá,
chẳng ăn mấy mà cũng có thể lớn đến vậy, có lẽ là vì hấp thu hết dinh
dưỡng của cơ thể mẹ, cho nên mới làm Lý Tứ Nhi suy yếu như vậy.
Kết luận cuối cùng chính là hết thảy đều do ý trời, hoàn toàn không có
người nào nhúng tay, hơn nữa sau lần sinh sản này, Lý Tứ Nhi đại thương
nguyên khí, e rằng không bao giờ có thể hành phòng sự và dựng dục con
nối dõi, chỉ có thể triền miên giường bệnh tỉ mỉ điều dưỡng, nếu không
sẽ tổn hại tuổi thọ.
Long Khoa Đa sắc mặt xanh mét, nguyên bản
hắn ta vô cùng chờ mong nhi tử, hiện tại lại thành nhìn mà sinh ghét.
Hắn ta chẳng thèm nhìn qua một cái đã ra lệnh cho ma ma ôm đi, chính
mình thì không màng ngăn trở mà vọt vào phòng sinh, nắm tay Lý Tứ Nhi
thâm tình nhìn ả, "Tứ Nhi, nàng yên tâm, đám lang băm này không thể trị
cho nàng, ta sẽ phái người tới địa phương khác tìm kiếm, nhất định sẽ có cách làm nàng trở lại khỏe mạnh như trước." Long Khoa Đa vươn tay dịu
dàng xoa xoa mái tóc ướt đẫm mồ hôi, nói tiếp: "Nàng đều vì ta mới phải
chịu tội như vậy, vậy mà lúc trước ta còn tranh cãi với nàng, đều là ta
sai, Tứ Nhi, nàng phải nhanh nhanh khỏe lại, chúng ta sẽ trở về như
trước."
Tô Viên Viên dùng thần thức thấy được một màn này thực sự rất kinh ngạc, dù sao trong mắt nàng trước giờ Long Khoa Đa chẳng khác
gì bệnh nhân tam thần cả. Thái độ hiện tại, khiến nàng có chút tò mò rốt cuộc Long Khoa Đa đối với Lý Tứ Nhi có phải chân ái? Tô Viên Viên quyết định, tạm thời sẽ không làm gì bọn họ, để xem sau khi Lý Tứ Nhi triền
miên giường bệnh, liệu Long Khoa Đa sẽ kiên trì được bao lâu......