Khang Hi đã tò mò về Tô Viên Viên, tối hôm đó đương nhiên sẽ đến Thừa
Càn cung dùng bữa. Tô Viên Viên mới sáu tuổi, Dận Chân cũng mới mười một tuổi, hậu viện chưa có người, đương nhiên vẫn tính là hài tử, bọn họ
giống như một nhà bốn người vui vẻ cười nói, không tị hiềm quá nhiều.
Tô Viên Viên hoàn mỹ sắm vai một tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu lại cơ
linh thông tuệ, đậu đến Khang Hi cười vang liên tục, phiền não tiền
triều đều ném ra sau đầu, vui vẻ thuận miệng hỏi Tô Viên Viên thích cái
gì, muốn thưởng vài thứ cho nàng.
Tô Viên Viên khẽ đảo tròng mắt, ra vẻ mong đợi nói: "Ngài có thể thưởng con một cây trâm cài sao?"
Đồng Giai Uyển Nhàn cười cười búng nhẹ lên trán nàng, "Tiểu nha đầu này, con mang trâm cài thế nào? Tóc còn chưa đủ dài đâu, mang châu hoa xinh đẹp
hơn."
Tô Viên Viên nghiêng nghiêng đầu, "Vậy sao? Thế sao Đức phi nương nương lại muốn đưa trâm cài cho con? Làm con nghĩ mình cài trâm
cũng xinh đẹp."
Khang Hi và Đồng Giai Uyển Nhàn đều hơi hơi thu
liễm nụ cười, Khang Hi nhàn nhạt hỏi: "Huyên Oánh mới tiến cung đã gặp
qua Đức phi rồi sao?"
"Đúng vậy, lúc con đi tiếp biểu ca từ học
đường trở về thì gặp Đức phi nương nương, nương nương nói nàng thân mình nặng nề, phải mất thật nhiều ngày mới làm xong một bộ xiêm y cho biểu
ca, còn chuẩn bị canh hầm cùng điểm tâm để biểu ca bồi bổ. Đức phi nương nương còn nói lần đầu tiên gặp con, muốn đưa con lễ gặp mặt, liền rút
cây trâm trên búi tóc đưa cho con, nhưng con không dám nhận, cây trâm
kia thực sự quá quý trọng."
"Nga? Dận Chân, Đức phi đặc biệt tới
gặp con?" Khang Hi lên tiếng, hắn vừa mới có chút dấu hiệu coi trọng Tứ
nhi tử, Đức phi liền lén lút đi chắn đường gặp người...... Hơn hai mươi
năm ngâm mình trong tiền triền hậu cung đấu đá, Khang Hi không thể không nghĩ nhiều một chút.
Dận Chân mặt không đổi sắc trả lời: "Hoàng a mã, Đức phi nương nương khuyên nhi tử không cần quá mức dụng công khắc
khổ học tập, tránh để bị thương thân mình, sợ nhi tử sẽ rời đi sớm như
lục đệ. Nhưng nhi tử đã giải thích rõ mình thực sự rất khỏe manhh, gần
đây chăm chỉ tập luyện cưỡi ngựa bắn cung còn cảm thấy thân thể tốt hơn
trước, cho nên cự tuyệt đồ bổ của Đức phi nương nương, Đức phi nương
nương đang hoài đệ đệ, nàng cần đồ bổ hơn nhi tử."
"Ân, con có
tâm, hoàng ngạch nương con dạy dỗ con rất tốt, cũng thực cẩn thận chiếu
cố con, phải hảo hảo hiếu thuận hoàng ngạch nương, biết không?" Khang Hi đảo mắt qua Dận Chân và Đồng Giải Uyển Nhàn, đột nhiên hỏi, "Dận Chân,
trẫm đặt con bên người hoàng ngạch nương, không thể thường xuyên gặp mặt Đức phi, con có từng trách trẫm?"
Lời này vừa ra, Đồng Giai Uyển Nhàn lập tức biến sắc. Tuy khoảng thời gian gần đây Dận Chân vẫn luôn
cư xử với nàng như thân mẫu, nhưng nàng chưa từng quên mấy năm trước hắn bị Đức phi châm ngòi mà xa cách mình, khó khăn lắm sinh hoạt mới khởi
sắc, chẳng lẽ lại sắp bị nữ nhân kia phá hủy sao?
Đồng Giai Uyển
Nhàn khẩn trương nhìn Dận Chân, ai ngờ Dận Chân chỉ bình đạm nói: "Nhi
tử không trách hoàng a mã, không giấu người, tuy nhi tử lớn lên bên
người hoàng ngạch nương, nhưng mấy năm trước cũng gặp Đức phi nương
nương không ít lần. Đức phi nương nương thường thường quan tâm nhi tử,
chỉ là sợ hoàng ngạch nương không vui nên mới yêu cầu nhi tử giấu diếm.
Hiện giờ nhi tử đã trưởng thành, cảm thấy hoàng ngạch nương trước nay
đều vô cùng rộng lượng, tuyệt đối sẽ không vì việc nhỏ này mà tức giận,
là nhi tử ngu dốt."
Hắn quay sang khẽ hành lễ xin lỗi Đồng Giai
Uyển Nhàn, lại nói tiếp: "Đã từng, nhi tử cũng có chút hoang mang, nhưng ba năm trước lục đệ bất hạnh ly thế, Đức phi nương nương liền không gặp nhi tử nữa, có lẽ là phải chiếu cố các muội muội nên không thể chú tâm
đến nhi tử như trước. Hiện giờ Đức phi nương nương lại có đệ đệ, tất
nhiên vô cùng vui mừng, có các đệ muội muội hiếu thuận Đức phi nương
nương, nhi tử cũng có thể an tâm. Hoàng ngạch nương dụng tâm chiếu cô
nhi tử, nhi tử đương nhiên hảo hảo hiếu thuận hoàng ngạch nương mới
phải."
Đồng Giai Uyển Nhàn nhìn ra được Dận Chận nói thực lòng,
nhất thời khó nén kích động, vui mừng quá mà rơi lệ. Khang Hi lại ngây
ngẩn cả người, hắn mới hỏi thế chẳng qua là vì nghĩ tới vài chuyện ngày
trước, hắn nhớ rõ trước kia Đức phi thường nói mong nhớ Dận Chân, nhưng
ngại Hoàng Quý Phi không vui mà không dám đi gặp nhi tử, nói nàng rất
buồn khổ, hắn bởi vậy mà thường thường ở lại Vĩnh Hòa cung an ủi nàng.
Sau lại Dận Tộ tử vong, hắn sở dĩ bị Đức phi dẫn dắt mà nghi ngờ Hoàng
Quý Phi cũng bởi vì trong ấn tượng của hắn, Đức phi và Dận Chân không
thường gặp mặt, tại sao Dận Chân và Dận Tộ lại đột nhiên tới gần hồ nước chơi đùa, để rồi Dận Tộ trượt chân rơi xuống nước?
Hiện giờ vừa
nghe, thì ra hắn đã bị Đức phi lừa gạt bấy lâu nay, nếu nàng thường
xuyên lén gặp Dận Chân, vậy nhưng lần ra vẻ buồn khổ kia đương nhiên chỉ là thủ đoạn mời sủng. Nghĩ sâu hơn nữa, sự kiện Dận Tộ kia, Hoàng Quý
Phi cũng hoàn toàn không có điểm nào đáng nghi, vậy mà nàng lại phải
gánh chịu lòng nghi kỵ của hắn bao năm. Khang Hi nhíu chặt mày, cảm giác hình tượng Đức phi trong lòng mình, dường như đang bị bôi đầy mực đặc,
càng ngày càng đen, chẳng khác gì đám phi tần kia.
Hắn an ủi Đồng Giai Uyển Nhàn vài câu, không nghĩ nói tiếp vấn đề này nữa, liền thuận
miệng hỏi Tô Viên Viên, "Tiểu nha đầu này, nếu đã thích trâm cài như thế sao không nhận lấy chiếc trâm mà Đức phi đưa, đến bây giờ lại muốn trẫm đưa? Ngươi không sợ Đức phi sẽ sinh khí sao?"
Tô Viên Viên nhăn
mi, ngập ngừng nói: "Con cũng muốn a, nhưng con không dám. Biểu thúc,
gần đây con đang học quy củ mà, ma ma đã nói trang sức cũng có phẩm cấp, trâm cài mẫu đơn vàng ròng, lại còn gắn nhiều hồng bảo thạch như thế,
con mà nhận lấy chẳng phải là không hiểu quy củ sao? Nhưng nếu biểu thúc đưa liền bất đồng nha, biểu thúc chính là Hoàng Thượng, ngài đưa thì
đương nhiên con cũng được phép dùng."
Nếu là một cây trâm nào
khác, Khang Hi chắc chắn mình không có ấn tượng, nhưng cây trâm mẫu đơn
này thì khác, Đức phi thường xuyên dùng, hắn còn từng tự tay giúp nàng
cài nó lên búi tóc, hay giúp nàng gỡ xuống lúc nghỉ ngơi, đương nhiên
nhớ rất rõ. Hiện giờ nghe Tô Viên Viên nhắc tới phẩm cấp trang sức, ấn
tượng đối với Đức phi lại hạ xuống vài cấp bậc. Hắn không chú ý mấy thứ
đó, khi sủng ái Đức phi hắn từng thưởng nàng không ít đồ vật, phi tử ỷ
vào sự sủng ái mà đeo vài món trang sức vượt phẩm cấp không phải chưa
từng có, nếu không quá nghiêm trọng thì hắn căn bản không thèm để ý.
Nhưng nếu Đức phi không có dã tâm, nếu nàng thực sự dịu dàng thiện lương thì
sẽ dùng đến những thứ kia sao? Tầm mắt phiêu đến trên người Đồng Giai
Uyển Nhàn, lại lướt qua phương thức trang hoàng trong phòng, toàn bộ vật phẩm đều thuộc về phẩm cấp Hoàng Quý Phi, hoàn toàn không có nửa điểm
vượt giới hạn. Hoàng Quý Phi đã chưởng quản hậu cung mấy năm, nếu nàng
có chút tâm tư, vậy dùng vài đồ vật của Hoàng Hậu cũng không phải không
được, nhưng, rõ ràng, nàng không có cái tâm tư đó.
Có đối lập,
càng biểu thị rõ ràng khi trước hắn có mắt không tròng, xem trân châu là mắt cá, cư nhiên thiếu chút nữa liền độc sủng ả Đức phi thùng rỗng kêu
to kia, quả thực quá hoang đường!
Khang Hi càng tức giận thì
ngoài mặt lại càng bình tĩnh, hắn thản nhiên ban thưởng cho Tô Viên Viên không ít đồ vật mà tiểu cô nương có thể dùng, lại khảo giáo Dận Chân
một lát, sau đó liền lấy cớ phải phê duyệt tấu chương trở về Càn Thành
cung.
Không lâu sau, thái y thỉnh mạch bình an cho Đức phi bẩm
tấu nàng thai tượng không tốt, cần tĩnh dưỡng an thai, Hoàng Thượng lập
tức hạ lệnh không cho người khác quấy nhiễu ả, nhưng ai cũng ngầm hiểu,
đây là biến tướng cấm túc!
Đức phi ở Vĩnh Hòa cung nổi trận lôi
đình, nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được vì sao Khang Hi lại làm thế. Lại không biết từng chút từng chút bại lộ như vậy, đủ để cho Khang Hi
triệt tiêu hết thảy hảo cảm khi trước.
Chỉ nói nói vài câu đã đả
kích Đức phi nặng nề, Tô Viên Viên cực kỳ vui vẻ, nhưng đây cũng là lợi
dụng lòng đa nghi của đế vương mà thôi, nếu muốn làm Đức phi hoàn toàn
thất thế là không có khả năng, còn cần thêm càng nhiều tội danh xác
thực. Nhưng nàng không nóng nảy, lấy tính tình của Đức phi, sớm muộn gì ả cũng không nhịn được mà ra tay đối phó bọn họ.
Từ vài chuyện đã
xảy ra, Tô Viên Viên đã mơ hồ phân tích được tính tình của Khang Hi,
hiển nhiên, hắn là một người trọng tình, nhưng bởi vì chuyện cũ của
Thuận Trị và Hoàng Quý Phi Đổng Ngạc thị, hắn sẽ không dễ dàng động tình với cung phi. Nhưng nơi này lại không phải chính sử, nếu trong nguyên
tác Khang Hi đã vì biểu hiện giả dối của Đức phi mà động tâm, chứng tỏ,
từ trong sâu thẳm, Khang Hi này vẫn còn chờ mong một phần cảm tình đơn
thuần mà chân thành tha thiết, nếu muốn tác hợp Khang Hi và Đồng Giai
Uyển Nhàn, vậy chỉ cần tìm thêm nhiều nhiều biểu hiện giả dối của Đức
phi, đối lập một chút là được.
Đức phi từ ngoại hình đã chiếm ưu
thế rất lớn, ả không mỹ diễm như Nghi phi, không tuyệt sắc như Lương Quý nhân, nhưng ngũ quan cũng thực dễ nhìn, gương mặt tự mang ý cười, cõ
thể thực dịu dàng, cũng có thể thực đoan trang, làm người nhìn cảm thấy
thực thoải mái, dễ dàng thả lỏng tinh thần. Khang Hi bận rộn triều chính cả ngày, tiến hậu cung đương nhiên thích loại dung mạo có thể giúp đỡ
thả lỏng tâm tình như ả.
Hơn nữa Đức phi còn có linh tuyền, thân
thể khỏe mạnh, làn da mịn màng, bảo dưỡng đặc biệt tốt, đây cũng là một
ưu thế cực lớn, và ả thỉnh thoảng còn cho Khang Hi uống chút trà có pha
chút linh tuyền, giúp hắn cảm thấy thân thể thoải mái, từ đó Khang Hi sẽ vô thức mà muốn tới cung của ả nhiều hơn.
Tô Viên Viên nghĩ tới
nghĩ lui, cảm thấy việc quan trọng nhất trước mắt chính là giữ được tính mạng của Đồng Giai Uyển Nhàn cái đã, nếu theo như lịch sử, nàng chỉ còn sống được khoảng một năm nữa. Hiện tại, điều đầu tiên cần làm chính là
điều dưỡng thân thể, hai là giải trừ khúc mắc, ba chính là tẩm bổ làn
da, muốn bắt được trái tim hoàng đế, điều tiên quyết là phải từ ngoại
hình áp kẻ khác xuống đã. Cũng may, Đồng Giai Uyển Nhàn chính là loại
hình Khang Hi thích, đôi mày lá liễu thon dài tinh tế, mắt phượng hẹp
dài, gương mặt thiên gầy, tổng thể thực dịu dàng nhu nhược, khiến người
ta sinh ra một loại dục vọng muốn bảo hộ che chở nàng.
Nếu tác
hợp được hai người này, chính là đồng thời giải quyết hai nhiệm vụ,
nhưng nếu thực sự hai người họ không thể đến với nhau, vậy nàng đành
phải nghĩ cách khác thôi. Tô Viên Viên nói kế hoạch của mình cho Dận
Chân, nàng thực sự vô cùng vui sướng, đây là lần đầu tiên nàng làm Hồng
Nương đó!
Dận Chân xoa xoa đầu nàng, sủng nịch cười cười: "Ngươi
muốn làm thế nào thì cứ buông tay mà làm, hoàng ngạch nương yêu hoàng a
mã, mà hoàng a mã cũng muốn có một phần cảm tình chân thành, nếu thực
sự có thể, đây cũng là một chuyện tốt."
"Ân, cô mẫu đối ta tốt
như vậy, ta đương nhiên muốn giúp nàng một phen." Tô Viên Viên nói xong
chính sự, đột nhiên nhớ tới ý tứ của Đức phi, nghiến răng túm lấy vành
tai Dận Chân xoay một vòng, "Ta cảnh cáo ngươi, cái gì mà phúc tấn, thị
thiếp hay cung nữ đều không được thu, là trưởng bối ban cho cũng không
được! Chính ngươi nhất định phải nghĩ cách giải quyết, bằng không chết
với ta!"
Dận Chân vội vàng xin tha giải cứu lỗ tai mình, lại
thuận thế nắm lấy tay nàng, "Chút chuyện nhỏ này còn cần ngươi nhọc
lòng? Ta đã sớm nghĩ ra biện pháp tốt."
"Biện pháp gì?"
"Tạm thời bảo mật, chỉ chờ thời cơ tới là có thể hoàn toàn giải quyết những người đó."
Tô Viên Viên nhướng mày, thấy hắn có vẻ rất tự tin, nàng cũng không hỏi nữa, cười cười: "Vậy ta đây chờ tin tức tốt a."
"Yên tâm."
Thời gian hai người có thể ở chung cũng không nhiều, trời chiều rồi, Tô Viên Viên liền tiễn Dận Chân ra ngoài cửa Thừa Càn cung, nhìn hắn đi xa mới
trở về. Nhưng nàng vừa mới xoay người liền nghe thấy xa xa có tiếng bước chân đang tới gần, là Tiểu Cửu và Tiểu Thập cùng một đoàn cung nhân,
nàng liền đứng lại đợi thêm một lát.
Tiểu Cửu thấy nàng thì ánh mắt sáng lấp lánh, "A? Ngươi là tiểu biểu muội của Tứ ca? Ngươi đang làm gì?"
Tô Viên Viên khẽ nhún chân hành lễ, mỉm cười nói: "Hồi Cửu a ca, nô tỳ mới tiễn biểu ca đi, đang muốn trở về."
"Ngươi và Tứ ca cảm tình thực tốt a, ta cũng có một biểu tỷ, chỉ hơn ta một tuổi, nhưng nàng xinh đẹp hơn ngươi nhiều."
Tiểu Thập phì cười, "Là đanh đá mới đúng chứ! Cửu ca, ánh mắt ngươi có bình
thường không đó? Biểu tỷ ngươi nào có xinh đẹp bằng tiểu biểu muội?"
Tiểu Cửu tức giận huých hắn, thấp giọng nói: "Ngươi ngốc sao? Tự dưng khen biểu muội của Tứ ca xinh đẹp làm gì?"
"Ngươi mới ngốc, ta nói là sự thực!"
Tô Viên Viên mỉm cười nhìn hai tên nhóc đấu võ mồm, trong lòng âm thầm
cười trộm. Giáo dục cần bắt đầu từ thuở ấu thơ, nàng có nên hành động từ ngay bây giờ không nhỉ?