Nhìn thấy Tô Viên Viên, Đức phi ánh mắt
lóe lóe, rồi lập tức nở nụ cười ôn nhu, vẫy vẫy tay, "Dận Chân, mau tới
đây ngạch nương nhìn xem."
Dận Chân và Tô Viên Viên cùng tiến lên hành lễ, hai người đều dừng ở một vị trí tương đối xa Đức phi, trên mặt cũng không có chút thần sắc thân cận nào, làm Đức phi có chút nghẹn
nghẹn, nhưng ả lại lập tức cười "dịu dàng", lấy ra kiện y phục các cung
nữ vừa làm xong, nói: "Ngạch nương làm cho con một kiện xiêm y, không
biết hợp thân hay không, con về thử xem xem, nếu không thích hợp lại nói với ngạch nương."
Đại cung nữ thiếp thân của ả lập tức nói: "Tứ a ca, nương nương thân mình nặng nề không tiện thêu thùa may vá, làm thực lâu mới hoàn thành một kiện y phục này, nương nương thực sự vô cùng
quan tâm ngài a. Còn có phần canh bổ này, nương nương hầm rất lâu, điểm
tâm cũng đều là món ngài thích."
"Ngươi lắm miệng." Đức phi trách cứ một câu, lại nhìn về phía Dận Chân, "Nhiều ngày không thấy, con ta
lại gầy, là quá mệt mỏi đây mà, lát nữa ta lại kêu người mang chút đồ bổ qua cho con đi, ngạch nương không trông cậy con bản lĩnh cao cường đến
đâu, chỉ mong con bình an lớn lên, đừng giống...... đừng giống lục đệ
của con...... nhẫn tâm...... rời đi......"
Nói nói, Đức phi lại
nghẹn ngào lên, ả biết Dận Chân thực hiếu thuận, rất mong mỏi tình
thương của mẹ, cũng luôn áy náy vì không bảo hộ tốt cho đệ đệ, ả nhắc
tới chuyện này chính là muốn gợi lên sự áy náy của hắn, muốn hắn ngoan
ngoãn để ả lợi dụng. Chỉ là, ả bụm mặt "khóc" hồi lâu vẫn không chờ được câu an ủi, giương mắt nhìn lên, trên mặt Dận Chân nào có thứ gì gọi là
áy náy? Ánh mắt nhìn ả cũng vô cùng lãnh đạm, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Dận Chân ra hiệu cho Tô Bồi Thịnh, nhìn hắn đã thu lấy toàn bộ đồ vật liền
mở miệng lạnh lạnh nói: "Tạ Đức phi nương nương quan tâm, hoàng ngạch
nương mỗi ngày đều vì ta bồi bổ thân mình, thái y cũng nói thân thể ta
vô cùng khỏe mạnh. Đức phi nương nương hiện tại vất vả hoài đệ đệ, đồ bổ vẫn nên lưu trữ bồi bổ thân thể thì hơn, Dận Chân xấu hổ không dám
nhận. Hôm nay gió lớn, thỉnh nương nương sớm hồi cung nghỉ ngơi, đừng để bị thương thân mình."
Đức phi cứng người, ngẩn ra nhìn hắn, tại
sao thủ đoạn này lại hoàn toàn mất đi hiệu lực. Ả âm thầm hít sâu một
hơi, cười nói: "Vậy ta liền an tâm rồi, nếu con có yêu cầu gì cứ tới
Vĩnh Hòa cung tìm ta, thân thể quan trọng, đừng vì công khóa mà quá mức
mệt nhọc."
Nói xong, ả nhìn về phía Tô Viên Viên, đáy mắt có chút mịt mờ đánh giá, "Đây là tiểu cách cách Đồng gia? Ngươi tên Huyên Oánh
phải không? Trước chưa có cơ hội gặp được, tiểu cô nương thực đáng yêu.
Hôm nay bất ngờ gặp mặt, ta không chuẩn bị lễ vật, cây trâm này cho
ngươi cầm chơi đi."
Đức phi gỡ một cây trâm mẫu đơn từ búi tóc
xuống, từng lá vàng dát mỏng hình cánh hoa sắp xếp tầng tầng lớp lớp,
nhụy hoa cũng tua rua bên dưới gắn thực nhiều viên hồng bảo thạch, cây
trâm thực hoa lệ sang quý, chỉ nhìn qua cũng biết giá trị thực xa xỉ.
Tô Viên Viên không đợi ả đưa qua liền vội vàng xua xua tay: "Đức phi nương nương thứ tội,đa tạ nương nương hậu ái, nhưng nô tỳ chỉ là nữ nhi thần
tử, thực sự không xứng có được trang sức quý như vậy, Hoàng Thượng cùng
cô mẫu nhất định sẽ tức giận."
Đức phi nhíu mày, ánh mắt dịu dàng lập tức trở nên sắc bén, nhưng chỉ lướt qua trong chớp mắt, ả liền cười cười thu hồi trâm cài, ung dung nói: "Là bổn cung sơ sót." Ả lại xoa
xoa cái bụng tròn, kéo áo choàng bọc kín thân thể, "Hôm nay xác thực khá lạnh, bổn cung về trước, Dận Chân, lần sau ngạch nương lại tới thăm
con."
Đức phi lại liếc qua Tô Viên Viên, không phát hiện nàng có gì khác thường, âm thầm thở phào, dẫn người rời đi.
Vừa nãy, ả chủ đích là lung lạc Dận Chân, nhưng cũng liên tục thử Tô Viên
Viên, chỉ cần là kẻ xuyên việt liền không ai không biết Dận Chân sau này sẽ làm hoàng đế, đồng thời quan hệ với thân sinh mẫu thân Đức phi cực
kỳ kém cỏi. Ả vừa ra vẻ từ mẫu, Tô Viên Viên lại không hề nghi hoặc, còn từ đầu tới đuôi đều cẩn thận tuân thủ quy củ, một cây trâm cài cũng
không dám thu, nhìn sao cũng chỉ là một tiểu cô nương có chút thông tuệ, như vậy, kẻ không thích hợp, là Hách Xá Lý thị sao?
Kỳ thực,
trong lịch sử chỉ ghi lại sự kiện Lý Tứ Nhi biến Hách Xá Lý thị thành
Nhân Trệ, nhưng cũng không có miêu tả gì cụ thể, nói không chừng đây mới chính là lịch sử? Bởi vì lần này mẹ con Hách Xá Lý thị làm ầm ĩ hại Lý
Tứ Nhi ăn khổ, Lý Tứ Nhi mới hận họ như thế, bằng không một thị thiếp
như Lý thị làm sao có gan biến chủ mẫu thành Nhân Trệ?
Nghĩ như
thế, Đức phi lại cảm thấy không cần để ý các nàng nữa, chỉ cần sửa chữa
kế hoạch một chút, tuần tự tiến hành, sớm muộn gì cũng có thể đả đảo
những người khác bò lên vị trí Thái Hậu, thời gian gần đây thực sự quá
mức nôn nóng, cần điệu thấp ổn định vững bước mới đúng.
Đợi thân
ảnh Đức phi khuất xa, Dận Chân mới quay qua Tô Bồi Thịnh nói: "Đồ vật
nàng ta đưa tới đều thuộc về ngươi, xử trí thế nào tùy ngươi."
"Dạ, tạ chủ tử."
Tô Viên Viên cùng Dận Chân sóng vai bước đi, đối với những thử nghiệm vừa
nãy của Đức phi, hai người đều ngầm hiểu. Tô Viên Viên nghĩ đến chiếc
trâm cài đặc biệt quý giá kia, khẽ mỉm cười, "Lúc thương thì muốn nó
sống, lúc ghét chỉ mong nó lập tức chết đi, coi như chưa đạt tới mức độ
chan ghét, vậy chút phản cảm cũng ổn đúng không? Biểu ca, ngươi nói hôm
nay Hoàng Thượng có tới Thừa Càn cung dùng bữa không?"
"Hẳn là sẽ đi, việc xảy ra hôm nay, hoàng a mã và hoàng ngạch nương nhất định cảm
thấy vô cùng hứng thú." Dận Chân và Tô Viên Viên liếc nhau, đều cười rộ
lên.
Tiểu hài tử cũng có chỗ tốt của tiểu hài tử, bởi vì nhờ tuổi tác mà sẽ luôn bị hoàng đế cho rằng là hài tử tâm tư non nớt, tuổi tác
của bọn họ hiện tại, thực sự vô cùng thích hợp để giả heo ăn thịt hổ.