Trong khoảng thời gian Tô Viên Viên bận bận rộn rộn, Dận Chân cũng hoàn
toàn thích ứng sinh hoạt hoàng gia. Hắn thường xuyên chứng kiến lão đại
cùng Thái tử đối chọi gay gắt, cũng thường thấy lão cửu và lão thập mới
năm sáu tuổi đã thích chơi xấu khi dễ người khác. Mỗi ngày, ở chung
nhiều nhất trừ bỏ huynh đệ chính là một ít nhi tử đại thần, mà giữa
những người này làm gì có cảm tình, chỉ toàn là đua đòi tính kế lẫn
nhau.
Hoàn cảnh như vậy, đối với một người đã quen nếp sống hiện
đại mà nói đáng ra phải thực gian nan, nhưng hắn dung nhập rất nhanh,
cực kỳ thành thạo. Tuy rằng kỹ thuật hacker ở thế giới thứ nhất không
dùng được, nhưng nhờ kinh nghiệm tâm lý học, hắn có thể dễ dàng phân
tích ý tưởng của những người bên cạnh, đồng thời sử dụng tâm lý ám chỉ
với một vài cung nữ và thái giám. Mà khả năng xã giao và đấu trí ngầm
hắn học được trong giới giải trí cũng vô cùng thích hợp với hoàn cảnh
nơi này, nếu không phải hắn không muốn thay đổi tính cách nguyên chủ,
chắc chắn chỉ cần một thời gian ngắn thôi là hắn có thể trở thành vị
hoàng tử có nhân duyên tốt nhất nơi này.
Chỉ chưa đầy một tháng,
Dận Chân thành công khiến Khang Hi chú ý tới sự tiến bộ nhanh chóng của
mình. Buổi khảo giáo cưỡi ngựa bắn cung sáng nay, thấy Dận Chân thắng
qua Dận Đề (đại a ca), Khang Hi vỗ vỗ bả vai hắn, còn hứng thú khảo giáo hắn một ít tri thức văn học. Đương nhiên hắn đáp vừa nhanh vừa tốt,
Khang Hi càng vừa lòng, cười cười: "Tốt! Dận Chân rất dụng công, tính
tình cũng ổn định xuống, học được không tồi!"
Dận Đề không vui vì bị đoạt mất nối bật, hắn liếc xéo Dận Chân, nói: "Bình thường không
thấy Tứ đệ lợi hại như vậy, ngươi lén lút liều mạng luyện tập đi? Hừ,
chẳng rõ vì sao đột nhiên nỗ lực như thế?"
Khang Hi cũng rất hiếu kì, bởi trước kia mỗi lần khảo giáo, Dận Chân nhiều lắm cũng chỉ có thể đứng hàng đệ tam thôi.
Dận Chân bình tĩnh nói: "Biểu muội xuất cung đã lâu, nhi tử lo lắng không
biết nàng có bị người ta khi dễ không. Hoàng a mã, nhi tử muốn học bản
lĩnh để tương lai bảo hộ người mình muốn bảo hộ."
"Hồi hoàng a mã, nhi tử cũng vì tương lai trở thành trung thần lương tướng
của Thái Tử Nhị ca, nhi thần không muốn chỉ làm một hoàng tử vô dụng."
Đám người lão tam, lão ngũ cũng vội vàng tỏ lòng trung thành, Khang Hi nhìn mấy nhi tử huynh hữu đệ cung thì cười vang, vui mừng nói: "Tốt! Tốt!
Huynh đệ đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn! Các ngươi cũng nên giống
trẫm và hoàng huynh, hòa thuận nâng đỡ lẫn nhau."
Tiếp theo Khang Hi phất tay gọi cung nhân, giống như thường ngày, Thái Tử được ban
thưởng nhiều nhất, Dận Đề tiếp theo, những người khác chỉ là nhân tiện,
nhưng khác ở lần này Dận Chân được ban thưởng ngang bằng Dận Đề, hai
người song song đứng đệ nhị, làm mọi người sôi nổi ghé mắt, âm thầm thay đổi một vài ý tưởng.
Nhưng kỳ thực, thái độ không kiêu ngạo
không siểm nịnh của Dận Chân lại khiến Khang Hi càng vừa lòng, hắn đang
độ tráng niên, điều muốn nhìn thấy nhất là mấy đứa con trai thành tài,
hiện giờ thấy Tứ nhi tử trầm ổn nỗ lực hơn trước, càng cảm thấy mình
giáo dưỡng thực tốt, tâm tình vô cùng sung sướng, đêm đó liền tới Thừa
Càn cung cùng Hoàng Quý Phi chia sẻ tin tốt này.
Đồng Giai Uyển
Nhàn đương nhiên cũng vô cùng cao hứng, ân cần hỏi han Dận Chân một hồi
lâu. Sau đó, Dận Chân chọn một thời điểm cả hai người đều cao hứng, nói: "Hoàng a mã, hoàng ngạch nương, không biết biểu muội ở ngoài cung có
khỏe không? Lúc trước nàng rất thích cảnh sắc trong Ngự Hoa Viên, hiện
giờ là thời điểm các loài hoa nở rộ, không bằng, ngài triệu biểu muội
vào cung trụ một thời gian?"
Khang Hi có chút kinh ngạc nhìn hắn, "Dận Chân đúng là rất để ý tiểu nha đầu kia."
Dận Chân cười cười, "Hoàng a mã, biểu muội thực sự rất đáng yêu, mưu ma
chước quỷ cũng đặc biệt nhiều, nếu ngài có rảnh gặp nàng vài lần, khẳng
định cũng sẽ rất thích nàng."
"Nga? Tốt như vậy? Còn hơn cả các muội muội trong cung sao?"
"Không giống nhau, các muội muội nhìn thấy nhi tử đều thực câu nệ, chỉ có biểu muội luôn vui vẻ mà cười, sung sướng mà chơi đùa, ở chung với biểu muội thực sự rất nhẹ nhàng."
Khang Hi mấy năm nay cũng thường xuyên
phải thừa nhận áp lực rất lớn, mỗi khi bị đè nén cũng thường mong muốn
có thời điểm gì đó nghỉ ngơi thả lỏng, nên hắn hiểu ý tưởng của Dận
Chân, cũng có chút tò mò đối với Tô Viên Viên, liền nói: "Hoàng Quý Phi, tiểu nha đầu kia đã đi tới thôn trang phải không? Hiện tại như thế
nào?"
Đồng Giai Uyển Nhàn dịu dàng cười, nói: "Nha đầu Huyên Oánh kia rất hiếu thắng, sợ quản sự cửa hàng hồi môn của ngạch nương nàng
không thích hợp, thời gian này thường xuyên lôi kéo ca ca nàng đi kiểm
toán. Nhưng thiết nghĩ, hai đứa nhỏ này cũng không hiểu lắm những chuyện này, chỉ là hứng thú lên thì làm rối vài ngày thôi."
"Hài tử cũng hiếu thuận, nếu không có việc gì, vậy triệu nha đầu này vào cung bồi nàng đi, cũng có thể làm bạn cùng Tiểu Tứ."
Dận Chân cũng khẽ mỉm cười, yên lặng cúi đầu ăn cơm. Nghĩ đến sắp có thể nhìn thấy tiểu hồ ly tinh, hắn thực sự rất vui vẻ.
Khang Hi thấy hai người vui vẻ, tự nhiên cũng cảm thấy thư thái. Chỉ cần
không liên quan đến phương diện chính trị, vậy có thể làm thê nhi vui vẻ đều là chuyện tốt. Vì thế, bữa cơm này lại có thêm chút cảm giác gia
đình ấm áp. Đêm đó Khang Hi không rời đi, mà cùng Đồng Giai Uyển Nhàn
cộng độ một đêm ôn nhu, cảm tình giữa hai người cũng được sưởi ấm.
.................................................
Vĩnh Hòa cung, Đức phi quăng nát một bộ chén trà! Thiếu chút nữa, chỉ thiếu
chút nữa thôi là ả có thể độc sủng hậu cung! Ả rõ ràng cảm nhận được
Khang Hi đã động tâm, đã sắp mất đi ý tứ sủng hạnh các phi tử khác!
Nhưng tại sao? Tại sao đột nhiên thất bại trong gang tấc?!!!
Từ
lần trước nói mớ khiến Khang Hi tức giận bỏ đi, số lần hắn tới Vĩnh Hòa
cung giảm mạnh, cũng đã hơn nửa tháng chưa từng qua đêm tại hậu cung,
không thể ngờ được lần tới hậu cung đầu tiên sau quãng thời gian này lại là ở chỗ Đồng Giai thị! Hắn biết rõ ả có khúc mắc với Đồng Giai thị,
nhưng lại không chút cố kỵ, đây là một tín hiệu, là tín hiệu cực xấu!
Trong lòng Khang Hi, ả đã không còn trọng yếu như trước nữa!
Đức
phi tức giận không nhẹ, ả đi đi lại lại vòng quanh tẩm cung, trong lòng
thấp thỏm bất an, ả nhớ rõ trong khoảng thời gian này Đồng Giai Uyển
Nhàn sắp chết, dựa theo kế hoạch trước đó, đến khi Đồng Giai thị chết, ả đã nắm lấy trái tim Khang Hi, đương nhiên sẽ tiến thêm một bước, nắm
lấy Phượng ấn, chưởng quản hậu cung. Từ đó, Dận Chân bị một chữ hiếu đè
nặng, đương nhiên không có cách thoát khỏi bàn tay ả, Đồng gia sẽ bị
những chứng cứ ả thu thập thời gian qua đả đảo không dậy nổi. Như vậy, ả coi như đã thành công trả thù cho Dận Tộ!
Nhưng hiện tại tất cả
đều thoát ly sự khống chế, sự kiện Nhân Trệ kinh khủng nhất đã không
còn, bởi vì Tô Viên Viên làm ầm ĩ, Đồng gia bán đi không ít hạ nhân,
những cái đinh ả cắm vào đã bị rút sạch. Cũng vì chuyện này, Khang Hi
không thăng chức cho Long Khoa Đa, Long Khoa Đa không có quyền lực lớn,
không thể làm nhiều việc ác hơn nữa, đương nhiên ả không thể sưu tập
thêm càng nhiều chứng cứ. Ưu thế tiên tri không còn, kế hoạch đối phó
Đồng gia phải thay đổi rất nhiều. Hơn nữa, ả còn không thể xác định ai
là kẻ khiến mọi chuyện thay đổi, và kẻ đó là bạn hay là thù......
Lần mơ màng nói sai trước mặt Khang Hi đó làm ả vô cùng sợ hãi, nhỡ đâu,
nhỡ đâu trên đời này còn một người xuyên việt khác, còn sở hữu bàn tay
vàng lợi hại hơn ả, vậy chẳng phải kế hoạch mà ả đặt ra sẽ hoàn toàn đi
tong? Mà nếu đối phương thuộc về Đồng gia, vậy nghĩa là ả không có cách
đối phó bọn họ? Hiện giờ Khang Hi lại ngủ lại tại cung của Đồng Giai
thị, liệu có phải là một người xuyên việt khác đang giúp đỡ nữ nhân kia
tranh sủng?
Đức phi nghĩ rất nhiều, nhưng đều không có cách chứng thực, không có biện pháp, chỉ còn cách kêu người nhìn chằm chằm bên đó. Nghĩ đến Dận Chân mới được Khang Hi khen ngợi, Đức phi hừ lạnh một
tiếng, gọi đại cung nữ thiếp thân vào: "Ngươi kêu người lập tức làm cho
Tứ a ca một thân xiêm y, ngày mai kêu người chú ý hành tung của Tứ a ca, bổn cung đi gặp hắn. Lại thêm vài loại điểm tâm hắn thích và chút canh
bổ, giống như những lần trước là được."
Đại cung nữ quen đường
quen lối mà ứng tiếng, đang muốn thối lui xuống phân phó kẻ khác làm
việc, lại nghe Đức phi nói: "Tứ a ca cũng sắp tới thời điểm hiểu nhân
sự, ngươi lưu ý một chút, xem có nữ tử nào thích hợp thì bẩm báo bổn
cung. Tứ a ca là bổn cung thân sinh, bổn cung đương nhiên không thể bạc
đãi hắn, nhất định phải bộ dáng diễm lệ, dáng người lả lướt, không thể
cấp cho hắn một kẻ không hiểu phong tình được."
Đức phi phất phất tay mệnh nàng lui ra, nhẹ nhàng xoa xoa bụng mình, ả hừ
lạnh. Dận Chân và Dận Tộ cùng chơi đùa, tại sao người rớt xuống nước lại là Dận Tộ? Ngươi muốn trở thành hoàng đế, vậy cũng phải xem ta có đồng ý hay không, ỷ vào cái danh Thái Hậu khó xử hắn thì được cái gì, phá hủy
từ tận gốc rễ mới là tốt nhất, dù sao thì tương lai hắn cũng là kẻ vô ơn khắc nghiệt, không để tâm tình mẫu tử. Trong lịch sử đã nói rõ ràng,
Ung Chính kế vị chưa tới một năm thì Thái Hậu đã chết, ai biết có phải
là hắn ta cố ý giết hại thân sinh mẫu thân hay không, nhi tử như vậy, ta cũng không dám muốn.
Ả cúi đầu ôn nhu cười với cái bụng mình, chỉ có thân sinh, chỉ có đứa trẻ ả tự mình sinh ra này mới xứng trở thành hoàng đế!
.................................................
Sáng sớm hôm sau, Đồng Giai Uyển Nhàn liền sai người đi tiếp Tô Viên Viên
tiến cung. Vừa lúc Tô Viên Viên cũng nhớ nhung thư sinh của mình, nàng
dặn dò ca ca phải chú ý bảo hộ ngạch nương, sau đó liền vô cùng vui vẻ
tiến cung.
"Cô mẫu, con rất nhớ người a! Mấy ngày không gặp, cô mẫu càng thêm xinh đẹp!"
Đồng Giai Uyển Nhàn đón lấy tiểu nha đầu bổ nhào vào lòng mình, cười nói:
"Đứa nhỏ này, con lau mật bên miệng phải không? Sao lại nói ngọt như vậy chứ?"
Tô Viên Viên cười hì hì nói: "Con đâu có nói sai, đây là
sự thật mà. Cô mẫu thử hỏi người khác xem, khí sắc người tốt hơn trước
nhiều, chẳng lẽ...... mới có chuyện gì tốt sao?"
Đồng Giai Uyển
Nhàn nghĩ đến chuyện Khang Hi ở lại cung mình, gương mặt ửng hồng, nhéo
nhéo má Tô Viên Viên nói: "Cả cô mẫu cũng dám trêu ghẹo, nha đầu con
thực to gan lớn mật. Còn nói phải hiếu thuận cô mẫu, sao vừa ra cung
liền vui đến quên cả trời đất? Nếu không phải cô mẫu đón con vào cung,
con vẫn còn đang ở bên ngoài chơi điên đấy!"
"Con đang bận rộn
kiếm tiền mà! Kiếm được tiền sẽ có thể tuyểm hộ vệ, có hộ vệ sẽ không có kẻ nào dám khi dễ chúng con nha! Đúng rồi, cảm ơn cô mẫu ban hộ vệ tới
thôn trang, cả lúc trước nữa, cũng nhờ cô mẫu phái người đi theo hỗ trợ, nếu không lần này trở về con sẽ không dễ dàng thoát thân như thế."
Đồng Giai Uyển Nhàn thở dài, đau lòng ôm Tô Viên Viên, "Con phải chịu khổ
rồi, tuổi còn nhỏ mà đã phải lo lắng nhiều chuyện như vậy. Hiện giờ
ngạch nương và ca ca của con đều ở thôn trang, con cũng đừng suy nghĩ
nhiều nữa, cẩn thận không biến lão thái thái."
Tô Viên Viên giả bộ giãy dụa kháng nghị, "Con mới không già đâu, con là tiểu cô nương xinh đẹp nhất!"
"Phải, phải, phải, Huyên Oánh của ta vĩnh viễn là tiểu cô nương xinh đẹp."
Đồng Giai Uyển Nhàn vui vẻ cười, rất thích thái độ thân mật của Tô Viên
Viên. Lúc trước nàng còn lo lắng Huyên Oánh sẽ vì việc không thể giải
quyết dứt điểm Lý Tứ Nhi mà xa cách mình, không ngờ tiểu nha đầu này ân
oán rất phân minh, không hề khúc mắc gì. Đồng Giai Uyển Nhàn ôm Tô Viên
Viên vui vẻ trò chuyện với nàng, cảm giác như đang ôm nữ nhi của chính
mình vậy!
Tô Viên Viên bồi nàng trò chuyện nguyên một buổi sáng.
Đến chiều, vừa mới tỉnh ngủ nàng liền đổi xiêm y xinh đẹp chạy tới tiếp
Dận Chân tan học. Tới gần a ca sở, nàng kéo cung nhân trốn đến một góc,
không lâu sau liền thấy các a ca cười nói rộn ràng đi ra. Dận Chân bước
ngay sau Thái Tử, vừa tới ngã rẽ, hắn liền quẹo qua, nhanh chân đi về
hướng Thừa Càn cung, vội vã muốn đi xem Tô Viên Viên đã tiến cung chưa.
Mới đi được vài bước, Tô Viên Viên đột nhiên từ sau một cây đại thụ nhảy ra, "Biểu ca, ta đã trở về!"