Tô Viên Viên vừa trở về lập tức bị hạ nhân dẫn tới chính sảnh. Phu thê
Đồng Quốc Duy ngồi ở ghế trên, những người khác ngồi dưới, cả gia đình
đều có mặt đông đủ, ngay cả ngạch nương và ca ca nàng cũng ở.
Tô
Viên Viên dựa theo lễ nghi Thanh triều hành lễ với từng người, sau đó
chạy đến bên Hách Xá Lý thị ôm lấy nàng, nói: "Ngạch nương, người không
sao rồi, thật tốt quá! Khi ở trong cung mỗi ngày con đều lo lắng ngạch
nương bị Lý di nương đánh chết, sợ đến mức đêm ngủ không yên."
Mọi người ở đây giật giật khóe miệng, Đồng Quốc Duy mặt đen sì tức giận trừng qua Long Khoa Đa.
Long Khoa Đa hừ lạnh: "Huyên Oánh, quy củ của ngươi đâu? Trước mặt các trưởng bối, ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì?"
Tô Viên Viên thản nhiên đáp lại: "Không có ai dạy ta quy củ nha, là chính a mã để Lý di nương nhốt ta trong phòng mà. Mỗi ngày, ngoại trừ hạ nhân
đưa tới một chén cơm lạnh lẽo khô cứng cùng một bình nước lạnh ngắt, ta
đâu có nhìn thấy người khác."
Thần sắc những người trong phòng
càng phức tạp, tuy họ rất bất mãn vì Tô Viên Viên làm ầm ĩ nháo loạn,
nhưng dù sao thì nàng cũng là đích nữ Đồng gia, vậy mà ăn uống còn chẳng bằng đám chó giữ cửa? Khó trách dưỡng trong cung mấy ngày mà vẫn còn
gầy gò như vậy, thực là...... gia môn bất hạnh a.
Hách Xá Lý thị
đã đau lòng rơi lệ không ngừng, kéo tay Tô Viên Viên tới gần mình, dịu
dàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ gầy gò, nghẹn ngào: "Là ngạch nương vô dụng,
để con phải chịu ủy khuất......"
"Đủ rồi!" Long Khoa Đa gầm lên
giận dữ, đứng bật dậy kéo Tô Viên Viên ra khỏi tay Hách Xá Lý thị, lạnh
mặt nói: "Ngươi còn nhỏ tuổi mà tâm cơ đã thâm trầm như thế! Nói mau, có phải ngạch nương ngươi kêu ngươi làm vậy hay không? Ngươi luôn miệng
nói mình bị Lý di nương rót kịch độc, vậy tại sao còn có sức lực một
mình chạy trốn khỏi phủ nháo đến trong cung? Hiện giờ tại sao ngươi có
thể êm đẹp đứng ở đây nói càn? Có phải ngạch nương ngươi đưa dược cho
ngươi, kêu ngươi hãm hại Lý di nương hay không? Nói!"
Tô Viên
Viên lập tức rưng rưng lệ, dùng sức giãy dụa, miệng hô lớn: "Ngươi không phải a mã của ta! Không phải thân nhân của ta! Ngươi chỉ là người thân
của Lý thị, ta không cần a mã như ngươi! Ta muốn cáo ngươi! Cáo ngươi
sủng thiếp diệt thê! Cáo ngươi tàn hại đích nữ! Cáo ngươi bị thất tâm
phong, cam tâm tình nguyện làm chó Nhật vẫy đuôi bám theo Lý thị!"
"Ngươi làm càn!" Long Khoa Đa tức giận giơ tay muốn tát nàng.
Bốn vị ma ma đồng thời tiến lên, lập tức giải cứu Tô Viên Viên kéo nàng về
vây quanh bảo vệ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Long Khoa Đa. Hai vị đại cung nữ cũng đồng thời bước lên, khẽ khom lưng hành lễ với Đồng Quốc Duy,
nói: "Đồng đại nhân, Hoàng Quý Phi nương nương có mệnh, chúng nô tỳ phải bảo hộ tiểu cách cách an toàn lông tóc vô thương."
Đồng Quốc Duy cũng không ngờ đột nhiên lại ồn ào lên, lão vỗ bàn quát: "Đều náo loạn
cái gì? Long Khoa Đa, Lý thị ở trong viện ngươi tác oai tác phúc lâu như vậy, ngươi nghĩ chúng ta đều là người mù sao? Còn Huyên Oánh, những lời đó là ai dạy ngươi? Dù thế nào thì đó cũng là a mã của ngươi, sao ngươi có thể vô lễ như thế hả?"
Tô Viên Viên thản nhiên sửa sang lại y phục, khuôn mặt nhỏ tràn đầy băng sương, "Mã pháp, ta cũng đã nói,
không có bất kỳ ai tới dạy ta quy củ. Ta chỉ biết một câu "thiên tử phạm pháp đồng tội như thứ dân", ta nghĩ có thế nào thì a mã cũng không hơn
được thiên tử đi thôi? Hắn ta dung túng thiếp thất hại ta và ngạch
nương, ta cáo hắn thì có gì sai sao?"
Nàng lạnh lùng nhìn chằm
chằm Đồng Quốc Duy, chất vấn: "Nếu ta có sai, vậy thỉnh mã pháp dạy ta, ở một gia tộc tàng ô nạp cấu, thối nát từ trong cốt lõi như thế này, ta
cùng ngạch nương nên làm thế nào để sống sót?"
Mọi người đều nhíu mày, Đồng lão phu nhân nói: "Ngươi đang nói bậy bạ cái gì? Cái gì là
tàng ô nạp cấu thối nát từ trong cốt lõi?"
"Ngày ngày điều ta
nhìn thấy chỉ là Lý di nương tùy ý khinh nhục ngạch nương ta, lại tàn
nhẫn đánh đập ta và ngạch nương, nhưng a mã mặc kệ, mã ma và mã pháp
cũng mặc kệ, lúc sau đến cả hạ nhân cũng bắt đầu khi dễ ta, rồi tiếp nữa là cơm cũng không đủ no còn bị rót độc dược. Xin hỏi, nếu Đồng gia
trong sạch, vậy tại sao đôi mắt này của ta nhìn không thấy? Hay là, ta
và ngạch nương là kẻ thù của Đồng gia, nên mới phải ngày ngày chịu đựng
tra tấn mà không được phép nói gì?"
Một hài đồng có thể nói ra
những lời như thế này, ai dám nói nàng không hiểu chuyện? Nhưng nàng lại cứ khoác cái áo choàng không hiểu chuyện ấy để nói ra hết những lời
trong lòng, xem bon họ sẽ trả lời như thế nào? Vốn dĩ Lý Tứ Nhi muốn dựa vào việc có thai để áp xuống chuyện này, nhưng Tô Viên Viên muốn bức họ phải nghiêm trị.
Đồng Quốc Duy hít sâu một hơi, bực bội nói: "Người đâu, lôi Lý thị ra ngoài trượng tễ!"
"A mã!" Long Khoa Đa lập tức gào lên, "Trong bụng nàng đang hoài cốt nhục
của nhi tử, đó là tôn tử của ngài! Ai có thể chứng minh nàng từng đánh
Hách Xá Lý thị, từng rót độc cho nha đầu chết tiệt kia? Ai có thể chứng
minh? Không có, vậy chứng tỏ là mẹ con Hách Xá Lý thị muốn hãm hại nàng! Không có chứng cứ xác thực, ta không cho phép bất cứ kẻ nào động đến
nàng!"
Tất cả mọi người nhíu chặt mày, đây chính là nguyên nhân
vì sao lâu như vậy rồi mà họ còn chưa thể xử trí Lý Tứ Nhi. Long Khoa Đa bảo hộ ả như mệnh của chính mình vậy, mấy hạ nhân ban đầu muốn tới bắt
Lý Tứ Nhi còn đang nằm trên giường dưỡng thương kìa, chính là do Long
Khoa Đa đánh. Hắn ta ngay cả người mà phụ mẫu mình phái tới cũng dám
đánh, khiến Đồng lão phu nhân tức giận đến ngất xỉu, còn tranh cãi với
Đồng Quốc Duy không chỉ một lần, có nói thế nào cũng khăng khăng Lý Tứ
Nhi là vô tội, mà vụ đánh đập Hách Xá Lý thị và rót độc cho nha đầu
Huyên Oánh đúng là không có ai đứng ra làm chứng, Lý Tứ Nhi lại tra ra
có thai, nhị lão liền nghĩ trước tiên chỉ cấm túc Lý Tứ Nhi một thời
gian, nhân mấy tháng ả mang thai thì nạp thêm mấy phòng thiếp thất cho
Long Khoa Đa, chờ hắn ta phai nhạt tâm tư đối Lý Tứ Nhi thì lại xử lý ả.
Dù thế nào thì Đồng gia cũng vẫn là mẫu gia của Khang Hi, bọn họ đóng cửa
xử lý gia sự, chỉ cần không ầm ĩ ra bên ngoài, vậy đúng là chẳng ai dám
quản. Chẳng lẽ họ có thể vì một Lý Tứ Nhi mà làm tổn thương Long Khoa Đa sao? Trong mắt nhị lão, nhi tử chỉ là nhất thời bị mê hoặc mà thôi,
trước ổn định mọi người đã, chờ một thời gian nữa lại xử trí Lý Tứ Nhi
cũng không muộn, về sau bồi thường Hách Xá Lý thị là được, một thị thiếp thôi!
Chỉ là, ai cũng không ngờ, Tô Viên Viên sẽ mượn đề tài
này, nương theo câu "trẻ người non dạ" để miêu tả Đồng gia như một ma
quật, nếu lúc này họ không lập tức xử nặng Lý thị, chẳng phải là chứng
thực những lời nàng vừa nói? Bên người nàng còn có không ít ma ma và
cung nữ đang chứng kiến kia kìa.
Đồng Quốc Duy và Long Khoa Đa
lại tranh cãi ầm ĩ, Long Khoa Đa như trúng tà vậy, đòi chết đòi sống
cũng phải che chở Lý Tứ Nhi. Kỳ thực đâu có ai đặt Lý Tứ Nhi vào trong
mắt, từ xưa tới nay một thiếp thất có thể làm được cái gì? Muốn xử trí ả lúc nào mà chả được? Sớm một chút hay muộn một chút thì có gì khác nhau đâu, chỉ cần đơn giản nhìn xem phương thức cân bằng quan hệ giữa mọi
người trong nhà mà thôi, dù sao thì trong ấn tượng của những người này,
thiếp thất luôn luôn là kẻ có thể tùy tiện xử trí.
Nhưng khi Đồng Quốc Duy lệnh cho hạ nhân ngăn cản Long Khoa Đa sau đó lập tức đánh
chết Lý thị, thấy Long Khoa Đa liều mạng chính mình bị đánh vỡ đầu cũng
muốn lao tới bảo hộ Lý Tứ Nhi, mọi người buộc phải thay đổi suy nghĩ.
Bọn họ đều tin tưởng, nếu Lý Tứ Nhi xảy ra chuyện, Long Khoa Đa cũng
sống không nổi nữa, mẹ con Hách Xá Lý thị bị ủy khuất và khiến Long Khoa Đa toi mạng, họ chọn như thế nào? Đương nhiên là đứng về phía Long Khoa Đa rồi.
Đồng Quốc Duy tiếng thoái lưỡng nan, khó thở công tâm,
thiếu chút nữa hôn mê đi. Lão sắc mặt tái nhợt, vô lực ngồi trên ghế,
hiển nhiên cũng tức giận không nhẹ, đã có người lanh lợi chạy đi thỉnh
thái y, mà Đồng lão phu nhân thì đã sớm tức giận ngất đi rồi.
Hách Xá Lý thị kinh hồn táng đảm kéo kéo tay Tô Viên Viên, nhỏ giọng nói:
"Huyên Oánh...... cái này...... ngạch nương biết con hiếu thuận,
nhưng...... nhưng mã pháp cùng mã ma của con tức giận thành như vậy rồi, nếu truyền ra ngoài...... cũng bất lợi cho thanh danh của con a. Con
còn nhỏ chưa hiểu những chuyện đó, chỉ là...... hôn sự của con còn chờ
mã ma con làm chủ đâu. Con nghe ngạch nương, tới trước mặt mã pháp con
nhận sai đi, sau này, nể mặt Hoàng Quý Phi, trong nhà sẽ không có người
dám khi dễ con, đừng náo loạn thêm nữa."
Tô Viên Viên ngẩng đầu
lên nhìn nàng, nghiêm túc hỏi: "Ngạch nương, nếu hôm nay con nghe lời
người nói mà lui ra sau một bước, để rồi tương lai bị người hại chết,
liệu người có hối hận vì đã khuyên con thỏa hiệp?"
Hách Xá Lý thị hoảng sợ, "Cái này...... cái này...... sao có thể? Con đừng nói bừa! Có Hoàng Quý Phi nương nương che chở con, sao có thể xảy ra chuyện được?"
"Ngạch nương, vậy còn người?"
"Ta tốt xấu vẫn là chính thê của Long Khoa Đa, nhiều nhất chỉ là bị nhốt
trong sân viện hoặc Phật đường mà thôi, con không cần lo cho ngạch
nương, như vậy sẽ chậm trễ tương lai của chính con, ngạch nương đã tới
tuổi này rồi, chỉ cần con và ca ca con sống tốt, ngạch nương không còn
cầu mong gì hơn nữa."
Hách Xá Lý thị tính tình yếu đuổi, điểm này Tô Viên Viên đã sớm biết, bằng không nàng cũng không rơi xuống kết cục
như vậy. Bất quá Hách Xá Lý thị cũng nghĩ như những người khác, đều cho
rằng chính thê sẽ có thể diện của chính thê, dù thất sủng thì nhiều nhất cũng là bị cấm túc mà thôi, họ nào biết đâu rằng Lý Tứ Nhi cùng Long
Khoa Đa chính là hai kẻ biến thái? Nếu nàng biết tương lai mình sẽ bị
biến thành Nhân Trệ, đại khái sẽ không nói như vậy nữa.
May mắn
nàng nói đều là vì lo lắng cho thanh danh của nữ nhi, chứ không phải vì
Long Khoa Đa hay Đồng gia, nếu không Tô Viên Viên thực sự phải nghĩ lại
xem có nên cứu nàng hay không.
Tô Viên Viên nhìn Long Khoa Đa vẫn còn đang gào thét, thầm nghĩ người này đối với chính mình cũng thực tàn nhẫn a, trách không được Lý Tứ Nhi biến chính thất của hắn ta thành
Nhân Trệ mà cũng không có người quản, hắn ta cột mệnh của mình và của Lý Tứ Nhi vào nhau, ai có thể hạ tử thủ đây? Khang Hi chính là biểu ca của hắn kìa. Xem ra lần này nàng không có cách tiêu diệt Lý Tứ Nhi, bất
quá, sớm làm người khác nhận thấy rõ ràng Lý Tứ Nhi là tai họa cũng tạm
chấp nhận được.
Nàng cân nhắc một chút, lôi kéo Hách Xá Lý thị
thối lui dến góc tường nhỏ giọng nói: "Ngạch nương, con lặng lẽ nói cho
ngài, con nhất quyết muốn làm vậy là vì hôm trước con mơ thấy Lý Tứ Nhi
độc chết con, rồi còn chọc mù mắt, chém đứt tay chân của người. Mộng
tỉnh con phát hiện chính mình quả nhiên trúng độc, ngạch nương, người
nói xem, có phải đây là thần tiên báo mộng hay không?"
Hách Xá Lý thị hít một hơi lạnh, "Nhân Trệ?" Nàng run run rẩy rẩy hỏi lại, "Thật...... thật sao?"
"Thật!" Tô Viên Viên gật đầu thật mạnh, hai mắt thanh triệt mà hồn nhiên.
Hách Xá Lý thị lập tức tin tưởng, nếu không phải mơ thấy, nữ nhi làm sao
biết được Nhân Trệ là như thế nào? Hơn nữa chuyện trúng độc đã ứng
nghiệm, chẳng lẽ thực sự là thần tiên cảnh tỉnh? Nàng nhìn qua Long Khoa Đa điên cuồng, dần dần dao động.
Tô Viên Viên vội nói: "Con nghĩ ra một cách, nếu Lý Tứ Nhi kia không đi thôn trang, vậy chúng ta đi a!
Ngạch nương mang con và ca ca đi, cầu cô mẫu một cái ân điển, cô mẫu
nhất định sẽ đồng ý. Đến khi đó, thôn trang sẽ là nhà của chúng ta, ba
người tự do tự tại, muốn làm gì liền làm cái ấy, Lý Tứ Nhi tuyệt đối
không thể làm gì chúng ta."
Thời khắc này, Hách Xá Lý thị cảm
giác như tiểu nữ nhi của mình thực không giống một hài tử sáu tuổi,
ngược lại tựa như một người trưởng thành mà nàng có thể dựa vào. Nhưng
mà đầu óc nàng thực sự vô cùng hỗn loạn, không dám nghĩ vì sao tiểu nữ
nhi lại hiểu được nhiều chuyện như vậy, chỉ theo bản năng mà cảm thấy,
nữ nhi giỏi giang hơn chính mình thực nhiều, nếu rời khỏi nơi này, có
phải nhi tử và nữ nhi có thể bình an trưởng thành?
Không biết từ
khi nào, Nhạc Hưng A đã đi tới bên cạnh nắm lấy tay Tô Viên Viên, nghiêm túc nói: "Ngạch nương, con tán thành chủ ý của muội muội. Muội muội rất thông minh, nghe muội muội!"
Tô Viên Viên vừa lòng cười rộ lên. Hừ, đám người Đồng gia này, quý báu quá cơ, làm như người ta muốn ở lại đây lắm vậy?