Từ ngày đó trở đi, cứ rời khỏi học đường là Dận Chân phải tới Thừa Càn
cung ở cả nửa ngày, đến thời gian nghỉ ngơi ban đêm mới trở lại a ca sở. Mà mỗi ngày, ngoại từ thỉnh an Đồng Giai Uyển Nhàn và bồi nàng dùng
bữa, thời gian còn lại đều là chơi cùng Tô Viên Viên, khiến người khác
vô cùng kinh ngạc, đến cả Khang Hi cũng phải nói một câu, "Dận Chân cùng nha đầu Huyên Oánh thực hợp ý."
Thừa Càn cung không khí nhẹ
nhàng hơn trước nhiều, Đồng Giai Uyển Nhàn nào có gì không hài lòng, lập tức cười duyên nói: "Vậy chẳng phải giống Hoàng Thượng sao? Nhớ trước
đây, những khi thần thiếp vào cung gặp cô mẫu cũng thích đi theo Hoàng
Thượng như vậy."
Khang Hi nghe nàng nói vậy, ánh mắt cũng nhu hòa không ít, cầm tay kéo nàng đến bên người, dịu giọng nói, "Khi đó nàng
cũng thực khả ái, chỉ chớp mắt thôi mà đã vào cung làm bạn với trẫm mấy
năm. Nếu hai đứa nhỏ thích, vậy cứ để bọn chúng cùng chơi đi. Lúc trước
ta huấn Dận Chân một hồi, lại khiến hắn trầm mặc nhiều ngày, hiện tại
mãi mới có chút vui vẻ, cứ để hắn thả lỏng một thời gian đi."
Đến nỗi thanh mai trúc mã có thể trở thành phu thê giống hai người họ hay
không, Khang Hi không nói. Đồng gia đã đủ thịnh vượng, ngoại thích quá
đại thế cũng không phải chuyện tốt, con hắn sẽ không cưới nữ nhi Đồng
gia, chỉ là bạn chơi cùng thuở nhỏ thôi.
Vài ngày trôi qua,
chuyện Đồng gia đã tra xét rõ ràng, Khang Hi nghe bẩm báo xong liền nói: "Trẫm nguyên muốn đề Long Khoa Đa lên thành Loan nghi sử, kiêm Phó đô
thống Mông Cổ Chính Lam kỳ. Hiện nay trẫm thấy hắn vẫn chưa đủ ổn trọng, vậy cứ tiếp tục giữ vị trí Nhất đẳng thị vệ đi thôi. Nàng cũng đừng quá lo lắng, nếu tương lai hắn có thể sửa sửa tính tình, trẫm sẽ còn trọng
dụng, dù sao thì hắn cũng là biểu đệ của trẫm."
Đồng Giai Uyển
Nhàn vội đứng dậy hành lễ, "Thần thiếp hiểu, là Long Khoa Đa không biết
cố gắng làm Hoàng Thượng thất vọng, thần thiếp sẽ nói với a mã, bảo ông
hảo hảo dạy dỗ hắn. Đến nỗi chuyện trong nội viện, thần thiếp sẽ quản
quản một chút, không thể để hắn làm quá mức, để bị hỏng mất thanh danh."
"Ân, việc này có nàng xem xét, trẫm liền an tâm rồi." Khang Hi gật gật đầu
đỡ nàng lên, lại ngồi thêm một lát liền đứng dậy nói, "Trẫm còn có việc, Hoàng Quý Phi sớm nghỉ ngơi đi."
"Dạ, thần thiếp cung tiễn Hoàng Thượng." Đồng Giai Uyển Nhàn cúi đầu che giấu thần sắc mất mát, Khang
Hi đi rồi, cảm giác như nàng cũng uể oải hơn không ít.
Tần ma ma
nghe cung nữ hồi bẩm Khang Hi đang đi về hướng Vĩnh Hòa cung, nhíu mày
nói với Đồng Giai Uyển Nhàn: "Lúc trước thực là xem nhẹ Đức phi, không
ngờ một cung nữ như nàng ta lại có được tạo hóa lớn như vậy, nương
nương, ngài cũng đừng nản lòng, Vạn Tuế gia vẫn có cảm tình với ngài,
ngài hãy nghĩ thoáng lên a!"
Đồng Giai Uyển Nhàn ngơ ngác mờ mịt
nhìn ra cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Có ích lợi gì đâu? Hậu cung hiện
giờ...... cơ hồ là Ô Nhã thị độc sủng. Nàng còn đang mang thai, vậy mà
Hoàng Thượng vẫn thường xuyên tới Vĩnh Hòa cung nghỉ ngơi, ngay cả Nghi
phi một tháng cũng chỉ phân tới một ngày, càng đừng nói cái thân thể yếu đuối này của ta, có muốn lưu cũng lưu không được a. Ma ma, tâm Hoàng
Thượng đã thuộc về Đức phi, cả Tứ a ca cũng bị nàng ta lung lạc, mẫu tộc của ta lại nháo ra chuyện lớn như vậy, ngươi nói ta còn lưu luyến cái
gì đây?"
Tần ma ma khiếp sợ, vội nói: "Nương nương, ngài không
thể nghĩ như vậy a! Chưa nói tới Hoàng Thượng, Tứ a ca cũng không phải
người ngu dốt, chẳng phải ngài ấy đã phát giác ai mới thực sự đối tốt
với mình, gần đây càng thêm hiếu thuận nương nương sao? Nô tỳ nghe nói
đã nhiều ngày Tứ a ca chưa từng lui tới với bên đó, dù là vì Tứ a ca,
nương nương cũng phải hảo hảo mà tồn tại a."
Đồng Giai Uyển Nhàn vừa thấy Tần ma ma khóc, cũng không nói những lời ủ rũ đó nữa, chỉ là vẫn cảm thấy tương lai thực mịt mờ.
Tô Viên Viên dùng tinh thần lực nghe được hai người nói chuyện, tròng mắt
xoay chuyển, cười hì hì ném một hình nhân giống mình như đúc lên nằm yên trên giường rồi ẩn thân chạy tới Vĩnh Hòa cung. Đây là hai pháp thuật
nàng mới học được, để làm việc trong hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt này
thực quá thuận tiện. Hừ, Đức phi kia có tâm kế thâm trầm đến đâu cũng
đừng hòng làm nên chuyện, ai kêu ả xui xẻo gặp phải hồ ly tinh đã sống
mấy trăm năm như nàng!
Tô Viên Viên tiến vào phòng ngủ của Đức
phi, liền thấy Khang Hi đang nửa nằm trên giường, nhìn bụng Đức phi nói
chuyện, hệt như phu thê tầm thường hiền hòa ấm áp. Đức phi thừa dịp này
mịt mờ ám chỉ chuyện của Tô Viên Viên, Khang Hi lại không nhiều lời,
ngôn ngữ mang theo chút ý tứ giữ gìn Đồng gia, dù sao thì Đồng gia chính là mẫu tộc của Hoàng Quý Phi, đồng thời cũng là mẫu tộc của hắn. Tô
Viên Viên nhìn thấy rõ ràng, ở góc độ nằm ngoài tầm mắt Khang Hi, ánh
mắt Đức phi trở nên cực kỳ lạnh lẽo, có vẻ vô cùng bất mãn với thái độ
của Khang Hi.
Nhưng Đức phi cũng không nói thêm gì nữa mà ôn nhu
mát xa cho Khang Hi, bàn tay ấn ấn, lại dần dần dịch tới địa phương
không hài hòa. Tô Viên Viên ngồi trên xà nhà nhướng mày, nàng không muốn xem đông cung sống, nhưng đây cũng là cơ hội tốt a! Nàng cười ha hả
nhìn tình hình bên dưới, ngay khi hai người dây dưa đủ rồi, chuẩn bị
tiến hành bước tiếp theo thì đột nhiên đánh một đạo linh khí vào cơ thể
Đức phi, điều khiển nó đâm trái đâm phải, lập tức khiến Đức phi đau đớn
kêu lên!
Đức phi ôm bụng thống khổ rên rỉ, Khang Hi cũng kinh
hoảng, vội vàng kêu Lý Đức Toàn gọi thái y, chẳng còn tâm tình thân
thiết chi nữa.
Thái y tới bắt mạch cho Đức phi xong, lại nhìn
nhìn Khang Hi, cúi đầu ngập ngừng không dám nói. Khang Hi hiện tại đúng
thời điểm sủng ái Đức phi, đương nhiên cũng cực kỳ xem trọng thai nhi
trong bụng ả, vừa thấy thái y ấp úng liền giận dữ quát, "Rốt cuộc là
chuyện gì? Nếu dám nói càn, trẫm quyết không buông tha ngươi!"
Thái y run run rẩy rẩy, khẽ cắn môi quyết định ăn ngay nói thật, "Hồi Hoàng
Thượng, Đức phi nương nương không đáng ngại, chỉ là...... chỉ là hành
động...... vặn eo quá mạnh, đồng thời cảm xúc kích động mới có dấu hiệu
động thai khí, thần khai phương thuốc dưỡng thai, uống xong tĩnh dưỡng
thêm hai ngày là ổn."
Khang Hi sửng sốt, vừa nãy còn tưởng rằng
Đức phi bị người ám hại, không ngờ lại là vì hai người thân thiết mà dẫn tới động thai khí? Trước kia đâu phải chưa từng làm vậy, bụng Đức phi
đều không có vấn đề gì, sao hiện tại đột nhiên có chuyện? Khang Hi nhíu
chặt mi, nhìn chằm chằm thái y trầm giọng hỏi, "Phụ nhân đang mang thai
không thể hành phòng?"
Thái y mồ hôi lạnh đầy đầu, kết hợp tình
huống của Đức phi hiện tại, châm chước một lát rồi nói: "Hồi Hoàng
Thượng, thai phụ tốt nhất là nên tĩnh dưỡng, tuy rằng y thư nói chỉ cần
tránh đi ba tháng đầu, sau ba tháng thì không ngại, nhưng tốt nhất vẫn
nên tránh đi thì hơn."
Khang Hi mày nhíu càng chặt, hắn tọa ủng
tam cung lục viện, nhiều năm như vậy đã bao giờ ngủ lại trong phòng thai phụ? Lúc trước dù có ở lại với Đức phi thì hắn cũng chỉ nằm yên không
nghĩ tới chuyện làm gì khác, vẫn là Đức phi nói đã hỏi qua thái y, hắn
mới nổi lên tâm tư. Cộng thêm Đức phi thường thường trêu chọc, phương
thức lại đa dạng hấp dẫn, hắn còn nhẫn thế nào? Nhưng sao bây giờ thái y lại nói không thể hành phòng?
Đây cũng chẳng phải chuyện quang
minh gì, Khang Hi cũng không muốn dò hỏi quá cặn kẽ, biết Đức phi sau
này cần chú tâm tĩnh dưỡng liền xua xua tay cho thái y lui xuống. Trở
lại phòng ngủ, hắn lại lên giường nằm, nhưng thái độ không còn thân mật
như trước.
Đức phi nhìn hắn như vậy thì hơi hồi hộp, vội lộ ra thần sắc áy náy nói: "Hoàng Thượng, đều do thần thiếp."
Khang Hi kéo ả vào lòng, ôn nhu nói: "Là thái y không nói rõ ràng, ái phi
cũng không tiện hỏi tỉ mỉ, nàng nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng." Hắn còn nhớ rõ thái y đã nói không thể khiến Đức phi kích động, cho nên đụng chạm
tầm thường như hôn hôn hắn cũng từ bỏ, sợ khiến Đức phi lại động thai
khí. Chỉ là thanh tâm quả dục một chút thôi, chẳng có vấn đề gì hết.
Hai người mau chóng thiếp đi, nhưng Tô Viên Viên vẫn chưa rời khỏi. Đợi Đức phi ngủ say, nàng mới tiến đến duỗi tay điểm lên mi tâm ả. Tinh thần
lực của Đức phi cũng khá mạnh, nhưng do không có phương pháp tu luyện,
nên cũng chỉ dừng lại ở trình độ mơ hồ phân biệt thiện ý hay ác ý từ
người xung quanh mà thôi, gặp phải Tô Viên Viên đương nhiên không có lực chống cự, lập tức bị kích phát oán hận và dục vọng mà ả ẩn giấu thật
sâu trong tâm trí.
Tô Viên Viên phất tay đánh thức Khang Hi, rồi
lại phiêu lên xà nhà. Khang Hi thấy Đức phi gặp phải ác mộng, vốn định
đánh thức ả, không ngờ lại nghe thấy ả nghiến răng nghiến lợi gằn giọng: "Đồng Giai Uyển Nhàn, ta nhất định phải khiến ngươi không thể chết tử
tế!"
Khang Hi kinh ngạc trừng lớn mắt, ngồi dậy chăm chú nhìn Đức phi. Thần sắc ả hiện tại thực dữ tợn, hoàn toàn tương phản với vẻ ôn
nhu hiền thục thường ngày, Khang Hi nhíu chặt mày, mặt cũng trầm xuống.
Hắn vốn tính đa nghi, hiện giờ thấy Đức phi như vậy, sao có thể không
nghĩ ngợi sâu xa? Hắn không gọi cung nhân, cũng không đánh thức Đức phi, chỉ lạnh mặt ngồi đó nhìn ả.
Đức phi còn chưa thanh tỉnh, chỉ lo phát tiết oán khí trong lòng, ngoan độc nói: "Dận Chân, ngươi là tên vô ơn, ngươi hại chết đệ đệ ngươi. Dận Tộ, ngạch nương nhất định sẽ báo
thù cho con!"
"Thâm cung máu lạnh! Chỉ có ta có thể cười tới cuối cùng!"
"Các người khinh thường ta, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ khiến các ngươi phải quỳ rạp xuống cầu xin ta!"
Đức phi nói đứt quãng, thanh âm lúc cao lúc thấp, Khang Hi không thể nghe
rõ toàn bộ, nhưng chỉ vài câu này thôi cũng đủ để làm hình tượng Đức phi trong lòng hắn hoàn toàn sụp đổ. Nàng thực sự là một nữ tử ôn lương
thông tuệ sao? Nàng vẫn là nữ tử khiến hắn có thể thả lỏng cả thể xác và tinh thần mỗi khi ở bên sao? Trong lòng nàng...... đến cả thân nhi tử
mà cũng oán hận, còn muốn những phi tử khác quỳ xuống xin tha hoặc không được chết tử tế...... Vậy còn chính hắn thì sao? Quãng thời gian trước
từng lạnh nhạt hắt hủi nàng, nàng thực sự không hề oán hận?
Khang Hi chỉ cảm thấy khoảng thời gian này mình có mắt như mù, Đức phi có nơi nào thuần thiện hiền lương, nàng rõ ràng cũng có tâm cơ, hơn nữa tâm cơ ẩn giấu sâu đến mức chính hắn cũng không phát giác, như vậy, chẳng phải còn đáng sợ hơn các cung phi khác gấp vài lần? Mệt hắn còn tưởng mình
đã tìm được một nữ tử tâm địa thiện lương, một lòng yêu mình, hiện giờ
xem ra, cái phần "yêu" này còn cần đánh giá lại......
Đức phi
phải dùng nhiều năm mới đắp nặn được một hình tượng tốt đẹp trong lòng
Khang Hi, giành được một phần cảm tình từ hắn, nhưng một khi đã nổi lên
lòng nghi ngờ, hắn gần như lập tức thu hồi phần tình cảm này. Khang Hi
lạnh mặt kêu Lý Đức Toàn vào hầu hạ mình đổi y phục, ngay giữa đêm liền
từ Vĩnh Hòa cung trở về Càn Thanh cung. Đây chính là hành vi vả mặt cực
ác liệt, hậu cung nhanh chóng thu được tin tức Đức phi làm Khang Hi tức
giận, nhưng muốn dò hỏi nội tình thì hoàn toàn không bắt được chút tin
tức nào.
Đức phi cũng đã bừng tỉnh, tuy ả không biết mình vì sao
mà chọc tới Khang Hi, nhưng nghĩ tới hận ý tràn ngập trong lòng, không
khó suy đoán, ả biết nhất định là mình vừa mới nói lời gì đó không nên
nói. Đức phi trắng mặt, nhưng lại không kinh hoảng, ả dạo bước qua lại
trong phòng một lát liền mệnh tâm phúc đốt một loại huân hương kích
thích người ta phát cuồng, len lén huân vài vật dụng ở vị trí khá bí ẩn
trong phòng. Đức phi xoa xoa bụng, thấp giọng nói: "Tiểu Thập tứ, khổ
cho con, nhưng ngạch nương không thể không làm như vậy, chờ điều tra rõ
là kẻ nào lén lút hại ta, ngạch nương nhất định sẽ báo thù cho con!"
Không lâu sau, Đức phi động thai khí, gióng trống khua chiêng truyền thái y.
Thái y cẩn thận xem xét, nhanh chóng tìm ra những vật hại người kia, vội vàng bẩm báo cho Khang Hi. Khang Hi nghĩ đến lúc ấy xác thực Đức phi vô cùng khác biệt với thường ngày, cực kỳ giận dữ, hạ lệnh nhất định phải
tra rõ.
Tô Viên Viên nhìn hậu cung ồn ào náo nhiệt, vỗ vỗ tay
cười toe toét: "Một xã hội phong kiến không có camera, quả thực rất thú
vị!"