Lưu Thục Anh vui sướng xoay vòng quanh lợn rừng mấy vòng, lại vẫn không
dám tin tưởng mà quay sang Tô Viên Viên xác nhận lại một lần, "Viên
Viên, con đã đánh ngất con lợn rừng này sao? Là thật sao?"
Tô
Viên Viên cười cười ôm cánh tay bà giữ bà đứng yên, "Là nó xui xẻo đụng
phải gốc cây trước, con trùng hợp gặp phải lúc nào còn choáng váng mới
có cơ hội đánh nó ngất xỉu. Mẹ, lợn rừng lớn như vậy chắc chắn không thể ăn hết ngay, dư lại chúng ta làm thịt khô được không? Hoặc là hỏi xem
có nhà nào muốn ăn thịt, liền bảo họ mang trứng gà, gạo hoặc bột mì tới
đổi?"
Tô Viên Viên đảo mắt nhìn qua các thôn dân đang chen chúc
ngoài cửa, bọn họ cũng đang nhìn nàng, hoặc cụ thể hơn, họ đang nhìn
chằm chằm đôi tay thon nhỏ trắng nõn kia. Đó là đôi tay đã đánh ngất lợn rừng đấy, con lợn rừng hơn hai trăm cân, đã bị đôi tay kia đánh ngất!!!
Tô Viên Viên mỉm cười, cao giọng hỏi, "Các cô các bác có ai muốn đổi thịt
lợn rừng không a? Chúng ta đều là hương thân, có thức ăn ngon mang ra
trao đổi một chút thay đổi khẩu vị cũng tốt đúng không? Như cháu này,
dạo này cháu muốn ăn bánh bao hay cơm tẻ đó, nhưng trong nha không có
nhiều gạo và bột mì."
"Đúng đúng, vợ Đông Tử nói đúng!"
Các thôn dân nghe được lập tức lên tiếng phụ họa, quốc gia cấm tư nhân mua
bán, nhưng lấy vật đổi vật thì được a, thịt lợn rừng hơi ít mỡ, nhưng
thớ thịt tươi mới lại không cần dùng đến phiếu định mức, đưa nhiều lương thực hơn là có thể đổi nhiều. Có người nghĩ thông liền vội vã chạy về
nhà lấy đồ tới đổi, gạo, bột mì, trứng gà đều là thứ tốt, trong nhà
luyến tiếc thường xuyên dùng ăn, hiện giờ vừa vặn lấy ra đổi chút thịt
lợn rừng, coi như dính dính chút thức ăn mặn......
Nhìn Tô Viên
Viên chỉ cần nói vài ba câu là có thể gọn gàng xử lý con lợn rừng, Lưu
Thục Anh thực vui vẻ, tuy con dâu đổi lương thực tinh về cho vì muốn ăn
ngon hơn một chút, nhưng trong nhà không thiếu tiền, nàng muốn ăn liền
ăn, người nhà đều khỏe mạnh béo tốt thì càng vui chứ sao!
Từ
Hướng Đông mời một người biết giết heo tới nhà hỗ trợ, mọi người hân
hoan xúm vào làm việc, không lâu sau con lợn liền biến thành từng khối
thịt chỉnh chỉnh tề tề. Từ Hướng Đông và Tô Viên Viên đứng giữa sân nhà
cân thịt đổi cho mọi người. Quý Lan nhìn mà khó thở, nhẫn nhịn một hồi,
thật sự nhìn không nổi nữa liền vươn tay giật giật vạt áo Từ Hướng Tiền, nhỏ giọng nói: "Con heo lớn như vậy, nếu mang tới trong huyện có thể
bán được ít nhất hai trăm nguyên a, giờ đổi lương thực tinh về...... nhà ta đâu cần ăn tốt như vậy, anh thấy đúng không?"
Từ Hướng Tiền
cũng cảm thấy lấy toàn bộ thịt heo đi đổi lương thực tinh về nhà là quá
xa xỉ, nhưng nhìn Tô Viên Viên tươi cười vui sướng, anh chỉ hơi nhíu
nhíu mày, nói: "Lợn rừng là do Viên Viên đánh được, muốn đổi gì cứ để em ấy đổi, có lẽ Viên Viên không quen ăn lương thực phụ."
Quý Lan cau mày nói tiếp: "Nhưng chúng ta đâu có phân gia, lợn rừng đánh về chẳng lẽ không phải thuộc về cả gia đình sao?"
Từ Hướng Tiền hơi đen mặt, Quý Lan thấy thế, vội vàng sửa lời: "Ý em là,
nhà ta không quá giàu có, hai trăm nguyên không phải số tiền nhỏ. Đông
Tử kết hôn đã dùng không ít tiền, nếu bán lợn rừng đi, ít nhiều có thể
bù lại một phần. Hai người tiêu pha phung phí như vậy, sau này sinh sống thế nào đây? Em chỉ muốn tốt cho hai người thôi, thịt này bán hay không bán cũng đâu liên quan gì đến em."
Từ Hướng Tiền nghĩ nghĩ, cũng thầm đồng ý, em trai và em dâu tiêu pha quá nhiều, chỉ nói riêng mớ
quần áo mới mua lúc chuẩn bị kết hôn ấy đã không phải đồ dùng tất yếu,
người trong thôn, một năm làm một bộ áo mới đã tốt lắm rồi, có người còn vài năm không may đồ mới. Hơn nữa, mấy bộ đồ đó màu sắc quá tươi sáng,
nếu mặc khi làm việc...... Nhưng mẹ nói số tiền đó đều do Đông Tử kiếm
được, chồng dùng tiền mua đồ cho vợ là chuyện thường tình, anh cũng
chẳng quản được, nhiều lắm chỉ có thể tìm cơ hội khuyên Đông Tử tiết
kiệm chút thôi, dù sao ngay bây giờ cũng không thể đứng ra nói thẳng,
bởi đó là lợn rừng do em dâu đánh được, anh không có quyền nhúng tay.
Quý Lan chờ mãi không thấy chồng đáp lại, sốt ruột duỗi tay kéo kéo, chỉ
nghe Từ Hướng Tiền hộc ra một câu, "Có việc gì tìm mẹ nói đi." Vì thế, ả chỉ có thể nghẹn một bụng tức nhìn gần ba phần tư số thịt lợn rừng bị
mọi người mang đi, còn nhà mình thì nhận về một đống gạo, mì và trứng gà chất đầy phòng bếp......
Vừa phân xong thịt heo, bên ngoài đột
nhiên có người đưa thư chạy xe đạp tới, giơ thư tín hô vang: "Đồng chí
Tô Viên Viên có đây không? Đồng chí có hai phong thư cùng một phiếu gửi
tiền."
Tô Viên Viên chạy ra, "Chào đồng chí, tôi chính là Tô Viên Viên, có thư của tôi sao?"
"Đúng vậy, một phong từ Thủ đô gửi tới, một phong từ nông trường Thanh Hòa.
Còn có cả một phiếu gửi tiền từ Thủ đô nữa, đồng chí nhớ nhanh chóng đi
ký nhận."
"Được, được, cám ơn đồng chí" Tô Viên Viên nhận lấy mấy phong thư, thấy là của ông bà ngoại và nhà xuất bản gửi tới, lập tức
cười toe.Từ Hướng Đông bưng một chén nước đường đi ra, "Thời tiết nóng
bức thế này mà đồng chí vẫn phải chạy qua chạy lại truyền tin, vất vả
quá! Đồng chí uống chén nước giải khát, nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi
tiếp!"
Người đưa thư nhận lấy chén nước, "Vậy tôi liền không khách khí, chạy xa như vậy đúng là có hơi khát nước, huynh đệ, cám ơn a!"
"Nên làm, nên làm, đồng chí vất vả vì nhân dân phục vụ, tôi đương nhiên cần
quan tâm quan tâm, uống thêm chút nữa đi, uống hết trong phòng còn có!"
"Không cần đâu, tôi còn vội đi đưa thư cho nhà tiếp theo. Tôi đi trước a, tạm
biệt!" Người đưa thư uống hết nước, đưa trả ly cho Từ Hướng Đông lại vội vàng đạp xe đi tiếp.
Các thôn dân tò mò hỏi: "Có phải cha mẹ vợ Đông Tử gửi thư tới không? Còn gửi kèm cả tiền nữa à? Bao nhiêu thế?"
Từ Hướng Đông đứng bên cạnh Tô Viên Viên, cười hỏi: "Chuyện tốt?"
Tô Viên Viên gật đầu, vui vẻ nói: "Bản thảo được thông qua! Biên tập nói
hiện tại họ đang cần thật nhiều tiểu thuyết nội dung tốt, hơn nữa còn
nói nếu còn bảo thảo nào khác, hy vọng ta có thể tiếp tục gửi cho họ.
Đúng rồi, đây là một phần tiền nhuận bút, năm mươi nguyên, biên tập giục ta nhanh chóng gửi phần bản thảo còn lại cho họ để họ còn an bài xuất
bản, sau đó sẽ xem xét tình huống tiêu thụ để gửi thêm nhuận bút."
"Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta nhanh tới bưu điện a!" Từ Hướng Đông nhìn qua
các thôn dân đang tò mò, cao giọng nói, "Cháu đã nói mà, cháu cưới được
một phúc tinh, các cô các chú nói xem đúng không? Cô ấy có văn hóa, bản
thảo cô ấy viết ra được nhà xuất bản ở Thủ đô coi trọng, muốn an bài
xuất bản a! Chờ sách báo bán ra, nhất định sẽ để mọi người đọc thử!"
"Ai u! Xuất bản sách báo sao? Thế nghĩa là...... vợ Đông Tử là tác gia đúng không?"
"Vợ Đông Tử thực giỏi giang a, viết lách cũng có thể kiếm tiền, tôi vừa nghe, có tới năm mươi nguyên đó nha!"
"Người có văn hóa có khác, tôi đây mệt chết mệt sống chăm chút đồng ruộng còn
chẳng bằng nhân gia động động cán bút, đúng rồi, không những thế, Tô
Viên Viên còn có thể đánh lợn rừng a. Trời ạ, quá lợi hại!"
"Thật đúng là phúc tinh a, mới gả vào, trong nhà liền liên tục có tiền thu,
Đông Tử thực may mắn, Lưu đại tỷ cũng có phúc khí a, cô con dâu này thực tốt quá!"
Sự tình quang vinh này phát sinh trong thôn, mọi người vừa vui sướng vừa kiêu ngạo, bởi hiện tại Tô Viên Viên cũng là người
trong thôn! Từ Hướng Đông vội vã đưa Tô Viên Viên vào huyện gửi đồ,
đương nhiên chẳng có ai vô duyên mà ngăn cản, tất cả đều chuyển qua vây
quanh Lưu Thục Anh, lời khen ngợi tuôn trào như thác nước! Từ Hiểu Na,
vì là người duy nhất biết một chút về bản thảo của Tô Viên Viên còn có
mặt, lập tức trở thanh trung tâm của hàng loạt câu hỏi. Cũng nhờ vậy mà
mọi người nhận ra tính tình cô căn bản không phải kiêu căng lãnh đạm, mà chỉ là nội hướng ngượng ngừng không biết nói chuyện mà thôi, ấn tượng
đổi mới không ít!
Quý Lan mím chặt môi, khẽ cúi đầu giấu đi ánh
mắt oán hận, người nhà này càng ngày càng được hoan nghênh, trong khi
chính ả phải cõng một vết nhơ kinh khủng không dám ngẩng đầu làm
người...... chênh lệch quá lớn, tâm tính càng không cân bằng. Đứng đó
thêm một lát, nghe thấy có người bắt đầu lôi ả ra so sánh với Tô Viên
Viên, hơn nữa ngôn luận phần lớn đều là ả kém Tô Viên Viên quá xa, Quý
Lan khó ở, trực tiếp về phòng tìm thanh tịnh. Hừ, chờ tương lai Từ Hướng Tiền phát đạt, nhất định phải cho những kẻ dừng mắt chó nhìn người thấp này một bài học nhớ đời!
Lần trước Tô Viên Viên chỉ gửi một phần bản thảo hai vạn chữ, qua lâu như vậy không thấy nhà xuất bản hồi âm,
nàng còn tưởng chuyện này đã thất bại, mới lấy cũng phần bản thảo kia,
in thành ba bản gửi cho ba nhà xuất bản cũng khá nổi danh khác. Thực
không ngờ, hồi âm đầu tiên lại vẫn tới từ nhà xuất bản Thủ đô. Trong bức thư gửi kèm, biên tập cũng đã giải thích rõ ràng, ban đầu người thu bản thảo cho rằng chính sách mới sửa, không thể thật sự xuất bản loại tiểu
thuyết này, cho nên trực tiếp loại bỏ. Nhưng gần đây, chủ biên ngoài ý
liệu đọc được, vô cùng vui sướng kêu cấp dưới liên lạc với nàng, cũng
bởi vì hiện tại mới sửa đổi chính sách, tất cả mọi người đều đang chần
chừ e ngại không dám làm con chim đầu đàn, Tô Viên Viên là người đầu
tiên dám gửi bản thảo loại này, đương nhiên trân quý dị thường.
Tiếp theo, chẳng biết vì sao chủ biên biết được Tô Viên Viên cũng gửi bản
thảo cho mấy nhà xuất bản khác, liền vội vàng giục giã biên tập viết thư gửi cho nàng, vì cổ vũ nàng tiếp tục sáng tác, còn phá lệ thanh toán
trước năm mươi nguyên tiền nhuận bút, hy vọng nàng có thể viết thêm vài
câu chuyện đề tài khác, nội dung cốt lõi vẫn là cổ vũ người ta nỗ lực
tiến tới, đồng thời giữ vững loại cảm giác mới mẻ độc đáo của câu chuyện đầu tiên này, cũng hy vọng hai bên có thể trường kỳ hợp tác. Nếu nàng
đồng ý, lần sau họ sẽ gửi kèm cả hợp đồng tới, sau khi ký hợp đồng, tác
gia sẽ có không gian phát triển càng rộng lớn, vân vân và mây mây......
Tô Viên Viên cảm thấy nhà xuất bản này rất có thành ý, dứt khoát gửi luôn
phần bản thảo hơn tám vạn chữ còn lại, cùng với hai câu chuyện vừa hoàn
thành cho họ. Biên tập đã nói nàng là người mở đầu, vậy thì đương nhiên
phải nắm chắc cơ hội này, thừa dịp những người khác còn chưa kịp phản
ứng, xuất bản thêm vài cuốn sách mới là đúng.
Tiếp theo, Tô Viên
Viên lôi kéo Từ Hướng Đông đi mua đồ, trong thư, ông bà ngoại đã nói gần đây tình huống đã có chút cải thiện, họ mới được đổi qua một căn phòng
không bị mưa dột, bảo nàng đừng lo lắng. Đương nhiên, họ cũng thóa mạ Tô phụ thậm tệ, bởi khi gửi thư cho họ, Tô Viên Viên đã kể hết những gì
nàng gặp phải ở nhà, làm hai ông bà hối hận không thôi, nói nhất định
phải tìm Tô phụ tính sổ. Sau lại nhắc tới chuyện nàng đã kết hôn, hỏi
han kỹ lưỡng, cuối cùng tóm lược lại là, họ tin tưởng ánh mắt của Tô
Viên Viên, hy vọng nàng và Từ Hướng Đông hạnh phúc vui sướng.
Tô
Viên Viên đại khái hiểu biết tình hình của hai người, lúc này liền chuẩn bị mua ít đồ gửi bưu kiện qua. Chỉ là, hiện tại hai vợ chồng đã trở
thành chủ đề câu chuyện trong thôn, nàng quyết định không để lộ chuyện
này cho thôn dân biết, dứt khoát vào huyện mua đồ xong lấp tức gửi đi.
Hai người đi dạo một lượt, mua quần áo, giày vớ, chăn, đệm giường, khăn
lông, xà phòng, bàn chải, kem đánh răng,...... phàm là đồ dùng sinh hoạt họ có thể nghĩ tới, đều mua hai phần, lại mua thêm hai vại sữa mạch nha cũng hai hộp sữa bột dinh dưỡng. Trên thực tế, họ còn muốn mua thêm vài thứ nữa, nhưng sợ rằng không thể thuận tiện gửi bưu cục, cuối cùng
quyết định tạm thời không mua. Nhưng chỉ những thứ đã mua thôi, đã tập
hợp thành một thùng đồ khá lớn rồi, khi mang tới bưu cục còn bị hỏi mãi. Bất quá, nếu tình trạng sinh hoạt của ông bà ngoại đã có điều cải
thiện, có thể thấy được bên trên đã có dấu hiệu thay đổi chính sách, vậy mấy thức này sẽ không bị cắt xén quá nghiêm trọng, vẫn có thể giúp hai
vị lão nhân sinh hoạt thoải mái hơn một chút.
Gửi đồ xong, Từ Hướng Đông lại mua một túi kẹo cỡ đại cùng mấy hộp thuốc lá, dẫn theo Tô Viên Viên cùng tới xưởng dệt.
"Bác, bác cầm điếu thuốc, lại dùng chút kẹo mừng." Từ Hướng Đông đưa một điếu thuốc cho lão bảo vệ, lại nắm vài viên kẹo đặt lên bàn, cười nói, "Bác, đây là vợ cháu, Tô Viên Viên."
"Cháu chào bác, chúng ta đã gặp qua nha!"
Lão bảo vệ dắt điếu thuốc lên vành tai, nhìn nàng, gật gật đầu, "Tôi nhớ a, đã kết hôn rồi sao? Được, lần sau nếu tới tìm Từ Hướng Đông, tôi trực
tiếp để cháu đi vào, không cần thông báo."
"Vậy cảm ơn bác trước, giờ cháu dẫn cô ấy vào giới thiệu với mọi người a." Từ Hướng Đông chào
bảo vệ một tiếng, rồi đưa Tô Viên Viên vào nhà máy.
Từ Hướng Đông là tài xế, không có văn phòng, thông thường, thời điểm không giao hàng, các tài xế hay tìm chỗ râm mát nào đấy tụ họp chuyện phiếm, hoặc là dứt khoát trở về ký túc xá làm một giấc, cũng không quá quen thuộc với công nhân xưởng dệt. Nhưng Từ Hướng Đông vừa được chuyển chính, rất nhiều
người nhận biết hắn, hắn lại am hiểu kỹ xảo giao tiếp, mới chưa đầy hai
tháng đã khá quen thuộc với mọi người. Tiến vào xưởng chào hỏi một
tiếng, không ít công nhân rảnh rỗi thò qua, Chủ nhiệm Hành chính, Mã đại tỷ cầm kẹo mừng cười nói, "Từ Hướng Đông, cô ấy là vợ cậu sao? Thực
xinh đẹp, tiểu tử mi có phúc khí!"
Từ Hướng Đông đắc ý: "Đương
nhiên, cô ấy là tốt nhất. Mọi người làm quen chút a, đây là vợ tôi, Tô
Viên Viên, chờ đến khi được phân phòng ở, tôi sẽ đón cô ấy cùng tới
đây."
Mã đại tỷ cười nói: "Vậy cũng tốt, chúng ta nơi này còn chưa xuất hiện cô nương nào có khí chất tốt như thế này đâu!"
Lúc này, một cô gái mặt tròn tròn đột nhiên lên tiếng: "Đồng chí Tô Viên
Viên, tôi nghe nói cô là thanh niên trí thức hạ phóng xuống nông thôn
phải không? Chẳng biết ngày thường đồng chí phụ trách công tác gì trong
đại đội? Đồng chí Từ vì kiếm tiền mà vất vả như vậy, chắc đồng chí cũng
thực nỗ lực chia sẻ trách nhiệm phải không nhỉ?"
Mã đại tỷ liếc
cô ta một cái, cười ha hả nói: "Tiểu Trương, em nói vậy là không hiểu
rồi, nhà ai cưới được một cô dâu tốt như vậy mà còn nỡ bắt ép cô ấy làm
việc nặng? Chị dám khẳng định, đồng chí Từ Hướng Đông không nỡ để đồng
chí Tô làm việc."
Từ Hướng Đông giơ ngón cái, gật đầu thật mạnh,
"Mã đại tỷ nói quá chuẩn, tôi đây ước gì mỗi ngày có thể làm cô ấy ăn
ngon mặc đẹp không cần làm gì a!"
Cô nàng Tiểu Trương kia lại xem mồm, nhìn chằm chằm Tô Viên Viên, vẻ mặt không tán đồng rõ ràng, "Đều
nói phụ nữ có thể đỉnh nữa bầu trời, đồng chí Tô Viên Viên, sau khi gả
cho đồng chí Từ Hướng Đông, cô thực sự lười biếng ở nhà không chịu làm
việc? À, cũng phải thôi, tôi nghe nói rất nhiều nữ thanh niên trí thức
cũng làm vậy a!"