Tô Viên Viên tới xưởng rượu cùng xưởng than đá trước, không tìm được
người, tiếp theo nàng quyết định tới xưởng dệt, lần này thì tìm được
rồi.
"Hai cô tìm đồng chí Từ Hướng Đông à? Cậu ta ở trong kia,
vừa mới đi giao hàng trở về, hai cô là gì của cậu ấy?" Bảo vệ nhìn nhìn
hai người, trong lòng thầm cân nhắc, hai cô gái này đều rất xinh đẹp,
không biết là ai a?
Tô Viên Viên kéo tay Từ Hiểu Na đứng bên cạnh mình, khẽ mỉm cười nói: "Chào đồng chí, tôi tên Tô Viên Viên, là thanh
niên trí thức của Phong Thu đại đội, cũng là đối tượng của đồng chí Từ
Hướng Đông. Còn đây là em gái của anh ấy, Từ Hiểu Na, đang học sơ trung
trong huyện chúng ta. Đồng chí có thể giúp chúng tôi gọi Từ Hướng Đông
ra không? Anh ấy đang bận sao?"
"Không bận, cậu ta mới trở về,
theo lệ thường là sẽ được nghỉ nửa ngày. Thì ra hai người đều là người
nhà của đồng chí Từ, cậu ta lái xe tốt lắm a, xưởng trưởng còn nói Từ
Hướng Đông tuy trẻ tuổi nhưng tay lái còn vững hơn cả mấy tài xế thâm
niên nữa, có lẽ sắp được chuyển chính thức rồi." Bảo vệ vừa nói vừa đăng kí tin tức cho hai người, xong xuôi liền cất bút vào túi áo trước ngực, "Hai cô chờ một lát, tôi đi vào gọi người."
"Được, phiền đồng chí!"
Từ Hiểu Na nhìn Tô Viên Viên bình tĩnh đạm nhiên, hâm mộ nhỏ giọng hỏi:
"Viên Viên tỷ, sao chị đi tới đâu cũng bình tĩnh ứng đối vậy a? Có phải
vì ở Thủ đô thường xuyên gặp qua việc lớn hay không?"
Tô Viên
Viên lắc lắc đầu: "Kinh nghiệm và từng trải rất quan trọng, nhưng bản
thân tính cách cũng quan trọng không kém. Chúng ta đâu có làm gì sai,
tại sao phải sợ hãi người khác? Dù gặp phải một người xa lạ, chúng ta
chỉ cần chú ý bảo hộ chính mình, đồng thời lễ phép khách khí là được.
Thủ đô cũng chẳng có gì hiếm lạ, chờ sau này em tới Thủ đô chị sẽ dẫn em đi chơi. Hoặc nếu em muốn thì định cư ở đó luôn cũng được, Thủ đô cũng
chẳng có gì cao quý hơn những địa phương khác đâu, em không cần thần hóa nơi đó."
"Thật sao?"
"Đương nhiên rồi, em đã tới huyện
thành học tập lâu như vậy, em thực sự cảm thấy mọi thứ ở huyện thành đều tốt hơn ở trong thôn sao? Chưa chắc nha, thật nhiều gia đình nơi này
còn nghèo khổ hơn ở trong thôn nữa, ba thế hệ, gần chục con người chen
chúc trong một căn nhà nhỏ, mỗi bữa cơm chỉ có thể ăn kèm với chút canh
suông nhạt nhẽo, đói đến xanh xao vàng vọt. Tuy tính trên vài phương
diện, huyện thành xác thực tốt hơn nông thôn không ít, nhưng vẫn có thật nhiều người còn khổ sở hơn trong thôn nhiều. Vậy mới nói, thành thị hay nông thôn, nơi ở không quyết định người ta sống có tốt hay không, người có bản lĩnh thì sống ở đâu cũng được, không cần phải hâm mộ những người sống trong thành phố lớn, muốn đi tới thành phố, vậy hãy cố gắng dựa
vào bản lĩnh của chính mình mà giao tranh, không có gì là không thể."
Tô Viên Viên sắp gả tới Từ gia rồi, cũng khá để bụng chuyện dẫn đường cho
cô em chồng. May mắn đời trước nàng từng dẫn dắt một đám đuôi nhỏ lít
nha lít nhít, mỗi ngày chăm chỉ tẩy não, thời thời khắc khắc tìm cơ hội
rót canh gà tâm linh, đời này đương nhiên có thể thuận lợi mở miệng
giảng đạo, hoàn toàn không chút áp lực!
Từ Hướng Đông từ trong
nhà xưởng đi ra, xa xa nhìn thấy hai người đã vui vẻ vẫy tay liên tục,
khi chạy tới gần họ, hắn cười tươi roi rói, "Sao các em lại tới đây?"
Tô Viên Viên lấy một chiếc khăn tay trắng tin lau mồ hôi cho hắn, "Ta tới
bưu cục gửi bản thảo, thuận tiện đi qua xem ngươi sao rồi, nghe nói
người biểu hiện thực tốt, có khả năng được chuyển chính thức?"
Từ Hiểu Na cũng hân hoan hỏi: "Anh hai, có đúng không anh hai? Anh sắp được chuyển thành công nhân chính thức sao?"
Từ Hướng Đông dẫn hai người đi tới ven đường, cầm lấy khăn tay lau lau mồ
hôi, nói: "Cũng không sai biệt lắm, hai ngày trước có một tài xế khá xui xẻo, sắp đến giờ giao giao hàng thì bị trẹo chân, lô hàng kia lại cần
giao gấp, nhưng lúc ấy chỉ có mình anh rảnh rỗi, xưởng trưởng tự mình
khảo nghiệm kỹ thuật lái xe xong liền quyết định giao việc luôn. Anh đưa hàng qua bên kia, lại kéo được một hợp đồng khác về, xưởng trưởng liền
khen ngợi vài câu, cũng nói trong xưởng đang cần công nhân tài năng lại
kiên định chịu khó. Bất quá, ít nhất phải qua một tháng thử việc mới có
thể chuyển chính, hiện tại vẫn chỉ là công nhân lâm thời thôi, trước
đừng nói ra ngoài, chờ thành sự đã rồi tính."
Tô Viên Viên gật đầu, "Đã biết, đãi ngộ ở đây thế nào a? Có thể ăn no sao?"
"Có thể, lương tháng hiện tại là 26.7 nguyên, cơ bản là tính nửa ngày công, không quá mệt nhọc." Từ Hướng Đông nhìn nhìn sắc trời, nói tiếp, "Hai
người chờ một lát, chiều nay được nghỉ ngơi, ta về ký túc xá lấy chút
đồ, sau đó chúng ta tới thương trường đi dạo một hồi."
Từ Hiểu Na lo lắng nhíu nhíu mày, "Anh hai, anh vừa mới lái xe trở về, vẫn nên nghỉ ngơi thì hơn, không cần lo cho bọn em đâu."
"Không sao hết, anh còn chưa dẫn hai người đi dạo phố lần nào đâu, mệt mỏi cái gì chứ? Chờ đó!" Từ Hướng Đông nói dứt lời liền chạy, lúc này ông chú
bảo vệ mới đi ra, thấy Từ Hướng Đông còn lên tiếng trêu ghẹo vài câu,
"khen" hắn chạy thật nhanh.Từ Hướng Đông cười vang, người nhà tới, không nhanh chóng chạy ra còn lần khần làm gì? Sau đó, được bảo vệ tuyên
truyền, cả xưởng đều biết Từ Hướng Đông có một đối tượng cực kỳ xinh
đẹp, được hắn coi như châu bảo! Tin tức vừa tản ra, không ít cô nương
trong xưởng vỡ mộng, phương tâm tan nát.
Từ Hướng Đông cầm hơn
trăm nguyên cùng một tệp phiếu định mức các loại ra, dắt xe đạp dẫn Tô
Viên Viên và Từ Hiểu Na tới thương trường. Thời điểm này còn chưa cho
phép tư nhân buôn bán, những người bán hàng ăn cơm nhà nước này pần lớ
thái độ không tốt lắm, bất quá Từ Hướng Đông biết kiếm tiền, thường
xuyên tới đây mua đủ loại đồ tốt về nhà cho Lưu Thục Anh, số lần nhiều,
người bán hàng đều quen mặt hắn. Lần này thấy hắn dẫn hai cô gái xinh
đẹp tới thì đều kinh ngạc.
"Ai u, đồng chí Từ Hướng Đông, hai vị này là ai nha? Em gái của đồng chí?"
Từ Hướng Đông cười cười giới thiệu, "Đây là em gái, còn đây là đối tượng của tôi, qua hai tháng nữa sẽ kết hôn."
Một cô gái khá thanh tú lập tức kinh hô: "Anh, anh sắp kết hơn?"
Từ Hướng Đông gật đầu, "Đúng vậy, vừa lúc đối tượng và em gái tôi tới
huyện có việc, tôi liền dẫn hai người tới đây mua chút đồ."
Nghe
hắn thản nhiên nói, lại thấy Tô Viên Viên xinh đẹp còn hơn minh tinh
điện ảnh, cô gái kia cắn cắn môi, cúi đầu nói mình còn có chút việc phải làm liền vội vàng chạy biến. Cô gái bán hàng quầy bên cạnh xấu hổ cười
cười, hòa nhã hỏi: "Các vị muốn mua cái gì a? Chúng tôi mới nhập mấy
chiếc váy, các vị muốn xem thử không?"
Từ Hướng Đông nhìn qua Tô
Viên Viên, Tô Viên Viên bước lên hai bước, đứng trước quây cười tươi
rói, "Tôi đang lo không có váy mới để mặc đâu, cảm ơn chị."
Người bán hàng lấy hơn mười chiếc váy vừa mới nhập hàng ra, kiểu dáng không
khác nhau là mấy, nhưng ở niên đại này đã là xinh đẹp nhất rồi. Tô Viên
Viên thấy Từ Hiểu Na hai mắt sáng rỡ, liền cười cười nhường cô chọn
trước. Từ Hiểu Na gian nan chọn lựa một hồi, cuối cùng quyết định lấy
chiếc váy in hoa nhỏ, là kiểu dáng lưu hành nhất hiện tại. Tô Viên Viên
cũng chọn một chiếc váy trắng, bên hông thắt đai lưng caro đỏ, trên cổ
áo và cổ tay cũng nhấn nhá chút caro đỏ, lại thêm một hàng cúc áo đỏ
tươi, kiểu dáng khá đơn giản, người khác mặc vào có chút mộc mạc, nhưng
mặc trên người nàng thực thích hợp, làm nổi bật khí chất nàng. Sau đó,
Tô Viên tiếp tục lựa một chiếc cho Lưu Thục Anh, kiểu dáng hơi bảo thủ,
màu xanh đen, hơi hơi chiết eo, nhìn qua thực không tồi.
Ba chiếc váy tổng cộng 30.8 nguyên, Từ Hướng Đông sảng khoái thanh toán, đúng
lúc cô nàng chạy đi ban đầu đã trở lại, Tô Viên Viên không muốn chịu
đựng tầm mắt oán phụ kia, dứt khoát không mua thêm gì nữa. Khi ra khỏi
thương trường, Tô Viên Viên tà tà liếc Từ Hướng Đông, thấp giọng hỏi:
"Sao lại thế này? Cô gái đo nhìn ngươi như như phụ lòng hán a! Hai người có chuyện gì sao?"
Từ Hiểu Na lập tức vểnh tai chờ đợi, làm Từ
Hướng Đông phì cười, "Nhóc con, người lớn nóichuyện, em tò mò làm gì."
Tiếp theo lại quay qua Tô Viên Viên nói, "Làm gì có quan hệ gì? Ta còn
chẳng biết tên cô ta nữa là, chắc là vì ta thường xuyên tới đây mua đồ,
quen mặt thôi."
Nói vậy cũng đúng một phần, chính vì hắn thường
xuyên tới, mỗi lần tiêu pha không ít, diện mạo lại tuấn tú, người ta coi trọng hắn là chuyện thường. Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cả Từ Hướng Đông chính bản cũng chưa từng để ý cô nàng......
Từ
Hướng Đông tiếp tục dẫn hai người tới cung tiêu xã mua một vại sữa mạch
nha cho Từ Hiểu Na, bảo cô mang tới trường học, coi như bổ sung dinh
dưỡng, lại mua thêm ba phần điểm tâm, cho Tf Hiểu Na, Tô Viên Viên và
Lưu Thục Anh. Từ Hiểu Na thấy hắn tiêu pha nhiều như vậy, vội vàng ngăn
cản không cho hắn mua thêm gì nữa.
Bởi vì tới giờ cô mới nhớ tới, lúc trước anh hai nói lương tháng chỉ có hơn hai mươi đồng, hiện tại
vừa bắt đầu làm việc còn chưa tới một tháng, vậy hắn lấy đâu ra nhiều
tiền như thế?
Mặc kệ tiền này rốt cuộc từ đâu ra, cô cũng không
thể để anh hai tiêu loạn như vậy, chị dâu tương lai cũng đang ở đây,
thấy anh hai mua nhiều đồ linh tinh như vậy sẽ nghĩ sao chứ. Từ Hiểu Na
còn muốn trả lại sữa mạch nha nữa, thứ đồ này quá quý, chỉ có hồi còn
nhỏ cô được thử qua một lần, trong thôn đại đa số người còn chưa từng
được nếm qua đâu. Giờ đã lớn thế này rồi, sao có thể thản nhiên nhận lấy nó chứ?
Tô Viên Viên cười cười cầm sữa mạch nha nhét vào cặp
cách Từ Hiểu Na, lắc lắc đầu nói: "Tiểu nha đầu, em mới mười lăm tuổi
thôi, làm gì mà như bà cụ non vậy a? Anh hai em mua rồi thì em cứ thoải
mái mà nhận lấy, nếu đến một hộp sữa mạch nha cũng không thể mua cho em, vậy còn xứng làm anh trai sao?"
Từ Hướng Đông cũng mở miệng trêu ghẹo, "Viên Viên đây là khen anh có bản lĩnh a, Na Na, cứ cầm đi, một
con nhóc như em, anh hai còn nuôi được!"
Từ Hiểu Na cúi đầu, chớp chớp mắt ngăn chặn hơi ẩm trong hốc mắt mới ngẩng lên cười nói: "Vâng, anh hai.""Vậy mới đúng chứ, đi thôi, anh hai đưa em tới tiệm ăn một bữa, ngày thường ở trong huyện thành, anh dám khẳng định em tiếc tiền không nỡ tới đó ăn." Từ Hướng Đông cầm hết mấy túi đồ, lại dẫn hai người tới tiệm cơm quốc
doanh.
Hiện tại vừa lúc giờ cơm trưa, tiệm cơm khá đông khách, Từ Hướng Đông chọn thịt kho tàu, thịt viên sư tử đầu, trứng gà xào rau hẹ, cải trắng xào mộc nhĩ cùng một bát canh rau, những thực khách khác len
lén nhìn qua, thấy ba người xách theo bao lớn bao nhỏ, ăn mặc không tồi, dung mạo cũng là nhất đẳng, đoán rằng họ xuất thân không thấp, không
dám nhìn nhiều hơn nữa.
Đầu bếp làm xong một món ăn liền có người phụ trách kêu to tên món cho khách nhân tới lấy, Từ Hướng Đông chạy qua chạy lại mấy lượt mới lấy đủ đồ ăn. Tô Viên Viên rót cho Từ Hiểu Na một ly nước, lại gắp đầy đồ ăn mặn vào chén cô, mới thúc giục cô mau ăn đi, "Đi dạo nguyên một buổi sáng, hẳn là em cũng đói bụng rồi. Nhanh ăn đi
thôi, nếm thử xem đồ ăn ở đây hương vị thế nào."
Từ Hiểu Na ăn thử vài miếng, cười nói: "Ăn khá ngon a, anh chị cũng ăn đi thôi."
"Ừm, em thích thì ăn nhiều một chút." Từ Hướng Đông lại gắp thêm cho Từ Hiểu Na mấy đũa thức ăn.
Từ Hiểu Na vốn còn sợ chị dâu tương lai sẽ nghĩ nhiều, lúc này xem như
nhìn ra rồi, Tô Viên Viên căn bản không thèm để ý mấy chuyện này, tâm
tình nhẹ nhàng, cô liền hoạt bát hơn nhiều, vui vẻ kể những chuyện thú
vị trong trường học, hai người cũng nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng
nói vào vài câu, một bữa cơm ăn thực thoải mái.
Ăn uống no đủ, Tô Viên Viên và Từ Hiểu Na chuẩn bị trở về. Từ Hướng Đông thấy hai người
tay xách nách mang, dứt khoát quyết định đưa họ về, thuận tiện nói cho
Lưu Thục Anh chuyện công tác trong xưởng, để bà đỡ lo lắng. Bất quá hắn
kêu hai người đạp xe về trước, còn mình thì xách một đống đồ chậm rì rì
đi về, trên đường ngẫu nhiên gặp được vài người hắn đều thản nhiên chào
hỏi, làm họ đều kinh ngạc không thôi, thầm nhủ chẳng lẽ tên du thủ du
thực này đổi tính sao?