Đêm khuya tĩnh lặng, Tô Viên Viên mở mắt ra nhẹ nhàng nhảy xuống đất,
phất tay biến ra một "Tô Viên Viên" nằm ngủ trên giường đất. Tiếp theo,
nàng ẩn thân chạy nhanh tới Từ gia, tìm được phòng Từ Hướng Đông chui
vào.
"Thư sinh?"
"Viên Viên?" Từ Hướng Đông ngồi bật dậy nhìn quanh phòng, nhanh chóng phát hiện người vừa xuất hiện bên cạnh.
"Thư sinh, ta tìm ngươi mãi mà không thấy, thực không ngờ ngươi lại xuyên
thành Từ Hướng Đông. Thời gian gần đây ngươi chạy đi đâu thế? Thật sự là kiếm tiền sao?" Tô Viên Viên bày ra kết giới cách âm, kéo kéo tay hắn
hỏi.
"Ta không nghĩ tới ngươi lại ở trong thôn, thời điểm tỉnh
lại thấy mình đang ở huyện thành, ta còn tưởng rằng ngươi cũng xuyên tới đó, ai ngờ lật ba thước đất cũng không tìm thấy, nếu không phải bằng
hữu nói cho ta trong nhà muốn làm hỉ sự, ta còn tính tiếp tục tìm kiếm
thêm nữa."
"Về sau, nếu điều kiện cho phép thì ngươi cứ vẽ bức
họa nhờ người tìm kiếm là được, dù sao thì ta có xuyên tới đâu cũng
chẳng thay đổi dung mạo."
"Ừm, vậy cũng đúng, lần này ngươi vẫn
ổn chứ? Điểm tập kết thanh niên trí thức...... hoàn cảnh rất kém cỏi
đúng không?" Vừa nói hắn vừa xốc chăn lên, "Mau tiến vào."
Tô
Viên Viên chui vào ổ chăn, cùng Từ Hướng Đông mặt đối mặt nằm trên
giường đất, nhỏ giọng oán giận, "Thực sự rất kém, còn kém hơn cả sơn
động của ta nữa, mấy người chen chúc một căn phòng bé xíu, động tí liền
hô hào khẩu hiệu, thực phiền toái. Đúng rồi, tất cả nhiệm vụ lần này đều có quan hệ với Quý Lan, vốn dĩ ta còn nghĩ suốt ngày tìm cách tiếp cận ả không tiện lắm, hiện tại có ngươi rồi, đỡ phiền phức hơn nhiều."
"Cũng phải, chờ một thời gian nữa chúng ta liền kết hôn, đến lúc đó ngươi muốn làm cái gì cũng tiện."
Hai người lần lượt kể ra những gì mình biết, đại khái xâu chuỗi được tình
huống trước mắt là như thế nào. Quý Lan là loại người tự coi mình là cái rốn của vũ trụ, ai làm ả khó chịu, dù chỉ một chút thôi, ả lập tức oán
hận người đó, đặc biệt là sau khi trọng sinh, ả cảm thấy mình được nữ
thần vận mệnh ưu ái, đương nhiên không thể ủy khuất chính mình. Chỉ là,
răng còn có thời điểm lỡ cắn rách môi a, mọi người sống trong một xã hội tập thể, đâu phải lúc nào cũng hành theo ý muốn của ả được? Nhưng, đối
với Quý Lan, mọi sự cố đều là do lỗi của người khác, trước nay ả không
bao giờ nghĩ mình sai, mặc dù trọng sinh một lần, cái tính ích kỷ này
vẫn không hề thay đổi.
Bất quá, đời này ả đã học được cách che
dấu, trước mặt Từ Hướng Tiền, ả luôn là một người vợ tuyệt vời. Từ cổ
chí kim, gió bên gối luôn là ngọn gió sắc bén nhất, Từ Hướng Tiền dần
dần bị ả ảnh hưởng, đồng thời không muốn gia đình mâu thuẫn ầm ĩ suốt
ngày, cho nên mới đồng ý phân gia, xa thơm gần thối, anh cho rằng chỉ
cần ả và mấy người Lưu Thục Anh tách ra là sẽ ổn. Nhưng một nông gia hán chỉ biết cắm cúi làm việc như anh, đâu biết rằng Quý Lan dám trộm tản
lời đồn bại hoại thanh danh người nhà?
Chờ đến khi người thân
đều gặp chuyện, Từ Hướng Tiền có hối hận, có cãi vã hay lãnh đạm với Quý Lan thế nào thì cũng vô dụng, huống chi lúc ấy Quý Lan còn mang thai
đứa con đầu lòng. Thời điểm đó, Từ Hướng Tiền là người Từ gia duy nhất
còn sống sót, đương nhiên có quyền kế thừa toàn bộ di sản của Lưu Thục
Anh và Từ Hướng Đông, đến tận đây bọn họ mới biết được Từ Hướng Đông là
vạn nguyên hộ! Dĩ nhiên, cuối cùng khoản tiền đó đều rơi vào tay Quý
Lan, ả nhanh chóng vận dụng kiến thức vượt thời đại, quyết định chuyển
nhà tới Thủ đô, đồng thời mua thêm vài căn hộ để đó, lại chỉ huy Từ
Hướng Tiền chạy khắp chốn đầu cơ trục lợi, nhanh chóng trở nên giàu có.
Tiếp nữa, Quý Lan tìm Tô gia báo thù, từ đó được ông bà ngoại của Tô Viên
Viên yêu thích, hai vợ chồng già giúp đỡ ả không ít, sau khi tạ thế còn
để lại toàn bộ tài sản cho ả, bao gồm nguyên bộ sưu tập đồ cổ, Quý Lan
nhờ vậy mà sống sung sướng giàu sang cả đời.
Tóm lại, Từ Hướng
Đông và Tô Viên Viên đều là đá kê chân, tài phú cùng vận mệnh vốn nên
thuộc về bọn họ đều bị Quý Lan chiếm đoạt, còn chính ả, gần như chẳng
cần làm gì ngoại trừ ích kỷ tính kế, thật là vận khí nghịch thiên.
Tô Viên Viên trợn mắt há hốc mồm, "Như vậy cũng được? Nếu Từ Hướng Đông
trở thành vạn nguyên hộ sớm như thế, vậy...... trước khi Quý Lan trọng
sinh, Từ Hướng Tiền phát đạt kỳ thật là nhờ em trai giúp đỡ đúng không?
Chứ nói thực, ta không cảm thấy đây là loại người dám bỏ trồng trọt mà
kiếm cách làm giàu." "Đúng vậy, khoảng thời gian trước Từ Hướng Đông tới huyện thành là để tìm
kiếm đối tượng hợp tác, cũng đã thỏa thuận xong xuôi, chờ một thời gian
nữa chính sách không quá nghiêm ngặt liền nuôi gà đem bán, bên họ có
nguồn tiêu thụ, có bao nhiêu thu bấy nhiêu. Còn cả hoa quả nữa, bên họ
đều có ý tiếp nhận, để sản xuất hoa quả đóng hộp, giá thỏa thuận khá ổn. Từ Hướng Đông biết cách làm người, mạng quan hệ khá rộng, phương thức
kiếm tiền rất nhiều, liền để lại hai mối làm ăn ổn thỏa ít rủi ro nhất
này cho anh cả, Từ Hướng Tiền chỉ cần thuê vài công nhân, lại chăm chỉ
nỗ lực một chút, đương nhiên có thể từ từ làm giàu, nhưng cũng chỉ dừng
lại ở đó mà thôi, anh ta không có khả năng đi xa hơn nữa."
Tô
Viên Viên vô ngữ lắc lắc đầu, "Thực không ngờ, chuyện này ngay từ đầu đã là một sự lầm lẫn. Bất quá, nếu Quý Lan không túm lấy Từ Hướng Tiền,
phỏng chừng cũng không sống tốt được, ả không phải loại người có thể
chịu khổ. Lại nói nữa, trên đời này kiểu đàn ông hiền lành lại nghe lời
vợ như Từ Hướng Tiền còn tồn tại sao? Ả đi theo Từ Hướng Tiền kế thừa
một khoản di sản lớn, từ người do chính ả hại chết, hừ, thảo nào người
đọc tranh cãi gay gắt đến vậy, tất cả nhiệm vụ đều quay chung quanh ả,
hóa ra là vì những người này đều bị ả ta làm hại, đời này thành công
hoàn toàn là nhờ vận khí!"
Từ Hướng Đông thấy nàng căm phẫn
nghiến răng nghiến lợi thì phì cười, "Ngươi tức cái gì a? Đâu phải chưa
từng gặp loại người như Quý Lan này."
"Dì Lưu cùng Na Na đều là
người tốt, bọn họ chiêu ai chọc ai? Ngươi không biết chứ, Na Na ngoan
ngoãn như vậy, cư nhiên phải chết tức tưởi như thế, kéo dì Lưu thương
tâm mà chết. Theo ta thấy, Từ Hướng Tiền cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, hoàn toàn không có khí khái nam tử, sau này còn đưa hết di sản của Từ
Hướng Đông cho ả đàn bà kia dùng, cũng không sợ đêm tối em trai trở về
hỏi tội."
"Sẽ không có việc gì đâu, dù sao hiện tại có chúng ta
trông chừng, Quý Lan sẽ không thể hãm hại bất kỳ ai nữa. Còn Từ Hướng
Tiền thì cứ để đó tính sau, người này lỗ tai quá mềm, cả đời chưa chắc
có thể kiên định được, mẹ nói bà đã từng khuyên nhủ rất nhiều lần, nhưng anh ta nhất định phải chọn Quý Lan, đã lựa chọn thì phải tự gánh lấy
hậu quả, chúng ta cũng không có biện pháp thay đổi, nếu quá đáng quá,
vậy cứ tránh họ ra là được."
"Ừm, đúng rồi, còn có gia đình
người què kia cùng Tô gia ở thủ đô, cũng cần chú ý theo dõi, nếu để Quý
Lan báo thù trước thì ta sẽ không lấy được nguyện lực điểm."
"Được, ta giúp ngươi để ý bọn họ, cứ yên tâm, mọi chuyện đã có ta, dù là ở cái niên đại này, ta cũng sẽ không để ngươi phải chịu khổ."
Tô Viên Viên vội vàng lắc đầu, "Không được, không được, 001 nói ta phải dung
nhập mỗi một thế giới để thể nghiệm nhân sinh bách thái, không thể quá ỷ lại vào ngươi. Ngươi cứ để yên đó, ta sẽ thử hòa nhập vào thời đại này, làm một thanh niên trí thức đủ tư cách."
Từ Hướng Đông có chút
kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một lát liền hiểu, linh lực chỉ có thể gia
tăng tu vi, nhưng tâm cảnh lại cần nàng tự mình thể nghiệm. Nếu không
dung nhập trong sinh hoạt, quá chú trọng tu vi rất dễ bị tẩu hỏa nhập
ma. Nghĩ đến đây, Từ Hướng Đông quyết định từ bỏ ý định làm đại sự như
đời trước, tu luyện vẫn nên làm đâu chắc đấy thì hơn, không thể lợi dụng sơ hở đi lối tắt, như vậy sẽ lỡ mất cơ hội rèn luyện.
Đã thế, đời này chỉ cần sống vui vẻ là được, không cần quá nổi bật.
Từ Hướng Đông cười khẽ, vươn tay chọt chọt má Tô Viên Viên trêu ghẹo:
"Đồng chí Tô Viên Viên, đồng chí nhanh nhanh trở về điểm tập kết thanh
niên trí thức thể nghiệm sinh hoạt đi thôi, chúng ta như thế này chính
là chơi lưu manh đó."
Tô Viên Viên đen mặt, tức giận bóp má hắn kéo mạnh, "Hừ, tên du thủ du thực này!" Dứt lời liền biến mất.
Từ Hướng Đông xoa xoa mặt, cười cười nhìn nơi nàng tiêu biến, thân thể trẻ lại, tính tình nàng cũng hoạt bát hơn nhiều, như vậy thật tốt, đúng
không?
Sáng hôm sau, Từ gia, ngoại trừ Lưu Thục Anh thức dậy
sớm, những người khác đều ngủ đến mặt trời lên cao. Chờ Lưu Thục Anh hâm lại đồ ăn dư lại hôm qua, bọn họ mới mới bị hương thơm đánh thức mà bò
dậy. Từ Hướng Đông tùy tay lấy một cái áo chẽn mặc vào, duỗi eo đi ra
cửa, "Mẹ, mẹ làm gì thơm thế? Mà mẹ nấu nhiều cơm chút, con đói." "Biết rồi, biết rồi, đã có khi nào mẹ bỏ đói mi chưa! Có ấm nước nóng đấy,
mau đi rửa mặt đi." Lưu Thục Anh hô vọng ra từ nhà bếp, nghe giọng thì
có vẻ tâm tình bà khá tốt.
Từ Hướng Đông pha nước ấm, khom lưng
nhanh nhẹn rửa mặt. Quý Lan ra khỏi phòng, nhìn thấy bắp tay phồng phồng cùng thân hình cường tráng kia, ngẩn ngơ, chú em chồng suốt ngày lười
nhác lông bông, vậy mà không ngờ dáng người còn tốt gấp mấy lần anh
trai. Nhìn kỹ thì dung mạo cũng rất đẹp, trong thôn gần như không còn ai có thể so sánh, cứ nhìn đến số lượng con gái nhìn lén mỗi lần hắn ra
cửa là biết.
Bất quá người này cũng nổi danh là kẻ không đàng
hoàng, không học vấn không nghề nghiệp còn không muốn xuống đất, đại nam nhân sức dài vai rộng mà đến giờ còn ăn bám gia đình, chỉ biết kéo chân sau. Nghĩ đến đây, Quý Lan đen mặt, nhưng vừa mới gả tới, ả biết điều
không nói ra miệng, chỉ nhanh chóng rửa mặt, sau đó tiến vào nhà bếp hỗ
trợ Lưu Thục Anh.
Người một nhà ngồi quanh bàn ăn, Lưu Thục Anh
nhìn mấy đứa con, mãn nguyện cười nói: "Từ nay nhà ta lại thêm một thành viên. Hướng Tiền, Quý Lan, hai con nhớ bao dung lẫn nhau, hòa thuận mà
sống, nếu có mâu thuẫn, hay ở ngoài gặp phải chuyện gì thì cứ về nói với mẹ, mẹ giúp hai con trấn cửa ải. Nếu năm tới hai đứa cho mẹ ôm cháu
liền càng tốt, giúp nhà cửa càng thêm vui vẻ náo nhiệt."
Quý Lan nghe vậy trong lòng quặn đau, đời trước không có cơ hội làm mẹ, còn bị
mẹ tên què kia chửi mắng mười mấy năm là gà mái không biết đẻ trứng, ả
nằm mơ cũng muốn sinh hài tử. Đời trước ả từng mang thai, lại vì gã đàn
ông kia mà sinh non rồi mất đi khả năng làm mẹ, đời này cha đứa nhỏ
không phải tên cặn bã kia, hẳn là thằng bé sẽ được thuận lợi sinh ra đời đúng không? Chỉ cần cẩn thận một chút, ả nhất định có thể an ổn sinh hạ trưởng tôn Từ gia.
Ả ngẩng đầu nhìn Lưu Thục Anh mỉm cười, "Mẹ yên tâm, con và Hướng Tiền nhất định sẽ hòa thuận."
Lưu Thục Anh gật gật đầu, lại quay sang Từ Hướng Đông nói: "Lần này mi
thành thật ở nhà cho mẹ, hay là dứt khoát tìm một nàng dâu đanh đá chút
mới quản được mi. Thật là, không biết mi lập gia đình có thể chín chắn
hơn hay không, suốt ngày lang thang khắp nơi, trái tim của bà già này
cũng theo mi đi khắp nơi luôn!"
Từ Hướng Đông bật cười, "Mẹ, mẹ đừng giỡn, tim mẹ còn ở trong lồng ngực ấy, đi lang thagn thế nào được?"
"Tiểu tử thúi, đang nghiêm túc nói chuyện, mi lại ăn nói lung tung cái gì?"
Lưu Thục Anh nghiêm mặt, "Mẹ không cần biết, dù thế nào thì mi cũng
không thể chạy rông suốt ngày như trước nữa."
"Vâng vâng vâng,
tối qua con đã nói rồi mà, lần này con sẽ ở nhà một thời gian. Con sẽ ở
lại trong thôn làm việc, mẹ hài lòng rồi nhé. Còn nữa, đại tẩu là khuê
nữ nhà đại đội trưởng, mẹ giúp con mở lời, nhờ chú ấy an bài việc nào
nhẹ nhàng thoải mái chút, việc phức tạp con cũng không biết làm."
Từ Hướng Tiền cảm thấy em trai nói có đạo lý, tán đồng gật gật đầu, "Lan
Lan, hay là em giúp Đông Tử nói với ba một câu? Trước chọn việc nhẹ
nhàng chút, từ từ rồi học làm những thứ khác." Dứt lời, anh cười vui vẻ
quay sang Từ Hướng Đông, "Đông Tử trưởng thành rồi, biết cần phải làm
việc."
Quý Lan tức nghẹn len lén trừng Từ Hướng Đông, hận không
thể giơ chân đá hắn bay đi. Hắn cho rằng mình là ai chứ? Còn đòi chọn
việc nào nhẹ nhàng thoải mái, thứ đồ mặt dày không biết xấu hổ! Nhưng
lúc này Từ Hướng Tiền còn đang nhìn, ả đành rặn ra một nụ cười cứng đờ,
"Vậy cũng tốt, qua ba ngày hồi môn em sẽ về nói với ba, nhưng em không
chắc ba có thể giúp được hay không, trong thôn còn nhiều người khác nhìn chằm chằm, ba không thể quá thiên vị."
Từ Hướng Đông không thèm để ý phất phất tay, "Đại tẩu cứ việc đi nói, người trong thôn đều biết
ta không biết làm việc, để ta làm cùng họ không phải thêm phiền sao? Bọn họ còn ước gì ta không xuống ruộng làm việc ấy chứ, bằng không ta coi
mạ là cỏ dại mà rút hết thì sao!"
Quý Lan xem như đã biết thế
nào là đẳng cấp cao nhất của da mặt dày, ả chỉ có thể nghẹn nghẹn: "Đã
thế tiểu thúc cứ ở nhà chờ tin tốt đi!"