Từ Hiểu Na vốn hướng nội, thực sự không biết nên tiếp đón khách đến nhà
như thế nào, đành ngập ngừng vươn tay chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh, khách
khí nói: "Viên Viên tỷ, Quý Lan tỷ, hai người ngồi đi, em, em đi lấy
chút nước đường."
Quý Lan cười cười xua tay: "Hiểu Na đừng khách
khí vậy chứ, em học tập mệt mỏi, lâu lâu mới được về nhà một chuyến, em
nên nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, để chị xuống bếp nhìn xem đại nương có cần
giúp đỡ không, hai người cứ ngồi đây tâm sự đi."
Ả cố tình làm
như không thấy Tô Viên Viên ngồi đó, Tô Viên Viên đương nhiên hiểu ý ả,
đơn giản là tuyên cáo chủ quyền thôi mà. Dù là mấy câu quan tâm Từ Hướng Tiền khi nãy hay hiện tại ra vẻ thân thiết với Từ Hiểu Na, hết thảy đều đang cố gắng biểu hiện một điều, "Quý Lan và bọn họ mới là người một
nhà, còn Tô Viên Viên nàng thì không"......
Tô Viên Viên đâu thèm để ý, chờ Quý Lan đi rồi liền tiếp tục cùng Từ Hiểu Na nói mấy trò vui
vui có thể rủ bạn bè chơi cùng. Dù tình trạng hiện tại có thê thảm đến
đâu, về cơ bản nguyên thân vẫn là người từ thủ đô tới, đương nhiên sẽ
biết được vài điều mà làng quê thời đại này không thể có, chỉ mấy trò
chơi nho nhỏ này đã khiến Từ Hiểu Na cực kỳ hứng thú, nóng ruột muốn gặp lại bạn bè.
Quý Lan nghe tiếng hai người cười khúc khích trò
chuyện vui vẻ, trong lòng như bị đè nặng một khối đá tảng, cảm giác thực khó thở. Hơn nữa, điều khiến ả khó chịu nhất chính là thái độ của Lưu
Thục Anh, bởi bà cũng thực khách khí, "Quý Lan đấy à? Cháu không cần
giúp gì đâu, nhà bếp nhiều khói dầu, cháu mau vào phòng ngồi nghỉ đi."
"Bác, để con giúp bác đi, ai nha, còn có cả trứng gà rừng này?" Quý Lan xắn
cao tay áo lanh chanh muốn giúp đỡ, vừa liếc thấy mấy quả trứng để trên
kệ bếp, ả kinh ngạc hô lên.
Lưu Thục Anh mặt mày hớn hở nói:
"Viên Viên vừa mới mang tới đó, đứa nhỏ này thật là, ta đã nói bao nhiêu lần rồi mà chẳng chịu nghe, mỗi lần tới nhà đều mang đồ theo, thực chân thành......"
Quý Lan khẽ biến sắc, từ khi bắt đầu "tìm hiểu" Từ
Hướng Tiền, ả đã tới nhà bốn năm lần, bởi sợ quá nôn nóng sẽ bị người ta bàn ra tán vào, nên đến lần này ả mới mang tới chút đồ vật cho cô em
chồng tương lai. Nhưng giờ nghe Lưu Thục Anh khen Tô Viên Viên, chẳng lẽ bà ta muốn ám chỉ cái gì? Nhìn đi, vừa nhắc tới Tô Viên Viên là cười
thấy răng không thấy mắt!
Quý Lan bản tính hay nghĩ ngợi lung
tung, chẳng qua là trước khi trọng sinh ả nghĩ gì nói vậy, có chuyện nhỏ bằng mắt muỗi cũng phải gào ra cho cả xóm làng đều nghe thấy, còn trọng sinh rồi lại toàn nghẹn trong lòng, tinh tế cân nhắc, sợ nói sai làm
sai. Thời gian này muốn lấy lòng mẹ chồng tương lai không quá thành công đã làm ả chán chường lắm rồi, cũng ngầm may mắn thái độ Từ Hướng Tiền
không tệ lắm, nếu đối phương lại chủ động thêm chút thì tốt, đến tận bây giờ hai người còn chưa nắm tay nữa, cảm giác thực không an toàn.
Đời trước ở nhà chồng, việc nhà toàn bộ đều đổ lên đầu Quý Lan, vì thế ả
cũng thực thuần thục, giúp Lưu Thục Anh mau chóng làm xong bữa trưa.
Ăn trưa, trên bàn cơm 5 người chỉ có mỗi Từ Hướng Tiền là nam, mà anh
chàng này lại là người thành thật, nguyên bữa cơm chỉ biết vùi đầu ăn ăn ăn không dám ngẩng lên, đương nhiên cũng không thể có chuyện săn sóc
yêu chiều Quý Lan, làm ả âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Nhưng Từ Hiểu
Na thì tự tại hơn nhiều, vừa ăn còn vừa hỏi Tô Viên Viên thủ đô có phồn
hoa như mọi người nói hay không, sống ở thủ đô có vui sướng tốt đẹp đến
thế nào, Lưu Thục Anh thấy con gái út hoạt bát hiếm thấy, vui vẻ đến
liên tục gắp đồ ăn cho hai người......
Quý Lan tuy vẫn chen vào
nói nói mấy câu, nhìn qua giống như hòa nhập vào câu chuyện, nhưng trong lòng lại cảm giác cực kỳ bài xích, cùng với chút nguy cơ. Vì sao Tô
Viên Viên này suốt ngày chạy tới Từ gia? Những nữ thanh niên trí thức
không chịu được khổ nhọc kia đều tìm chỗ dựa cho mình, chẳng lẽ Tô Viên
Viên này cũng vậy? Quý Lan nảy ra loại suy nghĩ này cũng là bình thường
thôi, bởi hiện tại trong mắt ả, cả cái thôn này không còn người đàn ông
nào có thể so sánh với Từ Hướng Tiền, mà Từ Hướng Đông chỉ là một tên du thủ du thực, như thế Tô Viên Viên suốt ngày bám lấy Từ gia không phải
coi trọng Từ Hướng Tiền thì là cái gì? Lại thấy Tô Viên Viên tiếp tục
"lôi kéo" Từ Hiểu Na, ả lập tức nhận định nàng là kẻ tâm cơ thâm
trầm......
Cơm nước xong xuôi, Tô Viên Viên nhanh chóng đứng dậy
cáo từ. Thực sự là cái ánh mắt kia của Quý Lan quá thấm người, làm nàng
nổi da gà toàn thân. Có lẽ bởi vì vừa mới trọng sinh về, còn chưa gả
được chính mình cho Từ Hướng Tiền, cô ta không có cảm giác an toàn,
nhưng nàng tự nhận mình không đắc tội Quý Lan a, thực không hiểu đối
phương lại não bổ cái gì.
Tô Viên Viên dạo bước trên đường, vừa
đi vừa nghĩ nghĩ tính cách của những người bên cạnh Quý Lan, trong
nguyên văn nói sau khi trọng sinh Quý Lan vẫn luôn tìm cách giao hảo với Lưu Thục Anh và Từ Hiểu Na, nhưng không hiểu sao hai người vẫn luôn tỏ
ra chán ghét ả. Đến khi gả vào Từ gia, quan hệ nàng dâu - mẹ chồng và
chị dâu - cô em chồng vẫn không được cải thiện bao nhiêu, Lưu Thục Anh
luôn áp bức con trai trưởng làm việc quần quật nuôi dưỡng cả gia đình,
mỗi lần Quý Lan đưa ra biện pháp kiếm tiền đều bị Lưu Thục Anh vô tình
phủ quyết, căn bản chính là đè nặng Từ Hướng Tiền không cho anh tiến
tới. Quý Lan "yêu" Từ Hướng Tiền, đương nhiên càng ngày càng không thích Lưu Thục Anh.
Mà mâu thuẫn lớn nhất giữa mẹ chồng - nàng dâu
chính là Lưu Thục Anh quá mức thiên vị Từ Hướng Đông và Từ Hiểu Na. Từ
Hướng Đông một nam nhân sức dài vai rộng mà suốt ngày lêu lổng, không
làm việc trong đội sản xuất lấy công điểm cũng chẳng có công tác đứng
đắn bên ngoài, Lưu Thục Anh còn suốt ngày đưa tiền cho hắn ăn chơi đàng
điếm. Từ Hiểu Na ham ăn biếng làm, lúc đi học thì không nói, nhưng kỳ
nghỉ cũng không chịu giúp đỡ việc nhà, còn suốt ngày đòi ăn ngon uống
tốt bồi bổ thân thể. Hai người này căn bản chính là hai con quỷ hút máu
sống bám vào vợ chồng ả, mà Lưu Thục Anh chính là đầu sỏ giúp đỡ họ áp
bức Từ Hướng Tiền.
Quý Lan đương nhiên chịu không được nữa, quyết định "tiên hạ thủ vi cường", tính kế ép Lưu Thục Anh đồng ý phân gia.
Hai vợ chồng ả phân ra ở riêng, Lưu Thục Anh và Từ Hiểu Na đều đi theo
Từ Hướng Đông, nhưng người ngoài lại không thể nói ả bất hiếu hay gì
khác, bởi ả đã tung hê ra cho người toàn thôn biết được "gương mặt
thật" của ba con quỷ hút máu này. Từ Hiểu Na không chịu được ánh mắt
khác thường của làng xóm, trốn tránh ở trường học cả kỳ nghỉ cũng không
dám về nhà, ai ngờ đâu lại bị một tên đàn ông say xỉn lẻn vào ký túc xá
đoạt mất trong sạch, nhảy sông mà chết.
Từ Hướng Đông an táng em
gái xong xúc động lao đi loạn đao chém chết gã đàn ông kia, trực tiếp bị tòa án phán tử hình. Lưu Thục Anh liên tiếp mất đi hai đứa con, đả kích quá lớn, không bao lâu sau cũng buông tay rời khỏi nhân gian. Vì chuyện này, Từ Hướng Tiền và Quý Lan còn cãi vã một trận, nhưng đúng lúc đó
Quý Lan phát hiện mình có thai, vì đứa nhỏ, Từ Hướng Tiền vội vàng chạy
ngược chạy xuôi kiếm tiền, dần dần, chuyện này cũng chìm vào quên lãng.
Nhưng dựa theo những gì Tô Viên Viên tự mình cảm nhận, Lưu Thục Anh tuyệt đối không phải loại mẹ chồng ác độc vô cớ khắt khe con dâu, cũng không phải người mẹ bất công cố tình áp bức con trai mình. Còn Từ Hiểu Na, mặc dù
mới vừa bắt đầu tiếp xúc, nhưng nàng phát hiện, cô gái này chỉ có chút
hướng nội, nhưng bản chất thực ôn nhu đáng yêu, còn có chút thiên chân,
nếu Quý Lan và Lưu Thục Anh bất hòa, vậy Từ Hiểu Na không thích ả cũng
là chuyện thường tình. Còn "ham ăn biếng làm"? Nghe Lưu Thục Anh nói, Từ Hiểu Na thể nhược từ nhỏ, lại là con út, đương nhiên muốn thường xuyên bồi bổ, làm sao nỡ bắt cô làm việc......
Về phần chị dâu của Quý Lan, trong nguyên văn, đây cũng là một người thường xuyên đối chọi với
ả, sau này thấy Quý Lan kiếm tiền cũng nổi máu tham lam bắt chước làm
theo, nhưng lại không có được khả năng "tiên tri" như Quý Lan, không
biết đường tránh né nguy cơ, lỗ sạch vốn, cuối cùng phải ly hôn với Quý
đại ca.
Tô Viên Viên còn chưa tiếp xúc với người này, nhưng theo
như những gì nghe được từ hàng xóm láng giềng, thì đây có vẻ là một
người khá lanh lẹ, xử lý rất tốt các mối quan hệ trong nhà và cả với
hàng xóm. Nàng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với những thứ được miêu tả
trong nguyên tác, bởi những gì nàng tự mình cảm nhận và nguyên tác
thường xuyên xuất hiện điểm khác biệt. Nhưng nghĩ kỹ thì chuyện này cũng không đến mức quá lạ lùng, bởi nguyên tác được viết dưới góc nhìn của
Quý Lan, có lẽ vì thế nên mới tạo thành hàng loạt tranh cãi trong khu
bình luận, mới nảy sinh đám nhiệm vụ kỳ quái kia.
Rất nhiều người đọc tỏ ra chán ghét cái loại motif đời trước từ hôn, trọng sinh một
lòng nhào vào vị hôn phu như thế giới này, nếu đời trước Quý Lan không
phát hiện vị hôn phu phát đạt thì liệu có thể hối hận không? Liệu ả có
vội vội vàng vàng muốn gả cho vị hôn phu ngay sau khi trọng sinh không?
Trước nay hai người đâu có ở chung bao giờ, có thể nảy sinh cảm tình
sao? Đương nhiên không! Quý Lan rõ ràng là cướp đoạt hạnh phúc vốn thuộc về người vợ chính thức của Từ Hướng Tiền. mà bởi vì ả trọng sinh và vô
cớ ghen tị, "tình cờ" làm hỏng thanh danh của cô gái kia, làm cô phải
bất đắc dĩ đi xa tha hương, cô gái đó trêu ai chọc ai?!!! Vô duyên vô cớ chịu tội, chẳng khác nào đang đi đường đột nhiên ngã vào ống cống
cả......
Đa phần người đọc cho rằng, Quý Lan trả thù trừng phạt
đúng người đúng tội thì thôi, nhưng nếu ả tính kế những người vô tội
kia, vậy nhất định phải vạch trần ả! Đây cũng là một nhiệm vụ của Tô
Viên Viên.
Điểm duy nhất không gây tranh luận chỉ có phần Quý Lan ngược gia đình tên què (chồng trước khi trọng sinh) và Tô gia. Bởi hai
nhà này là thực sự thối nát, người đọc chẳng có gì phải dị nghị.
Tô Viên Viên cảm thấy có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ nàng phải dây dưa với
Quý Lan cả đời này sao? Những mục tiêu nhiệm vụ phần lớn là thân nhân
của Quý Lan, nàng quản thế nào chứ? Chẳng lẽ nhoi nhoi lên nhận Lưu Thục Anh làm mẹ nuôi? Làm như thế...... không bị coi thành rắp tâm bất lương mới lạ đấy? Thêm một điều nữa, lấy dung mạo Tứ vĩ Hồ ly này, nàng mà đi lại thân cận với hộ gia đình nào trong thôn đảm bảo không lâu sau đồn
đãi sẽ bay đầy trời, trừ phi gia đình kia hoàn toàn không tồn tại sinh
vật giống đực......
Đi gần tới điểm tập trung thanh niên trí
thức, nghĩ đến mệt mỏi muốn ngủ còn phải chen chúc với vài người trên
cái giường đất hẹp kia, Tô Viên Viên khựng lại, xoay người đi về phía bờ ruộng.
Đồng ruộng bạt ngàn...... Tô Viên Viên nhìn mà khóc không ra nước mắt, nếu sớm biết sẽ xuyên không tới nơi này, đời trước có thế
nào nàng cũng phải bám theo Tống thị học trồng trọt học nuôi gà a......
hiện tại nàng phải làm gì để kiếm tiền đây? Chẳng lẽ săn thú mang tới
chợ đêm bán? Nếu thế...... chắc phải đánh được lợn rừng mới được đi? Gà
rừng gì gì đó đều không đáng giá tiền. Một cô gái nhỏ...... khiêng một
con lợn rừng...... hình ảnh kia thực quá "mỹ lệ"...... Tô Viên Viên thở
dài ngao ngán
Tô Viên Viên lượn lờ tới khi mặt trời sắp lặn mới
bước chậm muốn trở về, ai ngờ mới đi được một đoạn lại nghe thấy sau gò
đất phía trước truyền ra tiếng nói chuyện. Nàng nhíu mày né tránh,
khoảng cách không xa, nàng lập tức nghe ra hai người kia chính là Từ
Hướng Tiền và Quý Lan.
"Từ đại ca, anh, ừm, khi nào anh mới tới nhà em nha?"
"Ách, tới nhà Đại đội trưởng? Cái này...... cái này......"
"Ba em hiền khô hà, ông cũng rất thưởng thức anh. Với lại, ba em, ba em đã
biết chuyện của chúng ta, ba bảo em nói anh tới nhà ăn bữa cơm. Từ đại
ca, chúng ta đã tìm hiểu nhau lâu như vậy rồi, anh, rốt cuộc anh nghĩ
thế nào? Anh tính bao giờ mới chịu cưới em?"
Từ Hướng Tiền gãi gãi đầu, hai gò má đỏ ửng, "Thế, thế này, có nhanh quá không?"
Quý Lan khẽ biến sắc, lập tức ngước nhìn anh rớt nước mắt, "Từ đại ca, anh
không thích em sao? Anh coi trọng con bé Tô Viên Viên kia đúng không?"
"Quý Lan, đừng nói bừa, đương nhiên là không a!" Từ Hướng Tiền kinh hãi,
cuống quít xua xua tay, "Tôi không phải loại người hoa tâm a, chúng ta
đã có hôn ước, tôi sao có thể coi trọng người khác?"
"Vậy vì sao
anh còn không chịu tới cửa? Anh đã hai mươi tuổi, nam nhân khác tới tuổi có ai không vội vội vàng vàng tìm cách cưới cô gái mình thích vào cửa?
Còn anh, sao anh cứ lần lữa kéo dài mãi như thế? Anh nói xem, rốt cuộc
em có chỗ nào khôn tốt?"
"Không phải, không có gì không tốt, chỉ
là, chỉ là mẹ tôi nói muốn nhìn nhìn lại, đừng, đừng quá nóng nảy, thực
xin lỗi......" Từ Hướng Tiền cúi đầu, anh làm người thành thật hàm hậu,
trước giờ lại chưa từng gặp phải loại tình huống này, nhất thời thực sự
không biết nói gì hơn.
"Là bác gái phản đối?" Quý Lan đen mặt
nhìn Từ Hướng Tiền, nhìn bộ dáng "chuyện gì cũng nghe trưởng bối" kia, ả giận sôi máu. Khẽ căn môi, Quý Lan dứt khoát tiến lên ôm lấy cổ Từ
Hướng Tiền, sáp mặt tới......
Sau một hồi lâu, hai người mới thở
hổn hển tách ra, Quý Lan đỏ mặt nép vào lòng Từ Hướng Tiền, thỏ thẻ:
"Anh không thể không phụ trách, bằng không chính ;à chơi lưu manh."
Từ Hướng Tiền lắp ba lắp bắp, "Tôi, tôi, để tôi về bảo mẹ tới, tới nhà em định ngày, Quý, Quý Lan yên tâm, tôi sẽ phụ trách."
Tô Viên Viên xoa xoa cằm liếc hai người kia, nha, thì ra căn nguyên mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu nằm ở đây a......