Cảnh Diệp không nói nữa, trong mắt lại tràn đầy ý châm chọc, một lát sau lại hỏi: "Tĩnh quý tần mấy ngày nay cũng làm gì?"
Lý Lộc lên tiếng: "Ban ngày thường cùng tứ phi đi lại, nghe nói muốn
thuyết phục tứ phi giảm miễn phần lệ hậu cung, góp một phần lực ra chiến trường nơi biên quan."
“A.” Cảnh Diệp cười phá lên, sắc mặt càng nặng: “Nàng ta lại vẫn như
trước tự cho mình là cao hơn, dã tâm cũng không nhỏ. Ngay cả chính sự
triều đường cũng muốn nhúng tay vào. Ngươi âm thầm đi tiết lộ cho tứ
phi, để cho bọn họ tạm thời đồng ý, trẫm lại muốn xem xem, Tĩnh quý tần
có thể làm tới trình độ nào, ngay cả Hoàng hậu……”
Nói đến hai chữ Hoàng hậu, hắn lại đột nhiên trầm mặc, rõ ràng là ngày
Tết, Hoàng cung to lớn lại tĩnh lặng như vậy, xa gần chỉ có gió lạnh ban đêm thổi qua, gió lạnh rót lên áo choàng hắn, khiến hắn cũng cảm thấy
toàn thân đều trở nên lạnh giá.
Hắn trầm mặc không nói cất bước bâng quơ, chờ tới lúc hắn hồi tỉnh lại
tinh thần, cánh cửa Trường Hoa cung đã xuất hiện trước mắt, hắn trú chân xa xa nhìn, dường như có thể nghe thấy tiếng cười thấp thoáng bên trong cánh cửa truyền tới.
Phải một lúc lâu Cảnh Diệp mới xoay người nói: "Về thôi."
Sau ba ngày Tết, Cảnh Diệp cũng bận rộn trở lại, Tạ Bích Sơ cũng được phép xuất cung trở về Tướng phủ ở.
Nàng sớm đã kêu tứ Cẩm thu xếp những đồ cần mang rồi, khẩu dụ của Hoàng
đế mới vừa truyền tới, lập tức hoan hô một tiếng đem người xuất cung.
Tạ Dịch Giang đã sớm ở trong phủ chờ nàng, hai cha con nị oai một hồi,
liền để Tạ Bích Sơ về phòng trước dọn dẹp một phen, Tạ Bích Sơ trở về
khuê phòng của mình một lát đã lại chìm trong trầm mặc.
Cẩm Đoạn cẩn thận nhìn nàng nói: “Cô nương đây sao vậy?”
Tạ Bích Sơ nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt hạnh to chớp chớp, dẩu môi chau
mày: “Gia gia xấu, khi ta không ở đây lại để người khác động vào đồ của
ta, những vật trang trí này lúc trước không để ở đây.”
“Cái này…..” Cẩm Đoạn đang định nói là nàng tự đặt mà, nhưng lời đến bên miệng rốt cuộc cũng là hiểm hiểm nuốt trở lại. Nàng thật nhanh liếc Tạ
Bích Sơ một cái, cố làm ra bộ dạng không có gì nói: “Có lẽ là Tướng gia
ngày thường nhớ cô nương đã lấy ra chơi, cô nương nói như vậy, Tướng gia nghe được sẽ buồn đấy.”
Tạ Bích Sơ nghiêm sắc mặt, nghiêm túc gật đầu nói: “Cẩm Đoạn ngươi nói đúng, ta sau này sẽ không nói như vậy nữa.”
Cẩm Đoạn nhân lúc nàng nghỉ ngơi đem việc này báo cho Tạ Dịch Giang, Tạ
Dịch Giang khẽ thở dài: “Xem ra đã quên thật rồi, quên cũng tốt, quên là tốt nhất.”
Tạ Bích Sơ liền ở phủ Tể tướng khá nhiều ngày, mỗi ngày đều sống vui vẻ thoải mái, không hề