Mộc Niên nhịn không được liếc nàng một cái,
thấy thần sắc nàng bình tĩnh, không hề có chút khác lạ, trong lòng lại
hơi vui mừng, nói với mấy nữ nhi của Tôn Khải Thịnh: “Đại nữ nhi nguyên
không phải tốt lắm. Riêng tính tình vẫn là hấp tấp, bị Tôn Khải Thịnh
cậy thế ức hiếp, đem nàng gả cho một thư sinh lạc phách, sau đó thư sinh kia đã hao tổn tâm tư cùng nàng rời đi. Bây giờ đã quay về Tôn gia.”
“Nhị nữ nhi là thứ nữ. Vốn rất minh diễm, chỉ là phẩm hạnh không được tốt
lắm, Tôn Khải Thịnh lúc còn đương nhiệm, liền nghe nói nàng ta qua lại
với rất nhiều nam tử, bây giờ tuy Tôn Khải Thịnh đã hồi kinh, nhưng lại
không có đem theo nàng ta về cùng.
“Còn về tam nữ, tin tức hữu
dụng có thể tra được cũng không nhiều, là một người hiếm thấy. Chỉ là
nghe nói tính cách có chút dịu dàng.”
Tạ Bích Sơ cười mỉa, cái gì mà tính cách có chút dịu dàng, không phải chính là hèn yếu sao, cũng
khó trách, lớn lên ở Tôn gia nơi đó, hai tỉ tỉ lại thành ra bộ dạng như
vậy, tam nữ này có thể tốt được sao?
Thái Hậu lại vì Tôn gia mà
thực sự làm mọi thứ, vậy mà lại đem món hàng như này vứt cho Cảnh Hoan,
quả đúng là một việc xấu đối với hắn.
Nhưng đây chẳng phải là nỗi bi ai của mình sao?
Hắn Cảnh Hoan thà rằng bị Thái Hậu chà đạp, tiếp nhận một nữ tử bất kham
như thế, nhưng lại vẫn cứ một tâm ý nhớ nhung nàng, đoạn tuyệt khả năng
nàng quấy rầy.
Thật bi ai, nhưng Tạ Bích Sơ lại phát hiện, mình vẫn không thể mất hắn. Đặc biệt là khi hắn bị người khác đối đãi như
vậy, nhưng vì nàng mà khi đó không đi phản kháng.
Nàng trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc hướng về Mộc Niên: “Ta muốn gặp Tĩnh Vương.”
Mộc Niên có chút kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ nàng sẽ nói trực tiếp
như vậy, do dự một chút vẫn là nói: “Cô nương hà tất phải như vậy?”
Tạ Bích Sơ cũng không giải thích gì, chỉ nói: “Chỉ là một cách giải quyết
cho xong mà thôi, nhưng nếu ngươi không làm chủ được, thì đi hồi với
cha, như ban đầu đã nói với ông ấy là, ta chỉ là không muốn Tịnh Vương
vì ta mà đưa ra quyết định sai lầm, nếu không sau này trong lòng ta sẽ
luôn áy náy, thiết nghĩ cha cũng sẽ không muốn thấy ta luôn nhớ về hắn
như vậy.”
Nàng vừa nói vừa đứng dậy đi tới bên cửa sổ quay lưng lại với hắn, không để cho hắn thấy được sắc nước đã phiếm trong mắt nàng.
Nói cái gì mà muốn giải quyết cho xong, nói cái gì mà không muốn hắn ta đưa ra quyết định sai lầm, tất cả các lý do đó, mục đích cuối cùng chỉ có
một, chính là nàng muốn gặp mặt hắn mà thôi.
Cho dù lần gặp mặt này, là phải cùng hắn nói lời tạm biệt hoàn toàn.
Mộc Niên nói: “Tịnh Vương vẫn chưa có đồng ý, tính kiêu ngạo trời sinh của
hắn, có thể tốt dưới con mắt của Hoàng thượng nhiều năm như vậy, sao có
thể không nhìn ra ý định của Thái Hậu chứ, chúng ta có thể tra ra được,
hắn cũng có thể tra ra được, ba cô nương của Tôn gia là người như thế
nào, hắn nhất định cũng biết, cho nên hắn nhất định sẽ không đồng ý.”
Tạ Bích Sơ cười nhạt, giọng điệu rất là chắc chắn: “Hắn sẽ đồng ý.” Dừng
lại một chút lại nói tiếp: “Nếu không đánh cuộc một phen, nếu hắn đồng
ý, thì ngươi phải đi bẩm báo với cha ta.”
Chưa quá hai ngày,
trong kinh truyền tới tin tức, Cảnh Hoan quả nhiên là đã đồng ý cuộc hôn sự này, tuy lúc nói chuyện với Thái Hậu hắn không có lên tiếng, nhưng
khi Thái Hậu ngầm chấp nhận hắn sau đó đã trực tiếp xuống ý chỉ cho Lễ
bộ chuẩn bị đại hôn, hắn cuối cùng cũng lên tiếng.
Lại nói là yêu cầu sau một năm nữa mới thành hôn.
Thấy hắn vui vẻ đồng ý như vậy, Thái Hậu cũng không làm khó cho hắn, bèn
đồng ý sau một năm sẽ lại cử hành đại hôn, chỉ là chỉ dụ định hôn sự đã
truyền ra rồi.
Tạ Bích Sơ không hề ngạc nhiên, trên mặt nụ cười vẫn bình thản, hoàn toàn không để ý nói với Mộc Niên: “Hồi kinh đi bẩm báo đi.”
Đợi khi tin tức truyền đến, Tạ Bích Sơ mới biết, hôm chỉ dụ truyền xuống,
Cảnh Hoan cũng không đợi Tôn gia có động thái gì, trực tiếp trở về thư
viện Lăng Vân, cho nên kỳ thực hắn cách nàng, tuy gần mà lại xa, chỉ
cách gang tấc mà như tận chân trời.
Nếu đã như vậy, Tạ Bích Sơ
cũng không để Mộc Niên sắp xếp gì khác, ngày thứ ba thức dậy thật sớm,
sau khi tắm xong mặc y phục nam, lúc này mới ra khỏi Đại Giác tự.
Vẫn liên miên như trước lên bậc thang, từng bước từng bước đi lên, quả tim
kia đập càng lúc càng nhanh, đang lấy hết máu thịt của nàng.
Nàng đã nhiều lần nghĩ khi gặp hắn sẽ như thế nào, tức giận, ghét bỏ, khinh
miệt, cũng cảm thấy mình sẽ không nỡ, sẽ đau khổ, sẽ khóc thút thít,
nhưng thật là đến giờ phút này, nàng nhìn vào đôi mắt của hắn, hai người lại như nhau, bình tĩnh.
Hắn ở trong cửa, nàng ngoài cửa, lại như một trời ngăn cách.
Sau một hồi, Cảnh Hoan mới phản ứng lại, sau khi rời ánh mắt lùi lại một
bước: “Nàng vào trong viện ngồi trước đi, ta thu dọn một chút sẽ ra.”
Tạ Bích Sơ liếc nhìn bộ đồ hơi lộn xộn của hắn, trầm mặc gật gật đầu,
trong lòng lại thầm cười khổ, rốt cuộc đã khác rồi, ngày trước hắn sao
có thể để nàng ở lại trong viện.
Nàng ngồi trên ghế đá dưới gốc cây không lâu, Cảnh Hoan đã liền mặc chỉnh tề đi ra, câu đầu tiên lại là: “Sao nàng lại đến vậy?”
Tạ Bích Sơ trong lòng bức bối khó chịu, vành mắt hơi đỏ, buồn buồn nói:
“Ta đến là muốn từ biệt chàng, ta sẽ không phiền tới chàng nữa, chàng
yên tâm đi!”
Cảnh Hoan rõ ràng là choáng váng, sắc mặt hơi sầm lại, thấp giọng nói: “Ta không có gì là không yên tâm cả.”
Tạ Bích Sơ khẽ thì thầm, trong giọng nói mang theo chút mỉa mai: “Chàng
muốn thật sự yên tâm, sao lại có thể để Thái Hậu thay chàng chọn phi, mà vẫn đồng ý hôn sự như vậy, ta chính là không tin chàng không biết cô
nương kia là người như thế nào, Thái Hậu chà đạp chàng như vậy, chàng
một chút cũng không phản kháng, không phải là sợ ta đối với chàng không
có tư tâm, mà là sợ ta làm phiền tới chàng có phải không?”
Nàng
càng nói càng kích động, ngậm nước mắt đứng dậy, trân trối nhìn hắn: “Ta lấy tư cách làm người xin thề, ta muốn nói cho chàng rõ, lòng ta đã
chết tự nhiên sẽ không tới làm phiền chàng nữa, ta sao có thể không biết xấu hổ chứ, không tự biết bản thân mình.”
“Được rồi!” Cảnh Hoan
cũng khó chịu đứng dậy: “Nếu nàng thực sự tự nhận thức được bản thân,
vậy thì nên biết, nàng vẫn chưa đủ quan trọng để ta hy sinh hôn sự của
mình chỉ để thoát khỏi nàng!”
Câu này như một tiếng sét, khiến
nàng choáng váng, ngay cả đứng cũng không vững nữa, mặt nàng trắng bệch, bỗng nhiên nhẹ cười, đúng a, nàng không phải là ngốc, luôn cảm thấy hắn đồng ý hôn sự là vì muốn thoát khỏi nàng.
Nhưng nếu trong lòng
hắn nàng căn bản không là gì cả, hắn căn bản không quan tâm tới nàng,
vậy sao có thể vì nàng mà đem hạnh phúc của cả đời mình ra đùa cợt được
chứ?
Ban đầu nàng cảm thấy hắn tự đánh giá mình quá cao, cảm thấy nàng nhất định sẽ gây phiền hà cho hắn, nhưng bây giờ hiện thực đã cho
nàng một cái tát, chính là nàng đã tự cho mình quá quan trọng!
Nàng cười yếu ớt, vừa gật đầu vừa lí nhí: “Chàng nói đúng, là ta sai, ta
luôn cho rằng…….ta luôn cho rằng, coi như là chàng không cách nào tiếp
nhận tình ý của ta, nhưng cũng sẽ không thờ ơ với ta như vậy.
Nhưng thì ra, chàng trước giờ ngay cả một khắc cũng không để ta vào trong tim chàng, nếu không sao lại nỡ làm tổn thương ta như vậy.
Tạ Bích
Sơ khẽ ngẩng đầu lên, cố gắng để cho giọng mình thoải mái một chút: “Mà
như vậy ta cũng không còn gì để nói nữa, ngươi sau này gặp ta, cũng nên
tôn xưng một tiếng tẩu tử, đến tân hôn của ngươi, tẩu tử đương nhiên
cũng sẽ có quà chúc phúc đưa đến, mong Tĩnh Vương sẽ không ghét bỏ nó.”
Nàng từng chữ từng câu nói xong, cất bước định rời đi, Cảnh Hoan lại đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã.”
Thấy nàng dừng bước, nhưng giữa đôi môi lời muốn nói lại nói không được, là
hắn tuyệt tình trước, bây giờ hà tất phải ra vẻ, mà kết quả cũng không
cách nào thay đổi, mà sớm đã loại bỏ nàng ra khỏi kế hoạch, bây giờ hà
tất lại kéo nàng vào trong?
Cánh tay hắn đang giơ liền bỏ xuống, sau đó thấp giọng: “Không có gì, nàng đi đi.”
Nhưng lời vừa dứt, hắn chịu không nổi đưa tay lên ôm lấy tim, đôi mắt từ từ nhắm lại, che đi huyết sắc bên trong.
Tạ Bích Sơ lại tức giận cực độ, quay người trực tiếp cầm đĩa trái cây trên bàn đá ném tới tấp vào hắn: “Cảnh Hoan ngươi là kẻ…….”
Nhưng lời còn chưa nói dứt, liền thấy sau lưng Cảnh Hoan một thanh kiếm đang bay
nhanh về phía hắn, thanh kiếm sắc bén trong ánh mặt trời mọc ánh xuống
băng quang khiến cho người ta khiếp sợ, trên bộ y phục đen của kẻ cầm
kiếm phủ đầy sương, chứng tỏ đã phục kích rất lâu, nhưng sự mệt mỏi của
một đêm lại hoàn toàn không ảnh hưởng tới hắn, ánh mắt hắn vọng lại đầy
sát lạnh và cay hận.
Ý thức của Tạ Bích Sơ vẫn chưa phản ứng lại, nhưng thân thể đã cực nhanh lao về phía Cảnh Hoan, cách bàn đá đẩy hắn lùi lại.
Cảnh Hoan trước đó một khắc vẫn còn đang giơ tay ra đỡ đĩa trái cây mà nàng
ném qua, nhưng hiển nhiên đã cảm nhận được sát ý phía sau, hắn theo bản
năng muốn né tránh, nhưng thân thể vừa cử động, sau khi thấy Tạ Bích Sơ
lao đến trước mặt, liền không di chuyển nữa.
Đáng tiếc động tác
của hắn lại không nhanh như Tạ Bích Sơ, giữa lúc ánh quang lóe lên, Tạ
Bích Sơ đã đẩy người Cảnh Hoan ra, thanh kiếm sau lưng lướt qua cánh tay hắn, đâm thẳng vào vai Tạ Bích Sơ.
Lúc này thời gian như ngừng
lại, Cảnh Hoan nhanh chóng định thần lại, cánh tay chỉ khẽ cử động, trên cổ thích khách kia liền xuất hiện một vệt màu đỏ, cả người đều mất đi
sinh cơ.
Cảnh Hoan nhân lúc này đỡ lấy Tạ Bích Sơ đang ngã xuống.
“Đừng sợ.” Hắn nhẹ nhàng nói, khóe môi khẽ mang theo ý cười, khiến cho Tạ
Bích Sơ giữa lúc hoảng hốt dường như trở lại ngày hôm đó trên sông, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nghe thấy hắn dịu dàng: “Sẽ không có chuyện gì đâu, có ta ở đây rồi.”
Nàng mấp máy môi, nước mắt lại rơi xuống: “Nói dối, chàng căn bản không quan tâm.”
May thay thanh kiếm chỉ đâm vào vai, tuy cánh tay đều vì đó mà không cử động được nữa, nhưng ít nhất cũng không bị mất mạng.
Khi Tạ Bích Sơ tỉnh lại, chỉ cần nghiêng đầu nhìn đồ vật xung quanh liền
biết mình hiện tại đang nằm trên giường của Cảnh Hoan, không thấy hắn,
trong lòng nàng có chút đau khổ, đã nói tới nước đó rồi, theo lý hai
người hiện tại cũng không nên gặp mặt nữa, nhưng nàng bây giờ chịu khổng nổi đã cứu mạng hắn, trong mắt hắn, hẳn sẽ cho là nàng cố ý làm vậy.