Cảnh Hoan xì khẽ một tiếng: "Ta không cần Tể Tướng đứng ở phía ta, ta
cũng vậy sẽ không cần nghĩ tới những thứ không thuộc về ta, nhưng, nếu
như có một số thứ nguyên bản là thuộc về ta thì sao?"
"Là ngươi tự mình buông bỏ, coi như ngươi bây giờ muốn trở lại, trẫm tinh tường nói cho ngươi biết, không thể nào!"
"Thật sao? Ngươi chắc chắn là ta tự mình buông bỏ?" Cảnh Hoan quay đầu trực
tiếp chống lại ánh mắt của hắn, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo với trời
đất: "Phụ hoàng, nhi thần cùng Tạ gia nữ tử lưỡng tình tương duyệt,tình
thâm ý trọng, đặc biệt hướng phụ hoàng cầu hôn Tạ gia nữ tử, xin phụ
hoàng thành toàn."
"Lưỡng tình tương duyệt, tình thâm ý trọng, nói mới tốt làm sao, phải không?!"
Cả người Cảnh Diệp cũng căng thẳng như dây cung, hình như chỉ cần nhẹ
nhàng kéo là có thể đem dây cung kéo đứt, hắn nhắm lại mắt, trước mắt
hình như hiện ra trước đây thật lâu, hắn quỳ gối dưới chân của phụ hoàng cầu hôn Tạ gia Bích Sơ, lúc trước hắn tổng cộng chỉ thấy nàng một lần,
biết nàng tính tình thuần lương , vốn là sợ Tạ Dịch Giang nghĩ công cao che chủ, cũng trừ bỏ, chỉ cần nắm trong tay Tạ Bích Sơ, còn sợ gì Tạ
Dịch Giang?
Huống chi sau khi hắn nghe được cuộc nói chuyện giữa
phụ hoàng cùng Cảnh Hoan, hắn nếu không hành động, chỉ sợ cũng sắp không kịp nữa rồi.
Hắn còn nhớ rõ sau khi thỉnh cầu, phụ hoàng nhìn
ánh mắt của hắn, phức tạp như vậy, hình như ngàn vạn loại cảm xúc không
rõ, cuối cùng lộ ra, cũng là hơi thương hại, sau đó người nhắm mắt lại,
thở dài một cái nói: "Trẫm đồng ý."
Cảnh Diệp thoát ra khỏi hồi
ức, cắn răng quá mạnh? Lộ ra ti ti mùi máu tươi, hắn kiềm chế cảm xúc,
sau đó từ từ nói: "Nói tốt hay không đều không quan trọng, quan trọng
là, quả thực là chính ngươi đã tự buông bỏ, phụ hoàng nói rồi, nếu là
muốn ngôi vị Hoàng đế, nhất định phải cưới Tạ gia nữ, trẫm không biết
tại sao ngươi không muốn, nhưng là rất rõ ràng, ngươi bỏ qua, mặc kệ là
ngôi vị Hoàng đế hay là nàng, ngươi đều buông bỏ.”
Ánh mắt Cảnh
Hoan khẽ lộ ra sương mù, hiển nhiên là cũng rơi vào trong ký ức, nghe
vậy phục hồi tinh thần lại, trầm mặc một chút mới mở miệng nói: "Ngươi
sai rồi, ban đầu tiên hoàng nói đúng lắm, nếu muốn ngôi vị Hoàng đế,
phải cưới Tạ gia nữ, hơn nữa sau đó, cũng phải nạp Tôn Thị nữ nhập cung, và cũng không bao giờ làm hậu!"
Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Cảnh Diệp sửng sốt, cười nhạt nói: "Hoàng thượng làm rất tốt, ta không làm được."
Cảnh Diệp liền giật mình nhìn hắn rời Ngự Thư Phòng, một lúc lâu mới phục
hồi tinh thần lại, không nhịn được đưa tay che mặt nặng nề hít sâu một
hơi.
Cảnh Hoan nói: "Ngươi chắc chắn là ta tự mình buông bỏ?"
Cảnh Hoan nói: "Tiên hoàng nói, nếu muốn ngôi vị Hoàng đế, phải cưới Tạ gia
nữ, vả lại cả đời làm hậu, cũng phải nạp Tôn Thị nữ nhập cung, và cũng
không bao giờ làm hậu."
Cảnh Hoan nói: "Hoàng thượng làm rất tốt, ta không làm được."
Cho nên ý của Cảnh Hoan là, hắn buông bỏ không phải Tạ gia nữ, mà là Tôn
Thị nữ, cũng bởi vì nhất định phải nạp Tôn Hồng Y vào cung, hắn không
làm được, vứt bỏ ngôi vị Hoàng đế, cũng giống như bị buộc phải buông bỏ
Tạ Bích Sơ.
Có thể thấy được Cảnh Hoan đối với Tôn Hồng Y, hoặc
là nói đúng Tôn Thị chán ghét sâu, dù là ngôi vị Hoàng đế cùng Tạ Bích
Sơ đều không cần.
Cảnh Diệp không hiểu, từ nhỏ Cảnh Hoan đã được
nuôi dưỡng ở bên cạnh Tôn Thái hậu, tại sao lại chán ghét Tôn Thị như
vậy, có thể ở trước mặt Tôn Thái hậu lấy lòng khoe mẽ, ngụy trang như
vậy, ẩn nhẫn như vậy, chỉ là để cho hắn lạnh nhạt quay lưng lại.
Sự việc xôn xao mưu hại hoàng tử rốt cuộc bị đẩy ra sau đó là chuyện tiểu
Quý nhân bị đày vào lãnh cung tiến vào hồi cuối, mà cùng lúc đó, càng
khiến cho hậu cung nghị luận ầm ĩ, Hoàng hậu cùng quý phi cũng đều do
chuyện này gây ra.
Đầu sỏ gây nên Tôn quý phi chỉ là bị hoàng
thượng dùng một lý do "Ngự tiền thất nghi" cấm túc, có thể thấy được ở
trong mắt Hoàng thượng quý phi so với Hoàng tử thứ nhất còn quan trọng
hơn, chân ái đúng không giải thích.
Càng thêm xui xẻo là Hoàng
hậu nương nương, đầu tiên là trực tiếp bị Thái hậu nương nương thừa thời điểm Hoàng đế vào triều trực tiếp bị cài nút "Hung thủ", không dễ dàng
gì thoát khỏi tội danh, tiếp đó lại bị Hoàng thượng hạ chỉ cấm túc, đáng thương Hoàng hậu kể từ khi vào cung không có quản qua hậu cung, kết quả bị cấm túc lý do lại là: quản lý bất lực.
Mọi người tất cả đều
ngầm hiểu lẫn nhau, nghe nói đây là kết quả sau khi Hoàng thượng cùng
Thái hậu gây gổ, cho nên khẳng định là đến từ sự trả thù của Thái hậu.
Bên ngoài các loại suy đoán bay đầy trời, mà Tạ Hoàng hậu thân đang ở Trường Hoa cung cũng đang hoảng thần.
Hoàng đế tại sao phải đội cho nàng cái mũ cài nút"Quản lý hậu cung bất lực"?
Thật ra thì mặc kệ chuyện Thái hậu cùng quý phi, hoàn toàn là hắn thẹn
quá thành giận.
Hoàng đế bệ hạ giải quyết việc Hoàng hậu bị oan
uổng, cảm thấy lần này rốt cuộc cũng có mặt đi đối diện với Tiểu Hoàng
hậu rồi, vì vậy dẹp an phủ vì danh, được tranh công chi thực, lòng tràn
đầy cảm thấy Tiểu Hoàng hậu nên một mặt tiều tụy nghênh đón hắn, sau đó
đối với hắn lao tâm lao lực cảm động đến rơi nước mắt.
Kết quả
hoàng đế bệ hạ đến Trường Hoa cung vừa nhìn, Tiểu Hoàng hậu sắc đỏ thắm
hết sức thanh thản vùi ở trên giường đọc sách, nhìn thấy hắn tới hết
sức kinh ngạc, há miệng liền hỏi hắn tới đây có chuyện gì.
Chuyện gì, còn có thể là chuyện gì, tình cảm hắn vì nàng đêm không thể say
giấc đều là đáng đời, Hoàng đế bệ hạ mặt tranh công "Ta giúp nàng giải
quyết sự tình nàng mau khích lệ ta", lập tức biến thành mặt đáy nồi
"Phạt vui vẻ", ngồi ở bên cạnh bàn sinh một lúc lâu muộn khí, lúc này
mới nói: " Chuyện hậu cung vốn nên do nàng quản lý, lúc trước bị Thái
hậu cùng Quý phi cầm giữ, hôm nay Quý phi cấm túc, Thái hậu cũng ở đây
tu thân dưỡng tính, trẫm ít ngày nữa liền đem Phượng ấn lấy lại cho
nàng."
Tạ Hoàng hậu sững sờ, sau đó phản ứng kịp Hoàng đế chính
là muốn cho nàng quản lý hậu cung, lập tức cảm thấy phiền phức lớn rồi,
liền trực tiếp từ chối nói: "Hai năm qua Quý phi đem hậu cung quản lý
rất tốt, hơn nữa thiếp đối với chuyện phức tạp của hậu cung tất cả hữu
tâm vô lực, kính xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
Hoàng đế bệ hạ nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, thấy nàng ý đồ trêu đùa cũng
không có, lửa giận đáy lòng trong nháy mắt dâng lên, nhưng vẫn là ẩn
nhẫn lấy nói: "Thái hậu cùng Quý phi cầm giữ hậu cung, cho nên trẫm con
cháu điêu linh, trẫm lên ngôi tới nay trừ Thục phi có thai ra không có
một người mang thai Long thai, cho nên trẫm muốn cung quyền giao vào tay nàng."
Tạ Bích Sơ nghe xong lời của hắn chỉ cảm thấy buồn cười,
có lẽ ở thời đại này nhìn người tới đây là vinh hạnh, dù sao trượng phu
đem chuyện lớn như vậy giao cho nàng, xem như tin tưởng đối với nàng
rồi, nhưng Tạ Bích Sơ chỉ cảm thấy hoang đường.
Hoàng đế lời này
thì đồng nghĩa với đang nói: ngươi là vợ cả của ta, cho nên ngươi phải
giúp ta đem một đống lớn vợ bé quản cho tốt, để cho các nàng hảo hảo
phục vụ ta sanh con cho ta.
Nếu không phải là lần nữa cảnh cáo
chính mình là trong xã hội phong kiến người đàn ông này là người thống
trị hoàng quyền, Tạ Bích Sơ đã bị một bạt tai rồi.
Cho nên Tạ Bích Sơ hết sức kiên quyết, quyết cự tuyệt "ý tốt" của Hoàng đế bệ hạ.
Hoàng đế bệ hạ bị tức chạy rồi, theo đó sẽ hạ chỉ cho Tạ Hoàng hậu tội danh
"Quản lý bất lực", hiểu đây là cùng nàng giận dỗi đấy.
Tạ Hoàng
hậu mới không cùng Hoàng đế bệ hạ chấp nhặt, sau khi thấy cảnh hậu cung
tranh đấu, tâm tư xuất cung của Tạ Hoàng hậu đạt tới khẩn cấp chưa từng
có, bây giờ nàng muốn gặp nhất chính là lão gia của mình Nam Thần, cũng
khá hiểu một chút về nhiệm vụ "Cứu hoàng hậu xuất cung" này tiến độ đến
giai đoạn gì rồi.
Đáng tiếc hiện tại phong thanh còn chặt, lúc
này đi cầu Hoàng đế nói muốn gặp Nam Thần lão gia, tỷ lệ thành công
khẳng định rất thấp, dù sao nàng cũng biết chuyện trong triều đình Nam
Thần lão gia xin Hoàng đế phế hậu, kết quả Hoàng đế vẫn còn có thể chạy
tới muốn nàng trông nom hậu cung, rõ ràng không chịu phế hậu rồi.
Hoàng hậu cùng quý phi đều đã cấm túc, cái phi tần khác cũng hết sức an phận, cả hậu cung cũng sẽ tịnh không ít, Hoàng đế bệ hạ sau khi từ Nhu Nghi
cung của Thục phi đi ra, đem khăn ướt nhẹp dính nước mắt ném cho Lý
lộc, vừa nói: "Trẫm trước có dặn dò qua Quý phi, để cho nàng tạm thời
không cần đem chuyện trẫm đồng ý để nàng nuôi dưỡng con Thục phi nói ra
ngoài, cho nên chuyện này sao Thục phi lại biết?"
Lý lộc nghe vậy âm thầm: Hoàng thượng a, liền Quý phi làm rõ ràng như vậy, có chút đầu
óc cũng có thể đoán, chỉ là trong đó quả thật có mấy kẻ xấu bụng đang đổ dầu vô lửa, chỉ là trong hậu cung, loại này quá phổ biến, cho dù muốn
tra cũng không tra được cái gì.
Những thứ này nhưng mà cho hắn
mượn mấy lá gan nữa hắn cũng không dám nói, chỉ có thể khom người vừa đi theo Hoàng đế, vừa nói: "Nô tài điều tra, nghe nói bắt đầu là từ Hoán Y Cục bên kia truyền tới."
Hoán Y Cục?
Hoàng đế giật mình,
suy tư một chút nói: "Trở về ý chỉ, phong Ngũ Phẩm nữ quan Chu Tĩnh Tuệ
là Qúy nhân, kể từ hôm nay dời ra ngự tiền, vào cung Thiên Điện."
Tin tức rất nhanh sẽ truyền ra ngoài, chỉ là không nổ tung giống với trường hợp lúc trước, lần này giống như là ở trên mặt nước ném hòn đá nhỏ, sau khi lăn tăn gợn sóng, rất nhanh sẽ khôi phục yên tĩnh, tất cả mọi người phản ứng giống nhau: ha ha, quen rồi.
Kể từ sau khi Chu Tĩnh Tuệ nhận sủng, nàng sớm muộn cũng là muốn được sắc phong phần vị, mặc dù
chuyện tình dược còn chưa có tra rõ, nhưng là Hoàng đế rõ ràng không có
trừng phạt ý nàng, trước sau như một mà đem nàng ở lại Ngự Tiền, như vậy là có thể nhìn ra, nàng rất được Hoàng đế coi trọng.
Chỉ là đợi
đến thời điểm chân chính bị nhét vào hậu cung, các vị bách hoa vẫn đủ hả hê, vốn cho là tần vị thấp nhất, không ngờ chỉ là quý nhân, như vậy còn không bằng ở lại ngự tiền làm cung nữ, tối thiểu còn có thể mỗi ngày
thấy Hoàng thượng.
Nhận được thánh chỉ Chu Tĩnh tuệ ngẩn người
tại đó một lúc lâu, cho đến khi thái giám truyền chỉ đợi trong chốc lát
ho nhẹ một tiếng nhắc nhở nàng Chu Tĩnh tuệ mới lấy lại tinh thần, liền
vội vàng lấp tấm ngân phiếu, sau đó bắt đầu lập tức trang điểm thay quần áo đi tạ ơn Hoàng đế.
Có phần vị là được, nhưng chỉ là quý nhân, lui về phía sau còn không biết có thể hay không gặp lại hoàng thượng,
nàng là nghĩ tới nhân cơ hội này có thể nữa thấy hoàng thượng một lần,
ai biết đến cửa ngự thư phòng, Hoàng đế căn bản cũng không thấy nàng,
Chu Tĩnh Tuệ chỉ có thể ở ngoài cửa dập đầu.
Mang theo số lượng
gia sản không nhiều, Chu Tĩnh Tuệ ngẩng đầu nhìn Thiên Điện hơi có vẻ
tan hoang, siết chặt ngón tay cũng bị bấm ra máu, nàng một đường tính
toán tới đây, chẳng lẽ liền vì tranh phần vị quý nhân, lại phải vào ở
nơi rách nát này?
Sớm biết ngày đó cũng không để cho Hoàng thượng phá thân thể của nàng, nếu là có thể ở Ngự Tiền kéo dài ngày giờ chút,
khiến Hoàng thượng yêu thích nàng nhiều một chút, nghĩ đến cảnh ngộ hoàn toàn không giống, rốt cuộc là nàng quá nóng vội.
Chu Tĩnh Tuệ
hít sâu một hơi, miễn cưỡng đem Thiên Điện quét dọn một phen, sau đó
viết một phong thư đưa cho cung nữ theo sau: "Cẩn thận chút, tránh để
người khác đưa ra ngoài."
Không giống với Chu Tĩnh Tuệ rối rắm
sau khi bị lạnh nhạt, giống nhau bị"Lạnh nhạt" Tạ Hoàng hậu vui vẻ đến
bay lên, bởi vì nàng đã chuẩn bị xuất cung đi chơi.