Đông Tâm nghe Tô Lịch nói xong thì không hề đăng bất cứ lời giải thích
hay thanh minh nào ở trên mạng hết. Sau đó quả thực như Tô Lịch nói, dư
luận trên mạng ấy mà, đến nhanh mà đi cũng rất nhanh. Không đến hai
ngày, chuyện thân phận thật của Đồng Tâm liền chìm xuống. Nhưng Hạ Bảo
thì lại ăn mệt, trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo. Mọi người thông qua địa chỉ IP của cô ta rồi tìm ra được n cái nick ảo khác, từ đó lôi
ra được cả đống chuyện xấu của cô ta: nào là hắt nước bẩn vào đại thần,
rồi thì bịa đặt nói xấu đối thủ cạnh tranh, thậm chí đến cả chuyện hối
lộ biên tập cũng bị lộ ra hết.
Cuối cùng Hạ Bảo thực sự không
gánh nổi nữa, liền đứng ra xin lỗi nhận sai, nói là cô ta công bố thân
phận thật của Đồng Tâm ra là bởi vì năm đó lúc mới xuất đạo, cô ta nhiều lần nhắn tin cho Đồng Tâm, muốn nhận Đồng Tâm làm sư phụ nhưng Đồng Tâm lại không thèm xem tin nhắn của cô ta cho nên cô ta mới từ hồng biến
đen. Sau đó cô ta lại ngoài ý muốn phát hiện ra người trợ lý hiện tại
của mình có thể chính là Đồng Tâm đã mất tích nhiều năm trước, cho nên
mới nổi lên ý định phanh phui mọi chuyện.
Ở câu thanh minh xin
lỗi cuối cùng, Hạ Bảo tỏ vẻ rằng tuy tính cách cô ta có phần bất ổn nên
mới vì ghen tỵ với Đồng Tâm là làm ra chuyện sai trái đó, nhưng những
đoạn lịch sử trò chuyện mà cô ta đăng lên đều là sự thật, không phải
photoshop. Đồng Tâm quả thực chính là tác giả đã bị đuổi ra khỏi ngành
thiết kế game Đông Tâm.
Đối với cách nói này, ý kiến của khen chê của mọi người đều không đồng nhất. Có người cho rằng Hạ Bảo tuy không
phải hạng người tốt gì nhưng Đồng Tâm trên người cũng toàn là hố phân (ý là mấy chuyện xấu). Mà cũng có người lại cho rằng, Đồng Tâm chính là
nằm không cũng trúng đạn. Hạ Bảo này tình tình quá ác liệt, đê tiện,
ghen tỵ. Cho dù đăng bài xin lỗi cũng không quên bôi đen Đồng Tâm một
lần nữa. Chuyện vạch trần Đồng Tâm chính là Đông Tâm bị gắn mác sao chép trong giới thiết kế game là một điểm đáng ngờ rất lớn.
Hai bên
tranh cãi nhau từ trên diễn đàn Mạn Mộng lan sang cả tận Weibo, cuối
cùng còn kéo tới tận trang web đăng truyện của cả Hạ Bảo và Đồng Tâm.
Cũng không biết là thực sự do bị áp lực từ phía sư luận hay là bị các
võng hữu (bạn bè trên mạng) ồn ào đến phiền lòng, từ sau khi chuyện này
xảy ra Đông Tâm liền hoa hoa lệ lệ rơi vào bình cảnh (ý chỉ trạng thái
dậm chân tại chỗ)
- ---- Chính là cho dù vẽ thế nào cô cũng thấy
cứ sai sai. Hình như tỉ lệ của cái sofa này không đúng thì phải? Đường
cong cánh tay của tiểu cô nương sao trông lại dị dạng như thế kia? Còn
có diễn biến tình cảm của nam nữ chính có thể đừng có dài lê thê thế này không? A a, sao cốt truyện lại thay đổi theo hướng càng xem càng sai
thế này??
Cứ như vậy, Đông Tâm càng vẽ càng cảm thấy không tự
tin, bản nháp cũng xóa lại vẽ xóa lại vẽ. Lăn lộn hơn một tuần mà cô chỉ vẽ được không đến mấy trang bản thảo. Đọc sách xem phim chạy bộ tám
chuyện... Đông Tâm đã thử tất cả để có thể kích thích linh cảm, nhưng
đều không thể nào vẽ nổi. Cuối cùng Chi Chi đành kiến nghị: "Tình yêu à, nếu thực sự không được thì cậu cứ nghỉ ngơi một đoạn thời gian xem
sao."
Cứ như đã hẹn trước với Chi Chi, buổi sáng Chủ nhật hôm ấy, sau khi Đông Tâm và Tô Lịch đi siêu thị mua sắm đồ dùng sinh hoạt xong, Tô Lịch đột nhiên muốn ăn trưa ở bên ngoài. Đông Tâm nghe xong lập tức
vứt xe đẩy sang một bên rồi chạy ra ngoài nhìn xem có phải trời đổ cơn
mưa máu không.
Tô! Đại! Thiếu! Gia! Thế! Nhưng! Lại! Chủ! Động!
Muốn! Ra! Ngoài! Ăn! Cơm!!! Đây không phải là trời muốn đổ cơn mưa máu
thì là cái gì chứ?? Vào giây phút này, cho dù tự nhiên có một con dao từ trên trời rơi xuống thì Đông Tâm cũng không cảm thấy kì lạ chút nào cả! Thề luôn!
Thực ra chuyện này là thế này. Tô Lịch sống cùng với
chị cả từ nhỏ, bởi vì Tô Minh Nguyệt làm việc ở bệnh viện nên công việc
luôn bận rộn, cho nên Tô Lịch sớm biết nấu ăn từ bé. Bởi vì thời gian
nấu nướng dài nên kĩ năng tự nhiên cũng được tôi luyện, hơn nữa Tô Lịch
còn có chút tật xấu là kén cá chọn canh, luôn chê đồ bên ngoài không
sạch sẽ, không thể ăn cho nên đã hình thành thói quen
.
Từ khi Đông Tâm
trọng sinh đến bây giờ đã lâu như vậy rồi nhưng đây chính là lần đầu
tiên Tô đại thiếu gia dẫn cô ra ngoài ăn cơm! Chỉ một mình cô! Cho nên
ngoại trừ việc cảm thấy thụ sủng nhược kinh, Đông Tâm cũng có chút cảm
động. Tô Nhị Hóa đây là đang muốn giúp cô thả lỏng tinh thần đây mà, cho nên mới dẫn cô ra ngoài ăn, đúng không? Đông Tâm cứ tự bổ não cho mình
như vậy xong liền vừa ngậm tăm vừa chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Đăng lên vòng bạn bè thì chỉ có một kiểu. Toàn là ảnh tự sướng, tự sướng và
tự sướng. Không thì cũng chỉ có ảnh đồ ăn và ảnh phong cảnh mà thôi, cho nên Đông Tâm cho rằng khi mình đăng ảnh một bàn mỹ thực như thế thì mọi người nhiều lắm cũng chỉ bình luận một vài câu, hỏi xem mùi vị ra sao
các thứ... không ngờ đến khi vợ chồng son ăn xong, Đông Tâm lên nhóm
liền thấy bên dưới một loạt bình luận.
Biểu tỷ: Cung hỉ cung hỉ nha!
Chi chi: Hừ! Mị hâm mộ! Mị gato! Mị hận! Hừm hừm, mị đang yên lặng ngồi xổm ở góc tường nguyền rủa mi tăng thêm 5 cân!! Nhưng chợt nghĩ đến việc
cho dù mi béo thì Tô sama nhà mi vẫn yêu mi như thế, mị liền đau khổ
muốn khóc-ing~~~
Đại Lâm: Nhanh quá, lại thêm một năm nữa rồi. Chúc mừng nha!
Thuận tử: Vạn sự đều thuận chỉ thiếu một bé con nữa thôi
Nhị Cô: Đôi vợ chồng son ân ái quá cơ, haha!
Cát Cánh: Tui tới cọ ké chút không khí vui mừng đây. Phật Tổ Như Lai xin hãy phù hộ cho con ngày mai coi mắt thành công! Amen!
Lão mẹ: Ăn cay ít thôi. Các chuyên gia đã chỉ ra rằng người ăn khẩu vị đậm
sẽ sống ít hơn người khác đến hai mươi năm. Con có xem sổ tay dưỡng sinh mẹ gửi cho con không?
Văn Tử: Đại tỷ à, hôm nay hai người ăn cái này thôi á? Chị ăn gì em cúng!
......
Đông Tâm chọn một cái bình luận bình thường nhất trong đống bình luận để trả lời.
Đông Tâm trả lời Văn Tử: Ăn thế này thôi thì sao?
Một lát sau Văn Tử mới trả lời: Không sao không sao. [Sao thím không lên trời luôn đi.jpg].
Đông Tâm càng nghĩ càng thấy lạ, cho nên liền gửi thẳng tin nhắn thoại cho
Văn Tử: "Aizaa cái người này, dạo này cậu chết ở đâu rồi thế? Sao chẳng
thấy rủ tớ đi lượn đâu hết."
Một lát sau Văn Tử trả lời: "Chị gái à, cuối năm em gấp như chó vậy! Chị không phải không biết cuối năm kế
toán bận như thế nào! Tính tính toán toán, tính đến to đầu luôn mất!"
Đông Tâm bật cười: "Được rồi, cậu không phải sỉ nhục loài chó như thế! Cậu
xem mấy con chó bây giờ xem, có con nào không phải ăn sung mặc sướng,
chỉ cần nằm trong nhà cũng được chủ phục vụ đến tận răng? Gấp như chó ư? Cậu còn không có số hưởng như chó đâu!"
"Tớ đang nói đến chó
hoang! Chó hoang, được chưa?" Văn Tử nói: "Được rồi, cậu đừng có bắt bẻ
tớ nữa. Chiều nay cậu và người đàn ông nhà cậu có tiết mục gì không?"
Đông Tâm khó hiểu: "Lại còn tiết mục gì nữa, đương nhiên là về nhà rồi."
Văn Tử vẫn chưa từ bỏ: "Thế còn buổi tối thì sao?"
"Buổi tối ư?" Đông Tâm nhìn sắc trời đang thâm dần, "Ồ, cậu không nói thì tớ
cũng quên mất. Tối nay tớ đúng là có việc thật. Tớ phải ra cửa tiệm giặt là lấy áo khoác dạ và áo lông vũ của Tô Nhị Hóa về."
Văn Tử gửi
đến một sticker ngất xỉu, nói: "Thím à, tôi cũng đến chịu với hai người
thôi. Ngày kỉ niệm kết hôn mà hai người chỉ ngồi tiệm vỉa hè vừa ăn vừa
đuổi ruồi thế thôi sao? Cơm tây hoa tươi sâm panh với quà đâu? Chỉ một
bát gà bát bảo mà đã đuổi được cậu đi rồi sao? Lại còn đăng lên khoe,
chậc chậc...."
Đông Tâm nghe xong sửng sốt ba giây, sau đó mới
khiếp sợ nói: "Ngày kỉ niệm kết hôn á??? Cậu nói là, hôm nay là ngày kỉ
niệm kết hôn của tớ và Tô Nhị Hóa sao??"
Sau đó, tin nhắn của hai người gần như là được gửi đi cùng một lúc.
Văn Tử: "Cậu không biết???"
Đông Tâm: "Tớ không biết!!!"
Nghe xong tin nhắn của Đông Tâm, Văn Tử im lặng gửi một chuỗi ba trấm thật dài.
"Tô Nhị Hóa nhà cậu lá gan cũng lớn nhỉ. Biết sau khi trọng sinh cậu sẽ
không nhớ rõ ngày kỉ niệm kết hôn cho nên liền chỉ làm qua loa cho xong
chuyện thế này đây. Tiểu Tâm, nếu hôm nay cậu không dạy cho anh ta một
bài học thì sau này đừng nói quen tớ nữa nhé."
Đông Tâm nghe xong mím môi, vừa ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Tô Lịch vừa đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Thấy vậy khóe miệng Đông Tâm không nhịn được mà vểnh
lên. Sao đột nhiên cô lại thấy ngứa tay thế nhỉ.