Đại sảnh khách sạn hoa lệ phú quý, người đến người đi nườm nượp. Đông
Tâm đứng trước cửa, nhìn chằm chằm Tô Yến trước mặt. Đầu bên này, Tô Yến vừa nghe tiếng Đông Tâm liền cứng ngắc quay đầu lại, lẩm bẩm: "Đông
Tâm......."
Hai mắt Đông Tâm bừng bừng lửa giận, "Tô Yến, anh ngàn lần vạn lần đừng nói với tôi là anh định rời đi."
Nghe vậy, Tô Yến cúi đầu im lặng, mãi một lúc sau mới nói: "Anh có chút việc. Sẽ nhanh chóng trở lại."
Đông Tâm thầm hô một tiếng, cưỡng chế lửa giận: "Tô Yến, anh hẳn là rõ ràng
hơn bất cứ ai. Bữa cơm hôm nay không phải là một bữa cơm bình thường. Vì bữa cơm này, Tô gia cũng vậy, mà Nhuế gia cũng thế, đều bận đến sứt đầu mẻ trán. Hai nhà thật vất vả mới thống nhất được quan điểm, cùng ngồi
xuống ăn một bữa cơm để bàn bạc chuyện hôn nhân của hai người, vậy mà
anh định nói đi là đi sao? Lại lui một bước, bữa cơm này bất cứ ai cũng
có thể đi nhưng anh thì không thể!"
"Anh biết, chỉ là.........."
Tô Yến đỡ trán, vẻ mặt bối rối, sau đó cắn răng nói: "Chỉ là anh thực sự không còn cách nào khác! Hiểu Thiến gây tai nạn, bây giờ còn bị đối
phương giữ lại ở trên đường, đến xe cũng không dám xuống. Nếu bây giờ
anh không đi thì cô ấy sẽ......."
"Hiểu Thiến Hiểu Thiến! Lại là
cái người Hoàng Hiểu Thiến kia!" Đông Tâm vừa nghe đến cái tên Hoàng
Hiểu Thiến lập tức bùng nổ, tức giận cắt ngang lời Tô Yến: "Tô Yến, rốt
cuộc đầu óc anh bị nước vào hay là chưa toàn shit thế! Tôi xin anh đấy,
làm ơn tỉnh táo lại đi! Vị hôn thê của anh họ Nhuế tên Thanh, không phải cái người tên là Hoàng Hiểu Thiến kia!! Cô ta gây tai nạn tự nhiên sẽ
có cảnh sát đến xử lý. Hơn nữa không phải anh nói cô ta vẫn luôn trốn ở
trên xe không dám xuống sao? Như thế có nghĩa là cô ta cũng không sao
cả. Cô ta đã không sao thì anh đến làm cái gì?"
Nghe xong mấy lời này, Tô Yến vẫn do dự ấp úng nói: "Chỉ là... Lúc nãy cô ấy gọi điện cho anh, anh có nghe thấy tiếng phá cửa. Giọng của đối phương rất lớn, hung tợn bắt cô ấy xuống xe. Còn có chỗ kia là ở tận ngoại ô, cảnh sát sẽ
không thể tới nhanh như thế được....."
Tô Yến càng nói vẻ mặt
càng trở nên hoảng loạn, cuối cùng hạ quyết tâm xoay người đi tiếp:
"Không được! Anh rất không yên tâm, nhất định phải đến đó xem thế nào!"
"Tô Yến!!" Thấy vậy Đông Tâm cùng gấp đến độ ba bước gộp làm hai chạy đến
trước mặt Tô Yến, túm lấy tay anh ta không buông: "Anh không được đi!
Bây giờ anh đi thì Nhuế Thanh phải làm sao bây giờ? Chị cả phải làm sao
bây giờ? Còn cái vị cậu Trần kia nữa, ông ta căn bản chính là một tên
lưu manh!"
"Anh đi một chút rồi sẽ nhanh chóng trở lại. Em nói
trước với Nhuế Thanh và bọn họ một tiếng giúp anh." Tô Yến vừa gỡ cánh
tay Đông Tâm đang giữ lấy mình vừa gấp gáp nói: "Đông Tâm, em cứ buông
tay trước đi, để nhiều người thấy sẽ không tốt!"
"Được rồi!" Đông Tâm cắn răng, hất tay Tô Yến ra trả lời, "Tôi đi thay anh, được chưa?"
Nghe vậy Tô Yến sửng sốt, đang định mở miệng lại bị Đông Tâm dậm chân nói:
"Còn lằng nhằng cái gì nữa? Mau đưa địa chỉ của Hoàng Hiểu Thiến kia cho tôi!"
Lời nói vừa thốt ra, trong lúc Tô Yến còn đang mím môi do
dự, hai người liền nghe thấy một giọng nữ vang lên từ phía sau: "Không
cần."
Vừa nghe được giọng nói này, sống lưng Đông Tâm bỗng cứng
đờ, đồng thời cùng Tô Yến nghiêng đầu lại nhìn, liền thấy Nhuế Thanh
đang đứng trước cửa đại sảnh. Đôi môi cô ấy hồng nhuận trơn bóng, vẻ mặt cũng rạng rỡ, rõ ràng là vừa từ trong nhà vệ sinh trang điểm lại đi ra. Cho nên.....những lời nói vừa rồi cô ấy đều nghe thấy?
Nghĩ đến đây, trong lòng Đông Tâm không nhịn được run lên, cất tiếng: "Nhuế Thanh..........."
Nhuế Thanh nhìn Tô Yến trước, sau đó mới liếc về phía Đông Tâm mỉm cười nói: "Em nói, không cần phiền chị Đông như vậy. Nếu Tô Yến muốn đi thì cứ để cho anh ấy đi."
Tô Yến nghe xong, cúi đầu lại dừng một chút, sau đó thật sự nói: "Anh sẽ nhanh chóng trở lại. Rất nhanh thôi!" Sau đó
liền dứt khoát xoay người rời đi.
Đông Tâm khiếp sợ hết sức, chỉ nghe Nhuế Thanh nói tiếp: "Tô Yến!"
Bước chân Tô Yến dừng lại, cùng lúc đó nghe giọng nói của Nhuế Thanh vang
lên: "Anh có thể đi, em sẽ không ngăn anh. Nhưng....nếu hôm nay anh đi,
thì chúng ta sẽ thực sự kết thúc."
Tô Yến yên lặng quay đầu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Nhuế Thanh. Nhuế Thanh nỉ non: "Lần này em sẽ
không đi tìm anh nữa đâu. Mà anh cũng không tìm em nữa.... Em mệt mỏi
rồi.... Thật sự mệt mỏi rồi......" Dứt lời, hốc mắt rốt cuộc không níu
giữ được nữa, nước mặt ồ ạt chảy xuống.
Đông Tâm nghe xong mấy
lời này theo bản năng nhíu mày. Lời này của Nhuế Thanh là có ý gì? Chẳng lẽ cô ấy đã sớm biết sự tồn tại của Hoàng Hiểu Thiến?!
Đầu bên
kia Tô Yến nghe xong mấy lời này cũng nhíu chặt mày đứng yên tại chỗ.
Sau một lúc lâu mới sải bước đi đến trước mặt Nhuế Thanh, đưa tay ôm
chặt cô vào lòng.
Đông Tâm thấy thế đang định lên tiếng lại thấy Tô Yến nói nhỏ bên tai Nhuế Thanh câu gì đó, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng khuất dần của Tô Yến, Đông Tâm chợt thất thần, thật lâu sau mới nghẹn họng trân trối nhìn về phía Nhuế Thanh:
"Này.....Để....để chị đi bắt anh ta trở về!"
Dứt lời, không đợi Đông Tâm nhấc chân, Nhuế Thanh đã lắc đầu nói: "Không
cần. Bắt được người trở về nhưng không bắt được tâm trở về." Nhuế Thanh
nói, nói xong lại cười: "Lại nói, dù sao từ trước đến nay dù sao em đã
bao giờ nằm trong trái tim anh ấy đâu chứ. Ha ha ha..." Cô ấy càng cười, nước mắt lại càng từng giọt từng giọt lăn xuống.
Thấy dáng vẻ
này của Nhuế Thanh, Đông Tâm vô cùng đau lòng, chậm rãi đi đến bên cạnh
cô ấy, định nói gì đó để an ủi. Nhưng lời nói ra đến miệng rồi cô mới
phát hiện dường như nói cái gì cũng không được. "Nhuế Thanh......."
"Em không sao." Nhuế Thanh lắc đầu, lau sạch nước mắt trên mặt, sau đó liền cong mắt cười: "Chị Đông, chị mau nhìn giúp em, có phải trang điểm trên mặt bị lem hết rồi không? Ai nha, thật là chán ghét! Mascara chống nước em mới dùng hết rồi, hôm nay dùng loại không thấm nước, cho nên mắt em
nhất định thành mắt gấu trúc rồi đúng không?"
Đông Tâm nghe xong
đang định nói gì đó thì di động của cô lại đổ chuông. Cô nghe thấy Tô
Lịch ở đầu bên kia nói: "Em bị rơi điện thoại vào bồn cầu đấy à? Lắc lư
trong nhà vệ sinh lâu như thế làm cái gì? Mau quay lại đi!"
"Không phải," Đông Tâm vừa che di động vừa nhỏ giọng nói, "Xảy ra chuyện rồi."
"Cái gì cơ?" Tô Lịch không nghe rõ Đông Tâm nói cái gì, không hiểu nói: "Rốt cuộc em đang ở đâu?"
"Ở đại sảnh.... Tô Yến bỏ đi rồi. Trước anh tạm thời ổn định lại người của Nhuế gia, đợi tôi dỗ Nhuế Thanh xong thì sẽ vào...."
"Dỗ cái gì Nhuế Thanh cơ? Em nói to lên xem nào!"
Đông Tâm giận sôi máu, mắng: "Anh là đồ đầu lợn!"
"Ừ, câu này thì anh nghe rõ. Đông Tâm, em đang trêu anh đúng không?"
Đông Tâm: "........"
Đông Tâm cùng Tô Lịch ông nói gà bà nói vịt cả buổi, cảm giác vô cùng mệt
tâm. Trong lúc lơ đãng quay đầu lại liền phát hiện sau lưng đã không còn bóng dáng của Nhuế Thanh. Đông Tâm thấy vậy thầm hô không ổn, nhanh
chóng cúp điện thoại chạy về phía phòng bao. Quả nhiên, chờ đến khi cô
vào đến nơi thì bên trong đã bùng nổ rồi.
Cậu Trần tay chống eo,
mắng đến sướng cả mồm: ".....Các người là đồ lật lọng, đồ bất nhân bất
nghĩa! Các người coi Nhuế gia nhà chúng ta là cái gì? Nói đính hôn thì
đính hôn, mà nói từ hôn là từ hôn luôn?? Lần này chúng tôi tới thành phố H, bà con họ hàng cô bác thôn xóm đều biết, ở quê mọi người thậm chí
còn đặt sẵn cả tiệc rượu rồi! Các người bảo chúng tôi trở về biết phải
ăn nói làm sao đây? Nhuế Thanh nhà chúng tôi sau này về quê sao có thể
ngẩng đầu lên được nữa đây??"
Đông Tâm nhìn Nhuế Thanh ánh mắt
dại ra ngồi ở một góc, lúc này mới túm Tô Lịch sang một bên, nhỏ giọng
hỏi: "Chuyện là thế nào?"
Tô Lịch lạnh mặt: "Lời này phải là anh
hỏi em mới đúng. Lúc nãy em có gặp Tô Yến đúng không?" Đông Tâm gật đầu, nhanh chóng thuật lại vắn tắt tình huống phát sinh lúc nãy cho Tô Lịch
nghe, sau đó nghiến răng nói: "Tô Lịch tên mất dạy này! Thật đúng là
chưa nói hai câu đã chạy đi rồi. Tôi đang định khuyên nhủ Nhuế Thanh,
muốn tìm anh ra để nghĩ đối sách, không ngờ cô ấy lại chạy về trước. Cô
ấy trở về đã nói những cái gì vậy?"
Tô Lịch lắc đầu: "Cái gì cũng chưa nói. Cô ấy chỉ nói muốn chia tay với Tô Yến, muốn từ hôn. Sau đó
vị cậu kia của cô ấy bắt đầu khóc lóc om sòm."
Vừa mới dứt lời,
tiếng mắng của cậu Trần lại như gãi đúng chỗ ngứa vang lên: "A, tôi biết rồi. Nhất định là các người lại tiếc 70 vạn kia đúng không?"
Tô Minh Nguyệt vẫn luôn im lặng từ đầu nghe xong mấy lời này lập tức trợn mắt: "70 vạn nào cơ?"
Thấy Tô Minh Nguyệt trợn mắt, Đông Tâm không hiểu sao run cả người. Đúng
vậy, chuyện 70 vạn kia bọn họ còn chưa kịp nói với Tô Minh Nguyệt. Thứ
nhất là bởi vì dạo này lão thái thái ở bệnh viện quá bận rộn, thứ hai là bởi Tô Lịch nói chị cả là người tính tình rất ngoan cố, nếu nói ra luôn sợ lão thái thái sẽ nóng nảy phát bực, cho nên định đợi tìm được cơ hội thích hợp thì sẽ giải thích cho bà sau. Không ngờ tình tới tính lui
cuối cùng lại để lão thái thái biết được chuyện này trong tình huống tồi tệ nhất.
Đầu bên kia cậu Trần lại cho rằng lão thái thái cố tình giả ngu, hơi híp mắt lại nói: "Nha, bà già rồi cho nên định trở mặt
không cần thể diện luôn sao? Ngày đó không phải Tô Lịch nhà các người đã nói với chúng tôi như thế sao? Bỏ ra 70 vạn cho Nhuế Thanh bọn nó tự
chọn phòng ở. Bây giờ mới có một hôm vậy mà mấy người định chơi trò mất
trí nhớ ư?"
Nghe xong mấy lời này Tô Minh Nguyệt lập tức phẫn nộ nhìn về phía Tô Lịch: "Có chuyện này không?"
Mà Tô Lịch ở đầu bên này hiển nhiên không ngờ được tình huống sẽ biến
thành cái dạng này, vừa mới mở miệng gọi một tiếng chị, Tô Minh Nguyệt
liền vỗ bàn đứng bật dậy: "Hồ nháo!"
Mọi người bị khí thế này của bà làm cho chấn động, trong phòng thế nhưng lập tức an tĩnh lại. Tô
Minh Nguyệt hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu cất giọng hữu lực buông lời
dạy dỗ: "Cậu đây là thừa tiền nên muốn đi đốt hay là mới đổi sang nghề
in tiền hả?? 70 vạn?? Cậu lấy đâu ra 70 vạn?? Cậu và Đông Tâm sau này
định không ăn không uống luôn đúng không? Về sau phải làm thế nào? Cho
dù Đông Tâm khác người đồng ý đi chăng nữa thì cậu có nghĩ đến ba mẹ của nó không?? Nghĩ tới ngày tháng sau này không? Vừa mới kiếm được mấy
đồng bạc còm liên thấy mình giỏi giang lắm đúng không? Không nói thì
đúng là không biết năng lực của Tô đại giáo sư của chúng ta lại ghê gớm
như vậy cơ đấy! Cậu đừng tưởng chị không biết 70 vạn này của cậu là từ
đâu ra, nếu cậu có năng lực thì đừng có bán căn phòng kia để lấy 70 vạn! Không có tiền lại còn học đòi làm thổ hào! Phùng má giả làm người
mập!!"
"Còn nữa, sao cậu không nghĩ đến bản chất của chuyện này
hả?? Bọn họ công phu sư tử ngoạm có lần thì sẽ có lần hai, lần ba! Được
một tấc lại tiến một thước! Thành ngữ này cậu không biết sao?"
Nghe thấy Tô Minh Nguyệt gom cả bọn họ vào mà mắng chung, mẹ Nhuế liền bất
mãn nói: "Bà thông gia, lời này của bà là có ý gì đây? Ai công phu sư tử ngoạm? Ai được một tấc lại muốn tiến một thước??"
"Đừng có bà
thông gia bà thông gia thân thiết như vậy", Tô Minh Nguyệt bất mãn phất
tay, "Thông gia hay không bây giờ còn chưa biết. Tô Minh Nguyệt tôi hôm
nay phải nói thẳng mấy lời tục tĩu này luôn. Tô gia không phải là người
có tiền, không có 70 vạn cho vợ chồng son chúng nó đi mua phòng tân hôn
đâu. Phòng tân hôn là nhà chúng tôi chuẩn bị, chỉ có căn phòng mà nhị
phòng đang ở thôi. Lễ hỏi tôi cũng chỉ có thể bỏ ra 10 vạn, chỉ có như
vậy thôi. Tô gia chúng tôi không có bản lĩnh lớn đến thế. Mấy người đồng ý thì chúng ta nói chuyện tiếp, chướng mắt thì xin lỗi, chúng tôi không hầu mấy người được. Mấy người đang ở đâu thì về lại chỗ đó đi."
Mẹ Nhuế vừa nghe xong mấy lời này lập tức la lối: "Các người nói cái gì
thế? Nói bỏ ra 70 vạn chính là các người, lúc nãy mắng chúng tôi được
một tấc lại muốn tiến một thước cũng là các người. Lời hay lời đẹp đều
là của các người còn chúng tôi là người không phải? Ai nha, ôi đứa con
gái số khổ của tôi! Thanh Thanh à, con xem con tìm được cái loại nhà
chồng kiểu gì thế này!! Ô ô.... Con mau nói đi, rốt cuộc Tô Yến đi đâu
vậy? Mọi chuyện sao lại thành thế này? Sáng nay lúc ra khỏi nhà vẫn còn
vô cùng vui vẻ cơ mà. Sao chỉ mới vào phòng vệ sinh trang điểm lại thôi
trở về lại đòi từ hôn thế này?? Ô ô....."
Mà ba Nhuế Thanh thấy
vợ mình bắt đầu khóc tang, adrenalin cũng bắt đầu tăng lên. Ông ta tức
đến đỏ cả mắt, đứng bật dậy, gõ gõ đế ly rượu vang lên mặt bàn thủy
tinh, dậm chân nói: "Mẹ nó chứ! Hủy hoại con gái tao, bắt nạt vợ tao!
Các người thực sự tưởng ông đây là người không biết giận sao??"
Thấy ba Nhuế Thanh định vung tay đánh người, Tô Lịch liền thuận thế kéo Đông Tâm che chở phía sau, lạnh mặt nói: "Ông đặt đồ trong tay xuống đi."
"Đặt đặt cái cmnm í, đồ tạp chủng!!!!" Dứt lời ba Nhuế Thanh liền giơ bình
rượu trong tay lên cao định đập lên đầu Tô Lịch. Trong khoảnh khắc, Đông Tâm thấy tim mình như ngừng đập, chỉ thấy Tô Lịch đưa tay giữ lấy bàn
tay đang đưa lên kia của ba Nhuế, hai người lập tức xông vào loạn thành
một đống. Cục diện trở nên không thể khống chế được.
"Tô Lịch, cẩn thận!!!"
"Mau tới đây, ở đây có người đánh nhau!!"
"Anh rể, đánh đi! Đánh chết cmn nó đi! Mẹ nó chứ, ông đây đã ngứa mắt cái thằng tiểu bạch kiểm này lâu lắm rồi!"
"Ai nha mẹ ơi! Tôi không sống nổi nữa rồi, ô ô ô...."
Trong lúc hỗn loạn, Nhuế Thanh vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên hét lên: "Đủ rồi!!!!"
Nghe thấy hai tiếng này, mọi người đều sửng sốt, đồng thời nhìn về phía Nhuế Thanh, chỉ thấy Nhuế Thanh thất hồn lạc phách đứng lên từ trên ghế, nỉ
non: "Chia tay là con đề nghị, hôn sự cũng là con muốn từ. Không liên
quan đến ai hết. Là con tiện, là con si tâm vọng tưởng. Thực ra... lần
đầu tiên con và Tô Yến gặp nhau, anh ấy đã nói anh ấy có người trong
lòng rồi, nói anh ấy không đủ dũng khí để đi yêu một người khác. Là con
hết lần này đến lần khác ép buộc anh ấy, hết lần này đến lần khác níu
giữ lại anh ấy. Là con nói con có thể không cần trái tim anh ấy, chỉ cần anh ấy ở bên cạnh con là đủ. Nhưng là con vô dụng, đến cuối cùng không
chỉ trái tim anh ấy, đến người anh ấy con cũng không giữ lại được....."
"Mọi người có biết lúc con đề nghị chia tay anh ấy, anh ấy ôm con nói cái gì không? Anh ấy nói, nếu có kiếp sau, nhất định anh ấy sẽ làm anh trai
con, sẽ bảo vệ con cả đời.... Thì ra cho dù đến kiếp sau, anh ấy cũng
không muốn ở bên con. Ha ha ha...."
Nói xong lời cuối cùng, Nhuế
Thanh đã không cười nổi nữa, che miệng khóc rống lên. Trong thoáng chốc, cả căn phòng to như vậy không còn tiếng động nào khác, chỉ còn tiếng
khóc nức nở của Nhuế Thanh. Ba Nhuế thấy vậy thở dài một tiếng, ném bình rượu trong tay đi.
Đông Tâm trầm mặc, đi đến trước mặt Nhuế Thanh, xoa đầu cô ấy: "Đồ ngốc! Em khóc cái gì chứ, đây là một chuyện tốt mà!"
Nhuế Thanh ngẩng đầu, hơi giật mình. Đông Tâm lấy khăn giấy lau nước mắt cho Nhuế Thanh, vừa lau vừa nói: "Em đã kịp thời ngăn lại được tổn thương,
trước khi kết hôn đã kịp đá văng được tra nam đi, chẳng phải là một
chuyện tốt sao? Hiện tại tuy hơi đau một chút nhưng không sao, còn tốt
hơn sau này phải ly hôn rồi mới đau đúng không? Haizz, đời người ấy mà,
tuổi trẻ ai chẳng gặp phải một vài thằng khốn nạn chứ? Không dối em, chị đây tuổi trẻ cũng đã gặp được một thằng đàn ông khốn nạn. Nhưng em nhìn chị bây giờ xem, không phải chị vẫn sống rất tốt sao? Cho nên, Nhuế
Thanh à, em phải vực lại tinh thần mới được, không được để bất cứ kẻ nào coi thường em."
Nhuế Thanh nghe xong nhìn Đông Tâm nhếch mép cười, cuối cùng khóc không thành tiếng.