Sau đó, cả người Đông Tâm đều bật chế độ Hard mode. Ban ngày thì dẫn ba
mẹ Nhuế Thanh đi dạo đông dạo tây ở thành phố H, khuya về nhà cũng không thể nghỉ ngơi mà phải chạy deadline bản thảo. Bởi vì từ giờ cho đến
deadline chỉ còn 4 ngày cho nên kế hoạch mà Đông Tâm đặt ra chính là:
sau khi đưa ba mẹ Nhuế Thanh đi dạo vào ban ngày thì buổi tối cô sẽ thức thâu đêm làm bản thảo. Cứ như vậy cố gắng kiên trì và nhẫn nại ba ngày
liên tiếp, sau đó thì cô có thể hoàn toàn thả lỏng tận hưởng một giấc
ngủ thoải mái và ấm cúng rồi.
Ừ, đây đúng là một kế hoạch vô cùng hoàn mỹ, nhưng hiện thực lại vô cùng dữ dội. Đông Tâm ngàn tính vạn
tính nhưng lại tính sai một điểm, đó là bây giờ cô đã ba mươi tuổi rồi
chứ không phải là hai mươi tư cái xuân xanh phơi phới như trước kia nữa. Và sự chênh lệch rõ ràng nhất của hai con số này chính là thể lực đã
tụt đi một nửa.
Đông Tâm 24 tuổi có thể thức trắng đêm để vẽ
tranh, sau đó hôm sau vẫn có thể như bình thường nhảy chân sáo đi làm.
Mà Đông Tâm của tuổi 30, đừng nói là thức đêm, chỉ mới dẫn ba mẹ Nhuế
Thanh đi dạo một vòng thôi về đến nhà đã mệt đến nỗi nằm bẹp dí trên
giường như con gián rồi. Đông Tâm 24 tuổi có thể ngồi ì một chỗ không
động đậy không uống nước cả tiếng đồng hồ chỉ để vẽ một cái họa tiết, mà Đông Tâm của tuổi 30 chỉ mới ngồi vẽ hơn nửa tiếng đồng hồ.......ai
nha, tại sao eo lại mỏi như thế nhỉ, phải đứng lên đi lại một chút mới
được. Khụ khụ, sao hai mí mắt nó cứ dính vào nhau thế nhỉ, đi làm ly
cafe cho nó tỉnh người cái nào!
Hơn nữa, điều khó khăn nhất chính là, cứ đếm đến, cho dù có xoa đến hai chai dầu thuốc, chân Đông Tâm vẫn cứ tê rầm lạnh buốt, mà đầu gối cũng sẽ xuất hiện hiện tượng đau âm ỉ.
Đối mặt với tất cả những thứ này, Đông Tâm cuối cùng cũng không thể
không thừa nhận, cô già rồi. Theo kế hoạch, hôm nay Đông Tâm sẽ phải
thức làm việc đến gần sáng, nhưng trời còn chưa sáng mí mắt cô đã không
thể mở được nữa, mà Đông Tâm cũng cảm thấy cứ cố như vậy không phải là
cách, cho nên liền gục xuống bàn ngủ.
Cô cũng không nghĩ rằng
mình chỉ nằm sấp xuống bàn như thế mà cũng có thể ngủ say đến vậy. Trong mơ, Đông Tâm vẫn đang đang vẽ tranh, chỉ là trong giấc mơ này, tất cả
các nhân vật trong truyện tranh đều có sức sống, không ngừng nhảy nhót
trước mặt cô. Đông Tâm vô cùng sốt ruột, chỉ có thể cầm bút đuổi theo
sau nữ chính. Nhưng cho dù cô chạy nhanh đến thế nào, cố gắng đến thế
nào cũng không thể đuổi kịp đối phương. Nhưng trong nháy mắt Đông Tâm
chạm đến được mép váy của đối phương thì đột nhiên cảm thấy có một bàn
tay từ phía sau vươn lên tóm lấy cổ cô.
Toàn thân Đông Tâm khẽ
run rẩy, bừng tỉnh lại từ trong mộng. Trong lúc mơ màng còn chưa kịp mở
mắt, cô vẫn cảm nhận được bàn tay kia đang đặt trên cổ mình, nhưng nó
không hề hung ác bóp chặt như trong mơ mà đang nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.
Cùng lúc đó cô cũng không phát hiện mình không phải đang ngủ gục trên cái
bàn cứng nhắc nữa mà là đang nằm sấp trên cái đệm mềm mại. Chắc là cô
được Tô Lịch ôm về giường.
Nghĩ đến đây, trong lòng Đông Tâm đột
nhiên rung động. Bởi vì cuộc cãi vã lần trước mà đã mấy hôm nay hai
người không hề nói chuyện với nhau. Đông Tâm còn tưởng rằng lần này Tô
Lịch hạ quyết tâm ép cô xuống nước trước đến cùng mới thôi, thật không
ngờ Tô Lịch này một bên thì giả bộ lạnh lùng xa cách với cô, một bên lại âm thâm quan tâm chiếu cố đến cô như vậy.
Trong lúc Đông Tâm mải suy nghĩ thì Tô Lịch đã mát-xa xong phần cổ, bàn tay đang chậm rãi di
chuyển xuống dưới eo cô. Đông Tâm ngồi lâu nên eo là phần khó chịu nhất, lúc này lại bị Tô Lịch ấn một cái liền không nhịn được mà kêu ra tiếng. Lần này thì cô cũng không thể giả vờ ngủ được nữa rồi.
Nghĩ đến
đây, Đông Tâm thở dài, xoay người chuẩn bị ngồi dậy lại bị bàn tay trên
lưng ấn nằm xuống một lần nữa. Tô Lịch buồn bực nói: "Đừng động!" Dứt
lời tay cũng phối hợp ấn xuống một lần nữa. Ấn đến đúng vị trí mỏi nhất, Đông Tâm nhịn không được kêu ai nha mấy tiếng, gắt: "Anh làm nhẹ thôi."
Tô Lịch hừ lạnh: "Em cứ ngồi lâu thêm chút nữa, rồi lại để thêm hai ngày nữa xem? Đến lúc đó em không chết vì đau mới là lạ đó."
Nghe xong, Đông Tâm liền không nhịn được mà cong môi. Ừ, biết mắng người vậy là không tức giận nữa rồi. Cho nên Đông Tâm liền ngoan ngoãn nằm sấp
xuống, vừa hưởng thụ tay nghề xoa bóp của Tô đại thiếu gia, vừa câu được câu không nói: "Haizz, anh cho rằng tôi muốn thức đêm lắm sao? Đơn hàng lần này nói thì đơn giản nhưng đến lúc làm thì lại phức tạp vô cùng.
Đối phương yêu cầu rất nhiều, nội dung thì Mary Sue, buồn nôn không chịu được! Trời ạ, thật không biết hai năm qua tôi sống như thế nào! Vẽ
tranh! Nhất định tôi phải đi vẽ tranh lại! Tô Lịch, tôi nghĩ kĩ rồi, chờ hết bận chuyện của ba mẹ Nhuế Thanh tôi sẽ ra ngoài tìm việc, còn phải
làm đúng nghề của tôi, là một tác giả truyện tranh nữa!"
Tô Lịch: "....."
Đông Tâm đã nói xong nhưng Tô Lịch bên kia vẫn im lặng. Đông Tâm lại cho
rằng anh không hy vọng cô xuất đầu lộ diện ra bên ngoài nên liền hạ
giọng xuống: "Tô Lịch, tôi không biết trước kia mình thuyết phục anh như thế nào, nhưng tôi cảm thấy, một người phụ nữ cũng cần phải có một sự
nghiệp của riêng mình. Trước kia bởi vì tôi gặp chút chướng ngại nên mới không thể không trở thành một bà nội trợ. Nhưng anh xem, cho dù như vậy thì tôi vẫn tiếp tục nhận việc làm thêm ở bên ngoài. Cho nên, nếu bây
giờ tôi đã có thể vẽ lại rồi, vậy anh hãy để tôi làm đi."
Dứt
lời, Tô Lịch vẫn không lên tiếng. Đông Tâm liền không nhịn được nữa,
muốn ngồi dậy, lại bị Tô Lịch ấn nằm xuồng, lúc này mới nghe thấy giọng
nói buồn bực của Tô Lịch vang lên: "Đã bảo em đừng cử động rồi mà! Em đi làm cũng được, ở nhà cũng được, anh không có ý kiến. Anh chỉ đơn giản
là không muốn nói chuyện với em mà thôi."
Anh chỉ đơn giản là không muốn nói chuyện với em...
Chỉ đơn giản là không muốn nói chuyện với em.......
Không muốn nói chuyện với em..........
Nói chuyện........................
Nghe xong, Đông Tâm liền bật cười ha ha hai tiếng: Tên đàn ông này thật đúng là so với phụ nữ thì chỉ có hơn chứ không có kém! Rốt cục cô đã phạm
phải tội ác tày trời gì mà anh ta lại giận cô như thế chứ? Được! Đã đến
nước này rồi thì dứt khoát sòng phẳng một lần đi! Nghĩ đến đây Đông Tâm
liền bất chấp tất cả mà ngồi bật dậy, nửa nằm nửa ngồi ở trên giường.
Tô Lịch thấy vậy liền nhăn mày, thấp giọng nói: "Sao thế? Ấn không đúng chỗ à? Được, vậy anh..."
Không chờ Tô Lịch nói xong, Đông Tâm lập tức chen ngang nói: "Tô Lịch, rốt
cuộc anh đang giận anh hay là đang giận bản thân mình vậy?"
Nghe
xong Tô Lịch liền sửng sốt. Đông Tâm thấy vậy liền thầm thở ra một hơi,
nói tiếp: "Chuyện tôi không vẽ được tranh nữa có liên quan đến Tô Yến
đúng không? Anh luôn luôn canh cánh trong lòng cũng là chuyện này phải
không? Bởi vì trong thâm tâm anh vẫn cảm thấy tôi đối với Tô Yến....."
Thấy Tô Lịch nhíu mày, Đông Tâm thở dài, yên lặng oán thầm. Thật không ngờ
lại bị cô đoán trúng. Thực ra, mấy hôm nay hai người chiến tranh lạnh,
Đông Tâm liền than thở với Văn Tử. Không ngờ Văn Tử nghe mọi chuyện xong lại nói: "Nếu là bình thường, Tô Lịch mà dám làm như vậy thì bà đây
nhất định sẽ giúp cậu tát chết anh ta. Nhưng lần này thì.... Tiểu Tâm,
cậu biết vấn đề nằm ở đâu không?"Đông Tâm líu lưỡi: "Ở chỗ nào?"
"Chính là Tô Yến á!" Văn Tử nói: "Cậu đừng thấy bình thường Tô Lịch luôn bày
ra dáng vẻ không sao hết, nhưng thực ra đối với chuyện của Tô Yến thì để ý chết đi được. Nếu Tô Yến thực sự chỉ là bạn trai cũ thì cũng thôi đi, nhưng hắn lại là cháu của anh ta, hai người ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp. Cậu thử tự mình tính xem, bóng ma trong lòng anh ta sẽ lớn đến
nhường nào chứ?"
Đông Tâm nghe xong liền xấu hổ: "Bảo sao ngày hôm đó nhắc tới Tô Yến xong anh ta lại xù lông lên như vậy."
Văn Tử đồng ý: "Cho nên, đây mới là nguyên nhân chính của cuộc chiến tranh
lạnh lần này của hai người. Chậc, thực ra tớ cảm thấy, nói anh ta giận
cậu, còn không bằng nói anh ta đang giận chính bản thân mình. Giận mình
năm đó sao không xuất hiện sớm một chút, như thế thì cậu sẽ không gặp
phải tên Tô Yến kia trước."
Lúc Đông Tâm nghe xong mấy lời này, một vấn đề được chôn sâu trong lòng cuối cùng cũng tìm được đáp án.....
Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt đen mà sáng của Tô Lịch, nói: "Hình như tôi
chưa nói với anh đúng không? Văn Tử tin rằng tôi trọng sinh là vì tôi đã cầu nguyện trước mặt Tống Tử nương nương. Nhưng anh có biết tôi cầu
nguyện điều gì không? Tôi lúc đó đã nói, hy vọng Tống Tử nương nương có
thể xóa sạch tất cả kí ức suốt 6 năm qua của tôi."
"Lúc đầu tôi
cũng cho rằng tôi cầu nguyện điều đó là vì tôi đối với Tô Yến quá mức
khắc cốt ghi tâm, cho nên muốn hủy đi để có thể quên lãng. Nhưng đến hôm nay tôi mới hiểu được, điều đó là vì anh, Tô Lịch. Anh đối với chuyện
của Tô Yến quá mức nhạy cảm, quá mức để ý, hơn nữa chúng ta lại là người một nhà cho nên lại càng khó tránh tiếp xúc. Tôi đoán, nguyên nhân cuộc chiến tranh lạnh lần trước cũng là vì vấn đề này phải không? Khi đó,
nhất định tôi cũng đã giải thích với anh, là chuyện của Tô Yến đã hoàn
toàn là quá khứ, tôi đã không còn bất cứ tình cảm gì với anh ta nữa,
nhưng anh vẫn không tin tôi."
Cho nên, Đông Tâm mới có thể nhờ cơ duyên xảo hợp, ở trước mặt Bồ Tát mà đùa giỡn nói ra nguyện vọng như
vậy - nguyện vọng muốn xóa sạch kí ức của 6 năm qua.
Không phải
vì muốn quên đi tình cảm của mình với Tô Yến, mà là vì muốn nhổ sạch cái gai kia trong lòng Tô Lịch. Không có chuyện xưa với Tô Yến, không có
chướng ngại chuyện vẽ tranh, ngay từ ban đầu, cô chỉ là một Đông Tâm
toàn tâm toàn ý, từ đầu đến cuối chỉ yêu Tô Lịch. Chắc khi đó bản thân
mình nghĩ như vậy?
Nghĩ đến đây, Đông Tâm liền vỗ trán nói: "Tôi
nói này người anh em, mặc dù tôi là một người dễ xúc động, cũng cứng
đầu, lại thường xuyên mắc sai lầm nhưng cho dù là như vậy thì tôi cũng
chưa bao giờ nghĩ muốn quên đi hoàn toàn bất cứ chuyện nào cả. Bị Tô Yến lừa thì lừa đi, chỉ cần bước qua được điểm mấu chốt thì mọi chuyện đều
trở nên dễ dàng. Có thể lúc đó tôi hoàn toàn không nghĩ rằng chuyện tôi
muốn trùng sinh chỉ vì anh sẽ thành hiện thực! Nhưng thực sự là, mụ nội
nhà nó chứ, thế mà nó lại thành thật được! Chuyện đến như vậy rồi mà anh vẫn còn không tin tôi sao?"
Tô Lịch nghe xong, há hốc mồm đang
định lên tiếng lại bị Đông Tâm ngắt lời: "Anh đừng có lên tiếng, để tôi
nói hết đã. Còn về chuyện không thể vẽ tranh, bởi vì bây giờ tôi cũng
không biết chân tướng sự việc lúc đó là như thế nào. Nhưng lấy sự hiểu
biết của tôi về bản thân mình thì tôi cảm thấy lý do nhất định không
phải là vì Tô Yến. Nói thế nào nhỉ, mặc dù trình độ của tôi có hơi nát,
những mỗi bức tranh vẽ ra đều là một đứa con tinh thần của tôi, là đứa
con tôi vất vả sinh ra. Nếu đột nhiên đứa con đó bị người ta phá hủy,
tôi không có tâm trạng tạo ra đứa mới là chuyện rất bình thường....ây
da, sao tôi cứ cảm thấy mình càng nói càng loạn thế nhỉ? Thôi, nói tóm
lại chính là, tôi cảm thấy chuyện chướng ngại đó lý do là từ bản thân
tôi, Tô cặn bã cùng lắm chỉ được coi là một cái ngòi nổ, còn chưa đủ đô
để trở thành...."
Đông Tâm còn đang nói nói nói, Tô Lịch đột
nhiên nhích lại gần. Đông Tâm thấy đối phương càng ngày càng tiến sát về phía mình thì lấy làm lạ, đang định hỏi anh định làm gì thì Tô Lịch đã
ôm chặt lên cô, môi dán lên môi cô. Trong thoáng chốc, trái tim Đông Tâm lệch đi nửa nhịp, cũng vào thời điểm cô còn mơ hồ, Tô Lịch đã cạy được
hàm răng của cô ra tiến hành công thành đoạt đất.
Đông Tâm chưa
hôn ai bao giờ. Trước kia xem truyện tranh và tiểu thuyết luôn cho rằng
hai người hôn nhau chính là thể hiện tình cảm mãnh liệt bùng cháy. Cho
đến giây phút này cô mới hiểu được, thì ra ôm hôn cũng có thể là một thứ tình cảm ấm áp đến vậy. Môi Tô Lịch mềm mại, hai người vành tai tóc mai chạm vào nhau, cô thậm chí còn nghe được tiếng đập của trái tim Tô
Lịch.
Thịch, thịch, thịch!
Mạnh mẽ như vậy, rõ ràng như
vậy, khiến cho người ta cảm thấy yên tâm. Trong thoáng chốc, Đông Tâm
chợt sinh ra ý nghĩ hoang đường là hy vọng giây phút này sẽ kéo dài mãi
mãi. Một lúc lâu sau, Tô Lịch mới buông Đông Tâm ra, xoa đầu cô, ôn nhu
nói: "Cô ngốc, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ nghi ngờ con mắt của
mình cả."
Đông Tâm mờ mịt "ừ" một tiếng, liền thấy Tô Lịch đã
khôi phục dáng vẻ của Tô đại gia, liếc nhìn cô khinh bỉ: "Nghe vẫn không hiểu đúng không? Lời này phiên dịch ra thành văn nói chính là, cho đến
bây giờ, anh không hề nghi ngờ trong lòng em vẫn còn Tô Yến. Chỉ
là....."
Chỉ là, có đôi khi, cho dù là đàn ông cũng sẽ không kiềm được mà suy nghĩ lung tung rồi muốn khóc lóc ăn vạ mà. Mặc dù anh tin
Đông Tâm yêu mình, đã sớm vất bỏ Tô Yến ra đằng sau đầu rồi, nhưng có
đôi khi anh vẫn rất khó chịu. Khó chịu nhất là lúc mọi người cùng ăn
cơm, Đông Tâm sẽ xới cơm thay cho Tô Yến, rồi thì lúc Đông Tâm xem ảnh
cưới của Tô Yến và Nhuế Thanh, khen hai người họ trai tài gái sắc anh
cũng khó chịu. Mặc dù biết đây chỉ là lời xã giao bình thường nhưng Tô
Lịch sẽ cảm thấy thoải mái hay khó chịu đây? Đương nhiên là khó chịu
rồi!
Nếu là tình huống tương tự mà rơi trên người phụ nữ thì đối
phương nhất định đã sớm ăn vạ một khóc hai nháo ba thắt cổ rồi. Nhưng là đàn ông thì lại không được phép như vậy. Là một người đàn ông thì phải
có dáng vẻ của một thân sĩ, phải bao dung rộng lượng bày ra dáng vẻ
không sao cả. Không sao cái rắm! Nực cười! Chuyện này quá là nực cười!
Nếu một người đàn ông thực sự yêu một người phụ nữ thì làm sao có thể
không có ham muốn muốn độc chiếm cô ấy? Làm sao có thể không đố kỵ những người đàn ông đã từng tiếp xúc thân mật với cô ấy đây? Rộng lượng cũng
chỉ là làm màu cho người khác xem mà thôi.
Có thể bởi vì anh
không thể khiến Đông Tâm cắt đứt toàn bộ liên lạc với Tô Yến, lại càng
không thể cố tình gây sự với Tô Yến, cho nên đôi khi, anh lại bày ra
tình tình với người vợ thân yêu nhất của mình. Nghĩ đến đây, Tô Lịch
liền thở dài một hơi, ôm lấy Đông Tâm, đặt đầu lên bả vai cô làm nũng:
"Vợ à, anh xin lỗi. Anh không nên phát cáu lên người em. Là do anh nhất
thời không kiềm chế được."
Nghe Tô Lịch nói xong, Đông Tâm liền giật mình, bày ra dáng vẻ bừng tỉnh: "Tôi biết rồi."
Tô Lịch nhíu mày: "Biết cái gì?"
Đông Tâm cười: "Đàn ông mà, một tháng luôn có vài ngày luôn cảm thấy bực bội bất an trong lòng. Đây là do chồng dì cả sắp tới. Có thể thông cảm! Có
thể thông cảm!" Đông Tâm vừa nói vừa lấy tay vỗ vai Tô Lịch bày ra dáng
vẻ thấu hiểu.
Phát hiện mình bị trêu, Tô Lịch đang định mở miệng
đốp trả, không ngờ đúng lúc này điện thoại lại đổ chuông. Tô Lịch cầm
điện thoại lên xem, là Tô Yến. Thấy vậy, Tô Lịch liền híp mắt lại: đã
muộn như vậy rồi cậu ta còn muốn gọi cho mình làm gì?