" Ngươi không cần
thay hắn cầu tình, ta cũng không thật giận hắn, trái lại ta còn cảm thấy hắn rất thú vị! HAHA... Hơn nữa ta cũng đã thu về cả vốn lẫn lãi, còn
về phần huyết kế giới hạn của hắn, tuy rằng đặc biệt nhưng ta cũng chưa
biết được quá nhiều."
" Nhưng yên tâm, Lâm Phàm tiểu tử sự tình ta đã có biện pháp an bài, chỉ còn cần xem hắn biểu hiện mà thôi!"
Không có người khác ở đây, muốn cười đệ tam liền thoải mái cười vài tiếng.
Nhưng trên mặt không mất đi vẻ uy nghiêm và bình tĩnh, nói ra suy nghĩ
của hắn về Lâm Phàm cho Itachi biết, để Itachi yên tâm.
Dù sao quan hệ thân thiết của cả hai, đệ tam là đã được tận mắt chứng kiến.
Thấy bộ dạng của đệ tam còn trấn tĩnh như vậy, Itachi trong mắt hiện lên chút bội phục và thầm nghĩ
" Không hổ là trải qua muôn vàn tràng diện lớn người, tầm mắt là hơn xa
mình. Xem ra là đã sớm không cần mình nhắc, đệ tam cũng sẽ giữ kín bí
mật này cho Lâm Phàm."
Nếu Lâm Phàm nghe được tiếng lòng của
Itachi lúc này, hắn sẽ ngay lập tức chửi thề, bởi rõ ràng Itachi đã hiểu sai ý hắn và sự việc đang đi đến hướng mà hắn không mong muốn.
Nghĩ nghĩ, có chút không yên tâm, Itachi hay vẫn là hỏi ra băn khoăn của bản thân.
" Như vậy ngài là định làm thế nào để giấu giếm việc Lâm Phàm sở hữu Mộc độn?"
" Không phải liền là một loại huyết kế giới hạn thôi sao, đợi tìm ra tác
dụng chân chính của nó, ta sẽ tự mình đi... ân! Ngươi vừa nói gì,
Itachi?.. Không phải là kim độn sao?... cái gì mà mộc độn?"
Lần này đến lượt Itachi trấn kinh. Kim độn là gì?
Cả hai mắt lớn chừng mắt nhỏ, trong đầu đều có điều suy nghĩ.
" Không lẽ đệ tam đại nhân không biết Lâm Phàm có Mộc thuộc tính chakra.
Nhưng rõ ràng Lâm Phàm lúc đó đã ra hiệu mình giúp cậu ấy giữ gìn bí mật này, sau đó còn chỉ chỉ đệ tam đại nhân, để mình đi nhắc nhở đại nhân
cũng giữ bí mật mà."
" Thấy kim độn sau ta liền không tiếp tục
quan sát bên kia tình huống... không lẽ tiếp sau đó... liền hỏi một chút Itachi tiểu tử liền sẽ biết." Nghĩ đến lời Itachi vừa nói, đệ tam hô
hấp liền gấp rút.
Cố gắng bình phục tâm tình, hắn hướng Itachi dò hỏi.
" Itachi! Ngươi nói giấu giếm mộc độn sự tình cho Lâm Phàm là có ý gì. Không lẽ..."
" Không lẽ ngài không biết Lâm Phàm có một thuộc tính chakra sự tình?"
Bị người đánh gãy mạch suy nghĩ, Itachi hồn nhiên hỏi lại. Nhưng khi nhìn
thấy nét mặt của đệ tam đại nhân, hắn lập tức có đáp án cho câu hỏi vừa
xong và đồng thời cũng hiểu rõ một số vấn đề.
" Không lẽ Lâm Phàm bản ý là muốn mình giữ kỹ bí mật này và không phải là bảo đệ tam cùng
giữ bí mật, mà là giữ bí mật này với cả đệ tam đại nhân..."
Phía đối diện!
Nghe được câu hỏi không khác gì câu trả lời cho những nghi vấn của bản thân kia, đệ tam hô hấp bắt đầu trở nên ồ ồ như trâu.
Hắn không giữ được bình tĩnh, bởi vì quá kích động. Sau đó không chờ thêm
một giây, bằng tốc độ nhanh nhất lao trở lại y quán để tìm Lâm Phàm.
Dù thật hay giả điều này cũng đáng giá để đệ tam kích động một hồi!
- ------
Trở lại lúc Lâm Phàm quyết định dứt áo ra đi, rời bỏ làng Lá.
Vừa từ cửa sổ chèo ra ngoài, đi không bao lâu Lâm Phàm lập tức bị người chỉ chỏ nói này kia. Ban đầu hắn còn không hiểu, nhưng dần dần hắn hiểu,
mọi người đang chê cười bộ dạng của hắn, nói hắn là đầu heo.
Tâm
chí như bị đóng băng, thế giới quan như bị sụp đổ, Lâm Phàm dùng tốc độ
nhanh nhất chạy về bệnh viện, chui vào phòng, đóng kín cửa, bó gối, ngồi im trên giường khóc không ra nước mắt.
" Hình tượng cool ngầu
đẹp trai, phóng khoáng phong lưu của ta gây dựng bấy lâu nay vậy mà bị
hủy hoại trong thoáng chốc. Toang! Toang thật rồi... Tất cả đều là tại
tên thối lão đầu kia, ra tay mạnh như vậy, nhất định phải đánh mặt, hơn
nữa còn đánh ta thành đầu...hừ."
" Thôi thôi, đợi khuôn mặt đẹp
trai trở về ta lại rời đi cũng không muộn, dù sao đại bí mật cũng chỉ có mình Itachi biết, mà ta đã ra hiệu hắn bảo mật như vậy rồi, chắc chắn
Itachi sẽ không nói cho người khác. Sinh hoạt bình thường là không hề có vấn đề..."
" Thối lão đầu, đợi ta hai ba năm tu luyện trở về, ta sẽ đem ngươi đánh thành đầu heo thân khỉ bộ dạng, sau đó vứt ra giữa
chợ, để cho ngươi cảm nhận được nỗi nhục của ta ngày hôm nay đã trải
qua."
Đúng lúc này cửa phòng bị người đạp bay, sau đó đệ tam nhảy vào, đảo mắt ráo rác tìm quanh phòng.
Lâm Phàm bị tình cảnh này hù đến, khi thấy rõ là đệ tam sau, hắn có chút chột dạ hỏi
" Đệ tam đại nhân, ngài bỏ quên thứ gì ở đây sao?"
Vừa lên tiếng xong, Lâm Phàm lập tức bị đệ tam coi là mục tiêu, ánh mắt của đệ tam như dính chặt lấy hắn vậy. Nhoáng một cái, thân ảnh của đệ tam
đã xuất hiện bên người Lâm Phàm.
Điều này làm cho Lâm Phàm vừa
giận vừa sợ, nhưng nghĩ đến nhan sắc cùng hình ảnh xây dựng bấy lâu đều
đã hủy, đã không còn gì để mất, Lâm Phàm lập tức hét lớn.
" Lão
già chết tiệt, ta đều đã bị đánh thành đầu heo bộ dạng ngươi còn định
không buông tha sao... Đừng tưởng bây giờ ta mặc ngươi khi dễ, nhưng
ngươi có nghĩ đến hay không, hai năm, ba năm, năm, mười năm sau ai bị
đánh thành đầu heo còn chưa biết đâu!"
Đối với Lâm Phàm la hét,
gọi này gọi kia, thậm chí là đe dọa hắn ở trong tương lai, đệ tam đều
không để ý. Hắn nhìn Lâm Phàm dù là đầu heo bộ dạng nhưng càng nhìn lại
càng thuận mắt.
Cuối cùng nhìn đến Lâm Phàm khó chịu lúc, đệ tam mới nói ra một câu: " Ngươi có nguyện ý hay không bái ta làm sư phụ!"
Nói xong câu này, đệ tam trên mặt thu hồi ý cười, lưng thẳng tắp, chắp tay
sau lưng, nghiêm túc nhìn Lâm Phàm, bày ra một bộ ta là Hokage, là đại
cao thủ, mau mau đến dập đầu bái sư bộ dạng.
Nhưng Lâm Phàm là ai? Hắn cần người khác dạy mình mạnh lên sao?
Đáp án đương nhiên là không, cho nên Lâm Phàm đương nhiên không ăn miếng mồi này của đệ tam.
" Thôi đi, ta đều mạnh đến hiện tại mà không cần một câu dạy bảo nào của
ai, ta cũng có tự tin để mạnh hơn nữa vì ta đã xác định được con đường
của ta, ngươi nghĩ dạng này ta còn cần sư phụ sao lão đầu?"
Dù
không biết vì gì mà đối phương trở lại thu mình làm đồ đệ, nhưng thái độ của đệ tam từ lúc vào phòng lần hai đã chuyển biến, biến theo chiều
hướng có lợi cho mình, nên Lâm Phàm lập tức liền "tăng giá".
Quả
nhiên, đệ tam thoải mái tiếp nhận một tiếng này "lão đầu". Xem ra đối
phương là có việc cầu mình, cho nên còn có thể tiếp tục "tăng giá".
" Thối lão đầu, ngươi hại ta đủ thảm... Ngươi đem ta đánh thành bộ dạng
này, để người bên ngoài đều gọi ta là đầu heo...thanh danh, hình tượng
của ta đều bị hủy trong tay ngươi, ngươi nghĩ dạng này ngươi còn có tư
cách làm thầy của ta sao!"
" Loại thầy như ngươi vậy ta không bái! Có chết cũng không!!!"
Lâm Phàm "căm hận" nhìn đệ tam qua đôi mắt sưng húp.
" Hóa ra là trong lòng còn oán hận ta chuyện đem hắn đánh thành như vậy.
Nhưng người ngoài gọi ngươi đầu heo sao lại trách ta rồi?...
Rõ
ràng là ngươi không tự biết thân biết phận, cố ý chạy ra ngoài cho người ta nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, vậy mà trách ta."
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng đệ tam vẫn làm ra "chợt hiểu" vẻ mặt, sau đó tiến hành an ủi Lâm Phàm.
" Được rồi! Đánh ngươi chuyện này là ta không đúng, nhưng vấn đề không đến mức độ nghiêm trọng như ngươi nói như vậy!"
" Thử nghĩ mà xem,ngươi là dùng đầu heo đi gặp người, trong khi không ai
gặp được lúc trước ngươi. Ta ra tay nặng cũng là có công lao, khi đem
ngươi đánh thành bộ dạng trước sau là hoàn toàn khác biệt."..
"
Nên có thể đảm bảo, Lâm Phàm và "Lâm Phàm đầu heo" là hai người hoàn
toàn khác biệt. Chỉ cần ngươi ngoan ngoan ở trong này dưỡng thương đến
khi trở về bộ dạng cũ, vậy sự tình liền được giải quyết không tỳ vết."
Suy nghĩ kỹ, Lâm Phàm thấy quả thật là như thế. Nhưng tại sao hắn lại có
"Lâm Phàm đầu heo" cái tên này! Sau đó hắn dùng ánh mắt nhìn một tên lão yêu tinh để nhìn đệ tam.
~ Không có quá nhiều bất ngờ cũng kỳ quái, bởi đệ tam vẫn được coi là hầu tử, mà khỉ thì...~
" Ngươi mới là đầu heo! Có ngươi như vậy an ủi người sao? Ta là phải ở
lại đây vài ngày. Còn về việc bái sư, nghĩ cũng đừng nghĩ. Ta nói rồi,
ta không cần thầy!"
" Bình tĩnh suy nghĩ kỹ đi, trước khi quyết
định cũng nên nghĩ về thân phận của ta, hơn nữa ta có thể để ngươi trở
nên mạnh mẽ, mạnh đến tên ngươi vang danh nhẫn giới loại kia...
Nghe nói qua tam nin huyền thoại của làng sao? thấy Hokage đệ tứ sao? Đó là học trò của học trò ta.
Tất cả không trực tiếp thì cũng gián tiếp được ta dìu dắt, tài bồi qua!!!"
Nói đến bọn họ, đệ tam tự hào là không thể che dấu, là ai đào tạo được dạng này học trò đều đáng được tự hào. Có điều khi nói đến đệ tứ, đệ tam
trong mắt hiện lên một luồng bi thương.
Nhưng sự bị thương đó đột ngột bị đánh gãy bởi câu nói vô tình của Lâm Phàm.
" Không biết! Ta cũng không muốn biết (bởi ta đã biết) nên khỏi nói. Tóm lại không bái là không bái!"
" Bái ta làm thầy có thật nhiều chỗ tốt..."
" Không!"
" Bái ta làm thầy vấn đề an toàn ngươi liền không cần lo lắng.. "
" Không!"
" Ngươi có bái không?"
" Không!"
.....
" Hôm nay ngươi bái cũng phải bái mà không bái cũng phải bái! Không bái ta liền đánh đến khi ngươi chịu bái mới thôi!"
Từ ban đầu là xem có nên thu Lâm Phàm hay không, biến thành nhất định phải thu hắn làm học trò.
Từ ban đầu để Lâm Phàm chủ động bái sư, biến thành như năn nỉ hắn bái sư. Thậm chí là dùng mọi biện pháp trình độ.
Dụ dỗ, lôi kéo, năn nỉ, mềm, cứng đều dùng qua. Đệ tam đều không thể biến chữ không trong miệng Lâm Phàm thành chữ đồng ý.
Chỉ đến khi đến cực hạn của đệ tam, hắn bắt đầu xù lông biểu thị chuẩn bị vạch mặt, thì Lâm Phàm mới cười hì hì nói với hắn.
" Được rồi! Được rồi! Ta chỉ cần đồng ý không phải là xong việc cả nhà
đều vui sao?... Nhưng trước đó chúng ta quay lại vấn đề, nói về một chút "chỗ tốt" đi, hiện tại ta đột nhiên muốn nghe..."
" Tên tiểu quỷ này thì ra là thăm dò cực hạn của ta, chung quy vẫn là để đòi hỏi chỗ
tốt, hiện tại liền lộ ra chân diện mục... Có điều ta đã lộ ra một bộ
"không thu hắn làm học trò không thể", như vậy xem ra ta phải bị hắn
thịt một bút..."
Có điều để thu Lâm Phàm làm học trò, đệ tam liền nhịn và nhắm mắt đưa chân.
"Trước tiên tên này có yêu cầu gì chỉ cần không quá phận liền đáp ứng tốt, đợi sau đó trở thành học trò của ta rồi... hừ hừ... ta nói mới tính!"