“ Mua ha ha ha.. . Cuối cùng ta cũng có thể tránh được một kích này đến từ ngươi... Nào mau lại tới, cắn ta nha...”
Chẳng biết qua thời gian bao lâu, bị đụng bay bao nhiêu lần, chịu biết bao
nhiêu thương thế, thì cuối cùng Lâm Phàm rốt cuộc có được khả năng phán
đoán và nhận biết kinh người đối với những nguy hiểm tiềm ẩn ở xung
quanh mình.
Đồng thời đi kèm với đó là sự phản xạ nhạy bén đến
không thể nhạy bén hơn. Dường như từng tế bào trên thân thể hắn đều có
thể tự làm ra phản ứng mỗi khi có nguy hiểm ập đến vậy.
Do đó không cần tinh thần lực đi cảm ứng thì hắn cũng có thể làm ra phản ứng khi có nguy hiểm ập tới.
Điều này đại biểu cho việc, không cần bộ óc của hắn cảm ứng được nguy hiểm
và chỉ huy thân thể hành động, thì thân thể đã có thể tự mình phản xạ và đem hắn rời đi khỏi vị trí nguy hiểm hiện tại.
Kết hợp với kỹ năng được luyện đến mức đã như một phản xạ có điều kiện của thân thể hắn, thì cuối cùng hắn đã có thể tự mình tránh
đi công kích bất ngờ của Giratina.
Trong lòng vừa mới dâng lên
một chút cảm giác khâm phục đối với sự kiên trì và bền bỉ không chịu bỏ
cuộc của Lâm Phàm, thì Giratina lại thấy được vẻ mặt tự đắc, tràn đầy
khiêu khích tính của hắn hướng đến trêu chọc bản thân.
“ Vốn còn
muốn nương tay một chút với tên đáng ghét này, nhưng xem ra là không cần thiết phải như vậy, bởi như thế ta chỉ tự rước lấy nhục mà thôi... Đã
như vậy thì đi chết đi...”
Lần đầu Lâm Phàm cảm nhận được một luồng sát ý tập trung về phía mình.
Tuy luồng sát khí rất nhanh liền biến mất, kèm theo đó là Giratina, nhưng
trong lòng của Lâm Phàm lại dâng lên cảm giác bất an rất mãnh liệt.
Đây là khi chính bản thân hắn phải đối đầu với một con Pokemon có được Thần thú cấp bậc nhìn chằm chằm mà gây ra sự bất an.
“ Xem ra Giratina đã khôi phục toàn bộ thực lực và đạt đến đỉnh phong
trạng thái... Lúc trước công kích của nó không quá mạnh hẳn là chỉ muốn
hành hạ ta mà thôi. Nhưng xem bộ dạng này, nó hẳn là đã “chơi đùa” đủ và muốn đem ta diệt sát rồi.”
Nghĩ đến đây, biết chênh lệch của bản thân với một con Thần thú cấp bậc Pokemon ở trạng thái toàn thịnh là cỡ nào to lớn, đặc biệt khi bản thân của đối phương vốn là một con thần
thú, cho nên Lâm Phàm không hề cậy mạnh.
Hắn ngay lập tức nhờ đến sự trợ giúp của Celebi và Victini, để bảo đảm sự an toàn cho bản thân
và tiếp tục tránh né công kích đến từ phía Giratina.
Qua thời
gian dài đối mặt với công kích quỷ dị của Giratina, hai vật nhỏ này đã
sớm hơn Lâm Phàm, trước một bước nắm giữ được khả năng để có thể dễ dàng phán đoán và tránh thoát công kích của Giratina.
Cho nên giao việc này cho bọn chúng, Lâm Phàm hoàn toàn có thể yên tâm.
Đặc biệt là khi Celebi và Victini cực kỳ có hứng thú với công việc được
giao này, bởi trong mắt chúng đây dường như là một hồi đuổi bắt và ham
chơi chúng cũng coi đây như một trò chơi đuổi bắt thú vị và bọn chúng
đóng vai là kẻ bị đuổi.
Thế là Giratina lại liên tục vồ khoảng
không, khi nó không tài nào bắt được hai con Pokemon nhỏ nhưng vô cùng
tinh ranh và cực kỳ giỏi lẩn trốn kia.
.........
“ Sao
rồi? Sao rồi? Mau đến bắt ta nha, đến cắn ta, ta đưa mông cho ngươi cắn
thử một miếng nè... nè...nè! Tại sao không đuổi nữa rồi? Bỏ cuộc rồi
sao? Ta không ngờ ngươi lại là người như vậy, thật khiến ta thất
vọng...”
Sau một hồi đuổi bắt và không thu được kết quả dù đã sử
xuất ra toàn lực, Giratina triệt để buông gánh không làm, nó lựa chọn lơ lửng giữa không trung, phát tiết sự phẫn qua ánh mắt nhìn Lâm Phàm. Còn hơn đuổi bắt hắn để thu lại chỉ là càng phẫn nộ hơn.
Thế là mặc
cho Lâm Phàm tiếp tục chọc giận nó cỡ nào, thì Giratina vẫn giữ nguyên
vị trí, nhìn chòng chọc hắn bằng ánh mắt ẩn chứa hừng hực lửa giận ngút
trời, như muốn đem hắn thiêu thành cho vậy.
Thấy Giratina có dạng này biểu hiện sau, Lâm Phàm hài lòng mỉm cười, nhưng trên mặt vẻ cợt
nhả vẫn không hề thu hồi, hắn hỏi Giratina.
“ Cảm thấy không cam lòng sao? Cảm thấy ta ngoài chạy nhanh ra thì không có gì khác và nếu
để ngươi bắt được thì ta chết chắc có đúng không?”
Đối với lời
nói của Lâm Phàm, Giratina làm như không thèm nghe, kèm theo động tác
khịt mũi đầy coi thường của nó đã cho thấy nó ngầm đồng ý với Lâm Phàm
suy đoán. Rằng nếu chính diện giao chiến, thì một cái xì mũi nó cũng có
thể đem Lâm Phàm thổi chết.
“ Ồ! Xem biểu hiện của ngươi hẳn là không coi ta là chuyện rồi! Như vậy ngươi có dám hay không cùng ta chiến một trận?”
Giratina liếc xéo Lâm Phàm, vẻ mặt càng tỏ ra nồng đậm xem thường hắn, ý bảo “ Ngươi Dám?”
Lâm Phàm không coi đó là chuyện, hắn tiếp tục nói thêm.
“ Xem ra ngươi nghĩ ta không dám. Nhưng ta nói cho ngươi biết, trên đời
này không có việc gì Lâm Phàm ta không dám làm. Chỉ là lợi ích của việc
đó có đáng để ta làm hay không mà thôi. Ta cũng không ngại việc giao
chiến với ngươi, ta chỉ cần có lý do thôi, thật!”
“ Ngươi vẫn không tin? Như vậy chúng ta cùng nhau lập lời thề, ngươi xem như thế nào? Như vậy đã đủ để ngươi tin hay chưa?”
“ Há, vẫn không tin, còn dám không để ý đến ta. Đã như vậy, vậy thì bái
bai. Xem ra ở đây đã hết thú vị rồi, ngươi cứ ở đó mà ôm cục tức một
mình đi, Celebi chúng ta đi.”
Hiểu ý Lâm Phàm, Celebi lập tức mở
ra một thông đạo không gian nối thẳng tới một nơi nào đó ở thế giới bên
ngoài kia. Lâm Phàm cũng làm bộ quay đầu, như thật muốn đi vào thông đạo kia và rời đi nơi này vậy.
Giratina đương nhiên sẽ không để cho hắn rời đi nơi này.
Quả nhiên Lâm Phàm vừa mới quay người một khắc này, phía sau lập tức truyền tới tiếng gầm giận dữ của Giratina, kèm theo đó là tiếng xé gió truyền
đến.
Cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau, thân ảnh của Lâm Phàm lập tức lóe lên và xuất hiện ở cách đó năm mươi mét.
Nhưng mục tiêu chủ yếu của Giratina lần này cũng không phải là Lâm Phàm, mà
là cái thông đạo mà Celebi vừa tạo ra kia. Sử dụng sức mạnh, Giratina
đem thông đạo nhỏ bé vừa mới thành hình kia chấn vỡ.
Vốn còn
tưởng rằng ở trong thế giới của mình, kẻ nhân loại kia sẽ như cá nằm
trong rọ, không thể nào thoát khỏi bàn tay của mình. Nhưng Giratina làm
sao nghĩ đến, đối phương thế mà sở hữu khả năng dễ dàng rời đi khỏi nơi
này.
Điều này khiến Giratina thật sự sợ. Nó sợ Lâm Phàm chạy được khỏi nơi này và trở lại được thế giới bên ngoài kia, khi đó nó muốn tìm được Lâm Phàm quả thật là mò kim đáy biển.
Đặc biệt là khi vừa
mới quay đầu, Giratina lại lần nữa toát mồ hôi hột, khi Celebi đã dễ
dàng tạo ra một cánh cổng không gian mới ở phía bên kia và Lâm Phàm đang thảnh thơi từ từ đi bộ về phía cánh cổng không gian, với ý định “trốn
khỏi nơi đây”.
Một cách vội vàng, Giratina gấp gáp quay người lao tới, mục tiêu hoàn toàn là đem cánh cửa không gian kia phá hủy.
Lâm Phàm chỉ đơn giản là lóe lên tránh né, sau đó lại xuất hiện ở một bên, thực hiện lại hành động tương tự như trước.
Được ba bốn lần như vậy, Lâm Phàm lúc này mới lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn,
quay về phía Giratina gắt lên “ Rốt cuộc ngươi muốn làm sao? Không phải
là không tin tưởng ta sao? Như vậy hà cớ gì mà muốn giữ ta lại?”
Vốn đang định tiếp tục lao đến phá hủy cánh cổng không gian, nhưng Giratina đột nhiên khựng lại giữa không trung, bởi nó thấy Lâm Phàm lại một lần
nữa đàng hoàng lơ lửng ở nơi đó cùng nó nói chuyện.
Dẫu có thể
hiểu tiếng người, nhưng không biết nói, Giratina dù có thiên ngôn vạn
ngữ trong lòng muốn nói cho Lâm Phàm biết, nhưng nó chỉ biểu đạt được
bằng cách gầm rú liên tục.
“ Được rồi! Được rồi! Khỏi cần gầm rú, thật điếc tai, ta hiểu được. Có phải ngươi muốn cùng ta chiến một
trận... Sao không phải vừa xong còn không thèm nhìn ta mà, tại sao giờ
lại gấp thành dạng này đâu? Chưa biết điều kiện của ta là gì đã vội vàng đáp ứng.”
Nghe đến đây, Giratina lập tức xạm mặt lại biểu tình khó coi nhìn Lâm Phàm.
“ Đùa ngươi thôi. Như đã nói đó, không có lý do và lợi ích là ta sẽ không cùng ngươi chiến đấu. Bây giờ ta sẽ nói ra lợi ích mà ngươi cần bỏ ra
để ta cùng ngươi chiến đấu, nếu đồng ý ngươi liền gật đầu đáp ứng, không đồng ý ta liền đi.
Tránh cho đến lúc chiến đấu xong ngươi không đáp ứng được thứ mà ta muốn.”
“ Đừng cảm thấy không công bằng, trước khác giờ khác. Lúc trước là ta và
ngươi muốn cùng nhau chiến một trận. Nhưng hiện tại chỉ có ngươi muốn
cầu ta cùng ngươi chiến một trận. Cho nên ngươi phải cho ra chỗ tốt làm
ta hài lòng mới được...”
“ Chỗ tốt ta muốn là ngươi trở thành
Pokemon của ta, hiệu lực cho ta. Điều kiện ở đây là nếu ta thắng được.
Còn nếu ta thua thì yên tâm ta sẽ lập tức rời đi nơi đây...”
“ Sao? Cảm thấy không công bằng cho ngươi? Như vậy ta lập tức rời đi nơi đây để trả lại sự công bằng vốn có cho ngươi vậy?”
“ Làm sao lại không muốn ta đi rồi? Như vậy rốt cuộc là ngươi đồng ý hay
không đồng ý? Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, mau trả lời. Nếu không
cho ta một câu trả lời hài lòng thì lần này ta sẽ rời đi thật đấy...”
Giratina hận hận nhìn chằm chằm Lâm Phàm, nhưng không còn cách nào khi nó không
bắt được đối phương. Để rồi Giratina không thể không suy nghĩ kỹ về yêu
cầu quá phận của Lâm Phàm đối với nó.
“ Lấy thực lực của ta, kẻ
này chắc chắn sẽ không thể đánh bại ta. Chỉ có điều nếu hắn thua thì hắn vẫn còn muốn nghênh ngang rời đi nơi này, như vậy ta tìm ai để phát
tiết mối hận còn lại ở trong lòng?.. .
Chỉ là nếu không đáp ứng,
hắn thật lập tức rời đi thì làm sao bây giờ? Như vậy đến một chút hận ta đều không thể nào tiết ra được.”
“ Haizzz. Đã như vậy chẳng bằng đem hắn đánh tơi bời một trận, sau đó đem hắn đuổi đi. Dạng này ta cũng phát tiết được một hồi lửa giận. Hơn nữa trước đó ta cũng đã ngược hắn
được đầy đủ rồi. Đem hắn đuổi đi cũng tốt, ta cũng bớt phiền. ”
Nghĩ như vậy trong lòng, Giratina cho ra những lý do khiến bản thân tự chấp
nhận được và gật đầu cái rụp đáp ứng yêu cầu của Lâm Phàm, để có thể
cùng hắn chiến đấu một trận chiến đúng nghĩa.
Nhận được cái gật
đầu đáp ứng từ Giratina, Lâm Phàm như mở cờ trong bụng. Bởi khi đưa ra
yêu cầu này, hắn là hoàn toàn tự tin về việc giành được chiến thắng
trước Giratina.
Điều còn lại chỉ là chờ Giratina triệt để đại bại và thuần phục với hắn mà thôi!
Dù cách làm cho chút là lạ, nhưng nếu thành công thì rõ ràng Giratina là tự nguyện thuần phục và hiệu lực cho hắn...