Các nữ tử đưa Kiếm Trung qua những hành lang dài treo đầy rèm trắng
đã tẩm Bạch Liên Hương. Cơn gió thổi ngang qua làm bật tung những
chiếc rèm, nó còn cuốn theo hương hoa từ bên ngoài vào. Những bông
hao ẩn hiện đầy màu sắc nhưng vẻ đẹp của chúng không làm cho những
người đang vội vã dừng chân đứng lại, họ chỉ muốn nhanh chống đến Đông
Cung. Thật may, Hạt Linh vẫn chưa dùng lửa đốt kim tơ. Trước
phòng Hoa Vương chỉ còn lại mười hai tiên tử và ba người trong
tứ trụ, các nữ tử khác đều đến Tây Lầu tránh khí độc. Vừa
nhìn thấy Kiếm Trung và ba nữ tử đi cùng, Hoa Linh vô cùng giận giữ:
- Sao các nàng lại đưa hắn đến đây?
- Là ta bảo họ đưa đến.
- Người giúp được gì?
Hạt Linh nhìn kẻ trước mặt đầy nghi hoặc:
- Ta có thể cắt đứt chúng.
Ngón tay Kiếm Trung chỉ thẳng vào những sợi tơ đang giăng chằng chịt
khắp căn phòng. Không khí trở nên ồn ào xôn xao. Trong lòng bọn họ vừa
xen lẫn sự nghi ngờ, vừa có sự kì vọng vào một kẻ xa lạ như chàng.
- Ngươi thật sự có thể chém đứt chúng và cứu Hoa Vương?
Liên Nhi ngập ngừng hỏi, nàng vẫn không tin vào tai mình, không tin vào chàng, không tin vào hiện thực.
Kiếm Trung không trả lời, chàng chỉ gật đầu, cái gật đầu mạnh mẽ và chắc chắn.
- Ngươi có biết làm thế thì ngươi sẽ chết không?
Đáp lại câu hỏi của Hoa Linh lại là một cái gật đầu rất bình thản:
- Vẫn tốt hơn là để cả Hoa Cung cùng chết.
- Họ còn có cơ hội sống sót nhưng ngươi thì không. Ngươi có thể chết trước khi cứu được Hoa Vương.
- Ta sẽ sống cho đến khi cứu được Hoa Vương.
Không còn ai nghi ngờ gì nữa, họ tin vào sự quyết đoán và uy lực của
Kiếm Trung và tất cả đã đặt toàn bộ hi vọng vào chàng. Hạt Linh giải
thích sơ lược cho chàng về dịch độc, sau khi trúng dịch độc thì người
trúng độc không thể đi quá mười bước chân là chất độc sẽ nhanh chóng bộc phát, khiến người trúng độc đau đớn vô cùng, trong nửa canh giờ sẽ
chết. Hạt Linh cũng chỉ cho chàng biết vị trí hiện tại của Hoa Vương,
theo lẽ bình thường Hoa Vương vẫn đang ngủ trên giường, cách cửa năm
thước.
- Được rồi, bao nhiêu đó là đủ. Ta sẽ cứu Hoa Vương của các ngươi, vì vậy ta mong các người nhất định phải cứu Thực Quyên.
Kiếm Trung vừa nói vừa quan sát thật kĩ những sợi kim tơ.
- Ta sẽ cứu nàng ấy dù có bị Hoa Vương giết chết - Hoa Linh trả lời dứt khoát.
Hoa Linh ra hiệu cho tất cả đồng loạt lùi ra xa để giữ một khoảng
cách an toàn. Kiếm Trung chầm chậm rút thanh kiếm đen lớn chàng
luôn mang bên người ra, một thanh kiếm sáng bóng, đen láy, ánh sáng của nó có thể làm chói mắt người nhìn. Chàng dồn lực toàn thân xuống
đôi chân, hai tay rắn chắt nắm chặt thanh kiếm vung lên cao. Đôi
mắt chàng tập trung vào những sợi tơ vàng óng ánh. Chàng không muốn có sơ xuất vì chàng biết mình không có nhiều cơ hội để cứu
Hoa Vương, vì vậy không được phép xảy ra bất kì lỗi nào. Chàng bước
những bước vững chắc, quanh chàng tỏa ra một luồng khí đầy uy
lực. Thanh kiếm trên tay chàng mạnh mẽ và nguy hiểm. Một kiếm
chém xuống như cuồng phong, kim tơ bị cắt đứt thành những đoạn
nhỏ rơi lả tả tạo ra một khoảng lớn. Kiếm Trung nghe da thịt bổng
rát, toàn thân chàng như bị dầu sôi tạt vào, chàng bước được hai bước chân thì ngực chàng bắt đầu đông cứng lại không thở nổi. Hạt Linh, Hoa Linh và Liên Nhi chắc chắn rằng dịch độc đã tiêu tan thì mới
cẩn thận bước vào. Đường kiếm thứ năm được thực hiện cũng là lúc mắt
chàng đã không còn nhìn thấy rõ vật phía trước, chân chàng bắt đầu đứng
không vững, hai tay chẳng còn lại mấy sức lực. Điều đó thấy rõ qua đường kiếm thứ sáu của chàng, chỉ có một đoạn ngắn kim tơ được cắt đứt. Chàng bước thêm một bước không dễ dàng, người chàng mất thăng bằng nên lập
tức ngả sang một bên, Liên Nhi nhìn thấy liền vội vàng chạy đến đỡ lấy
chàng, nàng bất chấp mọi hiểm họa.
- Công tử, người sao rồi?
Kiếm Trung chống thanh kiếm xuống sàn nhà làm điểm tựa, dồn toàn lực cơ
thể lên mũi kiếm. Chàng không trả lời Liên Nhi, chỉ gật đầu ý bảo “ta
ổn”. Chàng đã không thể cử động các cơ trên gương mặt cũng như không thể mở miệng nói chuyện. Kiếm Trung nghĩ một lát thì đứng vững trở lại.
Chàng nhắm mở đôi mắt vài lần nhưng không có gì khá hơn, mọi thứ trước
mắt chàng cứ mờ mờ xoay xoay khiến chàng đau đầu chóng mặt. Chàng quyết
định nhắm hẳn mắt lại, cảm nhận mọi thứ bằng trực giác và những giác
quan còn sử dụng được. Chàng thận trọng giơ thanh kiếm lên cao, cảm nhận nơi mà đường kiếm sẽ đi qua. Cổ chàng hơi xoay về hướng của Liên Nhi
chờ đợi. Liền Nhi đỡ tay chàng dịch chuyển sang trái một chút rồi lùi ra phía sau.
- Được rồi công tử
Cứ như thế hai đường kiếm nữa đã chém xuống, một khoảng trống lớn đã
xuất hiện. Cơ thể Kiếm Trung giờ đây đã đông cứng gần như toàn bộ. Chàng chỉ có thể lê bàn chân nặng như đá về phía trước,đôi tay của chàng cũng sắp không giữ nổi thanh kiếm nữa. Vắt hết chút sức lực cuối cùng dồn
vào đường kiếm cuối cùng. Thanh kiếm như lấy đi toàn bộ sức lực của
chàng mạnh mẽ chém xuống tạo ra một khoảng trống lớn. Họ có thể thấy
được cạnh giường của Hoa Vương qua màng tơ mỏng. Khoảng cách đó tưởng
chừng không lớn nhưng lại quá xa bởi Kiếm Trung đã thực sự ngã xuống.
Chàng không còn gượng được thêm khắc nào nữa.
- Công tử, người sao rồi?
Liên nhi hốt hoảng chạy đến đỡ lấy Kiếm Trung đang nằm trên đất. Chàng
như những sợi kim tơ bất lực rơi xuống nhưng vẫn đẹp óng ánh.
- Liên Nhi, dìu công tử tránh sang một bên. Phần còn lại để ta.
Hoa Linh vừa nói vừa rút kiếm ra khỏi vỏ, tiến đến gần màng tơ.
- Muội nghĩ kĩ chưa?
Hạt Linh nắm chặt lấy cánh tay Hoa Linh, bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi.
Nàng lo sợ sức Hoa Linh không đủ, không những không cứu được Hoa Vương
mà còn bỏ oan mạng sống. Hoa Linh không trả lời chỉ gật mạnh cái đầu,
đôi mắt nàng ánh lên một ngọn lửa quyết tâm, dù chết cũng phải cứu Hoa
Vương. Bàn tay Hạt Linh buông xuống, để cho mọi thứ cứ diễn ra. Nàng chỉ biết chờ đợi vào sự an bài của số phận nhưng nàng vẫn không hiểu vì sao càng đến gần giường của Hoa Vương thì kim tơ càng mỏng, càng dễ phá
hủy. Phải chăng nàng đã sai khi kết luận Hoa Vương vẫn ở trên giường.
Hoa Linh bước từng bước nặng nề về phía màng tơ, trong nàng lúc này là
muôn vàng lo lắng và sợ hãi. Nàng không sợ chết, nàng chỉ sợ chết mà
chưa cứu được Hoa Vương. Bàn chân nàng vừa bước qua Kiếm Trung thì dừng
lại. Cái giọng thều thào được phát ra từ quai hàm đã đông cứng của Kiếm
Trung làm nàng bừng tỉnh. Kim tơ mảnh nhưng chắc chắn. Không thể chỉ
dùng lực và độ sắt để cắt. Mà phải dùng mắt để quan sát, dùng tâm để cảm nhận. Một kiếm chém xuống nhẹ nhàng nương theo sợi tơ nhưng phải đủ uy
lực để cắt đứt chúng, phải biết nơi nào trên sợi tơ là yếu nhất, không
thể tùy tiện chém, như thế chỉ gây tổn hại cho chính mình. Hoa Linh nhắm đôi mắt lại, nàng hít một hơi thật sâu rồi từ tư mở mắt ra. Nàng nhìn
những sợi kim tơ không còn như trước nữa, nàng thấy rõ ràng từng sợi tơ, đoạn to đoạn nhỏ, đoạn đậm đoạn nhạt, có nơi mảnh có nơi còn mảnh hơn.
Hoa Linh vung kiếm chém xuống tưởng như nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh và
sắc bén, những sợi tơ rơi xuống để lộ ra phía bên trong một cảnh tượng
kinh hoàng