Hoa Linh vừa nghe tin Hoa Vương xảy ra chuyện đã vội vã chạy đến Đông Cung. Trước cửa phòng Hoa Vương có hơn mười tiên tử đang tụ tập. Các nàng
đang đứng ngồi không yên, nét mặt vô cùng lo lắng. Vừa nhìn thấy Hoa
Linh các nàng liền chạy đến vây quanh Hoa Linh. Hoa Linh nhìn thấy các
nàng đang căng thẳng như thế trong lòng càng thêm lo sợ:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Là Hoa Vương - một nữ tử giọng run run, mắt đã đỏ hoe, lưng tròng
nước, chỉ cần động nhẹ là những giọt nước mắt chứa trong đôi mắt đen láy của nàng lập tức rơi xuống - thuộc hạ gọi thế nào Hoa Vương cũng không
trả lời. Đêm qua Hoa Vương vẫn còn dặn thuộc hạ gọi người dậy sớm để
chuẩn bị hành lý rời Cung. Vậy mà....
Nói đến đây nàng như không giữ được hồ nước trong đôi mắt nhỏ nữa, để mặt cho nó chảy tuôn tràn trên đôi má.
- Sao các nàng không mở cửa vào xem chuyện gì?
- Chúng tôi đã cố gắng nhưng không thể.
Một tiên tử trả lời.
- Các nàng tránh ra để ta thử.
Hoa Linh vừa nói vừa rút thanh kiếm mang theo bên người ra đi đến cánh
cửa. Các nàng thấy thế liền nhanh chân tránh ra xa tạo một khoảng trống
đủ cho Hoa Linh có thể vung kiếm. Thanh kiếm trong tay Hoa Linh nhẹ
nhàng cắt ba đường thẳng trên cánh cửa tạo ra một ô hình chủ nhật đủ hai người đi vào. Hoa Linh tra kiếm vào bao rồi dùng sức kéo phần cánh cửa
bị cắt rời ra, nhưng cánh cửa chỉ nhúc nhích một chút rồi lại đứng yên
như có gì đó kéo lại. Các tiên tử cùng nữ tử lập tức chạy đến tiếp sức
nhưng có vẻ như vẫn bất lực. Hoa Linh giơ cao cánh tay phải ra lệnh cho
các nàng dừng lại, tránh ra một bên. Hoa Linh lại rút thanh kiếm ra khỏi vỏ. Nhanh như một tia chớp, chỉ thấy ánh sáng của thanh kiếm loáng
thoáng trong không trung rồi lập tức trở về vỏ. Cánh cửa bị cắt ra làm
trăm mảnh vụn rơi lả tả xuống nền đất. Một vài mảnh còn dính lại bị treo lơ lửng. Khi mọi người đến gần thì đó là một cảnh tượng kinh hoàng. Cả
căn phòng của Hoa Vương bị bao phủ bởi một màu vàng rực. Nhìn kĩ mới
thấy rõ là những sợi kim tơ cực mảnh giăng chằng chịt khắp căn phòng.
Cũng vừa lúc đó Hạt Linh chạy đến. Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng sắc
mặt Hạt Linh tái nhợt cắt không còn giọt máu. Trong đầu nàng đang diễn
ra một điều vô cùng tồi tệ. Hoa Linh rút thanh kiếm mang bên mình toan
vung kiếm chém đứt kim tơ xong vào xem Hoa Vương như thế nào. Hạt Linh
hốt hoảng nắm lấy cánh tay Hoa Linh ngăn lại:
- Muội điên à?
- Sao lại điên? Chúng ta phải cắt kim tơ để vào cứu Hoa Vương.
- Tỷ biết muội lo cho Hoa Vương nhưng muội không thể hành sự nóng vội.
Kim tơ chứa đầy độc chất muội làm vậy là tự sát. Với lại muội có chắc là muội cắt được kim tơ không? Dù muội có dốc hết sức thì khi đến được chỗ Hoa Vương cũng quá trễ rồi.
- Vậy phải làm sao?
Hạt Linh nghĩ ngợi một rồi khẽ lên tiếng.
- Phải dùng lửa.
- Lửa? Vậy cả trăm người trong Hoa Cung phải làm sao?
- Quan trọng là phải cứu được Hoa Vương?
Hoa Linh không nói gì chỉ im lặng gật đầu. Nàng biết rằng lửa sẽ đốt
được kim tơ nhưng độc khí từ kim tơ tỏa ra sẽ bao phủ cả Hoa Cung. Thập
nhị tiên tử hay tứ trụ (cũng là tứ đại mỹ nhân mà Hoa Vương sủng ái
nhất) như nàng có thể sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nhưng còn gần
hơn trăm nữ tử dưới trướng e rằng sẽ phải bỏ mạng. Còn dùng kiếm thì quá sức của nàng. Kim tơ không chỉ vô cùng chắc chắn mà độc chất cũng cực
kì mạnh. Những kẻ tiếp xúc trực tiếp với dịch tiết ra từ sợi kim tơ bị
đứt sẽ không sống nổi qua nửa canh giờ, cho dù người đó đã từng luyện
độc như nàng. Thật sự không còn cách nào khác để cứu Hoa Vương.
Lệnh được truyền xuống cả Hoa Cung chấn động. Cùng lúc Liên Nhi và Hạ
Huyền vừa đến nơi. Nhìn thấy cảnh tượng hai nàng vô cùng hoảng sợ đồng
thanh hỏi:
- Hạt Linh, chuyện gì đã xảy ra?
- Theo như tỷ nghĩ Kim Tầm của Hoa Vương đã chết.
- Kim tầm chết? Vậy Hoa Vương phải làm sao đây?
Giọng Liên Nhi run run, nước mắt không biết từ đâu thành dòng chảy
xuống. Nàng sợ hãi, lo lắng. Trái tim nàng nhói lên khi nghĩ đến những
điều khủng khiếp đang xảy ra với Hoa Vương. Đôi chân như không còn sức,
Liên Nhi loạng choạng ngã xuống. Hạ Huyền nhanh tay kéo nàng ngã vào
lòng mình. Giọng Hạ Huyền cũng đã run run:
- Hoa Vương phúc lớn mạng lớn sẽ không sao đâu. Người từng đi qua địa
ngục không dễ dàng gì mà bỏ cuộc như vậy được. Bây giờ chúng ta phải
nghĩ cách vào trong tìm người đã.
Hạ Huyền an ủi là thế nhưng trong lòng đang như lửa đốt. Nàng thầm cầu
nguyện : “Xin ông trời đừng cướp đi Hoa Vương của chúng con. Người đã
trải qua bao đau đớn mới có thể sống sót. Không thể chỉ vì một con kim
tằm nhỏ nhoi mà bỏ chúng con đi. Hoa Vương người không thể xảy ra bất cứ chuyện gì”.
Hat Linh triệu tập tất cả mười hai tiên tử đến Đông Cung. Các nàng chỉ
huy các nữ tử mang rèm ngâm trong tinh dầu của Bạch Liên được trồng ở Hồ Tương Tư. Những đóa sen trắng sống trong hồ đầy độc chất mà sống. Hoa
vẫn trắng ngần và thơm ngát. Hương thơm của Bạch Liên ẩn chứa chất độc
chết người nhưng lại dễ dàng giải trừ. Thiên Chủ Triệu Tú Quyên đã phát
hiện ra việc Bạch Liên có thể hút độc trong không khí và nước vì vậy đã
cho chưng cất lấy tinh dầu của chúng để tẩm vào rèm cửa và y phục của
các nữ tử để bảo vệ các nàng khỏi độc khí trong Hoa Cung. Bên cạnh đó bà lại cho luyện Vô Độc Hoàn giúp các nàng chống độc từ Bạch Liên. Những
chất độc tác động với nhau nên các nữ tử gần như vô hại trong Hoa Cung
với điều kiện các nàng đừng tiếp xúc quá gần với Hoa Vương. Lần này Bạch Liên Hương và Vô Độc Hoàn chỉ giúp các nữ tử giảm phần nào độc khí xâm
nhập vào cơ thể và kéo dài thời gian. Tất cả chỉ có thể Người trông đợi
vào người duy nhất có thể giải độc kim tơ - Hoa Vương. Các nữ tử nhanh
chóng tẩm Bạch Liên Hương rồi treo thành nhiều vòng xoay quanh Đông
Cung. Một số khác đến phòng luyện thuốc ở Bắc Viện lấy toàn bộ số Vô Độc Hoàn dự trữ cho cả năm mang ra chia đều cho các nữ tử uống. Sau khi mọi chuyện sắp xếp xong họ lập tức di chuyển đến Tây Lầu - nơi xa Đông
Cung nhất cũng là nơi có nhiều Bạch Liên sống nhất.
Kiếm Trung vừa tỉnh lại. Trong đầu chàng vẫn mơ hồ khi nhớ về cuộc trò
chuyện đêm qua cùng Hoa Vương. Chàng loáng thoáng nhận ra chàng đã đồng ý đưa Hoa Vương rời khỏi Hoa Cung với điều kiện Hoa Vương không được tùy
tiện giết người cũng như dùng độc. Chàng nhớ hình như chàng và Hoa Vương có nói gì đó liên quan đến tín vật chàng mang theo và sư phụ của chàng. Nhưng sau đó chàng ngất đi vì chất độc trong người phát tác. Chàng đấm
nhè nhẹ vào đầu mình cố nghĩ ra xem Hoa Vương đã nói gì về sư phụ của
chàng. Chàng càng suy nghĩ càng không thể nhớ. Chàng cũng không thể tập
trung suy nghĩ bởi những bước chân chạy dồn dập ngoài cửa phòng. Chàng
định ra ngoài xem thử nhưng vừa đặt chân xuống đất thì có ba nữ tử đã từ ngoài mở cửa bước vào. Nàng đi trước mang đến cho chàng một chén thuốc còn hai nữ tử đi sau thì bưng hai khay đựng những tấm vải trắng. Nữ tử
mang thuốc đến bên cạnh giường đưa chén thuốc cho Kiếm Trung:
- Công tử đã tỉnh, xin hãy dùng thuốc.
- Có chuyện gì ngoài kia vậy? Cả trong phòng nữa?
Chàng không hề rời mắt khỏi hai nữ tử đang căng những tấm vải trắng khắp nơi trong phòng của chàng. Chàng nghe thoảng một hương thơm dịu ngọt,
nhẹ hít vào. Nữ tử đứng cạnh bên liền cản ngăn:
- Công tử, trong hương có độc.
Kiếm Trung khẽ cười đánh tan sự lo âu trên gương mặt của các nữ tử:
- Trong người tại hạ cũng có độc mà.
Nói xong chàng bưng chén thuốc uống cạn, rồi quay sang nữ tử lại hỏi:
- Ta uống thuốc rồi cô nương có thể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?
- Chuyện này...
Nữ tử đứng cạnh chàng ngập ngừng phân vân không biết có nên cho chàng biết hay không?
- Chuyện không thể nói à?
- Không phải là không thể nói. Chỉ là... Chỉ là nói ra sẽ làm công tử thêm lo sợ.
- Chuyện gì mà phải lo sợ?
Vị nữ tử kia phân vân một chút rồi cũng nói cho Kiếm Trung nghe:
- Là Kim Tầm của Hoa Vương đã chết. Hiện Hoa Vương đang bị kim tơ vây
kín trong phòng. Mọi người từ bên ngoài không thể tiếp cận. Tứ Trụ quyết định dùng lửa đốt kim tơ để cứu Hoa Vương.
- Vậy sao các cô nương lại căng thẳng như vậy? Vì lo cho Hoa Vương à?
- Thật ra chúng tôi đang lo cho tính mạng của chính mình thì hơn. Kim
tơ mà cháy thì độc khí sẽ thoát ra. Những thuộc hạ chưa từng luyện độc
như chúng tôi có thể sẽ chết.
Kiếm Trung không hiểu kim tơ, kim tằm là cái thứ gì chỉ biết rằng việc
đốt chúng có thể gây hại đến mọi người trong Hoa Cung. Chàng từng nghe
sư phụ nói thuộc hạ dưới trướng Thiên Chủ có hơn trăm người trong đó chỉ có vài người từng luyện độc. Nghĩa là sẽ có hơn trăm người bỏ mạng chỉ
vì muốn cứu một Hoa Vương.
- Công tử yên tâm - nữ tử đứng cạnh Kiếm Trung tiếp lời sau một lúc im
lặng - công tử đã trúng Thiên Trùng Độc lại uống chén thuốc từ trăm loại thảo dược quý hiếm. Độc khí của kim tơ sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của công tử. Chúng tôi treo rèm tẩm Bạch Liên Hương chỉ là đề phòng bất trắc mà thôi.
Kiếm Trung nghe trong giọng nói của nữ tử ẩn chứa một nỗi buồn rất lạ.
Trong lời nói không có chút gì sợ hãi, oán hận hay hối tiếc. Nàng cam
tâm tình nguyện chết chỉ để Hoa Vương được sống. Có chăng là nàng không
nỡ rời xa trần thế, rời xa những người trong Hoa Cung trong đó có thể có cả Hoa Vương. Kiếm Trung thấy nàng thật kì lạ: nàng là kẻ sắp chết mà
vẫn trấn an tinh thần cho chàng. Kiếm Trung chống tay xuống giường cố
đứng lên. Có lẽ chén bách thảo có tác dụng hoặc là độc trong người chàng đã được giải một phần nên chàng cảm thấy mình có thể tự đi lại bình
thường. Các nữ tử nhìn thấy chàng rời giường vội ngăn lại:
- Công tử định đi đâu?
- Đi ngăn cản các cô nương làm chuyện dại dột
- Không được đâu. Với chúng tôi Hoa Vương rất quan trọng. Công tử không thể ngăn họ cứu Hoa Vương.
- Ta không ngăn họ cứu Hoa Vương chỉ là ngăn họ dùng cách điên rồ đó
thôi. Có phải Hoa Vương bị vây bởi một loại tơ độc nào đó? Có thể dùng
kiếm cắt chúng đúng không?
- Kim tơ của Hoa Vương rất mảnh nhưng vô cùng chắc chắn, rất khó để
chém đứt. Hơn nữa lúc kim tơ đứt sẽ tiết ra chất độc chết người.
- Nếu kim tơ đứt chất độc đó sẽ giết chết bao nhiêu người?
- Nó chỉ giết chết những nguời trực tiếp tiếp xúc với nó. Và nó không
tồn tại quá lâu. Sau khi chảy ra ngoài một lúc chất độc sẽ tự hủy.
- Một người chết vẫn tốt hơn trăm người đúng không?
Câu hỏi của kiếm trung khiến cả ba nữ tử trong phòng kinh ngạc đến tròn
xoe mắt. Các nàng không thể trả lời chỉ gật đầu một cái thật mạnh trong
vô thức. Các nàng nhìn Kiếm Trung đầy nghi ngại: “Hắn thật sự muốn cắt
kim tơ để cứu tất cả?”, “Hắn có thể cắt được kim tơ?”. Kiếm Trung như
hiểu ý tiếp lời trấn an:
- Các cô nương yên tâm ta luôn tin tưởng vào kiếm pháp của chính mình
Nói xong chàng lấy thanh kiếm của mình để trên bàn ở góc phòng đi ra
cửa. Thấy các nàng vẫn đứng thừ người một chỗ, Kiếm Trung gõ nhẹ thanh
kiếm vào cửa tạo ra tiếng động. Trong giọng nói có chút đùa cợt:
- Các cô nương không chỉ đường làm sao ta có thể đến nơi cần đến đây.
Các nàng nghe Kiếm Trung nói thế liền sực tỉnh, nhanh chóng chạy ra cửa
mở cửa. Một nàng đi trước dẫn đường còn hai nàng lẽo đẽo đi sau. Trong
lòng họ vẫn còn nghi ngại nhưng đã có chút hi vọng.