Kiếm Trung lờ mờ tỉnh lại. Xung quanh chàng là bóng tối và không gian tĩnh
mịch vô cùng. Chàng không biết rốt cuộc chàng đang ở đâu? Chàng còn sống hay đã chết? Chàng chỉ biết rằng khắp cơ thể chàng không chỗ nào là
không đau đớn. Kiếm Trung cố gắng ngồi dậy, sờ soạng trong bóng tối, cố
xác định xem mình đang ở đâu? Nhưng tất cả chỉ là vô ích bởi vây lấy
chàng chỉ là một khoảng không vô định. Kiếm Trung thôi không tìm kiếm
nữa, cố tập trung nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Kiếm Trung theo lời chỉ dẫn của Sư Phụ đi vào Tây Lầu bằng một lối bí
mật. Trước lúc vào được đây chàng luôn tự hỏi mình tại sao Sư Phụ lại
biết rõ ràng các lối đi, cạm bẫy, và những loại cỏ độc ở nơi này đến như vậy. Đây là Thiên Cung của Thiên Độc Môn. Nó gần như tách biệt với
ngoài đời, kẻ lạ không thể vào, người trong môn phái không thể ra. Vậy
thì tại sao?
Chàng vừa đến được Tây Lầu, vẫn chưa định hình nơi nào là Bắc Viện thì
đã có hơn mười cô nương y phục trắng xông ra vây quanh chàng. Chàng nhìn lướt qua thấy bọn họ võ công đều rất tầm thường. Dẫu họ có cùng xông
lên cũng không gây khó dễ được chàng. Nhưng chàng vẫn không quên cảnh
giác bởi: "Người của Thiên Độc Môn võ công không đáng sợ nhưng độc thì
vô cùng đáng sợ". Chàng chưa giây phút nào rời mắt khỏi mười vị cô nương đang chạy vòng tròn quanh chàng.
Đột nhiên Kiếm Trung nghe trong không khí thoang thoảng mùi hương rất
lạ. Chàng lập tức dùng tay áo che cả mũi lẫn miệng, dùng nội lực kìm hãm hơi thở. Chàng không biết đó có phải là độc không nhưng đề phòng vẫn
tốt hơn. Ngay sau mùi hương lạ là một làn khói trắng xóa không biết từ
đâu bay ra. Lúc đầu làn khói chỉ như một tấm vải the mỏng manh sau đó
trở nên dày đặt che cả tầm nhìn. Ẩn hiện trong sự mờ ảo của khói trắng,
chàng nhìn thấy hai bóng người bay qua lại quanh mình rất nhanh. Chàng
vội rút kiếm ra phòng bị. Nhưng kiếm chưa rời khỏi võ thì chàng đã nghe
lưng và ngực mình cùng nhói lên đau đớn. Cơn đau nhanh chóng đánh gục
chàng. Đầu chàng quay cuồng, mắt chàng chẳng còn nhìn thấy gì, âm thanh
bên ngoài như biến mất chỉ còn hương thơm thoang thoảng trong không
trung. Chàng ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Kiếm Trung đưa tay vào trong ngực áo lần mò tìm kiếm. Chàng tìm một lúc rồi khẽ kêu lên:
- Mất rồi!
Cây trâm vàng sư phụ đưa cho chàng đã biến mất. Nó đã bị rơi trong lúc
chàng đánh nhau hay bọn họ đã lấy? Kiếm Trung vẫn đang suy nghĩ thì âm
thanh kèn kẹt vang lên nghe như cạnh bên nhưng cũng rất xa. Sau cái âm
thanh đó là một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào mắt chàng. Nó quá chói
buộc Kiếm Trung phải dùng tay che mắt. Bên ngoài cánh cửa có âm thanh
nói vọng vào:
- Ngươi tỉnh rồi à?
Mắt Kiếm Trung giờ đã quen hơn với ánh sáng. Tuy vẫn còn chói nhưng
chàng đã có thể hạ cánh tay xuống. Chàng thấy mình đang ở trong một căn
phòng rộng thênh thang. Xung quanh chàng là những bức tường được che
bằng vải đen. Ngoài cửa, kẻ đang nói chuyện với chàng là một vị cô
nương. Tuy chàng không nhìn rõ khuôn mặt dáng vóc nhưng vẫn toát ra vẻ
uy nghiêm, kiều diễm. Chàng cất giọng hỏi lại:
- Ta đang ở đâu? Ta muốn gặp Thiên Chủ?
- Hoa Vương muốn gặp ngươi.
Dường như vị cô nương ở cửa không hề quan tâm đến câu hỏi của Kiếm
Trung. Cô nương ấy vừa dứt lời thì có hai nữ tử bước vào phòng. Kiếm
Trung hiểu rằng chàng không có lựa chọn. Chàng cũng muốn đi xem vị Hoa
Vương này là ai, tại sao Sư Phụ chưa từng nhắc tới. Có lẽ cô nương ấy có thể cho chàng gặp Thiên Chủ. Chàng chống tay xuống đất cố đứng lên
nhưng cánh tay chưa kịp chống thẳng thì chàng đã ngã xuống. Ngay lúc đó
có hai nữ tử đã kịp nắm lấy cánh tay chàng, mỗi người một bên đỡ chàng
đứng dậy. Họ dìu chàng đi một lúc lâu mới đến cánh cửa. Cũng chẳng biết
là tại căn phòng quá rộng hay là vì chàng đang bị thương nên đi quá
chậm. Họ vừa đến gần cửa thì vị cô nương đứng ở cửa quay mặt bước đi.
Lúc này Kiếm Trung mới nhìn rõ lưng của cô nương ấy. Nàng mặc y phục
trắng, tóc cột cao bằng một mảnh lụa, bên thắt lưng có đeo một thanh
kiếm dài. Kiếm Trung cố gắng tự mình bước đi không muốn quá lệ thuộc vào hai vị cô nương ở hai bên. Nhưng điều đó là quá sức của chàng.
Họ đi qua những hành lang dài có treo rèm trắng. Ánh sáng xuyên qua
những tấm vải mỏng manh ấy đang yếu dần, nhường lại cho màn đêm lạnh
lẽo. Khi họ đi đến nơi cần đến thì cả Hoa Cung đã lên đèn. Những chiếc
rèm trắng hắt ánh sáng của những chiếc đèn lồng trở nên đầy màu sắc.
Kiếm Trung được đưa đến một căn phòng lớn, nến thắp sáng rực căn phòng.
Căn phòng được ngăn bởi một lớp màn chắn và một tấm bình phong lớn.
Nhưng Kiếm Trung vẫn dễ dàng thấy được sau bức bình phong có bóng người. Kiếm Trung được đặt ngồi trên đất. Vị cô nương mặc y phục trắng đi
trước bước qua bức bình phong, nói điều gì đó. Sau đó vị cô nương quay
trở lại rồi cùng hai nữ tử khi nãy đi ra ngoài, khép cửa lại. Lúc nàng
đi ngang qua Kiếm Trung, chàng mới thoáng nhìn thấy gương mặt thanh tú
của nàng. Nàng có sự oai hùng của một trang nam tử nhưng cũng đầy sự dịu dàng của một nữ nhi. Nàng chính là Hoa Linh - một trong bốn người được
Hoa Vương sủng ái nhất.
Hạ Huyền bước ra từ sau bức bình phong, vẻ đẹp bí ẩn của nàng khiến kẻ
khác không thể rời mắt. Sau lưng nàng là Hoa Vương và cuối cùng là Liên
Nhi. Hoa Vương vừa tắm xong cơ thể vẫn còn đọng lại chút nước. Nàng cũng chỉ khoác hờ chiếc áo để lộ phần vai và đôi chân trần. Nàng đi về phía
chiếc ghế tựa đặt ở một góc phòng, hững hờ ngồi xuống, bắt chéo đôi chân mà chẳng chút bận tâm đến Kiếm Trung đang ngượng thay nàng mà quay mặt
chỗ khác.
- Nhìn thấy Hoa Vương sao không thi lễ.
Hạ Huyền lớn giọng quát.
Kiếm Trung biết là nàng đang nói mình nhưng vờ như không nghe thấy.
Chàng đường đường là một đại trượng phu không thể nào quy dưới chân một
vị cô nương lẳng lơ, hạ đẳng như thế. Nhìn biểu hiện trên gương mặt của
Kiếm Trung, Hoa Vương dường như đã biết được suy nghĩ của chàng. Nàng
khẽ cười, giọng ngọt ngào nhưng đầy nguy hiểm:
- Đừng ép Đại hiệp đây. Dẫu sao dưới gối nam nhân cũng là vàng, vì cớ gì mà phải quỳ dưới chân của nữ nhi.
Câu nói của Hoa Vương khiến Kiếm Trung không thể không quay lại nhìn.
Nhưng chàng vừa quay lại thì lại phải cuối mặt nhìn xuống đất. Chàng
nghĩ: "Chẳng lẽ cô ta không biết thế nào là liêm sĩ, là lễ nghĩa, là nam nữ khác biệt hay sao?". Nghĩ là thế nhưng chàng vẫn có đôi phần để ý
đến lời nói của Hoa Vương. Câu nói tưởng chừng như là hiểu đạo lý, thấu
lòng người nhưng thật ra đầy sự châm biếm. Quả là một vị cô nương không
tầm thường.
- Vị đại hiệp đây có thể không thi lễ với ta, cớ sao lại cả nhìn ta cũng không nhìn?
Hoa Vương vẫn giữ giọng ngọt ngào.
- Là vì nam nữ khác biệt.
Kiếm Trung lập tức trả lời.
- Ồ!
Hoa Vương ồ lên một tiếng rồi bật cười làm Kiếm Trung cảm thấy khó chịu.
- Đa tạ Đại hiệp đã vì ta mà giữ lễ.
Hoa Vương giả vờ cuối người cảm tạ, không quên kèm theo một nụ cười.
Nàng vốn không quan tâm cái gọi là lễ tiết. Nó sáo rỗng và đầy sự ngụy
biện.
Kiếm Trung nghe Hoa Vương nói thế cảm thấy không hài lòng. Chàng như kẻ câm người điếc, chẳng nghe thấy gì cũng chẳng trả lời.
Hoa Vương hiểu ý cười nhẹ rồi nói thẳng vào vấn đề:
- Không biết lần này Đại hiệp đến thăm Hoa Cung là vì cớ gì?
- Ta muốn gặp Thiên Chủ.
- Tiếc thật, Thiên Chủ đã không còn...
- Không còn?
Kiếm Trung kinh ngạc nhìn lên Hoa Vương. Làn da trắng có chút xanh xao
của Hoa Vương lọt thẳng vào mắt chàng, khiến chàng ngại ngần cuối mặt.
Hoa Vương thấy thế bật cười thành tiếng, nhưng vẫn không quên giải thích:
- Đại hiệp đừng vội hiểu lầm. Ý ta là Thiên Chủ đã không còn tại vị. Giờ đây Hoa Cung do ta làm chủ. Chứ Thiên Chủ vẫn sống rất tốt chỉ là không thể ra ngoài mà thôi. Không biết Đại hiệp muốn gặp Thiên Chủ có chuyện
gì?
- Ta muốn xin Thiên Chủ ban cho ta thuốc giải?
- Dám hỏi Đại hiệp muốn cứu ai?
- Thục Quyên.
- Nghe cách xưng hô của Đại hiệp thân mật như vậy không biết cô nương ấy là..?
- Muội ấy là nương tử của ta.
- Đã bái đường?
- Phải.
- Đã động phòng?
Kiếm Trung cảm thấy khó chịu bởi câu hỏi thiếu tế nhị của Hoa Vương. Chàng ngập ngừng không trả lời chỉ gật đầu.
Chẳng hiểu sao Hoa Vương lại cười một tràng dài và lớn. Kiếm Trung châu
mày khó chịu. Ánh mắt chàng vẫn dán xuống đất nhưng Hoa Vương vẫn thấy
rõ sự tức giận trong đó. Hoa Vương không cười nữa lại hỏi tiếp:
- Thế Nương tử của Đại hiệp trúng độc gì?
- Ta không rõ nhưng chỉ cần có Phục Linh Đơn sẽ cứu được muội ấy.
- Phục Linh Đơn?
Hoa Vương dừng lại suy nghĩ một lúc rồi lại mỉm cười:
- Hình như là ta có một ít.
- Vậy cô nương có thể cho ta...
Câu nói chàng bỏ lửng khi thấy nụ cười của Hoa Vương. Chàng biết chàng
vừa làm điều mà một phút trước đây chàng vẫn coi là không giữ lễ tiết:
nhìn thẳng kẻ đối diện. Trong lời nói của chàng là sự khẩn khoản cầu
xin, chẳng có chút khí khái của một trang nam tử. Nhưng vì mạng sống của Thục Quyên, những thứ đó với chàng giờ đây là vô nghĩa. Chàng chợt thấm thía câu nói châm biếm của Hoa Vương lúc nãy. Chàng tự thấy mình hổ
thẹn quay mặt đi, nhìn hướng khác.
Hoa Vương lại mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý. Nàng hiểu rõ cái biểu cảm của kẻ đối diện và lấy đó làm thích thú.
- Phục Linh Đơn ta có thể cho, nhưng ngươi có mang về được hay không là chuyện khác.
Kiếm Trung nhận ra Hoa Vương đã đổi cách xưng hô với mình. Chàng biết
giờ đây chàng đã vào thế không thể không nghe theo. Chàng đành một liều
ba bảy cũng liều, tùy cơ mà ứng biến.
- Cô nương có điều kiện gì cứ nói.
Hoa Vương biết rằng đây là lúc từ từ hành hạ chàng. Nàng nhếch môi cười thích thú.
- Gọi ta là Hoa Vương.
Kiếm Trung không cần suy nghĩ lập lại lời Hoa Vương:
- Hoa Vương.
- Quay lại nhìn ta.
Trong câu nói của Hoa Vương đầy vẻ cợt nhã. Kiếm Trung cảm thấy tức tối
trong lòng nhưng vẫn quay mặt lại, cố không nhìn vào những nơi nhạy cảm
trên thân thể của kẻ tự xưng là Hoa Vương kia. Chàng nghĩ nàng ta sẽ
cười lớn một lần nữa. Nhưng không, gương mặt của Hoa Vương lúc này là sự lạnh lùng đáng sợ
- Điều kiện của ta rất đơn giản: đưa ta rời Hoa Cung.
Nụ cười trên môi Hoa Vương lúc này làm kẻ đối diện phải rùng mình. Đằng
sau nó là một âm mưu vô cùng lớn. Kiếm Trung biết chàng đang phải đối
mặt với một kẻ nguy hiểm mà có thể chàng cũng không thể kiểm soát được.
Nhưng chàng không còn lựa chọn nào khác đành liều lĩnh gật đầu.