Bách Liên Lâu thật náo nhiệt, thật hoa lệ, thật muốn làm điều sai trái. Giữa những đấng mày râu, y phục sang trọng bước vào lại có một tiểu cô nương đi cùng một tên mặt mày hung tợn còn cầm theo kiếm lớn bước vào. Hai
tên gia đinh canh cửa nhìn thấy vội chặn lại:
- Cô nương đây không phải là chỗ cho cô vào.
- Ta không đến đây để đánh ghen gì đâu. Cho ta gặp ma ma.
Hai tên gia đinh nhìn nhau rồi cùng lắc đầu. Nhìn Hoa Vương và Kiếm
Trung có khác gì là đi đánh ghen đâu chứ. Thuở đời nay có vị cô nương
nào đi kỉ viện mua vui không chứ. Còn cái tên cầm kiếm đi phía sau như
sẵn sàng giết chết người vậy. Tốt nhất là không cho vào.
- Không được.
Hoa Vương nghĩ nếu không cho chúng chút lợi lộc chắc chúng chẳng cho
nàng vào, đánh nhau với chúng thì ăn chắt rồi nhưng như thế là bứt dây
động rừng nên tốt nhất vẫn là cho chúng lợi lộc. Hoa Vương liếc Kiếm
Trung một cái, hất hất đầu ý bảo chàng cho chúng bạc để chúng vào báo
cho ma ma một tiếng.
- Hai vị ca ca cho ta gặp ma ma, nếu ma ma không chịu ta sẽ không vào.
Hoa Vương dùng lời ngon ngọt kèm theo một thỏi bạc lớn, hai tên gia đinh không thể làm ngơ. Một tên đứng lại canh chừng không cho hai người lẻn
vào, một tên hí hửng vào trong thông báo. Một lúc sau ma ma đi ra cùng
tên gia đình. Tên gia đình nói ra nói vào còn ma ma thì cứ lắc đầu không chịu cho đến khi bà nhìn thấy hoa vương thì hai mắt sáng trưng, miệng
cười tươi, lả lướt mời chào:
Hoa ra ma ma vì nhìn thấy mấy thổi bạc lớn trên tay Hoa Vương mà mờ mắt. Bà đâu có biết đại họa sắp ập đầu.
Bên trong Bách Liên Lâu, lẩn khuất trong mùi nước hoa nồng nặc, mùi
rượu, mùi thức ăn, cả trong những mùi tanh hôi khác là mùi thối của tử
thi, mùi lúc nào cũng lưu lại trên người kẻ luyện huyết tầm một cách rất rõ ràng. Hoa Vương quay sang nhìn Kiếm Trung đang cố chịu đựng, trong
lòng có chút xót xa. Nàng rút trâm cài trên tóc để mái tóc xỏa dài, rồi
dùng khăn tay cột lại. Hương thơm từ tóc cũng như khăn tay của Hoa Vương đã lấn át phần nào mùi hôi thối kia. Kiếm Trung nhẹ nhàng thở ra, lẳng
lặng đi theo sát Hoa Vương. Việc nữ nhi vào Bách Liên Lâu khiến mọi
người chú ý, nhưng chẳng có mấy người thật sự chú tâm. Bọn họ chỉ tò mò, nhìn ngó, bàn tán mấy câu rồi quay lại cuộc vui của họ.
Hoa Vương nói với ma ma rằng bởi nàng nghe tiếng hát ngọt ngào nên mới
muốn vào xem. Ma ma nghe thế liền tân bốc mấy cô nương trong Bách Liên
Lâu vừa đẹp vừa có tài. Bà dẫn Hoa Vương cùng Kiếm Trung lên lầu xem múa hát. Bà chọn cho hai người vị trí tốt nhất mà bà chỉ để dành cho khách
quý. Từ trên lầu nhìn xuống thấy một đám người đứng, ngồi, chăm chú xem
ca múa. Trên sân khấu có ba bốn cô nương đang đánh đàn, thổi sáo, một cô nương cất giọng hát ngọt ngào, nhưng kẻ làm cho Hoa Vương và Kiếm Trung chú ý chính là vị cô nương đang nhảy múa ở giữa sân khấu. Nàng có dáng
người thanh thoát, động tác uyển chuyển, đôi mắt hút hồn, y phục mỏng
manh che hờ làn da trắng, gương mặt xinh đẹp ẩn hiện sau chiếc khăn the
càng làm nàng thêm quyến rũ. Nhìn nàng cứ như một tiên nữ đang nhảy múa
vậy. Chỉ là không ai biết rằng sau nét đẹp thần tiên đó lại là một con
quỷ nhỏ giết người, uống máu.
- Cô ta là ai vậy?
Hoa Vương chỉ tay về phía cô gái đang nhảy múa hỏi ma ma.
- Là Hồng Hoa, hoa đáng của Bách Liên Lâu này đấy.
Ma ma lại ca một bài ca bất tận về Hồng Hoa: nào là Hồng Hoa xinh đẹp,
Hồng Hoa múa rất đẹp, rất khéo tay, nói chuyện rất ngọt ngào... Hoa
Vương chẳng để tâm gì đến lời ma ma nói. Nàng đưa mắt liếc nhìn xung
quanh bọn nam nhân ở dưới lầu lẫn trên lầu. Chợt mắt nàng dừng lại ở một tên thư sinh, dáng người gầy, nhỏ, ăn mặt có chút nghèo nàn, đang chăm
chú nhìn Hồng Hoa múa. Hoa Vương tự hỏi sao trong đám công tôn vương tử
lại có một kẻ nghèo hèn? Sao Bách Liên Lâu lại cho kẻ đó vào? Rồi Hoa
Vương nhìn sang Hồng Hoa nàng chợt hiểu ra thầm cười. Hồng Hoa múa rất
đẹp, đôi mắt rất đa tình nhưng ánh mắt thì chỉ tập trung tại một điểm,
đó là tên Thư sinh. Hoa Vương chợt muốn đùa một chút. Nàng bưng ly trà
từ từ thưởng thức, từ từ chờ đợi.
Kết thúc điệu múa Hồng Hoa gỡ khăn che mặt tung lên cao làm bọn nam nhân hô hào, chen chút, tranh giành nhau chụp lấy. Từ trên gác Hoa Vương
tung người qua các chắn song chụp lấy chiếc khăn tay đang bay trên
không, đưa lên mũi ngửi, kèm theo một nụ cười ma mị. Hoa Vương nhẹ nhàng đáp xuống cạnh Hồng Hoa khiến Hồng Hoa giật mình, mất thăng bằng ngã về phía sau. Hoa Vương nhanh nhẹn vòng tay qua eo Hồng Hoa đỡ lấy nàng.
Bàn tay lạnh giá của Hoa Vương làm Hồng Hoa cảm thấy bất an nhưng khi
nàng nhìn thấy nụ cười gian ác trên môi Hoa Vương thì nàng bắt đầu lo
sợ. Hoa Vương kéo mạnh Hồng Hoa vào sát người mình, kề môi vào tai Hồng
Hoa thì thầm. Lúc này Hồng Hoa mới thật sự cảm nhận hết sự nguy hiểm của kẻ đang ôm nàng. Gương mặt hồng Hoa biến sắt, đôi mắt căng lên hết cỡ,
âm thanh lọt qua kẽ răng thoát ra ngoài:
- Cô là ai?
Hoa Vương vẫn không buông Hồng Hoa ra, nhìn những nam nhân xung quanh bằng ánh mắt đầy khiêu khích nàng lớn giọng:
- Ma ma ta chọn cô này.
Một đám nam nhân la ó phản đối, một số không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Kiếm Trung thì đang khổ sở không nghĩ rằng Hoa Vương lại quậy phá đến
mứt này. Chàng biết Hồng Hoa là một trong năm cô nương tấn công chàng
đêm hôm trước nhưng có lẻ Hoa Vương đã làm quá lố rồi.
Hồng Hoa tìm mọi cách thoát khỏi cánh tay Hoa Vương nhưng nàng không thể. Nàng bất lực hét lên:
- Ta chỉ bán nghệ không bán thân.
- Ta cũng đâu có mua thân của nàng làm gì hả tiểu mỹ nhân?
Nói là nói vậy như bàn tay của Hoa Vương lại làm điều trái lại. Hoa
Vương đưa bàn tay sờ từ hong Hồng Hoa sờ xuống mong nàng, tay còn lại
thì vuốt ve khuôn mặt của xinh đẹp của Hồng Hoa. Bàn tay lạnh giá của
Hoa Vương làm Hồng Hoa rùng mình. Hồng Hoa nhắm mắt lại, cố kìm nén hơi
thở, bởi nàng sợ đôi mắt ma mị, nụ cười sắc bén cùng hương thơm ngọt
ngào trên người Hoa Vương như thể chỉ cần nhìn thêm chút nữa, ngửi thêm
chút nữa nàng sẽ sà vào lòng kẻ sở khanh này mất. Bọn nam nhân vẫn đang
la ó, ma ma cùng các cô nương khác thì nhốn nháo chẳng biết chuyện quái
quỷ gì thế này. Tất cả bọn họ đều lo sợ một điều, đó là Hoa Vương sẽ hái hoa giữa đám đông. Ai chứ Hoa Vương dám lắm, Kiếm Trung nghĩ thế. Chàng định đi xuống ngăn cản Hoa Vương làm điều quá đáng thì mắt chàng phát
ra một luồng sát khí. Kiếm Trung nhìn thấy trong đám đông ánh sáng của
vũ khí, Hoa Vương đang gặp nguy hiểm. Nhưng Kiếm Trung không nghĩ rằng
kẻ dám liều mạng tấn công Hoa Vương lại là tên thư sinh nghèo tay không
cầm nỗi con dao. Hồng Hoa phát hoảng khi thấy Đại Phúc cầm dao lao thẳng về phía Hoa Vương, nàng muốn ngăn Đại Phúc lại nhưng nàng đang bị Hoa
Vương ôm chặt, không làm gì được chỉ có thể hét lên:
- Đại Phúc đừng.
Hoa Vương biết có kẻ định giết nàng nhưng một chút bận tâm cũng không
có. Hoa vương vẫn giữ chặt Hồng Hoa nhìn Đại Phúc cười khiêu khích.
Không kiềm chế được nữa, Đại Phúc liều mạng nhắm thẳng Hoa Vương mà đâm
tới. Thật may cho hắn khi Kiếm Trung đã kịp nhảy xuống ngăn hắn lại.
Cánh tay của Đại Phúc bị Bàn tay to lớn của Kiếm Trung nắm chặt, đau
buốt. Đại Phúc buột phải buông tay để con dao rơi xuống đất. Thật ra
Kiếm Trung chưa dùng tới một phần sức chỉ là tên thư sinh quá yếu mà
thôi.
- Đại Phúc.
Hồng Hoa lo lắng kêu lên. Đại Phúc là thanh mai trúc mã của nàng, hai
người đã được hai bên gia đình hứa hôn từ khi còn nhỏ. Nhiều năm trước
cha mẹ Hồng Hoa cùng mắt bệnh nặng. Cha nàng không qua khỏi đã lìa đời
để lại người vợ cũng đang nguy kịch và đứa con gái chưa được mười lâm
tuổi. Ma ma của Bách Liên Lâu thấy Hồng Hoa có nhan sắc lại thông minh,
nhanh nhẹn nên ngỏ ý muốn mua. Hồng Hoa cùng đường bí lối đành nhắm mắt
đưa chân mà gật đầu. Tiền bán thân Hồng Hoa dùng để chôn cha, mời lang y chữa bệnh cho mẹ, một ít nàng đưa cho Đại Phúc đi học chữ để sau này
thi đỗ làm quan có tiền chuộc thân cho nàng. Đại Phúc không muốn nhìn
người thương bôn ba chốn phong hoa tuyết nguyệt nhưng nhà hắn cũng nghèo sơ nghèo xác lấy gì mà cứu giúp Hồng Hoa. Hắn bỏ công sức ra học hành,
thi cử chỉ mong được như Hồng Hoa nghĩ, đỗ được công danh, có tiền chuộc Hồng Hoa rồi cưới nàng làm vợ. Nhưng chuyện chốn quan trường một kẻ khờ như nàng làm sao hiểu. Học vấn Đại Phúc có thừa nhưng tính tình hắn
ngay thẳng, chân chất không đấu nổi với vương quyền và đồng tiền nên hai lần đi thi đều rớt thê thảm. Mẹ Hồng Hoa cũng đã qua đời, nếu giờ Đại
Phúc cũng có mệnh hệ gì Hồng Hoa cũng không thiết sống nữa.
Kiếm Trung thấy tên thư sinh không còn nguy hiểm nữa nên buông tay ra. Chàng quay sang nài nỉ Hoa Vương:
- Hoa Vương đừng quạy nữa.
Hoa Vương nhìn nét mặt khổ sở của Kiếm Trung cười thích thú, buông vị tiểu mỹ nhân ra giọng đầy tinh nghịch:
- Ta chỉ đùa chút thôi mà sao mọi người căng thẳng quá vậy.
- Người đùa kiểu này chắc ta chết sớm.
Kiếm Trung nhăn mày, Hoa Vương cười trông rất vui vẻ. Hoa Vương không
nghĩ rằng có người muốn nàng chết ngay lúc này. Hồng Hoa vừa nghe Kiếm
Trung gọi cô nương trước mặt nàng là Hoa Vương thì mọi lí trí của Hồng
Hoa đều biến mất. Nàng chỉ biết rằng nếu không giết ả thì nàng, cả Đại
Phúc đều sẽ chết. Cái giọng lạnh lẽo như từ địa ngục vọng về của Hoa
Vương cứ vang lên văng vẳng trong đầu nàng: “nàng chọn ai trong bọn
họ?”, “chẳng có ai là đồng nam ngoài tên thư sinh kia đâu”. Hoa Vương đã nhắm đến Đại Phúc, Hồng Hoa không thể để hắn xảy ra chuyện, không thể
để tương lai của nàng tắt lịm ở đây, chỉ còn cách giết Hoa Vương mà
thôi.
- Hoa nhi, đừng mà.
Đại Phúc hét lên khi nhìn thấy Hồng Hoa cầm kiếm định giết Hoa Vương.
Kiếm Trung nhanh tay kéo Hoa Vương ra phía sau lưng chàng, rút Hắc Kiếm
đánh trả. Thanh Kiếm trên tay Hồng Hoa bị đánh văng ra xa, tay nàng cũng bị thương bởi đường kiếm sắt bén của Kiếm Trung. Hồng Hoa ôm lấy cánh
tay đang chảy máu nhìn Kiếm Trung đầy oán hận. Mọi chuyện càng lúc càng
tệ hơn. Bách Liên Lâu hoa lệ phút chốc trở nên hoảng loạn, một đám người la hét, nháo nhàu, chen chút, dẫm đạp nhau chạy ra ngoài. Kiếm Trung
quay ra sau nhìn Hoa Vương lo lắng hỏi:
- Hoa Vương không sao chứ?
Hoa Vương im lặng lắc đầu. Đương nhiên nàng không bị thương nhưng sao tim nàng lại đau đến vậy.
- Đừng làm bị thương tiểu mỹ nhân của ta.
Hoa Vương vẫn buông lời đùa cợt nhưng chẳng có chút gì là vui vẻ hay thích thú.
- Hoa Vương đừng...
Kiếm Trung bỏ dỡ câu nói khi nhìn thấy đôi mắt đượm buồn của Hoa Vương.
Chàng tự hỏi: Hoa Vương đang nghĩ gì mà buồn đến thế. Hồng Hoa nhìn thấy Kiếm Trung cùng Hoa Vương nói chuyện, tình tứ như thể chẳng có sự tồn
tại của nàng mà tức giận. Hồng Hoa lại nghĩ đây là cơ hội tốt của nàng
bởi họ không hề chú ý đến nàng nên âm thầm phóng bạch tơ về phía Kiếm
Trung. Kiếm Trung đã cảm nhận được, định vung kiếm chém tơ nào ngờ tên
thư sinh ngốc Đại Phúc đã đứng chắn trước chàng hứng trọn độc bạch tầm.
Hắn nhìn Hồng Hoa lắc đầu, khuyên ngăn:
- Hoa Nhi dừng lại đi.
Hồng Hoa kinh ngạc nhìn Đại Phúc. Tại sao hắn lại làm vậy? Chẳng phải
vừa rồi hắn còn định giết Hoa Vương sao? Hồng Hoa vội thu bạch tơ về
nhưng đã quá muộn. Tơ của Huyết Tầm vừa chạm vào da thịt thì độc đã chạy thẳng vào tâm mạch. Đại Phúc lúc thấy Hoa Vương đang khinh bạc Hồng Hoa nên bất chấp tất cả cầm dao xông vào, nhưng hắn chỉ mong cứu được Hồng
Hoa chứ không có ý định giết người. Lúc hắn nhìn thấy sát khí trong đôi
mắt Hồng Hoa, hắn biết nếu hắn không làm gì đó thì hắn sẽ hối hận cả
đời. Hắn muốn cứu lấy linh hồn của Hồng Hoa dù đổi cả bằng mạng sống.
Đại Phúc ôm lấy lồng ngực, từ từ khụy xuống đất. Hồng Hoa vội đợ lấy
hắn, ôm vào lòng, bật khóc. Nàng nhìn Đại Phúc đau đớn, sợ hãi, giọng
đầy oán trách:
- Sao ca lại ngốc như vậy. Ca có mệnh hệ nào muội biết phải làm sao?
Hoa Nhi nhìn thấy cảnh trước mắt mà tâm dao động. Cái cách mà tên thư
sinh gọi "Hoa Nhi" khiến nàng không thôi nhớ về quá khứ. Nàng nhớ về một người cũng từng gọi nàng như thế, một người cũng từng nhìn nàng với ánh mắt đầy bất lực như tên thư sinh lúc nhìn thấy Hồng Hoa muốn giết người mà không làm gì được. Hoa Vương chỉ giả vờ như không có chuyện gì xảy
ra nhưng lòng nàng lại để tâm vô cùng. Quá khứ cứ thế ùa về như một cơn
bão tố. Khi nàng tỉnh lại, nàng đã ở trong hoàng cung. Khi nàng tỉnh
lại, mọi thứ chỉ còn lại tiếc nuối. Nàng khóc lóc, nàng oán trách. Nàng
chỉ còn lại một mình trên cõi đời này. Người nàng yêu đã chết, vì sự
ngốc nghếch của nàng mà chết. Nàng chẳng kịp nói lời gì, chẳng kịp nhìn
nhau lần cuối. Khi nàng tỉnh lại, nàng chỉ còn một mình.
- Hoa Vương.
Kiếm Trung nhìn thấy vẽ thất thần của Hoa Vương lo lắng, khẽ lay bờ vai
nàng. Hoa Vương dùng đôi mắt bi thương nhất nhìn Kiếm Trung. Nàng ngã
vào người Kiếm Trung ngất liệm. Nàng tự cắt đứt tâm mạch của chính mình. Nàng chỉ muốn chết mà thôi.