Người đàn ông Hạo Nguyệt tông mỉm cười nói. Nghe vậy, đôi mắt của đám người
chung quanh đều sáng lóe lên, trong ánh mắt lóe ra dị sắc. Quả nhiên,
Đao công tử xuất hiện ở thành cổ Thiên Lạc là vì Tàn Nguyệt đao, bọn họ
cũng từng nghe nói đến tin tức rằng Tàn Nguyệt đao sắp được bán đấu giá ở thành cổ Thiên Lạc, cho nên rất nhiều người đến đây là vì điều đó.
- Linh khí thượng phẩm, chẳng phải là rất nhiều người muốn có được sao.
- Ha ha, có Lãnh Nguyệt sư huynh còn ai dám muốn nữa, trừ phi họ là địch
thủ của Lãnh Nguyệt sư huynh, đối địch với Hạo Nguyệt tông chúng ta!
Đám người nghe kẻ xướng người họa đều hiểu được ý của bọn họ. Bọn họ đang
uy hiếp rằng ai dám tranh giành đao với Lãnh nguyệt sư huynh, tốt nhất
nên hiểu rõ ràng. Cô gái Hạo Nguyệt tông kia làm sao không biết Lãnh
Nguyệt đến đây là vì gì, rõ ràng đây là cố ý nói như thế. Đám người này
ăn nói đều mang theo vẻ kiêu ngạo hơn người.
Nhưng mà không ai
trong đám người ở đây phản bác họ. Trong thành cổ Thiên Lạc này, Hạo
Nguyệt tông quả thực là một thế lực không nhỏ, hơn nữa lúc này Đao công
tử Lãnh Nguyệt cũng đang ngồi trước mặt.
- Linh khí thượng phẩm.
Ánh mắt Lâm Phong hơi hơi sáng lên. Hôm nay hắn cũng biết được cấp bậc của
binh khí. Ngoại trừ binh khí bình thường thì đó là Linh khí, Linh khí có linh, chém sắt như chém bùn, có thể chiếm được ưu thế rất lớn trong
chiến đấu. Mà Linh khí cũng có cấp bậc, chia ra ba loại là thượng trung
và hạ.
Lâm Phong đã từng lấy được không ít Linh khí ở trong toà
cổ điện dưới vách núi Chung Cổ của Vân Hải tông, nhưng đó đều là Linh
khí hạ phẩm và Linh khí trung phẩm, còn Linh khí thượng phẩm thì cũng có nhưng không nhiều lắm.
Ở nước Tuyết Nguyệt, vô luận là linh khí
hay là đan dược đều rất hiếm, nếu có thể có được một Linh khí thượng
phẩm thì cũng đã là rất hiếm có rồi.
Mà với Linh khí cao cấp hơn
đó là Huyền khí. Có quá ít Huyền khí ở nước Tuyết Nguyệt, cường giả
Huyền Vũ cảnh cũng rất ít người có thể có được. Về phần Lâm Phong, cho
đến bây giờ hắn chưa từng gặp một Huyền khí nào.
- Bá Đao, ngươi có muốn Tàn Nguyệt đao này hay không?
Lâm phong nhìn Bá Đao, khẽ hỏi. Nghe vậy, ánh mắt Bá Đao ngưng tụ lại.
Bá Đao chính là Đao tu, tất nhiên là rất thích đao, có bảo đao làm sao mà có thể không muốn chứ.
- Muốn.
Bá Đao gật gật đầu nhưng tuyệt không nói thêm điều gì nữa. Tính cách của y là như thế, nghĩ như thế nào thì nói như thế.
- Tốt.
Lâm Phong thản nhiên gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Một lát sau, Lãnh Nguyệt ở dưới lầu buông chén rượu đang cầm trên tay
xuống, lập tức bước chân ra khỏi tửu lầu Thiên Sơn. Khi tới hắn chỉ có
một mình, khi đi cũng chỉ có một mình hắn.
Hắn vừa ra khỏi cửa, cỗ đao ý vô hình kia cũng vô hình biến mất, bầu không khí đầy đè nén cũng không còn.
- Sư muội, chúng ta cũng đi thôi.
Vài tên đệ tử Hạo Nguyệt tông bên cạnh Lâm Phong cũng đứng lên, bước chân rời khỏi tửu lầu.
Đợi cho bọn họ đi khỏi, Lâm Phong nói với Bá Đao:
- Ngươi còn không đi hỏi xem, bảo đao của ngươi ở đâu.
Thần sắc Bá Đao ngưng lại nhưng y lập tức hiểu ý. Y đứng lên đi sang bàn rượu bên cạnh, hỏi:
- Tàn Nguyệt đao sẽ xuất hiện ở chỗ nào?
Hai người ngồi ở bàn rượu ngẩng đầu lên liếc mắt một cái nhìn Bá Đao, cười lạnh nói:
- Ngay cả ngươi mà cũng hỏi Tàn Nguyệt đao ở đâu?
Rầm.
Lời nói của hắn vừa dứt, một cỗ đao ý cảnh mạnh mẽ kinh khủng đột ngột
phóng ra áp bách trên người của gã. Cỗ đao ý này vô cùng mạnh mẽ khiến
cho cả người kia run lên, khuôn mặt mang đầy vẻ sợ hãi.
- Ở Mộng các, hôm nay Mộng các sẽ bán đấu giá Tàn Nguyệt đao.Người nọ kinh hoàng lắp bắp nói, trong lòng vô cùng hoảng sợ, vừa rồi đao thế của Bá Đao là phóng tới Đao công tử Lãnh Nguyệt, cho nên hắn cũng không cảm thụ sâu sắc. Lúc này đây, đao ý trên người Bá Đao đã giáng hết
xuống trên người hắn, làm cho hắn cảm thấy như ngạt thở sắp chết, thật
là một đao thế mạnh mẽ, người đàn ông đeo mặt nạ bằng đồng này, đao đạo
đã hòa nhập vào cảnh giới thế.
- Dẫn đường.
Bá Đao lại mở miệng nói, làm cho sắc mặt người đàn ông kia cứng đờ, nhưng hắn vẫn
ngoan ngoãn đứng lên. May mà vừa rồi hắn đã nói là những lời nói thật,
nếu mà vừa rồi hắn lừa Bá Đao thì hắn nhất định phải chết rồi.
- Vâng.
Người nọ cứng ngắc gật gật đầu đi đến hướng cầu thang của tửu lầu, Lâm Phong cùng Mộng Tình cũng đứng dậy đi theo.
Nhìn đám người Lâm Phong rời đi, tửu lầu lại bắt đầu náo nhiệt.
- Người vừa rồi là loại người nào, đao ý thật là bá đạo. Là người dùng
đao, khẳng định là hắn cũng rất có hứng thú với Tàn Nguyệt đao.
- Đúng vậy, còn đôi thanh niên nam nữ kia nữa, khí chất cũng đều rất bất
phàm, tuy rằng đối mặt với Đao công tử thì bọn họ có vẻ yếu thế, nhưng
không có nghĩa là bọn họ không muốn Tàn Nguyệt Đao, xem ra lần này cũng
sẽ náo nhiệt đây.
Đám người xì xào bàn tán, có một số người thậm
chí còn đứng lên cũng đi tới Mộng các. Nghe nói trong Mộng các ngày hôm
nay, ngoại trừ bán đấu giá Tàn Nguyệt đao, hãy còn có xuất hiện hai món
trọng bảo nữa.
Mộng các là một trong ba nơi giao dịch của thành cổ Thiên Lạc, chiếm một diện tích có đến hàng trăm dặm, rộng lớn vô cùng.
Thành cổ Thiên Lạc là một toà thành cổ đã lưu truyền lại hàng ngàn vạn năm,
tích luỹ của nó còn nhiều hơn cả hoàng thành Tuyết Nguyệt, cho nên
thường xuyên xuất hiện dị bảo.
Với những người có được dị bảo thì sẽ đến đặt giao dịch trong các, hoặc là chính mình giao dịch, cũng có
thể ủy thác cho các giao dịch, tiến hành bán đấu giá.
Lúc này đám người Lâm Phong đã bước vào trong Mộng các. Bên trong Mộng các khá ồn ào.
Các công tử tuấn dật phong độ, các cô gái thanh tú xinh đẹp, các lão già
quần áo tả tơi, thậm chí là vô cùng nghèo khổ hệt như ăn mày đều có đủ
cả ở trong Mộng các này.
Những người này, có người lập một chỗ bày hàng ngay trên mặt đất, cũng có người đi xung quanh tìm kiếm vật mình muốn tìm.
- Công tử, công pháp Huyền cấp thượng phẩm, có muốn không?
Lúc này một người đàn ông trung niên đi đến bên người Lâm Phong, thấp giọng nói, làm cho Lâm Phong sửng sốt, hắn lập tức mỉm cười lắc đầu:
- Không cần.
Người đàn ông trung niên kia nghe Lâm Phong nói vậy liền bỏ đi, giống như là không hề có chuyện gì.
- Đây là chuyện gì?
Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía người dẫn đường, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ.
- Đây là lần đầu tiên công tử đến thành cổ Thiên Lạc phải không?
- Đúng vậy.
Lâm Phong gật đầu xác nhận.
- Chả trách.
Thì ra là thế, người nọ lộ ra vẻ thông cảm nói:
- Thành cổ Thiên Lạc là một nơi giao dịch lớn nhất trong Tuyết Nguyệt,
hình thức giao dịch cũng rất phong phú. Bình thường người ta có thể để
hàng trên mặt đất để giao dịch, nếu là hàng không quá đắt, đương nhiên
là cũng có một ngoại lệ, có một số cường giả thực sự có thực lực mạnh mẽ cho nên không lo sợ, bọn họ đem bảo vật để trên mặt đất để giao dịch,
cũng không có ai dám cướp đoạt.
- Còn hình thức giao dịch thứ hai là mình tự tìm đối tượng giao dịch, như người vừa rồi đã làm. Y có công pháp cần đem đổi lấy nguyên thạch, y đi tìm người muốn có công pháp hơn nữa còn có thể cung cấp cho y đủ lượng nguyên thạch kia. Còn có hình
thức giao dịch thứ ba, đó là đem bán đấu giá. Người có bảo vật giao cho
Mộng các xử lý giúp, Mộng các sẽ giúp y đem ra bán đấu giá.
- Vì sao những người kia lại tình nguyện chính mình tìm đối tượng giao dịch, mà không giao cho Mộng các bán đấu giá?
Lâm Phong nghi ngờ hỏi, Mộng Các bán đấu giá hẳn là thu của người ta không
quá nhiều thù lao mới đúng, nhưng lại phải bán được một cái giá tốt.
- Có mấy nguyên nhân, thứ nhất là mỗi ngày Mộng các chỉ đấu gia mười đồ
vật, vì vậy nếu ngươi muốn giao cho Mộng các bán đấu giá một vật gì thì
trước đó ba ngày ngươi cần đem vật đó giao cho Mộng các để họ chọn lọc.
Nếu ba ngày sau vật của ngươi được lựa chọn thì họ sẽ đem ra bán đấu
giá, nếu không được lựa chọn thì họ sẽ trả lại cho ngươi, như vậy cho
nên có rất nhiều người không muốn đi theo con đường này, hơn nữa nếu là
vật phẩm bình thường thì cũng không có khả năng được lựa chọn.
- Thứ hai, có một số người có tâm lý phòng bị tương đối mạnh, bọn họ
không muốn đem bảo vật lấy ra cho người khác biết, họ sẽ cảm thấy lo
lắng. Hơn nữa bọn họ cảm thấy đem bán đấu giá cũng không an lòng, cho
nên bọn họ càng muốn tình nguyện chính mình đi mò kim đáy bể.
Nghe đối phương giải thích như vậy, Lâm Phong khẽ gật đầu, quả thật hai tình huống này đều tồn tại, rất hợp tình hợp lý, để bảo vật ở trên tay mình
mới thật sự yên tâm, đây là một loại tâm lý rất nhiều người đều có, âu
cũng là chuyện bình thường.
- Xem ra ta còn cần ở lại Mộng các một thời gian.
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, lần này đến thành cổ Thiên Lạc, hắn cũng muốn tìm mấy vật mà mình đang cần.
- Nhìn xem, đó là Băng Nguyên, Băng Nguyên của Băng Tuyết sơn trang đến rồi.
Lúc này một tiêng hô kinh ngạc truyền ra, rất nhiều người chuyển ánh mắt
hướng tới cùng một nơi, chỉ thấy ở nơi đó có một hàng người đang cất
bước đi đến. Kẻ đi đầu cả người lộ ra khí lạnh thấu xương, rét lạnh,
đúng là kẻ bước vào Hoàng thành sau Lạc Tuyết công tử, đệ tử ưu tú nhất
của Băng Tuyết sơn trang, Băng Nguyên.