Nam nhân này lời nói trong miệng sẽ không một câu làm cho người ta nghe thư thái được sao.
Liễu Tử Mật, đây không phải so với Quan Nana càng là nữ minh tinh điện ảnh
quốc tế nổi tiếng hơn sao? Trước đó không lâu mới bắt được diễn viên Hàn Quốc Hồng Mai, bất quá cô cũng luôn luôn lấy hình tượng ngọc nữ ra chụp . . . . . .
"Công ty của các người ngọc nữ đều thích cởi nha." Cố Tiểu Ngải có chút châm chọc nói, đem sữa đậu nành uống một hơi cạn sạch.
"Cho nên cô thực may mắn, chỉ cần cởi cho một mình tôi xem." Mặt Lệ Tước Phong không chút thay đổi nói.
. . . . . .
"Phốc. . . . . ." Cố Tiểu Ngải một ngụm sữa đậu nành phun tới, Lệ Tước Phong dùng tờ báo ngăn lại, trên vẻ mặt càng ghét bỏ .
Người làm lại cười trộm .
Cố Tiểu Ngải mặt khí đỏ.
*************************
Vừa về tới toàn soạn báo, bạn tốt Chu Chỉ Nghi liền nhìn Cố Tiểu Ngải nháy
mắt ra hiệu, "Cậu cô đã chờ cô từ sáng sớm, cho cô một hồi đến phải vào
văn phòng ông ấy, sắc mặt thật không tốt nha!"
Cố Tiểu Ngải trong lòng hồi hộp, từ sau lần gia đình sa sút, cậu giống như cha cô, tuy
rằng thương cô nhưng tuyệt không nuông chiều, cô lần này mấy ngày không
về nhà, ông ấy khẳng định nóng nảy.
Trong túi của cô, Lệ Tước Phong còn ra vẻ buộc chìa khóa của biệt thư Lệ gia.
Cô nghĩ phải tìm ra cớ mới được. . . . . .
Cân nhắc nửa ngày, Cố Tiểu Ngải mới đẩy ra cửa ban công.
Cậu Diệp Vĩnh Thành thân mình mập mạp ngồi ở ghế to, vẻ mặt buồn ngủ, thấy
cô tiến vào giọng điệu lại là lo lắng lại là chất vấn, "Mấy ngày nay con đi đâu vậy? Chạy tin tức như thế nào mỗi ngày đều không về nhà? Con là
không phải có việc gì gạt cậu chứ?"
Trong lòng cô phát lạnh, chẳng lẽ biểu hiện của cô có việc gì gạt sao?
"Có tin tức lớn thôi. . . . . ." Cố Tiểu Ngải cười lấy lòng đi qua ngồi
xuống, "Con tối hôm qua biết được tin tức của Liễu Tử Mật, nghe nói hôm
nay có phần diễn lộ ra hoàn toàn, con chuẩn bị trà trộn vào nhìn có thể
hay không chụp được ảnh."
Vừa nghe đến có đại tin tức, Diệp Vĩnh
Thành đôi mắt lập tức tỏa sáng, lập tức lại chìm xuống, vẻ mặt nghiêm
túc nói, "Tin tức kia để cho người khác theo đi, con đã mấy ngày không
nghỉ ngơi rồi, về nhà ngủ một giấc cho tốt đi."
Cô cũng muốn ngủ một giấc thật tốt. . . . . .
Để cho người khác đi theo tin tức này chẳng phải thân phận nhân tình của cô bị bại lộ sao?
"Kỳ thật cậu, để cho tiện làm việc con ra ngoài thuê một phòng ở, vẫn lo
lắng cậu không đồng ý nên chưa nói. . . . . . Ở bên cạnh nội thành rất
gần, so với trong nhà Tiểu Tứ hợp viện rất tốt." Cố Tiểu Ngải tỏ vẻ mặt
chân thành, cố gắng muốn thuyết phục cậu.
"Con thuê phòng bên
ngoài? Như vậy sao được, một người con gái bên ngoài nhiều không an
toàn, nhanh trả lại đi !" Diệp Vĩnh Thành kích động đứng lên.
"Cậu, con đã trưởng thành, con biết bảo vệ mình, con phải đi trước lấy tin tức đây, cứ như vậy nha, bye bye, gặp lại sau!"
Không đợi Diệp Vĩnh Thành nói cái gì, Cố Tiểu Ngải đứng lên chạy ra bên
ngoài, cậu là một nam nhân tính tình rất tốt, chính là thuê cái phòng
không ở nhà cậu cũng sẽ không tức giận cô lắm.
Hai giờ chiều, Cố Tiểu Ngải đúng giờ được tài xế của Lệ Tước Phong đưa đến Công ty điện ảnh và truyền hình.
Phim trường này lớn nhất toàn bộ tỉnh, lệ thuộc tập đoàn e. s, đi vào nơi nơi là trang phục của diễn viên. . . . . .
Bên trong xây dựng một phim trường cực lớn.
Trên giường cổ đại to như vậy, Liễu Tử Mật làn da trắng nõn một thân lụa
trắng ngồi ở đầu giường, tóc đen dài đến thắt lưng như thác nước, lông
mày đậm, hốc mắt rưng rưng, một đôi tay ngọc ngà chậm rãi đem lụa trắng
trên vai kéo xuống, kéo xuống, trong màn ảnh lộ ra đường cong xinh đẹp,
làm người ta nhìn không chớp mắt.
Liễu Tử Mật là một diễn viên chuyên nghiệp, chụp lỏa thể cũng quá đơn giản, xem xét thoải mái tùy ý.
Chính là trường quay cũng không có một nhà truyền thông nào, chỉ có cô Cố
Tiểu Ngải cầm máy chụp ảnh yên lặng bấm, thật cũng không có người khác
nghị luận. . . . . .
"Ok! Qua! Tử Mật nghỉ ngơi đã, chuẩn bị cảnh tiếp theo." Vẻ mặt đạo diễn vui vẻ giương giọng hô qua .
Cố Tiểu Ngải đứng ở trong góc nhỏ nhìn ảnh chụp trong máy chụp ảnh, lựa
chọn tấm nào làm bìa tạp chí kì tiếp theo là tốt đây? Tấm này mặc lụa
trắng cứ như không mặc?
Nữ nhân diêm dúa thanh âm thành thục bỗng nhiên ở bên tai cô vang lên, "Theo Tước Phong bao lâu?"
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy nữ nhân vật chính Liễu Tử Mật
đang đứng ở trước mặt cô, áo lụa trắng phong phanh kèm áo khoác ngoài,
ánh mắt có chút khiêu khích mà châm biếm nhìn cô.
Vừa thấy khoảng cách gần như vậy, Cố Tiểu Ngải mới phát hiện trên mặt ngọc nữ trang
điểm dày đến khó tin, thoa phấn trắng dày, mắt lại càng nhấn nháy đến
khoa trương.
Cô ta vừa rồi hỏi cái gì?
Theo Tước Phong bao lâu?
"Có ý tứ gì?" Cố Tiểu Ngải cau mày hỏi.
Cô sẽ không ngu xuẩn đến mức nghe không ra giọng điệu khinh miệt cùng
khiêu khích của Liễu Tử Mật, rõ ràng không phải đến chào hỏi.
Liễu Tử Mật tùy tay lấy đồ trang điểm từ trợ lý trang điểm tỉ mỉ, cười lạnh
một tiếng, "《ak》 tuần san đúng không? Nếu không phải Tước Phong tự mình
lên tiếng, báo chí loại này của các người làm sao có thể biết tin tức
của tôi."