Hạ Vũ Thường chạy về
đến nhà thì đã hơn 9 giờ tối. Jack dây dưa không chịu để cô về, đang lúc ý loạn tình mê khiến cô quên hết mọi thứ, đến khi nhớ đến cuộc hẹn với
mẹ chồng thì đã quá muộn rồi. Trên đường đi cô không ngừng gọi điện về
nhà, nhưng điện thoại bàn không ai bắt máy, di động của bà Từ cũng không mở. Tâm trạng lo lắng bất an, cô sợ sệt tìm chìa khóa mở cửa vào nhà.
Cả phòng khách mở đèn sáng trưng, không thấy bóng dáng bà Từ Mục Chi đâu
cả, chỉ có một mình Lam Hàm điềm nhiên ngồi xem tài liệu trên sofa.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lam Hàm ngẩng mặt lên nhìn Hạ Vũ Thường, đem hết
biểu tình lo sợ của cô ta thu vào mắt. Thế nhưng anh lại không hề cảm
thấy tức giận về chuyện ngày hôm nay. Anh vừa đi làm về đã thấy mẹ ngồi
sẵn ở nhà đợi mình, chưa kịp để anh mở lời bà đã lên lớp giáo dục anh
một bài về việc giữ gìn hạnh phúc gia đình, về trách nhiệm của người
chồng, sẵn tiện bóng gió về việc để vợ mình cả ngày ở ngoài đường mà
người làm chồng như anh cũng không thèm đoái hoài gì cả. Lam Hàm chịu
đựng mẹ mình nói một lúc lâu, sau đó hết lòng trấn an để bà chịu ra về
trước. Giải quyết xong đâu đó, anh bình tĩnh lấy công văn ra đọc, sẵn
tiện chờ người được gọi là vợ của mình về.
Hạ Vũ Thường giật thót mình khi thấy Lam Hàm đợi sẵn mình ở phòng khách. Theo trí nhớ của cô
thì kết hôn bao nhiêu năm qua chưa bao giờ anh ta đợi mình như vậy. Cô
đang định đi lướt qua anh ta để về phòng thì nghe Lam Hàm gọi mình lại.
“Nói chuyện với tôi một lát đi”.
Hạ Vũ Thường nhìn một lượt khắp phòng khách, không hề có dấu hiệu của
người lạ ở đây, cô tỏ vẻ chán chường ngồi xuống đối diện với Lam Hàm.
Cảm xúc lo lắng lúc nãy đã không cánh mà bay, cô bình tĩnh suy nghĩ lại, bà Từ không còn ở đây, Lam Hàm chắc chắn sẽ không khởi binh vấn tội hỏi cô sao bây giờ mới về. Nếu vậy thì cô việc gì phải e sợ nữa.
“Tôi sẽ không hỏi cô đã đi đâu”. Lam Hàm nhìn thẳng vào mắt Hạ Vũ Thường, giọng nói khô khốc không một chút cảm xúc nào.
Hạ Vũ Thường cực kỳ chán ghét bộ mặt này của anh ta, lúc nào cũng tỏ vẻ
cao cao tại thượng, không biết người như anh ta có khi nào bị kích động
bởi thất tình lục dục không. Làm vợ chồng suốt 6 năm, đây là lần đầu
tiên anh ta nhìn thẳng vào mắt cô nói chuyện, nhưng đôi mắt lại đen láy, trong suốt không gợn chút xúc cảm nào cả.
“Ngôi nhà này tôi sẽ
để lại cho cô, tài sản chung sau khi kết hôn chúng ta sẽ chia đôi, nếu
cô còn có yêu cần nào khác thì ngày mai có thể thảo luận với luật sư của tôi”.
Hạ Vũ Thường trợn tròn mắt nghe từng lời từ miệng Lam Hàm thốt ra.
“Anh đây là có ý gì”. Giọng nói hơi run nhưng thái độ của Hạ Vũ Thường rất
chắc chắn, cô không tin những gì mình vừa nghe là sự thật.
Lam
Hàm chán ghét không thể nhìn nổi gương mặt giả tạo của Hạ Vũ Thường, ánh mắt anh chuyển qua hướng khác, nhìn qua cửa kính sát đất, thấy rõ ánh
đèn lấp lánh rực rỡ của thành phố về đêm.
“Tôi với cô ly hôn”.
Hạ Vũ Thường bị lời nói đó làm cho giật mình, nhưng rất nhanh cô đã lấy
lại được vẻ thản nhiên cao quý thường ngày. Sở dĩ cô ở bên ngoài dám làm loạn lung tung như vậy, bởi vì cô tin chắc rằng Lam Hàm sẽ không dám ly hôn với mình. Tình cảm vợ chồng không hạnh phúc thì đã làm sao, chẳng
phải là bọn họ tuy lạnh nhạt nhưng vẫn bên nhau suốt 6 năm qua hay sao.
“Ly hôn, anh chắc chứ”. Thái độ Hạ Vũ Thường đầy vẻ thách thức.
Lam Hàm hận không thể dùng tay xé nát lớp mặt nạ giả tạo của Hạ Vũ Thường,
người phụ nữ này cho dù trong tình huống nào thì cũng chỉ lo bảo vệ danh dự bên ngoài, cô ta có thể cắn răng nếm chịu mọi đắng cay ghẻ lạnh, chỉ để đổi lại ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh.
“Hạ Vũ Thường, sống như thế này cô thấy hạnh phúc sao”.
Nụ cười trên gương mặt Hạ Vũ Thường bỗng chốc cứng đơ, ánh mắt cô thoáng một tia bi thương không nói lên lời.
“Không hạnh phúc thì đã sao chứ. Ly hôn với tôi sẽ không có lợi cho sự nghiệp
chính trị của anh, ngoài tôi ra thì ai có thể hỗ trợ con đường tương lai của anh chứ. Anh dám ly hôn với tôi sao. Lam Hàm, anh sẽ không dám đâu, chỉ có tôi mới xứng đáng với danh hiệu thị trưởng phu nhân, chỉ có tôi
thôi, anh hiểu không”.
Lam Hàm càng nghe những lời cuồng ngôn của Hạ Vũ Thường thì trong lòng càng thêm chắc chắn, anh phải rời khỏi
người phụ nữ này càng nhanh càng tốt, bớt cho chứng ảo tưởng của cô ta
ngày càng nặng thêm.
“Dám hay không thì ngày mai gặp luật sư của tôi cô sẽ rõ”.
Lam Hàm gần như gằn từng chữ, nói xong anh lập tức vào phòng thu dọn hành lý ngay trước mặt Hạ Vũ Thường.
Hạ Vũ Thường không tin vào những điều mình thấy, cô đường đường là con gái của Hạ gia cao quý, sao có thể bị người khác bỏ rơi chứ. Cô hét lên vào mặt Lam Hàm:
“Tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận, Lam Hàm, anh đừng mơ có thể bỏ được tôi”.
Lam Hàm dừng mọi hành động đang làm lại, không hề có một chút tức giận,
người phụ nữ trước mặt này giờ đây chỉ khiến anh cảm thấy đáng thương mà thôi.
“Hạ Vũ Thường, cô nghe cho rõ đây. Lam Hàm tôi cần một
người vợ, chứ không cần một vật trang trí. Cô xem lại bản thân mình đi,
ngay cả làm một người con dâu cũng không biết cách còn tự cho mình cao
giá lắm sao. Nếu cô cao quý như vậy thì thứ lỗi tôi đây không có số
hưởng, phiền cô tự đi tìm cao nhân khác đi”.
Hạ Vũ Thường mặt mày biến dạng, ánh mắt trở lên sắc bén đến rợn người, ngẩng cao đầu tự tin nói.
“Được, anh cứ chờ đó mà xem. Hạ gia nhất định không để cho anh yên đâu”.
Lam Hàm điềm tĩnh đến mấy cũng phải bật cười bởi câu nói ngu ngốc của cô ta.
“Hạ Vũ Thường, cô cho mình là ai chứ. Tôi nhẫn nhịn cô bao lâu nay cô lại
xem tôi là đồ ngốc sao. Chỉ cần tôi nói hết mọi việc cô làm đằng sau
lưng tôi cho ba cô biết, thì để xem Hạ gia còn ai đứng về phía cô không
nào”.
“Anh, anh đừng nói lung tung”. Hạ Vũ Thường tái mặt vì tức giận chỉ tay vào mặt Lam Hàm.
Lam Hàm từ tốn gạt tay cô ta xuống, thái độ đã nhẫn nại đến cực điểm.
“Đừng chống đối với tôi, không có lợi cho cô đâu. Chúng ta ly hôn trong êm
đẹp, tốt cho tôi và cũng tốt cho cả cô nữa. Biết chưa hả”.