“Thưa anh Wesker, mời anh đi theo tôi, ông Whitehall chờ anh đã lâu lắm rồi.” Nữ nhân viên vừa nở nụ cười khiêm nhường vừa nói.
“Làm thế có được không? Lần này tôi không có hẹn trước.” Evanson cười nói.
Nữ nhân viên cung kính cúi đầu nói: “Anh nói đùa rồi, ông Whitehall đã có dặn dò nếu là anh đến thì phải lập tức mời anh đến gặp ông ấy ngay bất kể là lúc
nào.”
“Ồ, thế thì chúng ta đi thôi.” Evanson nói.
Có nhiều
lúc, địa vị của một người sẽ được quyết định bởi năng lực và giá trị của họ. Lần đầu tiên khi đến đây, Evanson phải hẹn trước còn phải chờ hai
mươi ngày hơn nữa chỉ được gặp năm phút. Thế mà lần này lại trở thành
một vị khách VIP.
Evanson biết rõ, sở dĩ xuất hiện sự thay đổi này là vì ở lần đầu tiên anh đến đây đã để lại cho Whitehall một ấn tượng
quá chấn động. Đó chính là sự giả trang quá đạt.
Ngoài ra chính là hiệu quả của số thuốc Tyrant kia có lẽ đã khiến Whitehall quá hài lòng, cho dù ông ta không tiếp cận được khối Obelisk mà mình ngày đêm mơ ước
thì cũng đã nhận thấy nó có một tác dụng hoàn hảo rồi. Nhờ vào tác dụng
này mà Whitehall đã tự đưa anh và công ty Umbrella vốn không hề tồn tại
kia lên một vị trí rất cao. Nói tóm lại, dự tính của Evanson không hề
tệ.
Chiến dịch ở kho đặc biệt lần này có liên quan đến khối
Obelisk mà Whitehall đã theo đuổi cả đời nên ông ta cực kỳ quan tâm. Tuy để tránh việc quân đội Mỹ lần theo tín hiệu liên lạc mà tìm ra nên ông
ta không dám liên lạc với đội đột kích nhưng cũng không ngăn ông ta nghe ngóng được tình hình lúc ấy.
Đặc biệt là lúc chiến dịch thất bại
khiến khối Obelisk tuột khỏi tầm tay. Trong lúc thất vọng cực điểm ấy,
ông ta càng muốn biết bản thân mình đã thất bại ở đâu.
Thế nên ông ta lập tức liên lạc với nội gián bên trong căn cứ đặc biệt chính là
người tham mưu trưởng đã cố gắng ngăn cản Talbot điều động đơn vị trọng
giáp.
Sau khi biết được tiểu đội Tyrant đã ngăn được sự tấn công
của bốn liên đội lính Mỹ trong năm mươi sáu phút hơn nữa sau khi lính Mỹ được bỏ giới hạn vũ lực rồi thì họ lại càng tăng sức chiến đấu hoàn
toàn áp chế được quân Mỹ còn suýt nữa thì phá tan phòng tuyến.
Có thể nói, nếu không có năm chiếc trực thăng Apache tung hoành xuất thế thì chiến dịch lần này đã hoàn toàn thành công rồi.
Whitehall thầm trách bản thân đã quá vội vã, sáu mươi năm còn chờ được thế mà vào lúc quan trọng lại không biết nhẫn nhịn vừa mới trang bị đầy đủ xong là đã bảo họ xuất phát rồi. Nếu lúc ấy đổi hai người lính chiến đấu bình
thường ấy thành hai kẻ đột biến đã bị ông ta tẩy não thì nói không chừng đã thành công rồi.
Người đột biến bình thường tuy nếu đối kháng
trực diện thì sẽ không phải là đối thủ của quân đội nhưng họ có năng lực đặc biệt. Nếu có một vài người đột biến ẩn mình sử dụng năng lực đặc
biệt để âm thầm quấy nhiễu lính Mỹ thì chắc chắn sẽ có thêm nhiều thời
gian hơn nữa.
Trong lúc hối hận, ông ta vẫn bị chấn động bởi sức
chiến đấu của tiểu đội Tyrant. Hai mươi người đấu với bốn liên đội lại
hoàn toàn chiếm được thế thượng phong, ai có thể tin được chuyện này?
Binh lính mạnh thế này mà họ có thể đưa ra một lúc hai mươi người, hơn nữa
đây chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch thôi. Whitehall hoàn toàn không
nghi ngờ rằng, nếu cần thì công ty Umbrella đó lúc nào cũng có thể tạo
ra được một đội quân khoảng năm trăm người. Việc này thật sự không thể
không khiến người ta khiếp sợ.
Evanson được nữ nhân viên kia dẫn
đến văn phòng mà lần trước anh đã gặp Whitehall. Lần này, khi Evanson
vừa vào đã thấy Whitehall ở đó chứ không phải nấp trong phòng cách li
chờ vệ sĩ lục soát xong nữa. Đây đúng là một sự tôn trọng.
Nhưng
mà cũng phải nói thật, lần trước đã nói cậu được tăng cường bởi loại
thuốc Veronica gì đó còn vung tay một cái là làm tan chảy một cái ghế.
Thế thì lục soát người cậu liệu có ích gì không? Cho dù có lột trần ra
thì cậu vẫn có thể dùng một ngón tay chỉ ai người nấy chết cơ mà không
phải sao?
“Để ông chờ lâu rồi, ông Whitehall.” Cũng giống như lần trước, Evanson chìa tay ra trước.
Nhưng lần này điều khác biệt chính là Whitehall không còn lạnh lùng nữa, ông
ta cũng đưa tay ra bắt tay Evanson đồng thời còn nói một cách nhiệt
tình: “Lâu rồi không gặp, cậu Wesker.”
-T-ruyện được dịch trực -tiếp tại iRE-ADSau khi chào hỏi xong, Evanson liền hỏi: “Sự việc lần trước thành công chứ?”
Nhắc đến việc này, Whitehall lại cảm thấy đau lòng nhưng ông ta vẫn cố gắng gượng cười: “Không, đã xảy ra chút vấn đề.”
“Thế à? Thế thì tiếc quá.” Evanson tỏ vẻ thông cảm sau đó hỏi tiếp: “Là vấn đề ở chỗ tôi sao?”
Trên thực tế, Whitehall có thành công hay không, Evanson không hề quan tâm mà chỉ cần ông ta có hành động là được.
“Không phải.” Whitehall phủ nhận: “Thuốc của công ty các cậu thật sự rất xuất sắc, là do bên chúng tôi chuẩn bị quá gấp rút.”
“Nếu đã thế thì hôm nay ông hẹn tôi đến đây, có lẽ không phải để kiện vấn đề chất lượng sản phẩm rồi.” Evanson ngừng một lát rồi nói: “Tôi đoán có
lẽ ông định thanh toán nốt khoản cuối đúng không?”
“Đúng thế.”
Whitehall thừa nhận rồi sau đó rút từ ngăn bàn ra một chiếc hộp nhỏ đặt
trước mặt Evanson: “Phân bộ Siberia, báo cáo nhiệm vụ, ngày 16 tháng 12
năm 1992.”
Evanson mở chiếc hộp ra nhìn, bên trong có một ổ cứng
di động. Whitehall giải thích: “Đây là bản sao, bản gốc chúng tôi nhất
định phải giữ lại.”
“Tôi hiểu.” Evanson cũng không mong sẽ lấy
được bản gốc: “Tôi còn tưởng sẽ phải đợi thêm một khoảng thời gian.
Không ngờ các ông làm việc hiệu quả như thế.”
“Đương nhiên, tôi ở
trong Hydra dù gì cũng được xem là một nhân vật cấp nguyên lão, bọn đàn
em cấp dưới đều phải nể mặt tôi.” Whitehall nói với vẻ đắc ý. Trên thực
tế ông ta cũng có hơi bất ngờ khi thấy phân bộ Siberia nể mặt mình như
thế.
Evanson rút ra một chiếc laptop, trên máy còn có biểu tượng
một chiếc dù màu đỏ xen kẽ trắng sau đó cắm ổ cứng di động vào: “Không
ngại để tôi kiểm tra hàng một chút chứ?”
“Đương nhiên không ngại
rồi.” Whitehall thấy đối phương đột nhiên biến ra một cái laptop thì cảm thấy hơi giật mình, nhớ lại lần trước khi cậu ta đưa thuốc ra cũng chỉ
phẩy tay một cái là xuất hiện. Lúc ấy ông ta không để ý nhưng lần này
lại biến ra được một thứ to thế này khiến ông ta không kiềm được mà hỏi: “Cái này… à… là phép thuật sao?”
Evanson vừa thao tác trên máy
vừa nói bằng vẻ không quan tâm: “Ông nói cái này sao? Chẳng là gì cả,
chỉ là chút dị năng gấp khúc không gian thôi. Xem như là một chút phúc
lợi của Veronica tăng cường, bình thường chứa được vài thứ linh tinh còn thường xuyên bị nhét đầy nữa.”
Evanson chỉ tùy tiện nói ra nhưng
Whitehall nghe xong lại thấy chấn động. Một năng lực như thế mà cậu có
thể nói tùy tiện thế này ư?
Đương nhiên rồi, có thể việc lôi ra
được một số thuốc hay máy vi tính gì đó thì không có gì ghê gớm. Nhưng
cậu ta có thể cất máy vi tính, thế thì còn có thể cất cái gì nữa? Có khi nào đưa tay rút ra được một quả lựu đạn không?
“Chỉ có tư liệu
hình ảnh thôi sao?” Evanson hỏi. Trong ổ cứng là đoạn phim quay lại cảnh bố mẹ của Tony bị hại, còn lại không có thứ gì khác.
“Đúng thế,
chỉ có thế thôi.” Whitehall ngượng ngùng nói. Ông ta cũng biết trong báo cáo nhiệm vụ này còn thiếu rất nhiều thứ. Đây cũng là lí do vì sao ông
ta lại mau chóng lấy được thứ này đến thế.
Người ở bên Siberia đã
nói, đoạn phim này có thể đưa cho ông bản sao là đã nể mặt lắm rồi.
Những thứ khác ông có thể xem nhưng nếu muốn lấy bản sao thì có chết
chúng tôi cũng không thể giao ra.
Whitehall lúc đầu còn cảm thấy
kỳ lạ, không biết đó là thứ gì mà lại quý giá như thế nhưng sau khi xem
thì liền hiểu ra. Việc này có liên quan đến Winter Soldier và một dự án
người tăng cường bí mật. Những thứ này đều là tuyệt đối cơ mật, đừng nói ông ta không thể lấy được mà cho dù có lấy được cũng sẽ không giao cho
Evanson. Dù gì ông ta cũng sẽ ngậm chặt miệng nói rằng báo cáo nhiệm vụ
chỉ có thế này thôi.
“Không sao cả.” Evanson xem xong đoạn phim thì nói: “Thế này cũng đã đủ rồi.”
Đồ ngốc, ông đã giao thứ có giá trị nhất cho tôi rồi.