Nhìn thấy lính Mỹ sử dụng loại đạn này, Ethan không
khỏi toát mồ hôi hột lo lắng cho tiểu đội Tyrant. Là một chỉ huy kiêm
huấn luyện đặc chủng dày dạn kinh nghiệm, anh ta hiểu rất rõ uy lực của
loại vũ khí chống giáp được quân đội Mỹ sử dụng trong cuộc chiến tranh
vùng Vịnh này.
Đạn xuyên
giáp uranium là một loại đạn bắn xuyên giáp được chế tạo từ uranium 238. Loại đạn này khi trúng mục tiêu sẽ tạo ra nhiệt độ sáu ngàn độ C phá
hoại nghiêm trọng lớp giáp bảo vệ của mục tiêu, đồng thời gây sát thương lên người đang mặc giáp.
Loại đạn này còn có một độ phóng xạ nhất định, cho dù người bị bắn trúng không chết tại chỗ thì cũng sẽ bị nhiễm phóng xạ mà chết. Chính vì lí do này mà đạn xuyên giáp uranium hoàn
toàn vượt xa phạm trù súng đạn thông thường cho nên khi chiến đấu quân
đội Mỹ luôn không sử dụng loại đạn này.
Nhưng giờ đích thân tướng
Talbot lại ra lệnh cho phép đội quân tiền tuyến được phép sử dụng hỏa
lực tối đa thế nên đội quân tiền tuyến sau khi giao chiến với đám người
Tà hóa đã lâu mà không gây được tổn thất gì đã không hề do dự mà sử dụng ngay loại vũ khí chống lại đám người mặc giáp này.
Súng máy M2
của lính Mỹ liên tục bắn đạn xuyên giáp uranium về phía đám người Tà
hóa. Những người Tà hóa lúc đầu vốn không hề bị ảnh hưởng gì, bây giờ
rốt cuộc cũng đã bị thương. Cũng may lần này chất lượng giáp mà
Whitehall chuẩn bị cho họ không hề tệ, không phải ghép từ mảnh thép
thông thường mà sử dụng loại giáp xe tăng chiến đấu chuyên dụng.
Lại cộng thêm sức khỏe vốn có của đám người Tà hóa hoàn toàn vượt xa người
bình thường nên họ bị thương không hề nặng. Những viên đạn sau khi bắn
xuyên được lớp giáp phòng hộ thì cũng bị giảm lực đáng kể. Dù có cố gắng xuyên được vào lớp da cứng như vỏ của đám người Tà hóa thì cũng bị kẹt
lại trong mớ cơ bắp dày cộm ấy.
Những vết thương ngoài da thế này
hoàn toàn không đủ để giết chết đám Tà hóa nhưng nhiệt độ cao do đạn
xuyên giáp uranium tạo ra và sự tấn công từ nguyên tố phóng xạ đã gây ra đau đớn rất lớn cho họ.
Từ bộ đàm liên tục phát ra tiếng kêu gào
của đám người Tà hóa khiến Ethan liên tục toát mồ hôi. Anh ta không biết đám Tà hóa này bị đạn xuyên giáp uranium tấn công thế này thì sẽ cầm cự thêm được bao lâu nữa nhưng anh ta biết họ chính là chỗ dựa lớn nhất
của chiến dịch lần này.
Một khi họ ngã xuống thì chiến dịch lần
này chắc chắn sẽ thất bại. Chỉ còn lại bản thân anh ta và đám người
hacker, dưới sự tấn công của bốn liên đội lính Mỹ thì e rằng không thể
cầm cự nổi một phút.
Hơn nữa, cho dù tổ tiên có phù hộ giúp anh ta may mắn thoát ra được thì cũng có ích gì chứ? Whitehall đã kỳ vọng vào
chiến dịch lần này lớn như thế, tốn bao tâm huyết để tạo ra tiểu đội
Tyrant, còn phải vác mặt đi nhờ vả người khác và sử dụng nội gián trong
quân đội nữa.
Nếu Ethan dẫn dắt tiểu đội Tyrant đều bị đánh bại
hết, chạy trốn trở về với hai bàn tay trắng thì Whitehall chắc chắn sẽ
lột da sống anh ta.
Thế nếu thoát ra được nhưng không quay về
Hydra thì sao? Hừ, thế thì bản thân không những sẽ chịu sự truy nã của
quân đội Mỹ mà ngay cả Hydra cũng sẽ không tha thứ cho tên phản bội này. Hơn nữa SHIELD nói không chừng cũng sẽ điều tra tung tích của anh ta.
Đến lúc ấy thì trên thế gian này còn chỗ nào cho anh ta dung thân nữa?
Thế thì nếu muốn bảo toàn mạng sống e là phải đầu hàng lính Mỹ thôi. Tuy
tội của bản thân rất nặng nhưng nếu khai ra Hydra thì nói không chừng sẽ trở thành nhân chứng chỉ điểm, giữ được tính mạng.
Nghĩ đến đây,
Ethan có hơi dao động nhưng rồi anh ta chợt ngây ra, khuôn mặt trở nên
nhăn nhó vì tức giận. Anh ta vả vào mặt mình hai cái bạt tai rất mạnh,
cảm thấy xấu hổ với suy nghĩ vừa rồi của mình.
Ta đây, Ethan
Muller là một chiến sĩ của Hydra vinh quang. Từ lâu đã vì sự nghiệp vĩ
đại của Hydra mà không màng sống chết của bản thân rồi. Sao có thể vì
muốn thoát thân mà làm một kẻ đào ngũ, thậm chí phản bội lại Hydra vĩ
đại chứ?
Nếu mọi việc không ổn thì cứ xông ra chết trong vinh
quang vậy. Ethan nắm chặt khẩu súng tự động trong tay, định chuẩn bị
xông ra liều mình chiến đấu đến chết. Nhưng sự việc xảy ra tiếp theo lại khiến anh ta nghĩ tình hình có thể không tệ đến mức ấy.
Đám người Tà hóa liên tục bị thương kia không những không lùi lại mà còn tấn công mạnh mẽ hơn. Bọn họ có người cầm hai khẩu M60 bắn điên cuồng, có kẻ lại rút lựu đạn giắt ở thắt lưng ra ném mạnh về phía trước, thậm chí có một người Tà hóa còn ôm một thùng đạn pháo khẩu kính lớn chạy ra.
Tru.yện được dịc.h trực tiếp .tại iREAD.Anh ta một tay ôm thùng đạn, tay còn lại cầm đạn pháo hất lên trên rồi ném
về phía trận địa quân Mỹ. Lúc này những tiếng kêu đau đớn của đám người
Tà hóa lại chuyển thành những giọng cười biến thái.
Do lúc bắt
đầu, vũ khí thông thường của quân đội Mỹ bắn vào lớp giáp phòng hộ của
đám người Tà hóa hoàn toàn không gây ra cảm giác gì lại cộng thêm họ
luôn phải quan sát chiến trường thông qua màn hình tinh thể lỏng trong
giáp. Những việc này khiến đám người Tà hóa có một cảm giác không thật
đối với trận chiến này.
Nhưng giờ đây quân Mỹ không còn bị hạn chế vũ khí, cuối cùng đã dùng đạn xuyên giáp uranium tấn công họ khiến họ
cảm nhận được đau đớn. Sự hung tàn do máu Pit Lord mang lại vốn đang
tiềm tàng trong cơ thể họ giờ vì lí do này mà đã được kích hoạt.
Đám người Tà hóa giờ đã rơi vào trạng thái điên cuồng, hoàn toàn không sợ
gì nữa mà điên cuồng tung hỏa lực. Chỉ có máu tươi và nỗi đau của kẻ
địch mới có thể làm dịu đi dòng máu đang sôi sục trong người họ.
Họ giờ đây tuy lí trí đã chẳng còn lại bao nhiêu nhưng vẫn có thể dựa vào
trực giác như dã thú, tấn công hầu như theo bản năng vào những khẩu súng máy bắn đạn xuyên giáp có uy lực lớn.
Thế là sức tấn công của
quân đội Mỹ vốn vừa mới tạo dựng nên lại nhanh chóng bị đám người Tà hóa trấn áp. Hơn nữa còn gặp phải sự phản kích điên cuồng và hung hãn khiến cho viên chỉ huy tiền tuyến thấy có một cảm giác thất bại sâu sắc.
Chuyện này cũng giống như khi chơi game, khó khăn lắm mới đánh cho BOSS chỉ
còn lại một ít máu, cảm thấy chuẩn bị có thể đến lật xác nhặt trang bị
rồi thì đột nhiên BOSS biến hình giai đoạn hai chuyển sang trạng thái
cuồng bạo, máu được hồi đầy. Thế thì có khiến người ta khó chịu không
chứ?
Nhưng mà cũng may, lần bỏ cấm hỏa lực này không chỉ có đạn xuyên giáp uranium mà còn có một thứ khác nữa.
“Sử dụng súng phóng tiễn chống tăng.” Viên chỉ huy giận dữ nói. Súng phóng
tiễn chống tăng là một vũ khí đế chống xe tăng. Thế thì đối phó với đám
Tà hóa này có lẽ sẽ không thành vấn đề. Sở dĩ ban đầu không dùng, thứ
nhất là vì cảm thấy không cần thiết, thứ hai chỗ này đang là trong căn
cứ. Hơn nữa lại ngay cổng kho đặc biệt, ngộ nhỡ lạc đạn gây ra tổn thất
về người và của thì ai sẽ chịu trách nhiệm?
Nhưng giờ đây vũ lực
đã không còn hạn chế lại cộng thêm bị ép buộc rồi, không cần phải suy
nghĩ nhiều làm gì nữa. Bốn binh sĩ lập tức đưa súng phóng tiễn ra, nhắm
bắn thẳng vào đám người Tà hóa đang điên cuồng tấn công. Một người lính
trước khi bắn thì đã bị đánh chết, dù vậy vẫn còn ba phát đạn thành công bắn ra.
Nhưng cảnh tượng sau đó lại khiến toàn bộ lính Mỹ kinh
ngạc. Khi mỗi quả đạn hỏa tiễn chuẩn bị đâm trúng đám người Tà hóa thì
họ luôn né tránh được một cách dễ dàng.
Đám người Tà hóa trông
không hề nhanh nhẹn, do cơ bắp bành trướng quá độ khiến họ trở nên cục
mịch lại cộng thêm mỗi lần hành động đều dùng sức quá đáng. Thế nên khi
làm các bài kiểm tra về chạy con thoi hoặc vượt chướng ngại vật thì
thành tích đều không khiến người ta hài lòng nhưng điều này không có
nghĩa là phản ứng của họ sẽ chậm.
Lúc này đây thì ai cũng nhận
điều đó cả nếu không thì cứ thử né một quả tên lửa mà xem. Viên chỉ huy
bèn lẳng lặng nhấc điện thoại lên, nói bằng giọng nghiêm trọng: “Thưa
tướng quân, chúng tôi cần chi viện. Đối thủ của chúng ta hoàn toàn không phải người thường, chúng cứ liên tục lừa chúng ta, chúng giấu đi năng
lực thật sự. Mục đích là để kéo dài thời gian vì thế xin hãy chi viện
cho chúng tôi. Tôi bằng lòng ra tòa án binh để chịu trách nhiệm trước
thất bại này.”
Đúng lúc ấy, trong bộ đàm của Ethan chợt vang lên
giọng mà anh ta đang muốn nghe nhất: “Đội trưởng, tôi tìm thấy rồi, tôi
tìm thấy khối Obelisk rồi.”