Anh cứ nói đi xem tôi có thể giúp được gì cho anh?” Evanson nghĩ thầm
trong lòng, nếu như anh muốn tôi cùng về Asgard để đánh cậu em trai luôn nhằm vào anh, à không, là luôn muốn loại bỏ anh để đứng lến nắm quyền
thì xin lỗi, bình thường tôi đều không lộ mặt.
“Anh từng nói đã
kiểm tra, và cũng biết đến thần ngôn mà cha tôi để lại ở bên trong cây
búa của tôi.” Đôi lông mày của Thor khẽ cau lại.
“Anh có cái nhìn như thế nào về việc này?”
“Cường hãn, đây là một loại sức mạnh khiến cho người khác phải kính sợ.” Thì
ra là anh muốn hỏi về điều này sao? Evanson thở dài một hơi, sau đó liền thẳng thắn mà nói ra suy nghĩ của mình.
“Nếu như anh lo lắng về
sức khỏe của cha mình thì tôi sẽ nói cho anh biết, thông qua những biểu
hiện của thần ngôn mà cha anh để lại thì có thể thấy được cha anh có lẽ
vì tuổi đã cao lại thêm cảm xúc dao động mạnh nên sức khỏe của ông không tốt cho lắm nhưng cũng không quá kém.”
“Tôi cũng cho là như thế.” Thor gật đầu.
“Sau khi đến đây thì tôi cũng đã đi kiểm tra lại, quả thật là sức khỏe của cha tôi cũng không có vấn đề gì lớn.”
Mặc dù chỉ mới đây thôi Thor còn là một đứa trẻ ngang bướng thích chống lại cha của mình nhưng trong khoảng thời gian này hắn đã thay đổi rất
nhiều, cũng đã trưởng thành hơn, ít nhất hắn lúc này cũng đã hiểu được
sự khổ tâm và tình yêu mà cha dành cho hắn.
Cho nên sau khi đến
căn cứ thì Thor liền đi tìm cây búa của mình, muốn tự thân kiểm chứng
xem tình huống của cha hắn lúc này có giống như những gì Evanson đã nói
hay không.
Đương nhiên nhóm người Coulson sau khi biết được thân phận của hắn thì cũng không hề ngăn cản. Đây vốn là vũ khí của người
ta, hơn nữa lại và tín vật của người nắm quyền, dù anh có một nghìn lý
do cũng không thể để người khác cướp mất, cho nên hắn nhất định không để búa thần lọt vào tay kẻ khác.
“Nếu như anh cũng đã biết rõ mọi chuyện thì tôi có thể giúp được gì cho anh đây?” Evanson cảm thấy vô cùng kỳ quái.
“Lần trước khi tôi đến đây bởi vì quá kích động nên không quan sát kỹ. Nhưng lần này...” Khi Thor nói đến đây thì lại trở nên ấp úng, anh ta nhìn
xung quanh căn phòng rồi mới nói tiếp:
“Anh cũng biết khoa học và pháp thuật ở Asgard đều là một loại kỹ thuật. Thế nhưng...”
Thor sắp xếp lại ngôn từ: “Nhưng vì tôi trước đây đều là chinh chiến quanh
năm nên chỉ biết những kỹ thuật trong việc chiến đấu, còn những kiến
thức ở phương diện phép thuật... thì lại không quá nhiều.”
“Tôi
có thể hiểu được.” Evanson nghĩ thầm, là anh không biết nhiều hay là
không biết gì cả? Hơn nữa thật là vì anh chinh chiến quanh năm nên mới
dẫn đến việc không biết nhiều về phép thuật sao?
“Nhưng anh lại
là một vị Ma pháp sư, cho nên tôi muốn biết anh có biết rõ tiêu chuẩn
của tư cách mà cha tôi thường nói đến hay không?”
Thor vô cùng
thành khẩn. Nói không chừng một ngày nào đó hắn phải về Asgard để chiến
đấu nhưng sức mạnh lại chưa khôi phục thì hắn sao có thể không nóng lòng chứ.
“Tôi sợ là có chút khó khăn.” Evanson cũng trả lời một cách thẳng thắn.
“Tôi bây giờ còn chưa đủ khả năng để có thể hiểu được một người có sức mạnh to lớn như cha của anh.”
Đây cũng không hẳn là từ chối, tình huống của Thor lúc này vô cũng phức
tạp, cho nên đến giờ cũng không ai có thể biết được tiêu chuẩn kia là
gì.
“Nhưng chúng ta có thể thử xem sao.” Khi mà Thor cảm thấy thất vọng thì Evanson lại đột nhiên lên tiếng.
“Búa Mjolnir là vũ khí do thần Odin chế tạo cho anh, mà anh lại là vị vua
tiếp theo của Asgard. Nên rất có thể tiêu chuẩn để cầm được chiếc búa
cũng là tiêu chuẩn để trở thành một vị vua.”
“Tiêu chuẩn để trở thành một vị vua sao?” Thor suy nghĩ.
“Nếu anh vẫn không nghĩ ra...” Evanson đề nghị: “Thì chúng ta có thể thay
đổi góc độ của vấn đề, ví dụ như là, vì sao cha của anh cho rằng anh mất đi tư cách của một vị vua?”
“Vì sao? Là bởi vì...” Thor kể lại
một cách cặn kẽ việc hắn bởi vì nhất thời xúc động mà xông vào Jotunheim và làm loạn ở đó, cuối cùng dẫn đến chiến tranh giữa hai vương quốc.
“Cũng vì việc này mà cha tôi cho rằng tôi thiếu đi sự kiên trì và cả lòng nhân từ cần phải có của một người chiến sĩ.”
“Tôi cũng biết về việc này...” Evanson giống như nghĩ ra được điều gì, sau đó liền hắng giọng rồi nói:
“Một vị vua rất tốt cũng đã từng nói những câu như vậy, con trai của ta...”
“Đừng trừng mắt nhìn tôi như thế, tôi không phải là muốn trêu trọc anh.”
Evanson nhìn thấy sắc mặt của Thor vì câu “con trai của ta” mà chuyển
sang màu đen, vì vậy liền vội vã giải thích.
“Những lời này giống như lời mở đầu vậy, là ông ấy đang dạy dỗ con trai của mình.”
“Vậy... vậy thì anh nói tiếp đi.” Sắc mặt của Thor trở lại bình thường, đồng
thời hắn cũng hiểu được lời dạy của vị vua kia với con trai của ông ta
có lẽ cũng có giá trị tham khảo.
“Ta vô cùng tự hào khi nhìn thấy con dần dần lớn lên, trở thành hóa thân của chính nghĩa.” Evanson tiếp
tục nói: “Con phải nhớ cho kỹ, chúng ta dùng sức mạnh và trí tuệ để
thống trị đất nước này, và ta tin rằng con cũng biết cách để sử dụng sức mạnh to lớn của mình.”
“Anh có suy nghĩ gì?” Sau khi nói những lời này thì Evanson liền hỏi Thor.
“Trí tuệ và sức mạnh.” Thor tự đánh giá lại bản thân hắn rồi đưa ra một lời nhận xét vô cùng chân thành.
“Tôi cảm thấy tôi cũng có cả hai điểm này.”
Evanson chỉ biết há to miệng, nghĩ thầm, anh nghĩ bản thân mình tốt như thế sao? Vì vậy anh ta liền nói thẳng:
“Những người ở Asgard đều rất ngay thẳng, điều này vô cùng tốt, ít nhất cũng
sẽ không lục đục với nhau như những chính trị gia ở trái đất, cho nên,
trí tuệ của anh nên dùng trong việc làm thế nào để sử dụng sức mạnh to
lớn của anh.”
“Tôi cảm thấy... tôi khá thành thục trong việc không chế sức mạnh của bản thân mình.” Thor bĩu môi nói.
“Cái mà tôi nói đến không phải là sức mạnh trong chiến đấu.” Evanson nói thầm, anh có thể nghĩ đến những việc khác không?
“Kẻ là vua không thể vì tình cảm cá nhân mà phát động chiến tranh.”
Thor: “Là ý gì?”
“Chính là nói nếu là một ông vua đủ tư cách thì anh không thể vì sự tức giận
của bản thân mình mà phát động chiến tranh.” Evanson giải thích.
“Vị hoàng tử mà tôi vừa nhắc đến lại không thể làm được điều này, hắn ta
say sưa trong việc dùng sức mạnh của mình để báo thù, cuối cùng bị mắc
bẫy, trở thành hóa thân của hắc ám, giết chết cha của mình, phá hủy đất
nước của mình, thậm chí còn gây ra những tổn thất nặng nề cho thế giới
đó.”
“Cho nên, nếu như không biết cách sử dụng sức mạnh của mình, bị sự ngạo mạn và phẫn nộ chi phối thì đó là một điều vô cùng nguy
hiểm. Một người như vậy thì không có tư cách trở thành một vị vua.”
“Hơn nữa có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề, tuy chiến tranh là phương
pháp trực tiếp nhất, nhưng nó luôn là sự lựa chọn cuối cùng. Bởi vì cái
giá phải trả cho sự lựa chọn này là vô cùng lớn. Nếu anh chỉ vì một
khiêu khích nhỏ mà phát động chiến tranh thì đó là một tổn thất vô cùng
lớn cho đất nước của anh. Hơn nữa cha của anh cũng biết rất rõ điều này, vậy anh lúc này thì sao?”
Thor không nói gì, hắn dường như lại
nghe thấy những lời mà cha từng nói trước khi ném hắn xuống trái đất,
bởi vì sự kiêu ngạo và ngu xuẩn của con khiến cho những người dân ở
Asgard phải rơi vào một cuộc chiến vô cùng tàn khốc.
Hắn lại nghĩ đến lúc mới biết tin người khổng lồ của Jotunheim lẻn vào Asgard thì
trong đầu hắn không phải là nghĩ cách giải quyết việc này một cách chu
toàn mà chỉ có sự tức giận, căm thù, chỉ muốn khoe khoang sức mạnh của
bản thân, muốn lập tức dẫn quân đến phá hủy Jotunheim, sau đó là tận
hưởng niềm vui chiến thắng.
Hắn lúc đó nghĩ rằng chuyện này là vô cùng bình thường, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy đó là việc mà một vị vua nên làm sao?
“Tôi nghĩ bản thân cũng hiểu ra một phần.” Thor im lặng hồi lâu mới cất tiếng trả lời.
Mà khi hắn nói ra những lời này thì búa thần cũng khẽ động. Sao đó liền
vang lên một âm thanh vô cùng lớn, nhưng không phải là do búa thần
Mjolnir, mà là...
“A, đồ mà tôi đặt đã được giao đến rồi.” Evanson đứng dậy, nhìn về phía xe tăng chủ lực của căn cứ