Nói tóm lại, hành động lần này của SHIELD đã hoàn
toàn khiến mọi người ngơ ngác. Thật ra không chỉ có những thành viên
băng Tử Cục bị bắt và người dân không hiểu gì, mà ngay cả đội hành động
thực hiện nhiệm vụ cũng cảm thấy khó hiểu.
Họ đều nghĩ, ông đây vất vả trải qua huấn luyện kiểm tra tầng tầng lớp lớp mới được vào SHIELD, các chiến dịch trước đều là đối phó với các phần
tử khủng bố cực kỳ nguy hiểm, hoặc những dị nhân sở hữu năng lực đặc
biệt cực kỳ nguy hiểm, thế mà lần này đột nhiên lại bảo mình đi bắt một
đám xã hội đen đường phố, rốt cuộc là đang giở trò gì thế? Nhưng như thế còn chưa đủ, cấp trên còn ra lệnh đặc biệt là không được hỏi nhiều,
không được giao tiếp với mục tiêu, tóm lại ngoài những câu như “Bỏ súng
xuống”: “Không được chống cự” và “Đầu hàng đi” thì không được nói gì với chúng nữa. Không lẽ trong đám nhãi nhép này lại ẩn giấu một nhân vật
lớn sao? Thân phận xã hội đen chỉ là vỏ bọc à? Sao nhìn mãi vẫn thấy
không giống nhỉ?
Lúc đầu, những người trong đội hành động đều đoán già đoán non, khi hành động cũng cực kỳ đề cao cảnh giác. Họ cảm thấy
bọn này nhìn bề ngoài thì chỉ là nhãi nhép, nhưng nói không chừng một
trong số chúng lại là một tên khủng bố cực kì ác độc, sẵn sàng hô lên
câu Allahu Akbar rồi ôm thuốc nổ lao vào người họ, hoặc có thể là một
tên người đột biến chỉ cần há miệng là phun ra một quả tên lửa. Nhưng mà sau đó, ha ha.
Bọn du côn nhãi nhép bình thường chỉ dám thu một
ít tiền bảo kê này, khi nhìn thấy đội hành động của SHIELD với dáng vẻ
oai phong, tay cầm những khẩu súng trông rất oách tiến về phía chúng thì tên nào tên nấy đều run lẩy bẩy. Đừng nói là kháng cự mà ngay cả mở
miệng ra nói cũng không dám, kẻ nào cũng vội vàng đưa tay ôm đầu rồi quỳ xuống đầu hàng, cá biệt có kẻ nhát gan còn tè lên cả giày của một thành viên đội hành động.
Thế là các thành viên đội hành động lại suy
đoán tiếp, có lẽ tổng thống cảm thấy SHIELD quá tài giỏi, nên giao thêm
nhiều việc, sau này việc diệt trừ băng đảng xã hội đen cũng giao cho
SHIELD làm luôn.
Cuối cùng, trận chiến giữa đội hành động SHIELD
và băng xã hội đen Tử Cục chẳng có gì là kịch tính cả. Chỉ hơn một giờ
đồng hồ sau, chiến dịch đã gần như kết thúc.
Hiên tại đa số các
thành viên đều đang áp giải mục tiêu của mình quay về con đường điểm tập kết, chỉ còn lại một tiểu đội duy nhất vẫn đang thực hiện nhiệm vụ truy bắt. Điều này không có nghĩa là họ quá chậm, mà là do họ bắt được mục
tiêu thứ nhất quá nhanh, cho nên giờ lại phải quay lại bắt một đợt mục
tiêu khác.
Một tiểu đội tiêu chuẩn gồm năm người đang chạy trên
một hành lang chung cư theo đúng đội hình chiến thuật. Tuy cảm thấy có
rất nhiều nghi vấn với chiến dịch lần này, nhưng bọn họ vốn đã trải qua
nhiều năm huấn luyện tại SHIELD nên vẫn luôn nâng cao cảnh giác, vẫn
tiến về phía mục tiêu theo đúng động tác chiến thuật tiêu chuẩn.
Đội trưởng của tiểu đội này tên là Bache. Anh là một người da đen cao lớn
lực lưỡng, do tác chiến anh dũng xuất sắc nên có biệt danh là Zealot
(Cuồng Nhiệt). Tuy anh cảm thấy có nhiều thắc mắc với nhiệm vụ lần này,
nhưng không có nghĩa là anh không nghiêm túc thực hiện. Dù gì lý do tại
sao lại bắt những người này là việc của cấp trên, bản thân mình chỉ cần
nghe lệnh là được, những việc khác không được hỏi nhiều. Anh mang theo
suy nghĩ như thế mà chạy đến trước cửa nhà của mục tiêu lần này.
Mục tiêu lần này là một tay đánh thuê của băng Tử Cục, ngoài tính tình lạnh lùng ra thì không có gì đặc biệt. Theo tin tình báo cho thấy, đây chính là nhà của tay đánh thuê ấy, đồng thời sau khi hắn về nhà đêm hôm qua
thì đến giờ vẫn chưa rời khỏi nhà.
Zealot lập tức cùng với ba
thành viên khác đứng ở hai bên cửa chuẩn bị xông vào. Thành viên còn lại cầm gậy phá cửa chuẩn bị phá cửa. Zealot giơ tay trái lên ra hiệu lệnh
chuẩn bị, sau đó phẩy mạnh tay, bắt đầu hành động.
Ngay sau khi
Zealot phẩy tay xuống, người phá cửa lập tức dùng gậy phá cửa đập mạnh
vào cánh cửa nhìn không hề chắc chắn ấy. Nhưng ngay lúc ấy, Zealot đột
nhiên cảm nhận thấy có một mối nguy hiểm.
Quả nhiên, ngay khi cánh cửa bị phá, anh nghe được một tiếng “cạch” vang lên, tuy tiếng này rất
nhỏ, lại còn bị tiếng ồn phá cửa át đi, nhưng Zealot với kinh nghiệm
chiến đấu nhiều năm vẫn nghe được, bởi vì đây là một âm thanh mà anh đã
quá quen thuộc và nhạy cảm.
“Fire In The Hole (Cẩn thận lựu đạn)!” Zealot lập tức nhảy bổ về phía sau, đồng thời cũng đẩy các thành viên
trong đội nằm xuống đất. Một tiếng nổ “ầm” thật lớn vang lên, chấn động
cả khu Brooklyn.
Lúc này Evanson cũng vừa ăn xong bát mì, tiện tay vứt bát mì một cách sành điệu vào trong thùng rác rồi nói: “Hàng chuyển phát của quý khách đã nổ, vui lòng chú ý nhận.” Sau đó anh cầm lấy cây
lau nhà mà Sarah đưa cho, đi dọn đống nước mì bị đổ ra lênh láng khi anh tỏ vẻ sành điệu lúc nãy.
Nguồ.n: .iread...vnMột chấn động lớn như thế, đương nhiên không chỉ có một mình Evanson chú ý
đến. Coulson đang chỉ huy đội hành động cũng nghe thấy, đồng thời dựa
vào hướng của tiếng nổ, anh cũng biết ngay là đội nào đã gặp chuyện. Anh lập tức dùng máy bộ đàm điều tra tình hình: “Đội 13, đội 13, báo cáo
tình hình. Tôi lặp lại, báo cáo tình hình.”
“Thưa sếp… chúng tôi… bị… bị phục kích.” Một lúc sau, phía bên kia mới vang lên một giọng nói thều thào yếu ớt.
Chết tiệt, Coulson mắng thầm, sau đó ra lệnh: “Đội 5, đội 9, lập tức đến chỗ đội 13, duy trì cảnh giác cao độ, có thể sử dụng vũ lực chí mạng, còn
nữa, dẫn theo cả nhân viên y tế nữa.”
Ba phút sau, Coulson sau khi lo lắng chờ đợi nhận được báo cáo: “Thưa sếp, tôi là đội trưởng đội 9, Lorraine, tôi đã đến nơi.”
“Báo cáo tình hình.” Coulson nói vào máy bộ đàm.
“Bốn người chết, một người bị thương nặng.” Đầu dây bên kia truyền lại báo
cáo súc tích của Lorraine. Từ giọng nói đang cố kiềm nén cơn giận của
anh ta là biết ngay được sự khốc liệt của hiện trường.
“Tình hình mục tiêu.” Coulson cũng kiềm chế cơn giận, cố gắng nói với giọng bình tĩnh.
“Thưa sếp, tôi là đội trưởng đội 5, Jack, không phát hiện ra mục tiêu.” Đội 5 cũng đã đến hiện trường, nhưng không tìm thấy mục tiêu hành động lần
này.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai đã tấn công họ?” Coulson gào lên trên máy bộ đàm.
“Không có ai cả, có kẻ đã treo lựu đạn ở sau cửa, khi họ phá cửa đã kích hoạt
lựu đạn, dự đoán có ít nhất ba quả.” Lorraine báo cáo sau khi quan sát
hiện trường.
“Tiếp tục nhiệm vụ, truy tìm mục tiêu, đem những
người thương vong về.” Giọng của Coulson đã bình tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt thì vẫn bừng bừng lửa giận: “Hydra khốn kiếp.”
Cùng lúc này,
cục trưởng cảnh sát Brooklyn đang ngồi một mình trong văn phòng cũng đổ
mồ hôi như tắm. Sở dĩ băng Tử Cục có thể tồn tại nhiều năm ở Brooklyn
như thế, một phần cũng là nhờ có cảnh sát che chở. Ban đầu, ông ta cảm
thấy mình chỉ là thu một ít tiền bẩn, bảo vệ cho bọn xã hội đen nhãi
nhép không quá nguy hiểm này, chẳng có vấn đề gì to tát cả. Nhưng trận
đánh lớn ngày hôm nay của SHIELD thật sự đã khiến ông ta tim đập chân
run.
Là một cục trưởng cảnh sát, ông ta ít nhiều cũng biết rõ chức năng của SHIELD, việc mà họ quản lý rất nhiều, nhưng trong số đó không
có việc nào là việc nhỏ cả.
Thế thì chắc hẳn băng Tử Cục đã gây ra chuyện lớn gì rồi, ông ta nghĩ như thế. SHIELD đột nhiên dùng động thái này để ra tay, nên bây giờ cho dù có tìm thấy bom trong hang ổ của băng Tử Cục đi nữa cũng không phải là điều lạ. Nhưng mà chuyện ấy không quan trọng, quan trọng chính là phải xem thử kết cục của kẻ đã che ô bảo vệ
cho băng Tử Cục bao nhiêu năm qua kìa. Sẽ bị thế nào? Tù chung thân? Hay là ngồi ghế điện? Hai suy nghĩ này suy nghĩ nào cũng đáng sợ cả, khiến
ông ta thậm chí đã nghĩ đến việc tự sát, không chừng sẽ giữ được tài sản để lại cho người nhà. Nhưng ngay khi ông ta vừa cầm súng lên thì bên
ngoài chợt vang lên một tiếng nổ lớn, khiến ông ta sợ đến mức đánh rơi
cả súng xuống đất.
Ông ta muốn nhặt lên lại, nhưng lại không đủ
dũng khí nữa. Trong đầu lúc này thậm chí còn nghĩ ra một cách thoát
thân, dù gì mình cũng chẳng biết chút nào về các hoạt động của băng Tử
Cục, nói không chừng có thể được tha. Đúng, chắc chắn có thể, vì thật sự mình chẳng biết gì cả.
Nghĩ đến đây thì có vẻ chẳng còn đáng sợ
nữa. Ngay lúc cục trưởng bắt đầu thấy nhẹ nhõm thì đột nhiên thấy bụng
mình đau quặn, sau đó cảm thấy ngộp thở. Ông ta lập tức nhận ra mình đã
bị trúng độc, nhưng mà độc ở đâu ra? Sáng nay kể từ lúc SHIELD bắt đầu
chiến dịch thì bản thân chưa hề ăn uống gì cả. Thế thì, chỉ có thể là
đêm qua thôi, đúng rồi, chính là đêm hôm qua, chính là cô gái có nhan
sắc tuyệt trần ấy, ánh mắt như muốn đoạt hồn ấy, chính cô ta đã lừa mình uống thử loại thuốc mới giúp tăng hưng phấn gì đấy.
Ông ta cảm
thấy không cam tâm, vì vừa mới dẹp bỏ đi ý định tự sát thì lại phát hiện ra bản thân mình sắp chết rồi. Ông ta cố gắng mở miệng dùng hơi sức còn lại cuối cùng gọi to tên của cô gái ấy.
Ngay lúc ông ta gọi ra
cái tên ấy thì cửa văn phòng cũng bị đạp mở, Coulson dẫn theo nhân viên
xuất hiện ở cửa. Và khi Coulson nghe được lời nói cuối cùng của cục
trưởng thì anh cũng thật sự giật mình kinh ngạc.