Nghiêm Nhược Vấn và Tiền Thiếu Văn ly hôn, khiến cho xã hội thượng lưu trong
thành phố B oanh động, về phần nguyên nhân, có nhiều cách nói. Có người
suy đoán Tiền Thiếu Văn khỏe mạnh rồi, ruồng bỏ người vợ Tào khang (ý
chỉ người vợ cưới chồng khi còn nghèo; thường để ám chỉ người vợ cả);
cũng có người đoán Nghiêm Nhược Vấn chính thị là người đồng tính, trước
đây huyên náo sự kiện qua lại của nàng cũng là không có lửa làm sao có
khói, có ký giả chụp được cảnh Nghiêm Nhược Vấn và Lý Hâm ra vào bên
nhau; có người lại đoán, bởi vì áp lực của gia tộc, dù sao Nghiêm Nhược
Vấn tiến vào cửa lớn của Tiền gia, đại bộ phận thành viên đều khư khư
giữ lấy thái độ phản đối, từ khi Nghiêm Nhược Vấn nắm đại quyền, luôn
tồn tại tranh chấp quyền lợi với các thành viên trong gia tộc, hôm nay
Nghiêm Nhược Vấn bị hội đồng quản trị của Tiền thị đuổi khỏi công ty, vô luận là đồn đại gì, không thể thay đổi chính là, Nghiêm Nhược Vấn và
Tiền Thiếu Văn xác thực đã chia tay, cô bé Lọ Lem và bạch mã hoàng tử
chính thức mỗi người một ngả, chuyện cổ tích về cô bé Lọ Lem cũng tan
biến, làm cho một ít nữ nhân nghĩ đến chuyện bay lên cành cây hóa phượng hoàng bị đả kích thật lớn.
Bản thỏa thuận ly hôn vừa ký xong,
người của Tiền gia đã đuổi Nghiêm Nhược Vấn ra khỏi Tiền thị, tuy Tiền
Thiếu Văn cố hết sức muốn giữ nàng lại, thế nhưng Nghiêm Nhược Vấn cảm
giác mình đã không còn là người của Tiền gia, thân phận xấu hổ, tự hướng ban quản trị đưa ra thư từ chức. Đạo lý người đi trà lạnh, khúc tận
người tan, Nghiêm Nhược Vấn đều hiểu, nghiễm nhiên một mình nhẹ nhàng ly khai cao ốc Tiền thị, Nghiêm Nhược Vấn quay đầu nhìn lại tòa nhà đó,
trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, công ty này, dưới sự cứng rắn
cải cách của mình, từ sự quản lý lung tung rối loạn của gia tộc trổ hết
tài năng, tuy rằng bản thân không có trách nhiệm với nó, thế nhưng rốt
cuộc có chút không nỡ.
“Nghiêm tổng, sau này cô có tính toán gì
không? Cô lần sau đến công ty nào, đến lúc đó gọi tôi cùng đi.” Triệu
Thủ Hồng là quản lý nhân sự do Nghiêm Nhược Vấn một tay đề cử, nàng nghĩ bản thân đại khái cũng không trụ được lâu, công ty gia tộc như Tiền
thị, đối với chức vụ quản lý nhân sự, luôn ngắm nghía không rời mắt,
trước đây là do Nghiêm tổng đề bạt, đã cùng các thành viên khác trong
Tiền gia xung đột, Nghiêm tổng đi rồi, Tiền thị sẽ lại trở về hình thức
là công ty gia tộc, thế lực của gia tộc quản lý pha tạp thẩm thấu vào
bên trong, khả năng phát triển trong tương lai gập ghềnh.
“Hiện
tại còn không có dự tính gì, tôi chuẩn bị trước tiên nghỉ phép dài hạn
đã, vừa lúc dùng cho hết những ngày nghỉ phép một lượt. Thiếu Văn vẫn
rất ủng hộ những cải cách trước đây của tôi, cho dù tôi không ở, tin
tưởng quy chế và hình thức của Tiền thị cũng sẽ giống với hiện tại tiếp
tục phát triển, cho nên cô không cần quá lo lắng.” Nghiêm Nhược Vấn biết sự ưu tư của Triệu Thủ Hồng.
“Nghiêm tổng, tôi luyến tiếc cô.”
Tuy Nghiêm Nhược Vấn đối với cấp dưới không quá thân cận, thế nhưng
Triệu Thủ Hồng vẫn luôn thích Nghiêm Nhược Vấn, nữ nhân vừa nghiêm nghị
vừa mạnh mẽ, chính là mục tiêu phấn đấu của nàng.
“Cám ơn.”
Nghiêm Nhược Vấn nhàn nhạt đáp lại, bản thân luôn là một cấp trên nghiêm khắc đến mức bất cận nhân tình (không chịu chi phối của tình cảm),
thuộc hạ đều có chút e ngại, người quyến luyến mình không nhiều lắm,
hiện tại có người bịn rịn chứng tỏ tài lãnh đạo của mình không phải quá
tệ.
“Nghiêm tổng, sau này thấy cô có thể gọi một tiếng Nhược Vấn
được không, vẫn nghĩ tên của cô rất dễ nghe.” Triệu Thủ Hồng đột nhiên
có chút ngượng ngùng hỏi, trước đây Nghiêm Nhược Vấn là lão bản (bà chủ) của mình, bản thân thế nào cũng không dám đề ra yêu cầu như thế, hiện
tại nhìn thấy nụ cười thản nhiên của nàng, đột nhiên nghĩ nàng không
phải là một người khó tiếp cận, Triệu Thủ Hồng biết mình đối với Nghiêm
Nhược Vấn có một loại hảo cảm không thể khống chế.
“Có thể.”
Nghiêm Nhược Vấn gật đầu, sau này cũng không có quan hệ cấp trên cấp
dưới với vị quản lý nhân sự này nữa, tự nhiên có thể để nàng gọi tên
mình, bằng hữu của mình không nhiều lắm, đối với sự chủ động của người
tốt, Nghiêm Nhược Vấn tuyệt không từ chối.
Lý Hâm ngồi trong xe
thể thao nhìn thấy một màn này, trong lòng bốc lên một trận ghen tuông,
đối với tình địch, nàng rất mẫn cảm, vừa nhìn nữ nhân một thân tây trang công sở đột nhiên lộ ra biểu tình xấu hổ, thì cảm thấy có chút không
thích hợp, nàng dùng sức ấn kèn xe, nhắc nhở Nghiêm Nhược Vấn nên lên
xe, không nên dây dưa không rõ với Bạch cốt tinh.
Nghe tiếng kèn chói tai, Nghiêm Nhược Vấn khẽ nhíu mày.
“Nếu như không có việc gì, tôi đi trước.” Nghiêm Nhược Vấn nói với Triệu Thủ Hồng xong, hướng xe thể thao của Lý Hâm chậm bước.
Thị lực của Triệu Thủ Hồng khá tốt, xuyên qua cửa xe, nàng nhìn thấy Lý
Hâm, chính là nữ nhân trước đây cùng Nghiêm tổng bị báo chí đưa tin có
qua lại, chẳng lẽ tin đồn là thật, Nghiêm tổng thật sự thích nữ nhân
điều này làm cho Triệu Thủ Hồng có chút vui vẻ, thế nhưng nghĩ đến tướng mạo của Lý Hâm, nàng lại mất mát, nữ nhân kia thật đẹp, đẹp một cách
nổi bật, mặc dù nét đẹp ấy sẽ làm cho nhiều người phải đố kỵ.
“Nàng là ai vậy?” Nghiêm Nhược Vấn vừa lên xe, Lý Hâm đã nhanh chóng tìm hiểu tin tức của kẻ có nguy cơ trở thành tình địch.
“Quản lý nhân sự của Tiền thị.” Dựa vào bản thân lúc ly khai Tiền thị, Triệu
Thủ Hồng đi theo đưa tiễn, Nghiêm Nhược Vấn đối với nàng có chút hảo
cảm, nhưng loại cảm xúc này chỉ trong phạm vi cấp trên đối với cấp dưới
mà thôi.
“Quả nhiên là thuộc hạ tiểu bạch lĩnh (người làm việc
trong văn phòng) của ngươi, dáng vẻ xem như chấp nhận được.” Lý Hâm miễn cưỡng đánh giá tình địch, kỳ thực Triệu Thủ Hồng có thể xem là trung
đẳng mỹ nữ, tuy hơi miễn cưỡng xếp vào hàng trung đẳng, thế nhưng là
tình địch, Lý Hâm quyết định sẽ không dễ dàng thiên vị nàng.
Nghiêm Nhược Vấn đối với tướng mạo của nữ nhân hơn phân nửa là thờ ơ, trừ phi
là những nữ nhân cực kỳ nổi bật và đặc sắc, mà Nghiêm Nhược Vấn gặp qua
những người xuất sắc như vậy chỉ có Tần Vãn Thư, Lý Hâm, Thi Vân Dạng,
còn có tương đối đặc sắc Tả Khinh Hoan, đó là bởi vì không thể nào không chú ý. Nhưng ngược lại Lý Hâm đối với tất cả nữ nhân đều cực kỳ để ý,
từ tướng mạo cho đến cách ăn mặc trang điểm, Lý Hâm đều có thể tùy tiện
chú ý kỹ càng còn tiến hành đánh giá một phen, quả nhiên là kẻ trời sinh thích nữ nhân, Nghiêm Nhược Vấn thầm nghĩ.
“Nga.” Nghiêm Nhược Vấn đối với trọng tâm câu chuyện không mấy hứng thú.
“Nàng thoạt nhìn rất mê luyến ngươi.” Dường như bản thân năm đó si mê Nghiêm Nhược Vấn, ánh mắt đó rất quen thuộc.
“Nói bậy, đừng nghĩ ai cũng giống ngươi.” Nghiêm Nhược Vấn phản đối, nàng
nghĩ thế giới quan của Lý Hâm, nữ nhân và nữ nhân cùng một chỗ là bình
thường, nên mới cho rằng người trong thiên hạ đều nghĩ giống nàng.
“Nữ nhân phán đoán nữ nhân là chuẩn xác nhất.” Lý hâm đối với phán đoán của bản thân tin tưởng vững chắc không thể nghi ngờ.
Lý Hâm thấy Nghiêm Nhược Vấn không trả lời, Nghiêm Nhược Vấn từ sau khi bước ra khỏi Tiền thị, tâm tình sẽ không tốt.
“Mất mát?” Lý Hâm hỏi, Nghiêm Nhược Vấn hiện tại tay trắng ra đi, tuy đó là
yêu cầu do nàng chủ động đề ra, thế nhưng bản thân Lý Hâm thay nàng cảm
thấy không đáng, chẳng qua cũng không sao, như thế càng tốt, có thể
không nợ Tiền Thiếu Văn, Nhược Vấn mới an tâm ly khai, chỉ là hiện tại
Tiền thị rốt cuộc chất chứa bao nhiêu tâm huyết của Nghiêm Nhược Vấn,
không nỡ và mất mát là chuyện bình thường.
“Hoàn hảo.” Không phải không nỡ bỏ lại tất cả thành tựu của Tiền thị, nhưng một người luôn xem công việc là trọng tâm, lúc này trọng tâm đó không tồn tại nữa, làm cho bản thân có chút không kịp thích ứng, qua một đoạn thời gian chắc có lẽ tốt hơn.
“Dựa vào kinh nghiệm của ngươi, tùy tiện đến bất kỳ
công ty nào làm tổng giám đốc đều không phải việc khó.” Lý Hâm thoải mái nói.
“Ta muốn nghỉ ngơi dài hạn, ta đáp ứng ngươi, cố gắng làm
một tình phụ tốt.” Đây là mục tiêu trước mắt của Nghiêm Nhược Vấn, nàng
luôn thích từng chút từng chút vạch ra mục tiêu ngắn hạn, đối với bản
thân, càng thích thực hiện như thế.
“Ta mong ngươi làm tròn bổn
phận tình nhân của mình.” Lý Hâm nghe vậy, vừa cười vừa nói, mặc dù bản
thân bây giờ chỉ là nhiệm vụ của Nghiêm Nhược Vấn, thế nhưng Nghiêm
Nhược Vấn rốt cuộc dùng chỉnh tâm tư đặt trên người mình, điều này làm
cho Lý Hâm cực kỳ hài lòng.
Tình nhân, vậy yêu cầu không phải so
với tình phụ càng cao hơn sao? Nghiêm Nhược Vấn nghĩ Lý Hâm cố tình nâng cao độ khó của nhiệm vụ, Nghiêm Nhược Vấn nghĩ so với nhiệm vụ tiêu thụ hàng năm của công ty còn khó hoàn thành hơn, Nghiêm Nhược Vấn đối với
tương lai không quá lạc quan