Tả Khinh Hoan sợ nhất là phải chờ đợi, đặc biệt là đợi chờ trong mỏi mòn.
Không biết ngồi dưới đất bao lâu, trời lúc nào thì tối, Tả Khinh Hoan không
biết, cũng không muốn bật đèn, trong phòng tối như mực, trống vắng quạnh quẽ giống như không có ai.
Tiếng chuông di động vang lên, Tả
Khinh Hoan nhanh tay vội chân bắt lấy điện thoại, trời biết, trong lòng
nàng gấp gáp như thế nào.
“Đang làm gì vậy?” Trong di động truyền đến âm thanh ôn nhu của Tần Vãn Thư, giọng nói của nàng luôn làm cho Tả Khinh Hoan an lòng.
“Đang nhớ tới ngươi.” Tả Khinh Hoan muốn
đứng lên, nhưng phát hiện bản thân không biết ngồi dưới đất bao lâu, đôi chân tê rần mang đến đau đớn như bị kim châm, nhưng nàng cố gắng nhẫn
nhịn, so với sự dằn vặt trong tâm hồn, sự đau đớn của cơ thể ngược lại
có thể làm cho trái tim đạt được cảm giác an ủi lệch lạc, tình huống này có chút giống như một loại tự ngược.
“Ta cũng nhớ ngươi.” Tần
Vãn Thư mỉm cười, trong nhất thời, tự nhiên sinh ra nỗi niềm tương tư,
thì ra phân lượng của người kia đã trở nên quan trọng hơn rất nhiều so
với tưởng tượng của mình.
“Tần Vãn Thư, ngươi yêu ta không?” Tả Khinh Hoan hỏi, không biết vì sao, lúc hỏi, trái tim sẽ có cảm giác đau đớn.
“Yêu.” Tần Vãn Thư trầm mặc một lúc, sau đó thận trọng trả lời.
Tả Khinh Hoan khẽ cười, giữ im lặng một lúc lâu, vô luận kết quả lựa chọn
của Tần Vãn Thư là gì nàng cũng không trách, mặc dù bản thân bị bỏ rơi
vẫn cảm thấy đáng giá. Tả Khinh Hoan bỗng nhiên có chút thấu hiểu vì cái gì Tả Diễm và Lý Hâm trở nên yếu đuối vô năng trong tình yêu.
“Gia gia bắt ta ở nhà với hắn hai ngày, sau hai ngày ta sẽ trở lại.” Tần Vãn Thư giải thích, nàng không nghĩ làm cho Tả Khinh Hoan lo lắng.
“Tần Vãn Thư, ta không nghĩ trở thành gánh nặng của ngươi, lựa chọn ra sao,
ta luôn ủng hộ ngươi.” Tả Khinh Hoan chậm rãi mở miệng, cố gắng làm cho
giọng nói của mình không trở nên nặng nề.
“Ngốc, phải tin tưởng
người yêu của ngươi.” Tần Vãn Thư có chút đau lòng, nàng biết Tả Khinh
Hoan không phải không tin mình, mà là không dám tin vào mức độ quan
trọng của bản thân đối với mình.
“Ta chờ ngươi trở về.” Lúc Tả
Khinh Hoan nói ra những lời này, nước mắt trượt dài xuống, rốt cuộc có
một người, vô luận như thế nào cũng không bỏ rơi mình.
“Tất
nhiên. Ta đánh đàn cho ngươi nghe được không?” Tần Vãn Thư hỏi, nàng còn chưa muốn tắt máy, nhưng dây dưa ở mấy lời ân ái này không phải là
phong cách của Tần Vãn Thư, tình cảm của nàng vĩnh viễn đều là nội liễm
kiên định.
Tần Vãn Thư đặt điện thoại xuống, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên những
phím đàn đen trắng, tiếng đàn uyển chuyển thong dong vang lên, xuyên qua di động, rơi vào tai Tả Khinh Hoan, nàng phát hiện bản thân dường như
nóng lên, Tần Vãn Thư nhất định là tình nhân hoàn mỹ nhất và lãng mạn
nhất trên đời.
Tần Vãn Thư rất nghiêm túc tập trung đàn, nàng
giống như cảm giác được Tả Khinh Hoan đang dựa vào tường, dùng ánh mắt
nóng rực trực tiếp ngắm nhìn bộ dáng đánh đàn của mình. Khi đó trong mắt Tả Khinh Hoan chỉ có một mình mình, trong lòng lập tức có cảm giác viên mãn, lúc yêu, vĩnh viễn cũng không muốn làm cho mình và đối phương cảm
thấy cô đơn.
Tả Khinh Hoan có thể tưởng tượng ra biểu tình tao
nhã của Tần Vãn Thư, ngón tay thon dài xinh đẹp ở trên các phím đàn
không ngừng khiêu vũ, nữ nhân làm cho mình mê luyến không dứt kia, mỗi
một nụ cười và tế tiết của nàng đều thật sâu khắc vào trong lòng Tả
Khinh Hoan.
Lâm Tĩnh Nhàn không biết khi nào thì bước vào phòng,
thấy biểu tình nhu hòa mang theo thản nhiên hạnh phúc của nữ nhi khi
đánh đàn, rất đẹp, ngay cả bản thân mình cũng chưa từng nhìn thấy. Cả
đời Lâm Tĩnh Nhàn chuyện hạnh phúc nhất, chính là gả cho ba ba của Tần
Vãn Thư, nam nhân thật thà hiền lành kia, mà chuyện thỏa mãn nhất, là vì hắn sinh được 3 đứa con, trong đó kiêu ngạo nhất chính là nữ nhi duy
nhất Tần Vãn Thư, hy vọng lớn nhất của nàng là 3 đứa nhỏ đều có thể hạnh phúc.
Tần Vãn Thư mới sinh ra đã không giống những đứa trẻ khác, trừ bỏ mới từ trong bụng mẹ chui ra lanh lảnh khóc một tiếng xong, sau
đó rất ít khóc, không khóc cũng không quậy phá, làm cho người ta an tâm, không giống những đứa bé khác hay làm khổ mẫu thân, người ta đều nói
đây là đứa bé biết yêu thương mẫu thân. Khi còn bé Tần Vãn Thư đã rất
xinh đẹp, Lâm Tĩnh Nhàn luôn cảm thấy kiêu ngạo. Trên thực tế, ngay cả
lúc hài tử này trưởng thành, cảm giác kiêu ngạo đó, không giảm ngược lại còn tăng thêm, nàng ưu tú làm cho mẫu thân đều cảm thấy nói không nên
lời, nhưng đồng thời cũng có chút tiếc nuối, dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc
của công công, hài tử vốn nhu thuận, càng thêm khắc chế hỉ nộ ái ố của
bản thân, kiềm chế đến mức làm cho Lâm Tĩnh Nhàn thấy đau lòng và tiếc
nuối. Hài tử này nhu thuận nhưng chưa bao giờ thích dán lấy người khác,
hài tử không thích bám theo mẫu thân sẽ khiến cho người làm mẹ có chút
mất mát. Nàng phản nghịch và kiên định nói cho mọi người trong nhà, bản
thân cùng một nữ nhân có quan hệ, đây vẫn là lần đầu tiên, Lâm Tĩnh Nhàn không đành lòng cự tuyệt, nhưng vì sao người kia cố tình là một nữ tử,
điều này làm cho Lâm Tĩnh Nhàn thực lo lắng.
Tần Vãn Thư ngừng lại, nhìn vào đồng hồ đeo tay, mới phát hiện mình đàn đã lâu.
“Đàn lâu như vậy, bắt ngươi chịu đựng.” Tần Vãn Thư cầm di động đặt ở bên
tai ôn nhu nói, còn chưa tận hứng, bắt lỗ tai của Tả Khinh Hoan chịu
tội.
“Không có gì, nghe tiếng đàn của ngươi, trong lòng ta sẽ cảm thấy bình yên, đêm nay sẽ không một mình mất ngủ.” Tả Khinh Hoan vừa
cười vừa nói, nàng vẫn không có đưa điện thoại ra xa, cái máy đã nóng
hầm hập, nhưng Tả Khinh Hoan vẫn luyến tiếc buông nó ra.
“Khuya
rồi, đi ngủ đi, đáp ứng ta, hai ngày này cố gắng chăm sóc tốt bản thân,
qua hai ngày ta nhất định phải nhìn thấy một Tả Khinh Hoan xinh đẹp.”
Tần Vãn Thư cười nói.
“Được.” Tả Khinh Hoan gật đầu, nàng có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Tần Vãn Thư nói chuyện điện thoại xong, mới phát hiện mụ mụ của mình.
“Mẹ, tới lâu không?” Tần Vãn Thư hỏi Lâm Tĩnh Nhàn, mụ mụ luôn ngủ sớm đến
bây giờ còn chưa ngủ, xem ra cũng là do chuyện của mình làm cho nàng
buồn rầu.
“Không lâu lắm. Vãn Thư lúc còn rất nhỏ, mụ mụ luôn
nghĩ, rốt cuộc là nam tử như thế nào mới có khả năng chung sống với Vãn
Thư của chúng ta? Sau đó, lúc con đưa Sĩ Bân về nhà, ta cảm thấy hài tử
đó tuy xuất sắc, nhưng không biết vì sao, vẫn cảm thấy còn thiếu chút
gì. Bây giờ mới hiểu, Sĩ Bân không thể làm cho con có được biểu tình nhu hòa như thế, cô gái để con ái mộ là người như thế nào đây?” Lâm Tĩnh
Nhàn hỏi.
“Bộ dáng của nàng khuynh thành thoát tục, đáng tiếc
hiện tại tóc ngắn, bằng không mẫu thân nhìn thấy chắc chắn cảm thấy nàng giống như là tiên nữ hạ phàm. Có chút tùy hứng, có chút mẫn cảm, là một hài tử rất thích bám lấy người khác, cùng nàng ở chung, không phải kiềm chế, sẽ làm cho con vừa thư thái vừa tự tại. Nàng nếu thấy mẹ hơn phân
nửa sẽ thẹn thùng, nói không chừng, sẽ cực kỳ thích mẹ, vì nàng là hài
tử khuyết thiếu tình thương của mẫu thân, khi còn nhỏ trải qua cuộc sống cơ khổ, nhưng rất kiên cường và lạc quan, luôn cố gắng thay đổi số
phận, nếu nàng sinh ở một gia đình có hoàn cảnh giống nhà ta, nàng nhất
định xuất sắc không thua gì Vãn Thư.” Khi Tần Vãn Thư nói đến Tả Khinh
Hoan, giọng điệu cực kỳ ôn nhu.
“Vậy sao? Có cơ hội để mụ mụ gặp
mặt nàng.” Lâm Tĩnh Nhàn nghe vậy, có lẽ nàng không hiểu tình cảm của
Vãn Thư và cô gái kia, thế nhưng chỉ cần dựa vào sự sủng ái của Vãn Thư
đối hài tử đó, thông qua sự tán dương và tình cảm bộc lộ ra ngoài, nên
gặp mặt một lần. Tần Vãn Thư thật là hiểu rõ mẫu thân của mình, Lâm Tĩnh Nhàn rất tốt bụng, tấm lòng cũng mềm mại, nàng nhất định không làm khó
mình và Tả Khinh Hoan. Dù sao Tả Khinh Hoan thoáng nhìn chính là hài tử
làm cho người ta đau lòng, mẫu thân có lẽ luôn hy vọng có một nữ nhi
giống như Tả Khinh Hoan, bởi vì Tả Khinh Hoan nhìn thoáng qua giống một
người thích thân mật với mẫu thân, không giống bản thân mình, tình cảm
không quá nhiệt tình, tình yêu là thế, tình thân cũng là thế.
“Sẽ có cơ hội.” Tần Vãn Thư vừa cười vừa nói, phỏng chừng nếu nói với Tả
Khinh Hoan, nàng nhất định chờ tóc mình dài ra một chút mới dám gặp mặt
mụ mụ, nha đầu đó đối với hình tượng hiện tại không chút nào hài lòng.