Tần Vãn Thư không trả lời, chính là ngồi xuống, mở ra nắp đàn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua các phím trắng đen, tiếng đàn vang lên.
Tả Khinh
Hoan tựa vào bên cạnh tường, lẳng lặng nhìn Tần Vãn Thư đàn, mặc kệ là
nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần biết đánh đàn đều gia tăng thêm khí chất
bản thân. Phía trước Tần Vãn Thư đã muốn là cực phẩm, huống chi biết
đánh đàn Tần Vãn Thư lại càng không phải tầm thường. Như vậy điềm tĩnh
đoan trang biểu tình, như vậy tao nhã dáng người, như vậy xinh đẹp ngón
tay, Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư mang theo rất nhiều phức tạp cảm
xúc.
Không có một người giống Tần Vãn Thư như vậy có thể làm cho
mình theo đáy lòng bội phục, cũng không có một người có thể giống Tần
Vãn Thư như vậy dễ dàng gợi lên tự ti cất giấu ở đáy lòng mình. Cảm giác cái loại tự ti từ đáy lòng tràn ra là thống khổ. Giờ khắc này, Tả Khinh Hoan không thể không thừa nhận chính mình ghen tị Tần Vãn Thư, mọi thứ
của Tần Vãn Thư đều là chính mình khát vọng mà không thể chạm tới, gia
thế cường đại ngạo nhân, dung nhan cùng khí chất tao nhã mê người, hàm
dưỡng nội liễm. Thật sự làm cho người ta ghen tị, rõ ràng đều là nữ
nhân, lại kém xa như vậy. Thượng đế thật là thiên vị. Bởi vì nàng có
chính mình muốn mà không đạt được, cho nên chính mình mới không tự chủ
bị nàng thu hút…
“Cô có muốn thử hay không?” Tần Vãn Thư phát
hiện Tả Khinh Hoan thực chuyên chú nhìn mình, cảm xúc trong mắt Tả Khinh Hoan làm cho mình xem không rõ.
“Tôi không biết đàn, từ nhỏ
không học qua, nhưng tôi có học vũ thoát y. Những thứ tôi học đều không
đáng nhắc tới, cả bản thân mình cũng là.” Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư nhẹ nhàng nói, phần lớn là tự ta trào phúng, mà không phải đố kị Tần
Vãn Thư.
Tần Vãn Thư hơi sững sờ, nàng không nghĩ tới Tả Khinh
Hoan như vậy thẳng thắn. Quần áo cùng vật phẩm của Tả Khinh Hoan đều
thuộc loại đắt tiền. Những thứ này không phải bình thường tuổi trẻ nữ tử có thể mua được, trừ phi gia thế giàu có, bằng không thực dễ dàng liền
đoán được những xa xỉ phẩm từ đâu mà có. Dù sao tuổi trẻ và sắc đẹp
chính là lợi thế của nữ nhân. Tần Vãn Thư đối với những nữ tử dùng thân
thể đổi lấy hư vinh không có đặc biệt cảm giác, mỗi người đều có bất
đồng theo đuổi. Chính là Tần Vãn Thư nghe Tả Khinh Hoan như vậy trực
bạch tiết lộ, ngược lại có chút kinh ngạc, nàng trực giác Tả Khinh Hoan
cùng những hư vinh nữ nhân khác có chút bất đồng.
“Tôi có thể dạy cô.” Tần Vãn Thư không có truy vấn, cũng không có vạch trần, chính là
chuyển qua đề tài khác. Tần Vãn Thư không phải là người không thực tế.
Sự thật thượng, nàng thuộc loại linh hoạt mẫn tiệp, sẽ không khó xử
người khác, nàng không biết là Tả Khinh Hoan có nguyện ý mình hỏi nàng
những việc riêng tư hay không. Đương nhiên, nếu Tả Khinh Hoan nghĩ muốn
nói, Tần Vãn Thư cũng đồng ý lắng nghe.
Tả Khinh Hoan không biết
Tần Vãn Thư là không để ý vẫn là nghe không hiểu ám chỉ của mình, nhưng
là chuyển khai đề tài tuyệt đối là thức thời phương pháp.
Ngón
tay của Tả Khinh Hoan lướt nhẹ trên phím đàn, chính mình cũng có thể học đánh đàn sao? Ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, âm thanh vang lên trong tai
nghe được cảm thấy có chút mới mẻ.
Tần Vãn Thư nhìn Tả Khinh Hoan cẩn thận chạm vào từng phím đàn, giống tiểu hài tử nghĩ muốn thân thủ
khám phá một món đồ chơi lại có đó sợ hãi bộ dáng, thật sự là cực kỳ
đáng yêu. Tần Vãn Thư mỉm cười, bàn tay đặt lên mu bàn tay của Tả Khinh
Hoan, dẫn dắt ngón tay nàng ở trên phím đàn nhẹ nhàng đàn lên.
Tả Khinh Hoan có thể cảm giác được độ ấm từ bàn tay của Tần Vãn Thư truyền đến, ấm áp mềm mại, cảm giác này thực kỳ diệu, đồng thời, Tần Vãn Thư
dựa vào gần. Đây là lần thứ hai thân thể của các nàng tiếp xúc gần như
vậy, mùi hương đặc hữu trên người Tần Vãn Thư tràn ngập, quấn quanh chóp mũi, Tả Khinh Hoan cũng không bài xích cảm giác này.
Tần Vãn Thư đột nhiên ý thức được, chính mình kỳ thật cũng không dễ dàng cùng người khác thân thiết, chính là lại như thế thân cận một nữ nhân chỉ mới gặp
qua ba lần, cảm giác thật bất khả tư nghị. Cũng không chỉ có Tần Vãn Thư mới có mùi thơm, trên người Tả Khinh Hoan cũng có một cỗ nhàn nhạt
hương vị, Tần Vãn Thư cũng chú ý tới. Mùi hương của Tả Khinh Hoan cùng
diện mạo của nàng giống nhau, không làm cho người ta chán ghét, Tần Vãn
Thư thầm nghĩ.
Kỳ thật Tần Vãn Thư ở dẫn lang nhập thất đi, Tả Khinh Hoan nghĩ thầm.
——— —————— —————— —————— —————–
Tả Khinh Hoan liếc trộm hướng Tần Vãn Thư, cho dù khoảng cách gần như vậy, luôn luôn để ý đều chọn không ra khuyết điểm. Tần Vãn Thư nữ nhân này
thật sự hoàn mỹ. Như vậy hoàn mỹ nữ nhân, Tả Khinh Hoan không hy vọng
nàng có khuyết hãm, nàng bị lãnh cảm không sao cả, chính mình hội giúp
nàng chữa trị, Tả Khinh Hoan cảm thấy Tần Vãn Thư như vậy nữ tử trời
sinh chính là làm cho người ta sủng ái hoặc là thờ cúng, nàng nên có
được tất cả hạnh phúc.
Kỳ thật Tả Khinh Hoan cảm thấy đầu óc của
mình nhất định là ngập nước rồi, bằng không như thế nào sẽ có ý tưởng
như vậy, vạn nhất chữa khỏi Tần Vãn Thư, tiểu tam như mình định chắc
thất nghiệp, Tả Khinh Hoan mới sẽ không làm chuyện tổn hại đến lợi ích
bản thân. Tả Khinh Hoan khắc chế chợt lóe mà qua điên cuồng ý tưởng, vẫn là không cần suy nghĩ tiếp ý tưởng dọa người này, trước không nói Tần
Vãn Thư thoạt nhìn bảo thủ lại khắc chế khó động, hơn nữa vạn nhất bị
Hàn Sĩ Bân biết, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho mình, chính mình vẫn là
không cần động thổ trên đầu thái tuế, này giống như chơi với lửa, bị
chết cháy lúc nào không hay.
Chính là, có chút điên cuồng ý tưởng một khi xuất hiện liền không dễ dàng dập tắt. Cố tình ý tưởng này là
sinh ra ở đạo đức cảm nông cạn Tả Khinh Hoan, nó liền giống một trái bom hẹn giờ tùy thời tùy khắc bùng nổ.
Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn
Thư đạm nhã nghiêm túc sườn mặt, tà ác suy nghĩ không thể khống chế.
Nàng không tin nhân sinh có thể thiếu dục vọng, con người chính là bị
các loại dục vọng khống chế. Chính là có người hội khắc chế dục vọng bản thân, có người hội phóng túng dục vọng bản thân. Cho nên nàng không tin Tần Vãn Thư hội không có ham muốn, chỉ có thể nói Hàn Sĩ Bân không biết cách đột phá. Một cái cấm dục nữ nhân, một khi bị khai phá, lại hội
biến thành dạng gì, Tả Khinh Hoan cũng rất muốn biết.
Tần Vãn Thư như trước còn thật sự ôn nhu dẫn dắt Tả Khinh Hoan ngón tay di động tới lui, nàng là trên đời tối kiên nhẫn, tối tao nhã lão sư.
Tả
Khinh Hoan có dự mưu đột nhiên quay đầu lại, làm cho môi của mình thiếp
thượng Tần Vãn Thư mềm mại đôi môi, tựa hồ chính là ngoài ý muốn bình
thường.
Tần Vãn Thư bị tập kích bất ngờ có chút cả kinh phản ứng
không kịp, nàng không biết Tả Khinh Hoan vì sao hội đột nhiên quay đầu,
mà lại khéo léo làm cho môi của hai người thiếp hợp.
“Thực xin
lỗi, tôi chính là đột nhiên nghĩ muốn quay đầu lại nhìn cô.” Tả Khinh
Hoan thanh thuần thoát tục vẻ mặt như vậy chân thành, như vậy vô tội, vô tội rồi lại có vẻ như vậy vô thố.
Vốn Tần Vãn Thư đang hoài nghi Tả Khinh Hoan có phải hay không cố ý. Hiện tại có thể xác định Tả Khinh Hoan tuyệt đối cố ý, phàm là quá mức diễn xuất tổng lộ ra có chút không thật, có câu hăng quá hóa dở chính là phù hợp với thời khắc này. Giờ
phút này Tần Vãn Thư trong lòng đều nghĩ muốn hoan hô ủng hộ Tả Khinh
Hoan cao siêu diễn kĩ, chỉ có thể thuyết minh nữ nhân này trời sinh có
năng lực gạt người. Thượng đế lại có trợ trụ vi ngược hiềm nghi, sinh ra nàng một bộ dáng lừa gạt thiên hạ.
“Chính là ngoài ý muốn, không cần để ý.” Tần Vãn Thư thản nhiên nói, làm như không thèm để ý. Nàng
cảm thấy được khó hiểu, rõ ràng bình thường bản thân không thích nói
dối, lại tiếp tục theo nàng diễn xuất. Kỳ quái là chính mình đối Tả
Khinh Hoan cũng không có sinh ra nửa điểm chán ghét. Có lẽ Tả Khinh Hoan hợp ý mình, tuy nhiên hành động của nàng quả thật khó hiểu.
Tả
Khinh Hoan không nghĩ tới Tần Vãn Thư như thế đạm định, trong lòng có
chút không phục. Thật có thể làm được *thái sơn băng vu tiền, mặt không
đổi sắc* sao? Chính mình phải huy động không biết nhiều ít dũng khí, mới dám ra tay, mà Tần Vãn Thư phản ứng hoàn toàn ngoài ý muốn, làm cho Tả
Khinh Hoan không hài lòng. Ít nhất phải có điểm tiểu nữ nhân ngượng
ngùng mới đúng!
“Tần Vãn Thư, cô thật sự bị lãnh cảm sao?” Tả Khinh Hoan đột nhiên hỏi.
Tần Vãn Thư hiển nhiên không thể thích ứng Tả Khinh Hoan đột ngột hỏi vấn
đề này. Nàng không biết Tả Khinh Hoan vì sao đối với tư ẩn của mình là
như thế tò mò. Đối với giao tình của hai người, ba lần bốn lượt hỏi như
vậy thực thất lễ, làm cho Tần Vãn Thư cảm thấy trả lời cũng không được,
không trả lời cũng không xong.
“Thật sự?” Tả Khinh Hoan hỏi lại
lần nữa, Tả Khinh Hoan mới mặc kệ chính mình có thể hay không thất lễ,
cơ bản thượng, nàng nắm chắc Tần Vãn Thư sẽ không trực tiếp chửi mình.
“Cô vì sao đối với vấn đề này có hứng thú như vậy?” Tần Vãn Thư hỏi, trong
lòng đối với đề tài này phi thường mất tự nhiên kháng cự trả lời.
“Tôi nghĩ mình có thể giúp cô, nói không chừng tôi có thể chữa khỏi chứng lãnh cảm của cô.” Tả Khinh Hoan trực tiếp bộc lộ.
Tần Vãn Thư cảm thấy nói không nên lời xúc động khi nhìn thấy khuôn mặt đơn thuần của Tả Khinh Hoan đối chính mình nói tôi có thể chữa khỏi chứng
lãnh cảm của cô.