“Thân ái, thoải mái không?” Tả Khinh Hoan không giống như lúc trước trực tiếp gọi tên Tần Vãn Thư mà dùng cách xưng hô mật thiết hơn, nàng cảm thấy
Tần Vãn Thư hiện giờ mới chân chính là nữ nhân của mình, hai người sau
khi xảy ra những *hoạt động thân mật* sau mới chân chính là tình nhân,
những ngón tay của Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng khẽ chạm vào đôi môi gợi cảm
của Tần Vãn Thư, nhẹ giọng hỏi.
Tần Vãn Thư nhớ lại cảm giác vừa
rồi mà thân thể có được, không dám nhìn thẳng Tả Khinh Hoan, nàng vùi
mặt vào cần cổ Tả Khinh Hoan, không nghĩ trả lời vấn đề xấu hổ mà Tả
Khinh Hoan đề cập.
Đầu ngón tay của Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng lướt
qua da thịt mềm mại của Tần Vãn Thư, sau đó vô ý chạm đến hai đóa hồng
vẫn còn mẫn cảm, hành động đó làm cho Tần Vãn Thư cảm thấy tê dại, thân
thể của nàng dưới sự vuốt ve của Tả Khinh Hoan hình như trở nên không
còn là của bản thân, chỉ cần Tả Khinh Hoan khẽ trêu chọc, cả người đều
phản ứng kịch liệt, Tần Vãn Thư không thích cảm giác này.
Tần Vãn Thư vội đè lại bàn tay đang phóng hỏa trên người mình, vừa mới nếm thử
tư vị mới mẻ này, nàng sợ nếu còn tiếp tục bản thân sẽ chịu không nổi.
“Mệt rồi sao?” Tả Khinh Hoan vén lên một bên tóc dài bị tán loạn của Tần Vãn Thư, ôn nhu hỏi, nàng biết Tần Vãn Thư khắc chế quá mức, mặc dù đã
hưởng qua tư vị tuyệt vời vẫn như trước kiềm nén bản thân, chỉ là có lẽ
sau này sẽ không còn bài xích, đây có thể xem như là một bước tiến lớn.
“Ân.” Tần Vãn Thư gật đầu, toàn bộ sức lực của cơ thể giống như bị hút cạn, nàng chưa từng mệt mỏi quá như vậy.
“Vậy chúng ta ngủ thôi.” Tả Khinh Hoan không vội vàng nhất thời, nàng tin
tưởng ngày sau Tần Vãn Thư được mình *khai phá* sẽ yêu thích loại *vận
động trên giường* này, không phải người ta thường nói
sao, Tần Vãn Thư vừa đúng 30 tuổi. Tay của Tả
Khinh Hoan đặt lên vòng eo mảnh khảnh của Tần Vãn Thư, thuận tiện ôm
chặt nàng, vùi mặt vào chiếc gáy cao cao đó, nàng thực thích cảm giác có Tần Vãn Thư trong tay, cảm thụ được thân thể mềm mại của Tần Vãn Thư
dựa vào mình, mặc dù cái gì cũng không làm chỉ cần được ôm Tần Vãn Thư
cũng đủ khiến Tả Khinh Hoan hạnh phúc.
Tần Vãn Thư xoay mặt về
phía Tả Khinh Hoan, ở khoảng cách rất gần ngắm nghía nàng, ngón tay tự
động xoa lên vùng giữa lông mày, nàng thích nhất lông mày của Tả Khinh
Hoan, vừa mảnh vừa dài, hàm chứa vẻ đẹp cổ điển, vẻ ngoài nhìn như thanh tâm quả dục mà bản chất thì lại một chút cũng không hề trong sáng.
“Khinh Hoan, cái tên này thực không tốt.” Đầu ngón tay của Tần Vãn Thư vuốt ve mi gian Tả Khinh Hoan, ôn nhu nói.
“Có gì không tốt, nhân sinh khổ đoản, tự nhiên muốn tận hưởng lạc thú trước mắt.” Tả Khinh Hoan ngậm lấy ngón trỏ thon dài xinh đẹp của Tần Vãn
Thư, khẽ gặm cắn, liếm mút, có cảm giác thân thiết và khiêu khích nói
không nên lời khiến Tần Vãn Thư đỏ mặt, đang muốn rút lại ngón tay nhưng bị Tả Khinh Hoan bắt được, không cho rút về, vì thế tình cảnh lúc này
khiến Tần Vãn Thư cực kỳ bối rối, bối tử lý của nàng vẫn thực cẩn trọng
và bảo thủ.
“Không phải nói là có lễ vật sao?” Tần Vãn Thư nhanh
chóng nói sang chuyện khác, nàng thực ra không để ý chuyện Tả Khinh Hoan có chuẩn bị lễ vật hay không, chẳng qua tình cảnh lúc này vẫn làm nàng
không tiêu hóa nổi sự nhiệt tình như lửa của Tả Khinh Hoan.
“Lễ
vật vừa rồi chẳng lẽ còn chưa vừa lòng?” Tả Khinh Hoan vui vẻ cười với
vẻ mặt ái muội hỏi lại, tuy rằng Tần Vãn Thư cũng không phải chưa từng
trải qua chuyện này, nhưng Tả Khinh Hoan cảm thấy tối hôm qua mới được
xem như là lễ trưởng thành chính thức của Tần Vãn Thư, lễ trưởng thành ở tuổi 30, tuy nói lễ vật đến chậm một chút nhưng lại có một phần tư vị
khác.
“Không đứng đắn gì hết.” Tần Vãn Thư thừa lúc Tả Khinh Hoan mở miệng nói chuyện, tranh thủ rút lại ngón tay, đưa tay ôm lại thân
thể Tả Khinh Hoan, không thể phủ nhận sau đêm hôm qua, nàng cảm giác có
sự biến hóa trong mối quan hệ của hai người, bất luận là địa vị của Tả
Khinh Hoan đối với mình hay là mình ở trong lòng Tả Khinh Hoan, sự thân
mật vô hình dường như càng sâu sắc rõ rệt hơn. Chớ trách chuyện đó được
gọi là phát sinh quan hệ, sau khi phát sinh, quan hệ mới có thể tăng
thêm một tầng.
“Ta thật sự có chuẩn bị quà tặng nga.” Tả Khinh
Hoan trước đây chỉ lo những chuyện không đứng đắn, lúc này mới phát hiện chuyện đàng hoàng còn chưa làm xong, mắt thấy kim đồng hồ sắp vượt qua
số 12, lễ vật sinh nhật còn chưa đem tặng người ta.
“Là gì vậy?”
Tần Vãn Thư bỗng nhiên nổi lên một chút hào hứng, tuy rằng hôm nay lễ
vật thu được đếm không xuể, nhưng nàng chờ mong nhất vẫn là quà sinh
nhật của Tả Khinh Hoan.
“Chờ chút nga.” Tả Khinh Hoan lập tức bò xuống giường, cũng chẳng thèm để ý thân thể trần truồng không một mảnh vải.
Tần Vãn Thư nhìn thân thể *trần như nhộng* của Tả Khinh Hoan, nói thật tuy
nàng gầy nhưng thân hình cũng rất tương xứng, vòng eo so với mình còn
muốn mảnh hơn rất nhiều, từ phía sau nhìn thấy càng có vẻ mỏng manh, rất có cảm giác nhược liễu phù phong (cây liễu trước gió), tóc dài suông
thẳng rối tung tán loạn ở sau lưng, lại có một phiên tư vị khác. Tần Vãn Thư vẫn cảm thấy nữ nhân để tóc dài so với tóc ngắn càng thêm dịu dàng, Tần Vãn Thư nhìn Tả Khinh Hoan trên mặt mỉm cười mà bản thân nàng cũng
không hề phát hiện được, không biết vì sao, lòng của nàng đối với Tả
Khinh Hoan luôn mềm mại một cách khó có thể lý giải được.
“Đột
nhiên ta phát hiện, thân hình của ngươi so với nữ nhân khác cân xứng hơn nhiều, có học qua khiêu vũ sao?” Đây là lần đầu tiên Tần Vãn Thư nhìn
đến cơ thể *không mảnh vải* của Tả Khinh Hoan mà không có ý định né
tránh, ngược lại còn nghiêm túc dùng ánh mắt đánh giá.
Tả Khinh Hoan thấy được Tần Vãn Thư chăm chú nhìn mình ngược lại có chút xấu hổ.
“Không có học chính quy, chẳng qua là từng được học qua khiêu vũ ống.” Tả
Khinh Hoan dùng vài từ đơn giản đáp lại, những chuyện này cũng không
phải ký ức vẻ vang gì.
“Còn ngươi, có từng học không?” Tả Khinh
Hoan tò mò hỏi, Waltz là điệu nhảy bắt buộc dành cho đại tiểu thư và
công tử ca của xã hội thượng lưu. Hàn Sĩ Bân khiêu vũ không tệ, cho nên
chắc hẳn Tần đại tiểu thư trước đây có lẽ không thể không học những môn
này.
“Có biết một chút, nhưng không thể xem là tinh thông.” Trước đây Tần Vãn Thư có từng học qua múa ba-lê, nhưng chỉ học một thời gian
ngắn, cho nên không thể xem là giỏi, nhưng thật ra điệu nhảy Latin thì
còn biết một ít, có một thời gian Thi Vân Dạng rất thích những vũ điệu
sôi động này, nên thường xuyên kéo mình đi theo tập cùng, vì thế nàng
cũng xem như biết sơ sơ, nhưng chỉ dừng lại ở trình độ nghiệp dư, không
dám so sánh với vũ công chuyên nghiệp.
“Nghe nói những người biết khiêu vũ, cơ thể dẻo dai hơn nhiều…” Tả Khinh Hoan ái muội vừa cười vừa nói, trong đầu Tả Khinh Hoan hiện lên các loại tư thế khác nhau, chuẩn
bị về sau cùng Tần Vãn Thư nghiên cứu nghiên cứu.
Tần Vãn Thư nhẹ nhàng vỗ vào cái đầu chứa toàn những chuyện không đứng đắn của Tả Khinh Hoan, nữ nhân này đối với chuyện này thật sự là đặc biệt chấp nhất.
Tả Khinh Hoan bị Tần Vãn Thư nhẹ nhàng vỗ mới nhớ tới chuyện đứng đắn
thiếu chút xíu quên mất, Tả Khinh Hoan từ trong hộp lấy ra một chiếc
vòng ngọc, chuẩn bị đeo lên cho Tần Vãn Thư.
Tần Vãn Thư vừa thấy chiếc vòng ngọc này đã có chút kinh ngạc, đây là ngọc cổ, còn là loại
từ thời Minh triều, vật quý trọng như vậy không giống là sở hữu của Tả
Khinh Hoan.
“Ngươi làm sao có được vật này?” Tần Vãn Thư kinh ngạc hỏi.
“Bà ngoại của ta để lại cho mẹ ta, vào sinh nhật thứ 15 mẹ ta ném lại cho
ta, có thể nào nó là đồ cổ không?” Tả Khinh Hoan nói giỡn, nàng chỉ biết là bà ngoại mà nàng chưa bao giờ gặp mặt để lại cho nữ nhân sinh ra
nàng, đây là quà sinh nhật duy nhất mà nữ nhân kia để lại cho mình, Tả
Khinh Hoan cảm thấy nữ nhân đó tám phần là cảm thấy thứ này cũ kỹ, nhìn
không hợp nhãn mới cho mình, hơn nữa Tả Khinh Hoan chưa bao giờ cho nó
là đồ cổ, dù sao nếu là đồ cổ sớm đã bị nữ nhân kia đem bán. Ngày hôm
qua không nghĩ ra được quà gì cho Tần Vãn Thư, bỗng nhiên nhớ tới bản
thân còn có một món đồ gia truyền, xem như tạm được, lập tức tính toán
đưa cho Tần Vãn Thư, nàng nhớ rõ Tần Vãn Thư có thói quen đeo vòng ngọc, tuy rằng cảm thấy thứ này cũng không quý giá gì mấy nhưng rốt cuộc coi
như là thứ mà mình trân quý nhất, dù sao đây là món quà sinh nhật đầu
tiên và duy nhất mà mình từ trong tay người nọ nhận được.
“Là đồ
cổ, rất quý trọng, nếu là lễ vật của mẹ ngươi cho, ta nhất định không
thể lấy.” Tần Vãn Thư nhẹ nhàng vuốt ve nó, nàng rất thích màu sắc và
hình dáng của vòng ngọc này, chẳng qua nếu nó là quà sinh nhật do mẹ
nàng tặng tự nhiên là trân quý, vả lại đồ này có giá trị xa xỉ, ít nhất
đối với Tả Khinh Hoan là một món tiền không nhỏ, tuy rằng xem ra Tả
Khinh Hoan cũng không biết giá trị thật sự của nó nhưng mà bản thân cũng không thể mặt dày thu nhận.
“Đồ cổ sao? Có thể được bao nhiêu
tiền?” Tả Khinh Hoan có chút kinh ngạc, nàng chưa từng phát hiện nhà
mình cũng có đồ cổ, quan trọng nhất là nữ nhân kia thế nhưng không lấy
bán đi, nàng có chút khó hiểu, dù sao có một khoảng thời gian mẹ con các nàng trải qua những ngày tương đối gian nan, nếu nữ nhân kia ngay cả
thân sinh nữ nhi còn dám bán, như thế nào sẽ giữ lại kỷ vật đáng giá như vậy? Kỳ thật Tả Diễm không phải không nghĩ đến chuyện bán đi, chẳng qua những kẻ mua gian manh không có kiến thức, đã ép giá tới mức cực thấp,
Tả Diễm nghĩ thấy thứ này thế nhưng không cao hơn bao nhiêu so với
chuyện mình dùng thân thể trao đổi mua bán, ngẫm lại vẫn là kỷ vật của
mẫu thân lưu lại, đi khách liền đi khách thôi, cho nên nàng không còn
tâm tư bán nó đi nữa, vừa đúng lúc sinh nhật của nữ nhi nên thuận tay
ném cho Tả Khinh Hoan.
“Theo giá thị trường hiện nay, có lẽ là khoảng từ 500 đến 800 ngàn.” Tần Vãn Thư tinh tế đánh giá vòng ngọc xong, mở miệng nói.
Tả Khinh Hoan há hốc miệng, 500 – 800 ngàn có thể mua được một nhà trọ độc thân mới toanh, cái vòng tay xấu xí cũ xì này vậy mà còn đáng giá quá,
Tả Khinh Hoan cảm thấy có chút choáng váng, nhưng nàng cũng không nghĩ
đến chuyện thu hồi nó, khó được một lần quà sinh nhật do bản thân lựa
chọn lại đắc ý thế.
“Ngươi không thích sao?” Tả Khinh Hoan hỏi.
“Không phải, mà là nó rất trân quý.” Quà sinh nhật do mẹ người ta để lại, nhận lấy thật không tốt chút nào.
“Ngươi thích là được rồi, đây là quà sinh nhật duy nhất mà nữ nhân kia đưa cho ta, nó từng là thứ ta quý trọng nhất, đồ ta trân quý nhất đương nhiên
là muốn tặng cho người yêu nhất, hơn nữa ta lại không đeo vòng ngọc, có
giữ lại cũng cất kỹ trong tủ, vĩnh vô thiên nhật (không thấy ánh mặt
trời), trừ phi ngươi coi thường nó cũ kỹ.” Tả Khinh Hoan không chịu, quà sinh nhật đã tặng đi làm sao có thể thu hồi lại, trừ phi Tần Vãn Thư
không vừa mắt thứ này, Tả Khinh Hoan vẫn không quên trong thư phòng của
nàng trưng bày không biết bao nhiêu đồ cổ trị giá hàng triệu trở lên,
thứ này đối với nàng mà nói không đáng kể, nhưng lại là một mảnh tâm ý
của mình.
Tần Vãn Thư vẫn đang do dự.
“Bất tích ca giả
khổ, đãn thương tri âm hỉ* (không tiếc người hát khó nhọc, chỉ đau đớn
người tri âm ít mà thôi), thứ này ta không biết thưởng thức, cần phải
tìm một người biết giá trị để bảo quản. Tựa như nguyện vọng của ta, ao
ước được người nâng niu chiều chuộng, an bày thỏa đáng, chu đáo bảo vệ.
Không để ta sợ, không kệ ta khổ, không cho ta lang bạt khắp nơi, mặc ta
không chốn nương tựa.” Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng bày tỏ, vừa nói vừa giúp
Tần Vãn Thư đeo vòng tay, nói xong nguyện vọng cất giấu dưới đáy lòng
chưa từng thổ lộ cho ai biết.
Tần Vãn Thư nghe xong, có chút cảm
động, nàng đại khái biết được quá khứ của Tả Khinh Hoan vốn không đẹp đẽ gì, nghĩ đến lập tức đau lòng cho Tả Khinh Hoan, bề ngoài của nàng có
vẻ lạc quan nhưng thật ra nội tâm là một nữ nhân khuyết thiếu cảm giác
an toàn.
“Về sau có ta ở đây.” Tần Vãn Thư nhẹ nhàng an ủi, thanh âm ôn nhu luôn có tác dụng trấn an lòng người, chỉ cần một câu đơn giản đã khiến cho Tả Khinh Hoan cảm động đến nỗi ánh mắt đỏ lên, nước mắt
thiếu chút nữa rớt xuống.
“Nếu sớm một chút để cho ta gặp người
như ngươi thì tốt rồi.” Tả Khinh Hoan ôm chặt lấy thân thể Tần Vãn Thư,
tựa hồ muốn mình và Tần Vãn Thư hợp thành một thể.
“Ngốc tử, hiện tại cũng không trễ.” Tần Vãn Thư nhẹ nhàng vừa hạ xuống vài nụ hôn trên trán Tả Khinh Hoan vừa nói.