“Đi ra chườm mặt đi, bằng không khuôn mặt thần tiên tỷ tỷ sẽ bị hủy, rất
đáng tiếc.” Tần Vãn Thư nhẹ nhàng đẩy con đà điểu còn tránh trong chăn
tên Tả Khinh Hoan.
“Ta tự làm.” Tả Khinh Hoan không muốn Tần Vãn Thư nhìn thấy bộ mặt sưng đỏ của mình, nhất định xấu chết người.
“Thực khó chịu.” Tần Vãn Thư lắc đầu, Tả Khinh Hoan thật sĩ diện quá mức tưởng tượng!
Tần Vãn Thư nhấc chăn lên chẳng qua nàng tựa như quên mất người ở bên trong không có mảnh vải che thân. Lưng của Tả Khinh Hoan quay về phía nàng,
cong lại thành một khối ở trên giường, thân thể trơn bóng nhẵn nhụi y
như trứng gà bóc làm khi Tần Vãn Thư nhìn thấy có chút mất tự nhiên,
nhanh chóng đem chăn đắp lại cho Tả Khinh Hoan, chỉ dám để lộ ra phần
đầu.
Tả Khinh Hoan bị đoạt lấy chăn, phản ứng đầu tiên lấy hai
tay che đi không phải những bộ vị quan trọng trên người, mà là bộ mặt bị đánh sưng đỏ, thì ra thích đẹp là bệnh chung của nữ nhân.
“Ngươi có chịu đứng lên chườm mặt hay không, không làm thì nói, ta về.” Tần Vãn Thư nhíu mày nói.
Tả Khinh Hoan nghĩ đến Tần Vãn Thư thật sự phải đi, trong lòng gấp gáp
thân thủ bắt lấy y phục của nàng không buông. “Không cần đi!” Tấm chăn
theo động tác ngồi lên của Tả Khinh Hoan trượt xuống bên thắt lưng, cảnh tượng này thấy thế nào đều mê người. Tần Vãn Thư cố gắng thực hiện câu
châm ngôn ‘phi lễ chớ thị’, không nhìn vào những chỗ không nên nhìn.
Thật ra Tả Khinh Hoan dáng người so với mình phải mảnh mai hơn một ít,
tỷ lệ cũng thực cân đối, da dẻ lại nhẵn nhụi, thân thể của nữ nhân so
với nam nhân thật sự đẹp hơn rất nhiều, Tần Vãn Thư thầm nghĩ.
“Ngươi ngoan ngoãn đắp mặt đi, ta sẽ không đi.” Tần Vãn Thư ngồi trở lại mép
giường, theo chiếc bàn bên giường lấy ra trứng gà đã bóc vỏ trong chén
nhẹ nhàng đặt lên mặt Tả Khinh Hoan.
Tả Khinh Hoan vốn không cảm thấy đau, nay lực chú ý đều bị Tần Vãn Thư chuyển ngược về hai má mới cảm thấy trên mặt bị đau rát.
“Đau không?” Tần Vãn Thư nhìn má trái sưng tấy của Tả Khinh Hoan, khuôn mặt
vốn ngây thơ thuần khiết khiến người ngắm cảm thấy thoải mái hôm nay lại xuất hiện năm dấu tay, nữ nhân kia dùng sức không nhẹ, nghĩ đến Tần Vãn Thư có chút tự trách, nàng kỳ thật có thể ngăn cản sớm hơn không cho nữ nhân kia thương tổn Tả Khinh Hoan. Tần Vãn Thư quả thật không giống bề
ngoài tốt bụng như vậy, nếu hôm nay người bị đánh không phải Tả Khinh
Hoan, nàng căn bản sẽ không trông nom việc vớ vẩn như vậy. Mặc dù người
bị hại là Tả Khinh Hoan, ban đầu nàng vẫn do dự, chứng kiến Tả Khinh
Hoan bị đánh sau nàng mới biết, Tả Khinh Hoan ở trong tim mình quả thật
đã chiếm được vị trí đặc biệt, ít nhất ngoài chuyện có hảo cảm còn có
một tia đau lòng.
“Ân.” Tả Khinh Hoan gật đầu, thuận thế đem nửa
người còn quấn trong chăn dựa sát vào Tần Vãn Thư, im lặng làm cho Tần
Vãn Thư dùng trứng gà luộc nhẹ xoa gò má mình. Nàng thích hương thơm
trên người Tần Vãn Thư vây quanh bản thân, nó như là thuốc an thần khiến Tả Khinh Hoan an tâm thư thích. Bởi vì có cảm giác áy náy khiến Tần Vãn Thư không giống bình thường đẩy Tả Khinh Hoan ra, chỉ tùy nàng dựa vào, chẳng qua khi Tả Khinh Hoan lộ ra trắng nõn tiêm gầy bả vai, cảnh đẹp
này khiến Tần Vãn Thư nhịn không được ghé mắt thưởng thức, không hề có
một tia dục vọng bên trong phần nhiều là sự tán thưởng đối với những thứ xinh đẹp.
“Tần Vãn Thư, ta càng ngày càng thích ngươi, làm sao bây giờ?” Tả Khinh Hoan úp mặt vào ngực Tần Vãn Thư, nhẹ nhàng hỏi.
Không biết có phải do Tả Khinh Hoan cách trái tim của mình quá gần Tần Vãn
Thư cảm giác khi nghe đến những lời này trong ngực giống như bị lông
chim vuốt qua, khe khẽ, nhẹ nhàng, có chút ngứa ngáy. Chỉ là Tần Vãn Thư không lên tiếng trả lời, như trước chăm chú dùng trứng gà khe khẽ xát
má trái bị sưng đỏ của Tả Khinh Hoan.
“Ngươi nói làm sao bây giờ
đây? Cố tình ngươi lại làm ta tự ti, ta thật chán ghét cảm giác này.” Tả Khinh Hoan nhỏ giọng oán giận nói, càng nhiều giống như than thở.
“Vậy ngươi lúc trước nghĩ như thế nào thích đến trêu chọc ta?” Tần Vãn Thư
vừa cười vừa hỏi, kỳ thật bên người mình đúng là ít có người giống Tả
Khinh Hoan cả gan dám chọc vào mình, trừ phi thân thế của người kia ưu
tú không kém mình, mặc dù có Thi Vân Dạng, trừ bỏ tính tình không đáng
tin Thi Vân Dạng quả thật là người cực kỳ xuất sắc, rất hiển nhiên Tả
Khinh Hoan không thuộc loại trong phạm vi định nghĩa xuất sắc của mình.
“Ngươi rất giống nữ thần, ngươi không giống những người mà ta tiếp xúc qua,
khiến người ta không tự chủ tiếp cận, đến gần rồi mới phát hiện, nữ thần muôn thuở là nữ thần, không phải phàm phu tục tử như chúng ta có thể
lây dính…” Tả Khinh Hoan nửa đùa nửa thật nói, nhưng mà càng không thể
lây dính, càng muốn thử vận may của mình.
“Trên đời nào có nữ
thần chứ.” Tần Vãn Thư thu liễm tươi cười, thản nhiên nói. “Có lẽ không
sai biệt lắm, ngươi sớm một chút nghỉ ngơi, ngủ một giấc, ngày mai sẽ
tốt hơn.”
Tả Khinh Hoan thấy Tần Vãn Thư muốn đứng dậy, liền ôm
lấy thắt lưng nàng, phòng ngừa nàng bỏ đi, “Đêm nay ngươi không đi đúng
hay không?”
Tần Vãn Thư nhìn Tả Khinh Hoan do dự một lát mới gật
đầu, “Ta chỉ đem trứng gà đi vất thôi.” Tả Khinh Hoan thế này mới tin
tưởng Tần Vãn Thư yên tâm buông tay, nếu nàng nói ở lại, sẽ không bỏ đi.
Tả Khinh Hoan ngồi ở trên giường đợi không lâu,Tần Vãn Thư đã đẩy cửa trở lại.
“Ngươi có muốn tắm rửa một chút không?” Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư tiến
vào, nở rộ nụ cười đầu tiên trong đêm nay, đem áo ngủ đã chuẩn bị tốt
đưa cho Tần Vãn Thư.
Tần Vãn Thư nhìn phòng tắm làm bằng thủy
tinh trong suốt kia, có chút do dự, lần trước mình tắm rửa, Tả Khinh
Hoan ở trong phòng bếp nên cũng không quá lo lắng, nhưng vừa rồi nhìn
thấy Tả Khinh Hoan ở bên trong tắm rửa, toàn bộ cảnh sắc bị nàng thấy rõ không sót thứ gì, cảm giác thật kỳ lạ.
“Ngươi có thể ra phòng khách một lát không?” Tần Vãn Thư hỏi.
“Ta cam đoan, ta trùm kín chăn lại, không nhìn.” Tả Khinh Hoan vẻ mặt đứng
đắn thề thốt, đợi lúc sau Tần Vãn Thư mới biết lời cam kết của Tả Khinh
Hoan không đáng một xu.
Tần Vãn Thư do dự một hồi mới từ Tả Khinh Hoan trong tay tiếp nhận áo ngủ, nếu quá để ý bị Tả Khinh Hoan phát
hiện, không phải đại biểu mình mắc cở sao? Tần Vãn Thư tận lực làm cho
bản thân hành động một cách bình thường nhất.
Tả Khinh Hoan thấy
Tần Vãn Thư tiếp nhận áo ngủ rồi, ngoan ngoãn tự mình chui vào trong
chăn. Tần Vãn Thư nhìn động tác muốn đem người quấn thành cá hộp của Tả
Khinh Hoan, thấy thế nào giống như Tả Khinh Hoan đang bịt tai trộm
chuông, nhưng mà nghĩ đến lần trước bị say rượu, Tả Khinh Hoan giúp mình thay quần áo, đại khái khi đó đã bị Tả Khinh Hoan xem qua một lần, nhớ
lại chuyện lúc đó Tần Vãn Thư có tâm lý muốn đập đồ cho hả giận.
Tần Vãn Thư vào phòng tắm, đưa lưng về phía cửa, Tả Khinh Hoan sau khi nghe được tiếng nước chảy liền khẽ kéo chăn lên, ánh mắt như trộm lộ ra, đây cũng không phải lần đầu tiên Tả Khinh Hoan rình coi cho nên một chút
cũng không chột dạ.
Tả Khinh Hoan nhìn thân hình ẩn đằng sau hơi
nước của Tần Vãn Thư, những giọt nước từ gáy chảy dọc theo xương sống
thẳng kéo dài đến bắp đùi, lượn qua vòng eo mảnh khảnh, cặp mông đầy đặn khiến người ta chảy máu mũi, làm sao bây giờ, nàng muốn đối Tần Vãn Thư làm chút gì đó, bằng không hội cảm thấy rất đáng tiếc. Dáng người của
nàng thật sự rất mê người, cùng Lý Hâm yêu nghiệt kia quả thực không thể phân biệt cao thấp, không đúng, so với Lý Hâm còn muốn quyến rũ hơn.
Trước đây Tả Khinh Hoan cũng ngẫu nhiên trộm ngắm Lý Hâm một chút, ăn
một ít đậu hũ, nhưng chỉ thuần túy là đùa giỡn, còn Tần Vãn Thư cơ hồ
làm cho mạch máu của Tả Khinh Hoan phun trào, Tả Khinh Hoan biết mình
đối Tần Vãn Thư có mãnh liệt ham muốn, vì nàng trong lòng đang yy Tần
Vãn Thư.
Tần Vãn Thư dùng cực nhanh tốc độ tắm một chút liền trở
ra, bởi vì nàng cảm thấy sau lưng có một đạo ánh mắt làm cho lỗ chân
lông của nàng dựng đứng lên, khiến bàn thân như thế nào cũng không thể
bình tĩnh.
Tần Vãn Thư tắm quá nhanh, không đủ thời gian để Tả
Khinh Hoan yy, cảm giác này cũng giống như khi đói bụng mà không được ăn no, chẳng qua Tả Khinh Hoan càng mong chờ Tần Vãn Thư cùng mình nằm
trên một chiếc giường, mặc dù không làm gì cả, cùng nhau ngủ đã là một
hành động ái muội, nghĩ đến làm Tả Khinh Hoan phấn khởi không thôi.
Tần Vãn Thư vừa lau tóc vừa nhìn thấy có một khe hở từ chăn lộ ra, mi mắt
của nàng có chút run rẩy, ai đều biết nói ăn vụng chùi mép, nhìn lén
xong ít nhất cũng phải che lại, nhưng khi nghĩ đến Tả Khinh Hoan vừa rồi thấy mình từ đầu đến chân, thân thể hoàn toàn bại lộ trước mặt Tả Khinh Hoan, trong lòng nàng nổi lên một chút ngại ngùng.
“Ngươi tắm nhanh như vậy sao?” Tả Khinh Hoan ra vẻ ngạc nhiên hỏi.
“Ân.” Tần Vãn Thư gật đầu.
“Đến đây đi, ta giúp ngươi lau tóc.” Tả Khinh Hoan thực quan tâm nói.
Tần Vãn Thư không cự tuyệt đem khăn lông đưa cho Tả Khinh Hoan, ngồi ở bên giường để Tả Khinh Hoan thay mình lau tóc.
Tả Khinh Hoan nửa quỳ nửa ngồi ở Tần Vãn Thư phía sau thay nàng nhẹ nhàng
lau tóc, tóc của Tần Vãn Thư cũng khá dài, so với mình chỉ ngắn một ít,
cũng thuộc loại mượt mà óng ả, vừa thấy đã biết được tỉ mỉ bảo dưỡng.
Tần Vãn Thư lớn hơi mình 6 tuổi nhưng có được thiên sinh lệ chất và khả
năng bảo dưỡng tốt, làn da của nàng vẫn mịn màng khiến người ta thán
phục, Tả Khinh Hoan cảm thấy khi mình đến 30 tuổi sợ là không thể bảo
trì tốt như nàng.
Sau khi lau khô tóc cho Tần Vãn Thư, Tả Khinh
Hoan nhẹ nhàng chạm mũi vào bên cổ nàng, hành động vô cùng thân thiết
này giống một ít tiểu động vật đối bạn đời biểu lộ hảo cảm, Tần Vãn Thư
không phản đối hành động này tiếp tục dung túng Tả Khinh Hoan.
Tả Khinh Hoan thấy Tần Vãn Thư cũng không cự tuyệt mình thân thiết, càng
thêm quá phận thừa lúc Tần Vãn Thư không chú ý, hơi hơi sử lực đem nàng
đẩy ngã xuống giường.
Tần Vãn Thư nghĩ vùng vẫy nhưng không kịp
nữa rồi, bởi vì Tả Khinh Hoan đem toàn bộ sức nặng đặt trên người nàng,
làm cho nàng giãy không ra. Tả Khinh Hoan trơn bóng thân thể dán chặt
vào người Tần Vãn Thư, mà Tả Khinh Hoan tóc dài như có như không chạm
vào mặt nàng khiến hai bên má và cổ có chút ngứa ngáy, tư thế của hai
người rất ái muội.
“Tần Vãn Thư, chúng ta phát sinh quan hệ đi!”
Tả Khinh Hoan nói đến chuyện không đàng hoàng bằng một loại giọng điệu
đứng đắn nhất.