“Chậc chậc, tiểu Hoan, cách ăn mặc của bồ cũng thật thanh thuần giống một đóa cúc dại còn chưa bị người chạm qua…” Lý Hâm một bên cầm trà sữa một bên nhìn Tả Khinh Hoan khoa trương. Bộ dạng của Tả Khinh Hoan lớn lên cũng
thật lừa đảo, rõ ràng là cùng loại người như mình, cố tình vẻ ngoài
giống tiên nữ siêu trần thoát tục, thật khiến cho người khác ghen tị
trong khi bản thân mình trời sinh bộ dạng giống hồ ly tinh. Tuy Lý Hâm
cho tới bây giờ không nghĩ thừa nhận nhưng bắt đầu từ mười ba tuổi đã bị người khác gọi là hồ ly tinh, Lý Hâm không thể phủ nhận diện mạo phong
tao của mình.
Tả Khinh Hoan đồng nhất như trước một bộ thục nữ
hình tượng, đơn giản màu trắng sơmi cùng quần jean, đem tóc thật dài cột lên, nhìn thoáng qua giống mười bảy mười tám tuổi thiếu nữ, quả thật
chính là thanh thuần tiểu bách hợp.
“Nếu mình chưa bị chạm qua,
thì bồ là tàn hoa bại liễu!” Tả Khinh Hoan miệng lưỡi cũng không thua
kém Lý Hâm, quả thực bề ngoài khiến nhân khi dễ cùng tính cách một trời
một vực.
“Bồ là đố kỵ mình lớn lên xinh đẹp.” Lý Hâm phản bác
lại, lẳng lơ hướng Tả Khinh Hoan chớp chớp đôi mắt quyến rũ, làm cho
những nam nhân ở phía sau Tả Khinh Hoan bị ánh mắt của nàng hấp dẫn
không thoát ra được.
Phong cách của Lý Hâm vẫn là hoa hòe sặc sỡ, màu mè khiến cho người khác chói mắt, mị tục, Tả Khinh Hoan hừ lạnh,
trong trí nhớ của nàng cũng có một nữ nhân bộ dáng mị tục như thế, chính là vẫn bị nàng quên đi.
Lý Hâm bát quái hỏi: “nói nói, Hàn Sĩ Bân đâu rồi?”
“Dường như là đi châu Âu làm ăn.” Tả Khinh Hoan không xác định trả lời, hình
như muốn đi hơn một tháng, nàng không quan tâm hành tung của nam nhân
kia, bảo dưỡng phí hàng tháng ấn định chuyển khoản vào trương mục của
nàng là đủ.
“Vậy không phải là có hai nữ nhân phòng không gối
chiếc, bằng không hai người một thê một thiếp cùng nhau vui đùa một
chút…” Lý Hâm cười dị thường đáng khinh, thấu gần Tả Khinh Hoan nhẹ
nhàng nói, bản thân là đồng tính không biết có thể gặp ít nhiều người
đồng đạo, chỉ hận không thể biến toàn nhân loại thành thế giới đại đồng.
Nàng vẫn cảm thấy Tả Khinh Hoan cặp với nam nhân thật lãng phí, trực giác
của nàng cho thấy vị này ngoài mặt thanh thuần, nội tâm u ám nữ nhân ở
trên giường hẳn là rất nhiệt tình, tiện nghi nam nhân không bằng tiện
nghi nữ nhân. Hơn nữa nếu để cho Tả Khinh Hoan ra tay nhúng chàm nữ nhân cao quý bất khả xâm phạm như Tần Vãn Thư, thật là một chuyện tuyệt vời. Quan hệ của các nàng chính là có loại cấm kỵ cảm giác, chỉ cần tưởng
tượng thôi cũng làm Lý Hâm hứng thú.
“Mình đột nhiên phát hiện,
nguyên lai tướng tùy tâm sinh quả nhiên là có đạo lý.” Chẳng trách Lý
Hâm bộ dáng giống hồ ly tinh, nữ nhân này tính cách phá hư còn hơn hồ ly tinh.
“Xạo!” Lý Hâm cười nhạt, bất luận kẻ nào nói mạo do tâm
sinh nàng đều có thể tin, nhưng là từ miệng của Tả Khinh Hoan nói ra
đúng là chuyện cười.
“A, người kia không phải là Tần Vãn Thư sao? Nàng như thế nào sẽ xuất hiện ở con phố này?” Lý Hâm tinh mắt nhìn thấy đứng cách đó không xa Tần Vãn Thư, kinh ngạc nói với ngồi bên cạnh Tả
Khinh Hoan, thật đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Tả
Khinh Hoan theo phương hướng của Lý Hâm quả nhiên thấy được Tần Vãn Thư, cũng thật sự kinh ngạc, nữ nhân kia rõ ràng không phải là người sẽ đến
loại này phố cổ; chỗ này tuy rất náo nhiệt, nhưng khá dơ bẩn bừa bộn.
Với một thân trang phục thư nhã, còn có khí chất quý tộc, quả thực nàng
cùng hoàn cảnh và mọi người xung quanh hoàn toàn bất đồng. Cảnh tượng
này làm cho Tả Khinh Hoan nhớ tới một câu khen ngợi sáo rỗng: tiên nữ hạ phàm. Đối mặt một đám bất lương thiếu niên huýt sáo trêu chọc, Tần Vãn
Thư như trước bình tĩnh, nhìn như không thấy, không thể không làm cho
người ta khâm phục khí chất của nàng. Nhưng là Tả Khinh Hoan lại cảm
thấy nữ nhân kia đại khái đầu óc có vấn đề, rõ ràng sẽ không là loại
người đến địa phương này, vậy đến để làm gì?
“Nữ nhân đó thoạt
nhìn thật ưu nhã, người ngắm nghía nàng cũng không ít.” Lý Hâm kỳ thật
cũng nghĩ muốn hướng Tần Vãn Thư huýt sáo, nữ nhân như vậy bình thường
thật không dám đùa giỡn, nhưng là dung nhập loại này hoàn cảnh, đến thời điểm bị người khác trêu đùa, làm cho bản thân mình sinh ra ý nghĩ cũng
muốn chọc nàng, thực bị Tả Khinh Hoan nói đúng một việc thì phải là nhân bẩm sinh là xấu xa.
Người nhìn về phía Tần Vãn Thư càng ngày
càng nhiều, còn có không ít nữ nhân hướng Tần Vãn Thư nổi lên chọc ghẹo, nhưng Tần Vãn Thư ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, chỉ có Tả Khinh
Hoan có thể cảm giác được Tần Vãn Thư hơi hơi bất an.
“Tình nhân
của mình thoạt nhìn giống kẻ có tiền, Tần Vãn Thư thoạt nhìn tựa như quý tộc, thật sự là người so với người tức chết người.” Lý Hâm tiếp tục cảm thán nói, Nghiêm Nhược Vấn đều đã muốn xem như cực phẩm trong hàng ngũ
nữ nhân, mà Tần Vãn Thư chính là cực phẩm trong cực phẩm, nữ nhân xinh
đẹp như vậy chung quy làm cho Lý Hâm nổi lên chọc ghẹo dục vọng, hận
không thể tao đạp một phen. Tuy nhiên chính mình hình như là bị Nghiêm
Nhược Vấn tao đạp, phỏng chừng cùng Tả Khinh Hoan kết bạn đã lâu, trong
lòng cũng có nhất định méo mó trình độ.
“Mình có thể làm cho nữ nhân kia mất đi vẻ mặt bình tĩnh.” Tả Khinh Hoan thâm ý nhìn về phía Tần Vãn Thư nói.
“Bồ không có khả năng.” Lý Hâm trực giác nữ nhân kia là một trong số ít
người có thể làm được thái sơn băng vu tiền nhi diện bất cải sắc (đối
diện núi sập sắc mặt cũng không đổi).
Tả Khinh Hoan cầm nửa ly
trà sữa còn không có uống xong ở trong tay Lý Hâm, đi đến Tần Vãn Thư
trước mặt, sau đó hắt thẳng đến Tần Vãn Thư trên người, tất cả mọi người ngây ngẩn. Lý Hâm kinh ngạc, miệng há hốc cơ hồ có thể nhét vừa một quả trứng gà, không ngờ tới Tả Khinh Hoan có thể ra tay nặng như vậy, thế
nhưng trước mặt mọi người ngang tàng giội nguyên một ly trà sữa vào
người khác.
Tần Vãn Thư hiển nhiên cũng không dự đoán được mình
thế nhưng sẽ bị người ở trên đường đổ trà sữa vào người, khuôn mặt thanh nhã tinh tế thoáng chút cứng đờ lại, trong lòng có phần tức giận nhìn
về phía tội khôi họa thủ (kẻ đầu sỏ), nhìn đến gương mặt có chút quen
thuộc, trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
“Thực xin
lỗi, do tôi không cẩn thận đụng vào, cô không có bị gì đi.” Tả Khinh
Hoan vẻ mặt xin lỗi thành khẩn lên tiếng, nếu không phải động tác của
nàng rất rõ ràng, tất cả mọi người sẽ bị ánh mắt vô tội cùng thái độ
thành khẩn của Tả Khinh Hoan lừa dối, nữ nhân này không đi đóng phim
thật sự rất lãng phí. Mọi người cũng không phải bị mù, Tả Khinh Hoan quả thực trợn tròn mắt nói dối, chung quanh im ắng chờ đợi nữ nhân tao nhã
kia nổi giận, tin tưởng cho dù người hiền lành đến đâu, ở gặp được loại
này tình huống cũng sẽ nhịn không được phát hỏa. Lập tức ánh mắt mọi
người chăm chú nhìn về phía hai nhân vật chính, chờ đợi màn kịch dị
thường hứng thú này.
Tần Vãn Thư cho tới bây giờ không có gặp qua người vô sỉ như vậy, mà nữ nhân này vẫn là người đã từng ôm mình ở cửa
hàng quần áo, trong lòng tuy nhiên thực không hài lòng, nhưng vẫn nhẫn
nhịn đè xuống cơn tức giận. Nàng tổng cảm thấy được, một người sẽ không
vô duyên vô cớ tạt nước vào mình, có thể có nguyên nhân trong đó, Tần
Vãn Thư như vậy an ủi bản thân.
“Nhà của tôi ngay tại lân cận,
tôi chở cô về nhà thay y phục có được không?” Tả Khinh Hoan quan tâm
hỏi, làm cho bên cạnh Tần Vãn Thư một đầu mờ mịt, rốt cuộc đây là cái gì tình huống.
“Không sao.” Tần Vãn Thư cố gắng nở một nụ cười, đây là nụ cười miễn cưỡng nhất mà Tần Vãn Thư có trong ba mươi năm, tuy
nhiên trên người dính trà sữa vô cùng khó chịu, nhưng là nàng không nghĩ đến nhà của cô gái này thay y phục. Tần Vãn Thư ngoài ý muốn không có
nổi giận làm cho vây quanh xem kịch mọi người thất vọng.
Quả
nhiên là rất có văn hóa, Tả Khinh Hoan trong lòng thầm nghĩ, nếu đổi lại là mình, ai tạt lên người mình một ly, nàng thế nào cũng phải hắt trở
về ba ly mới có thể bỏ qua.
“Nhất định phải đi, bằng không tôi sẽ không an tâm, người cô như vậy rất khó chịu.” Tả Khinh Hoan lôi kéo Tần Vãn Thư bước đi, không để cho nàng có cự tuyệt quyền lợi.
Cô có
biết khó chịu còn lấy trà sữa hắt vào tôi, Tần Vãn Thư trong lòng phi
thường nghĩ muốn chất vấn Tả Khinh Hoan, nhưng là cái gì cũng chưa nói,
có lẽ là bởi vì Tả Khinh Hoan diện mạo cùng nữ nhân trong tranh của gia
gia có tương tự khí chất. Tần Vãn Thư đối với việc này tuy có chút sinh
khí, nhưng không phải thập phần chán ghét Tả Khinh Hoan.
Một bên xem kịch Lý Hâm thấy Tả Khinh Hoan kéo Tần Vãn Thư đi mất, mới từ từ ý thức được Tả Khinh Hoan thế nhưng bỏ rơi mình.
Tần Vãn Thư ngồi ở bên cạnh người lái, nhìn về phía khuôn mặt siêu trần
thoát tục của Tả Khinh Hoan. Trên mặt nàng nhìn không ra áy náy, thậm
chí nhìn không ra một chút thái độ xấu hổ khi bị người vạch mặt.
“Cô không phải nói nhà cô ở lân cận sao?” Tần Vãn Thư hỏi, đi đã 20’ còn chưa có tới nơi.
“Tôi có nói như thế sao?” Tả Khinh Hoan cười đến ngây thơ quay qua nhìn Tần Vãn Thư hỏi ngược lại.