“Tôi có thể đi thăm quan một chút không?” Tần Vãn Thư uống xong cà phê, hỏi Tả Khinh Hoan.
Tả Khinh Hoan thầm nghĩ không ổn, Tần Vãn Thư lại không phải người nghèo
như mình nhìn đến hào trạch đã nghĩ đi tham quan. Tuy Hàn Sĩ Bân mua
ngôi nhà này cho mình cũng tính như biệt thự, nhưng ở trong mắt của siêu cấp phú hào như nàng hẳn là tầm thường. Quan trọng nhất là Tả Khinh
Hoan không xác định có thể bị lộ ra dấu vết hay không, dù sao Tần Vãn
Thư là một người cẩn thận kỹ tính. Tả Khinh Hoan đột nhiên không nghĩ
Tần Vãn Thư biết được thân phận của mình quá sớm, nếu bị nàng vạch trần, có lẽ hai người sẽ không có cơ hội vui vẻ khoái hoạt gặp mặt.
“Nhà tôi nhỏ hơn biệt thư của cô nhiều lắm, không có chỗ nào đáng tham quan
hết.” Tả Khinh Hoan khiêm tốn đưa đẩy, lời vừa xuất khẩu nàng cảm thấy
bản thân có vẻ keo kiệt, lần trước người ta nhiệt tình đưa mình đi thăm
các nơi.
“Này là phòng sách? Có thể đi vào sao?” Tần Vãn Thư chỉ vào một căn phòng bên cạnh hỏi.
“…Có thể…” Tả Khinh Hoan thở phào nhẹ nhõm, may mắn mình và Hàn Sĩ Bân coi
như cẩn thận, hai người không có tấm hình chung nào, chẳng qua Tần Vãn
Thư đối với nhà mình tò mò như thế nhưng thật ra làm cho Tả Khinh Hoan
bất ngờ.
“Bố cục thư phòng của tình nhân cô cùng của chồng tôi
rất giống, thói quen bày biện đều thực tương tự, thậm chí sách xem qua
đều giống nhau.” Tần Vãn Thư cầm trên giá sách một cuốn sách nhẹ nhàng
nói, thói quen là sẽ không thay đổi, thậm chí thẩm thấu đến trong cuộc
sống mỗi một cái chi tiết.
Tả Khinh Hoan trong lòng hồi hộp một
chút, nàng lần trước đi Tần Vãn Thư trong nhà cũng chú ý vấn đề này, bị
Tần Vãn Thư nói ra, mới phát hiện bố cục trang trí thật sự giống nhau,
ngay cả vị trí đặt đồ đạc cũng giống, Tần Vãn Thư quả nhiên là người
tinh tế.
“Cô không nói tôi còn không phát hiện, bị cô vừa nói mới nhìn thật sự có điểm giống, thật là trùng hợp nga…” Tả Khinh Hoan che
giấu, vừa cười vừa nói.
Tần Vãn Thư ánh mắt nhìn đến trên mặt bàn gạt tàn thuốc, còn có bật lửa cùng xì gà, trong lòng có chút phức tạp.
Nàng nhớ rõ Hàn Sĩ Bân trước kia có hút thuốc, bởi vì chính mình không
thích ngửi mùi thuốc lá, cho nên hắn cai thuốc, không nghĩ tới không
phải từ bỏ, mà là chuyển di địa điểm hút thuốc.
“Xì gà Cuba,
chồng tôi cũng thích.” Tần Vãn Thư ánh mắt dừng lại ở hộp thuốc lá, xì
gà Cuba cao cấp không phải ai cũng có tiền mua được, cấp bậc quản lý còn không có khả năng chạm tới đi, ít nhất cũng là đại lão bản mới đủ tư
cách.
“Thực trùng hợp…” Tả Khinh Hoan cái này cười không nổi nữa, quả nhiên không phải ảo giác. Hôm nay Tần Vãn Thư vừa vào nhà, liền vẫn nhắc tới Hàn Sĩ Bân, là nàng cố ý, bởi vì Tần Vãn Thư tuyệt không phải
là người mở miệng một chút liền nhắc đến lão công. Nàng biết thân phận
của mình rồi sao? Tả Khinh Hoan trong lòng có chút không xác định đoán
chừng, nếu biết rồi trực tiếp vạch trần tốt lắm, vì sao phải quanh co
lòng vòng đâu?
“Đúng vậy, thật khéo, ngay cả chỗ làm việc đều
giống nhau, đều ở Hàn Thành quốc tế tập đoàn.” Tần Vãn Thư nhìn đến trên bàn để cuốn sách thương mại kế hoạch, sau đó nhẹ nhàng nhìn lướt qua
mặt Tả Khinh Hoan, tầm mắt đó làm Tả Khinh Hoan cảm thấy chính mình ở
Tần Vãn Thư trước mặt bại lộ, thật sự là hỏng bét.
“Cô biết?” Tả Khinh Hoan dò xét hỏi.
“Biết cái gì?” Tần Vãn Thư chọn mi hỏi ngược lại, Tần Vãn Thư trên mặt biểu
tình làm cho Tả Khinh Hoan đoán không ra cảm xúc, như trước đạm nhã biểu tình, nhưng là ánh mắt không có độ ấm. Nguyên xứng như vậy thật sự sẽ
làm tiểu tam cảm giác áp lực rất lớn, ít nhất Tả Khinh Hoan cảm thấy
hiện tại mình giống như con chuột bị mèo nhìn trúng, không biết con mèo
này muốn ăn tươi nuốt sống hay là phải bùa bỡn một trận xong mới xé xác
mình, loại này cảm giác thật là không xong.
“Cô hiểu tôi muốn nói đến chuyện gì.” Tả Khinh Hoan trong lòng đã có bảy phần xác định Tần
Vãn Thư tra ra thân phận của mình, nếu để bị người ta lật tẩy, không
bằng tự mình ngả bài đi.
“Tôi không rõ cô đang nói gì.” Bị người
khác vạch trần cùng với bản thân nói ra sự thật cảm giác là không giống
nhau, bị người lật tẩy, liền thật dễ dàng có lợn chết không sợ nước sôi
tâm tình, ngươi không làm gì được nàng, nhưng để nàng tự mình vạch rõ sự thật khiến nội tâm sinh ra cảm giác tự thẹn, Tần Vãn Thư đương nhiên
không nghĩ tiện nghi cho Tả Khinh Hoan.
Tả Khinh Hoan nhìn Tần
Vãn Thư, biểu tình trên mặt không thay đổi, trừ bỏ ánh mắt mang theo
trào phúng nhìn mình, làm cho trong lòng Tả Khinh Hoan khó chịu.
“Tần Vãn Thư, cô là không phải thực xem không vừa mắt loại người như tôi
đi?” Tả Khinh Hoan hỏi, trong lòng mơ hồ buồn bực, nàng bị tất cả người
coi thường cũng không sao, nhưng là nàng không nghĩ bị Tần Vãn Thư coi
thường.
“Cô là loại người gì?” Tần Vãn Thư chọn mi, ánh mắt nhiều đó hứng thú, nàng thật muốn biết Tả Khinh Hoan tự nhận là loại người
gì.
Dựa vào, Tả Khinh Hoan đột nhiên hiểu được Tần Vãn Thư tại
sao phải quanh co lòng vòng, nữ nhân này muốn làm nhục mình, hơn nữa là
mượn miệng của mình tự sỉ nhục bản thân. Tả Khinh Hoan rất mẫn cảm, một
khi cảm giác người khác đối mình không có thiện ý, nàng sẽ tiến vào toàn diện đề phòng cùng phản kích trạng thái, nàng thường thường hội tiên
phát chế nhân (đánh đòn phủ đầu), trước cắn kẻ khác một ngụm rồi tính.
“Chúng ta không phải là công dụng (sử dụng chung) một nam nhân sao? Một nam
nhân tốt, tự nhiên là có nhiều nữ nhân thích.” Tả Khinh Hoan nói đúng
tình hợp lý, nàng cho tới bây giờ không nghĩ mình đương tiểu tam là
chuyện có lỗi, cái gọi là ruồi bọ không bu trứng lành, loại chuyện này
vốn chính là ngươi tình ta nguyện. Tả Khinh Hoan hơi hơi nâng cao mặt,
tiêm tế cằm lộ vẻ ngạo khí, cả người thẳng tắp tùy thời phản kích, không thể cho phép chính mình ở Tần Vãn Thư trước mặt trở nên yếu thế, của
nàng kiêu ngạo là coi khinh địch nhân. Tuy nhiên, nàng trong lòng vẫn có cảm giác chán ghét tự thân, nhưng là giờ phút này nàng cố gắng nén chặt ở đáy lòng.
Tần Vãn Thư không dự định được Tả Khinh Hoan nhanh
như vậy liền thừa nhận thân phận, cái loại ngạo khí biểu tình theo lý
thường đương nhiên đặt ở tiểu tam trên mặt thật sự là vô cùng châm biếm.
Tần Vãn Thư mỉm cười, lạnh lùng trào phúng mỉm cười đâm đến tự tôn của Tả
Khinh Hoan, nàng nghĩ đến Tần Vãn Thư sẽ có chỗ khác biệt, xem ra chính
mình nghĩ nhiều lắm.
“Chuyện của cô và Hàn Sĩ Bân, căn bản không
đánh giá nhắc tới, tôi nghĩ cho cô biến mất, so với giết chết một con
kiến còn đơn giản hơn nhiều, nhưng là tôi muốn biết, cô tiếp cận tôi với mục đích gì?” Tần Vãn Thư cũng không bị Tả Khinh Hoan hư trương thanh
thế điệu bộ dọa đến, nàng tới gần Tả Khinh Hoan, khiến Tả Khinh Hoan
không tự giác lùi về sau từng bước.
Thanh âm của Tần Vãn Thư ôn
nhu như vậy, biểu tình tao nhã như vậy, lại nói lên những lời ác độc, Tả Khinh Hoan trừng lớn đôi mắt nhìn kỹ hiện tại Tần Vãn Thư. Nguyên lai
Tần Vãn Thư cũng không vô hại như diện mạo của nàng, giờ phút này Tần
Vãn Thư mang trên người một loại khí tức nguy hiểm, làm cho Tả Khinh
Hoan có đó sợ hãi. Nàng cảm thấy Tần Vãn Thư nếu thật sự muốn mình biến
mất, có thể so với giết chết một con kiến còn đơn giản hơn.
“Cô
khôn ngoan như vậy, chính mình tự đoán không được sao.” Tả Khinh Hoan
tiếp tục hư trương thanh thế nói, kỳ thật chính mình cũng không hiểu rõ
bản thân tại sao muốn tới gần Tần Vãn Thư. Nếu nàng ngay từ đầu liền
tiếp xúc đến trước mắt Tần Vãn Thư, Tả Khinh Hoan tin tưởng có đánh chết mình cũng không dám đến gây sự với Tần Vãn Thư, nữ nhân này rõ ràng
không phải tốt lành gì.
“Tả Khinh Hoan, cô có biết sai lầm lớn
nhất của cô là gì không?” Tần Vãn Thư cách Tả Khinh Hoan thật gần, Tần
Vãn Thư thanh âm nhẹ nhàng tựa hồ phảng phất ở bên tai Tả Khinh Hoan,
cảm giác nàng cách mình thật gần thật gần, lại làm cho Tả Khinh Hoan nổi da gà.
Bất quá Tả Khinh Hoan là người không thấy quan tài không
đổ lệ, trong lòng rõ ràng sợ muốn chết, nhưng là miệng lưỡi vẫn còn
ngang ngạnh.
“Lỗi lớn nhất, tôi không bị lãnh cảm, mà là cô!” Tả
Khinh Hoan nói xong lập tức hối hận, bởi vì nàng thành công làm cho ánh
mắt Tần Vãn Thư nối lên lửa giận. Nàng không phải là người không thức
thời, ngược lại là tương đối hiểu biết xem sắc mặt người khác, nhưng lúc này đầu óc như thế nào nóng lên liền hồ ngôn loạn ngữ? Chọc giận Tần
Vãn Thư, đối với mình một chút ưu đãi cũng không có, Tả Khinh Hoan lần
đầu tiên nghĩ muốn khâu lại tiện miệng của mình. Hay là trong tiềm ý
thức hy vọng, Tần Vãn Thư chính là Tần Vãn Thư trước kia?
Tần Vãn Thư chớp mắt, nàng thật sinh khí, chính mình đối nữ nhân này có thể nói là chân thành nhiệt tình, nàng chẳng những không áy náy, ngược lại còn
muốn đối mình lãnh trào nhiệt phúng (khiêu khích châm chọc), quả thật là đáng giận.
Tần Vãn Thư đã muốn dồn Tả Khinh Hoan đến góc tường,
Tả Khinh Hoan không thể lui được nữa, Tả Khinh Hoan không biết Tần Vãn
Thư có thể hay không giận quá tát mình hai bàn tay, nguyên xứng đánh
tiểu tam, thường thấy tiết mục nhìn chẳng lạ lùng gì, vẫn là…
“Cô liền như vậy muốn biết tôi có bị lãnh cảm hay không?” Tần Vãn Thư thâm trầm nhìn Tả Khinh Hoan hỏi.
“Kỳ thật không phải lỗi của cô, lãnh cảm cũng không phải là cô muốn, là tôi cùng Hàn Sĩ Bân không tốt…” Tả Khinh Hoan vội vã làm lành, Tả Khinh
Hoan tự nhận tội thái độ phi thường tốt, không nghĩ tới trái một câu
lãnh cảm, phải một câu lãnh cảm làm cho Tần Vãn Thư giận đến không kiềm
chế được, nhất thời hồ đồ nàng hôn lên Tả Khinh Hoan, tựa hồ phải chứng
minh cho Tả Khinh Hoan thấy mình không bị lãnh cảm.
Tả Khinh Hoan tuyệt đối không nghĩ tới Tần Vãn Thư thế nhưng hội hôn mình, sửng sốt
một chút không phản ứng kịp, nhưng là rất nhanh nàng liền hồi thần, lập
tức cảm thấy Tần Vãn Thư phỏng chừng bị chính mình chọc tức, bằng không
như thế nào hội chính mình tự đưa đến miệng, phải biết rằng Tả Khinh
Hoan một chút cũng không bài xích nụ hôn của Tần Vãn Thư, ngược lại rất
là thích thú.
Rất nhanh Tả Khinh Hoan tuân theo cảm giác thân thể của mình hóa bị động thành chủ động, phản hôn Tần Vãn Thư, Tả Khinh
Hoan hôn so với Tần Vãn Thư sinh sáp thị uy môi dán môi phải sắc ~ tình
hơn nhiều, đầu lưỡi linh hoạt của nàng tiến vào trong miệng Tần Vãn Thư, nhẹ nhàng liếm lộng, trêu đùa tận tình…
Tần Vãn Thư trực tiếp
đẩy ra Tả Khinh Hoan, nàng cảm thấy chính mình điên rồi, thế nhưng hội
làm ra chuyện như vậy, nàng giờ phút này nghĩ muốn đánh Tả Khinh Hoan,
đều là lỗi lầm của Tả Khinh Hoan!