Tả Khinh Hoan cảm giác khí tức của Tần Vãn Thư tuy còn chút xa cách, nhưng đã có điểm mềm mại. Tuy rất nhỏ, nhưng cũng đủ để Tả Khinh Hoan cảm
thấy mừng rỡ, chí ít Tần Vãn Thư đối với mình vẫn còn mềm lòng.
Tả Khinh Hoan kéo gần khoảng cách ba bước lặng lẽ biến thành hai bước, sau đó hai bước còn một bước, được một tấc lại muốn tiến lên một thước xâm
nhập phạm vi cá nhân của Tần Vãn Thư. Tả Khinh Hoan nghĩ, nếu nàng vươn
tay, có thể ôm Tần Vãn Thư vào lòng, trong lòng khát vọng làm như vậy,
nhưng nàng cũng hiểu được bây giờ chưa phải thời cơ.
Tần Vãn Thư
bỗng nhiên dừng bước, nàng xem thấy trước mặt mình là Bắc Dã Thanh Diệp, cái này có thể giải thích vì sao Tả Khinh Hoan cũng xuất hiện ở đây. Tả Khinh Hoan và cô gái này thật đúng là Mạnh bất ly Tiêu (Tiêu, Mạnh chỉ 2 người, tức là Tiêu Tán và Mạnh Lương. Cả 2 đều là nhân vật chính trong
“Dương gia tướng”, đều là tướng quân, 2 người bọn họ sinh tử chi giao –
sống chết có nhau, như hình với bóng, rất hiểu ý nhau. Câu này dùng để
nói về tình bạn tốt, cảm tình sâu nặng, thường xuyên ở chung 1 chỗ).
Tần Vãn Thư bỗng nhiên dừng chân, mà Tả Khinh Hoan bởi vì quán tính thân
thể hơi nghiêng về phía trước, gần như quá đà sém đụng vào lưng Tần Vãn
Thư. Khoảng cách gần như thế, ngửi được khí tức quen thuộc trên người
Tần Vãn Thư, khiến Tả Khinh Hoan nhịn không được nghĩ ôm chặt lấy nàng.
Chỉ là thái độ của Tần Vãn Thư vốn đã hơi buông lỏng trong nháy mắt lập
tức kiến lập một bức tường cách ly thật dày, khiến Tả Khinh Hoan cho dù
chỉ gần trong gang tấc cũng không dám làm càn. Tả Khinh Hoan tìm tòi
nhìn theo tầm mắt của Tần Vãn Thư, ở phía trước thấy được Thanh Diệp. Tả Khinh Hoan đột nhiên có ảo giác, Tần Vãn Thư đang ghen sao? Cẩn thận
nghĩ lại, khả năng này không lớn lắm.
Từ chỗ Bắc Dã Thanh Diệp
nhìn qua, các nàng thoạt nhìn rất thân mật. Nàng cho rằng Tả Khinh Hoan
và Tần Vãn Thư đã tiêu trừ sự hiểu lầm, nên mỉm cười hướng phía hai
người bước lại.
“Xin chào, tôi là Bắc Dã Thanh Diệp, vẫn luôn
muốn làm quen với Tần tiểu thư.” Thanh Diệp mỉm cười với Tần Vãn Thư,
lần đầu tiên ở khoảng cách gần tiếp xúc, kỳ thực nữ tử trước mặt mình
một điểm cũng không xa lạ. Thanh Diệp cảm giác Tần Vãn Thư giống nữ tử
từ trong tranh bước ra, bởi vì Tả Khinh Hoan đã từng miêu tả qua toàn bộ nét đẹp của nàng.
“Tôi là Tần Vãn Thư, rất vui được quen biết
cô.” Tần Vãn Thư cũng cười đáp lại. Còn hơn vẻ khẩn trương của Thanh
Diệp, Tần Vãn Thư rất tự nhiên, đối đáp với Thanh Diệp cũng vô cùng hòa
nhã. Trên thực tế, Tần Vãn Thư không có nửa điểm chán ghét cô gái trẻ
này, dịu dàng như tơ liễu, cười rộ lên ngọt ngào, ngay cả giọng nói đều
nhẹ nhàng, không có tính xâm lược, lại có khả năng thẩm thấu lòng người.
“Kỳ thực, cô đối với tôi một điểm cũng không xa lạ, tỷ tỷ bình thường hay
nhắc đến cô. Mỗi lần chỉ cần chị ấy nói về cô, tôi sẽ tò mò, cô là dạng
người như thế nào, nên rất hy vọng có ngày được quen biết cô.” Thanh
Diệp ôn nhu nói, nguyên bản có chút khẩn trương, nhưng sau khi tiếp cận
Tần Vãn Thư, liền tan thành mây khói. Trên người nữ nhân này có ma lực,
giống như có thể làm lòng của người khác bình tĩnh.
“Chỉ hy vọng
không khiến cô thất vọng, phải biết rằng được người chờ mong như vậy, sẽ làm cho tôi có áp lực rất lớn.” Tần Vãn Thư hài hước hồi đáp. Chỉ là
trong lòng nàng có chút phức tạp, Tần Vãn Thư biết mình là một bộ phận
cực kỳ tư mật trong lòng Tả Khinh Hoan. Tả Khinh Hoan cùng thiếu nữ này
có bao nhiêu tín nhiệm và thân mật mới khiến nàng tâm sự mọi chuyện cho
thiếu nữ này nghe. Một tiếng tỷ tỷ của Thanh Diệp, tỏ rõ sự thân mật
càng khiến Tần Vãn Thư thấy có chút chói tai.
“Tần tiểu thư so với sự miêu tả của tỷ tỷ càng muốn hoàn mỹ hơn.” Thanh Diệp phát ra từ nội tâm ca ngợi.
“Thịnh danh chi hạ kỳ thực nan phó. Cô có hứng thú với những cổ vật này phải
không, nói không chừng tôi có thể giúp cô hiểu thêm về chúng.” Tần Vãn
Thư khiêm tốn nói, chuyển dời trọng tâm đề tài, chủ động làm hướng dẫn
du lịch cho Thanh Diệp.
Rất hiển nhiên, Tần Vãn Thư làm hướng dẫn du lịch so với Tả Khinh Hoan xứng chức và hiểu biết hơn nhiều. Hầu như
đối với từng cổ vật nàng đều có thể nói rõ lai lịch, cũng là liên miên
không ngừng, làm cho Thanh Diệp nghe được thập phần hứng thú. Đồng thời
trình độ thưởng thức nghệ thuật của Thanh Diệp cũng khiến Tần Vãn Thư
ngạc nhiên.
Rõ ràng Tần Vãn Thư thân thiết với Thanh Diệp như
vậy, còn cảm giác được sự yêu thích của nàng với Thanh Diệp. Nhưng Tả
Khinh Hoan có thể cảm thấy Tần Vãn Thư càng tỏ ra lạnh nhạt với mình
hơn, cảm thấy Tần Vãn Thư nhiệt tình với Thanh Diệp bao nhiêu, lại càng
vắng vẻ mình bấy nhiêu. Trong lòng Tả Khinh Hoan hoàn toàn không có tư
vị, không nghĩ tới có một ngày mình cũng phải ghen tị với Thanh Diệp, so ra, Thanh Diệp và Tần Vãn Thư xác thực có càng nhiều đề tài chung.
Tần Vãn Thư trò chuyện với Thanh Diệp càng lâu, lại càng yêu thích cô gái
này hơn. Tần Vãn Thư đột nhiên có cảm giác, nếu để Tả Khinh Hoan tiếp
tục ở chung với Thanh Diệp vài năm, Tả Khinh Hoan có thể sẽ yêu thiếu nữ này. Dù sao thời gian nàng và Tả Khinh Hoan yêu nhau cũng chưa lâu bằng thời gian nàng và thiếu nữ này ở chung. Hơn nữa bản thân mình vượt trội thiếu nữ này chẳng qua chỉ là tuổi tác, cùng với sự lắng đọng của thời
gian, thiếu nữ này một ngày nào đó sẽ đạt được trình độ hôm nay của
mình, mà mình bại bởi thiếu nữ này cũng là thời gian, vẻ đẹp thanh xuân
dào dạt và chí tiến thủ của nàng, mình đã không còn nữa.
Tần Vãn
Thư lại nổi giận vì sự ra đi của Tả Khinh Hoan, nếu không phải nàng bỏ
đi, mình như thế nào sẽ sinh ra cảm giác bất an và tự ti như lúc này.
Chỉ là cảm giác này cũng chỉ nảy sinh trong giây lát, Tần Vãn Thư thấy
suy nghĩ của mình rất buồn cười, có bao giờ nàng Tần Vãn Thư cần phải so đo tuổi tác với người khác, thực sự là càng lớn càng giống trẻ con.
Thanh Diệp càng giao lưu với Tần Vãn Thư, cảm giác mất mát ấn giấu sâu dưới
đáy lòng càng dầy đặc. Tần Vãn Thư thật sự hoàn mỹ không chê vào đâu
được, ngay cả bản thân đều sinh ra cảm giác tự ti. Thanh Diệp mới càng
lý giải tỷ tỷ ban đầu vì sao lại tự ti đến mức lựa chọn ly khai.
Thanh Diệp phát hiện được có người bị vắng vẻ lâu lắm, nàng xem ánh mắt tỷ tỷ nhìn mình rất u oán, giống như mình đoạt mất người trong lòng nàng vậy, không khỏi bật cười thành tiếng.
Tả Khinh Hoan bị nụ cười của
Thanh Diệp làm cho có chút xấu hổ, bản thân né tránh ánh mắt chế nhạo
của Thanh Diệp. Nàng vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tần Vãn Thư, nếu
không phải Thanh Diệp còn đang ở đây, bản thân không chừng sẽ làm nũng
lấy lòng Tần Vãn Thư một phen.
“Tần Vãn Thư…” Tả Khinh Hoan có
chút ủy khuất và lấy lòng kêu lên, nỗ lực đoạt lại sự chú ý của Tần Vãn
Thư, không để Tần Vãn Thư chỉ biết chú ý đến cô muội muội chỉ ưu tú hơn
mình một chút, phải biết rằng trâu già gặm cỏ non là không đúng. Tả
Khinh Hoan nghĩ xong có chút chột dạ, vì Tần Vãn Thư không có chỗ nào
giống trâu già đi. Chẳng qua Tần Vãn Thư năm nay 33 tuổi, Thanh Diệp mới 23 tuổi, ở trình độ nào đó. Thanh Diệp xác thực quá trẻ, chí ít trong
suy nghĩ của Tả Khinh Hoan thì cô muội muội này quá non.
Bộ dáng
chân chó nịnh nọt của Tả Khinh Hoan khiến Thanh Diệp thấy rất mới lạ,
với khuôn mặt tiên nữ của tỷ tỷ lại làm ra hành động này, nói không nên
lời có cảm giác bất đồng. Nguyên lai đây là cách chung sống của hai
người, không hiểu sao trong lòng lại có chút ước ao.
Tần Vãn Thư
chính là cố ý vắng vẻ Tả Khinh Hoan, thấy bộ dáng ủy khuất của nàng,
trong lòng mới thoải mái không ít, thế nhưng nàng như trước không có ý
muốn mềm lòng nữa.
Đi dạo một chút đã gần đến trưa, Tần Vãn Thư
chuẩn bị về nhà. Tả Khinh Hoan rất buồn bực, chuyện duy nhất làm cho
nàng hơi mừng, đó là bản thân động chân động tay với Tần Vãn Thư, không
bị cự tuyệt. Chỉ là vừa nhớ đến thời gian vừa rồi bị Tần Vãn Thư lơ là,
Tả Khinh Hoan lại u oán nhìn đối phương, đáng tiếc người kia lại làm như không thấy.
“Em có thể gọi chị là Tần tỷ tỷ được không?” Thanh Diệp ngọt ngào vừa cười vừa hỏi.
Tần Vãn Thư gật đầu, muội muội là do Tả Khinh Hoan kết nghĩa. Nếu là muội
muội của Tả Khinh Hoan, tự nhiên cũng là muội muội của mình, đặc biệt cô em gái này còn rất được lòng người.
Tần Vãn Thư đến bãi đậu xe
để lấy xe. Hai người vừa về nước không bao lâu, Tả Khinh Hoan vội vàng
làm việc, xe còn chưa chuẩn bị kịp, cho nên không lái xe đến. Do Tần Vãn Thư có xe nên đưa hai người về. Kỳ thực Tần Vãn Thư chủ yếu muốn đưa
Thanh Diệp, Tả Khinh Hoan coi như tiện đường đi theo
“Tần tỷ tỷ thật tốt.” Thanh Diệp phát ra từ nội tâm nói.
“Đúng vậy, hôm nay nàng đối xử với em tốt lắm.” Tả Khinh Hoan thừa nhận mình ghen tị. Người ta mới là kẻ bị ra rìa được không.
“Tỷ tỷ đang ghen sao?” Thanh Diệp hứng thú hỏi lại.
Tả Khinh Hoan tự nhiên không thừa nhận, làm gì có đạo lý ghen ăn tức ở với muội muội, nhưng Tần Vãn Thư không khỏi rất thân thiết với Thanh Diệp.
“Nói không chừng, Tần tỷ tỷ cũng đang ghen nha!” Thanh Diệp suy đoán thật
đúng là nhất châm kiến huyết. Tần tỷ tỷ nếu biết mình đang ở nhà của tỷ
tỷ, chắc chắn sẽ phát ghen. Trong nhà Tả Khinh Hoan còn giữ lại rất
nhiều đồ của Tần Vãn Thư, Thanh Diệp tự nhiên biết Tần Vãn Thư đã từng ở nơi đó. Đó là thế giới thuộc về hai người, bây giờ mình lại đến ở, Tần
Vãn Thư ít nhiều sẽ cảm thấy không gian cá nhân bị xâm nhập.
“Thanh Diệp ở đâu?” Tần Vãn Thư mở miệng hỏi địa chỉ. Nàng cũng không nghĩ tới Tả Khinh Hoan sẽ để Thanh Diệp ở lại nhà mình.
“Em ở nhà của tỷ tỷ.” Thanh Diệp rất tự nhiên trả lời, nàng quyết định thúc đẩy một chút cho tỷ tỷ và Tần tỷ tỷ. Dù sao tỷ tỷ thoạt nhìn rất sốt
ruột rồi.
Tâm tình vốn tốt đẹp của Tần Vãn Thư thoáng chốc biến
mất sạch, vẻ mặt giống như kết băng, Thanh Diệp ở nhà Tả Khinh Hoan. Nhà của Tả Khinh Hoan chính là dành cho người độc thân, chỉ có một phòng
ngủ, một chiếc giường. Tần Vãn Thư không tin Tả Khinh Hoan sẽ ủy khuất
để Thanh Diệp ngủ trên sô pha, như vậy hai người nhất định ngủ chung một giường, hai người có thể thân thiết đến mức đồng sàng cộng chẩm (chung
chăn chung gối) sao? Tần Vãn Thư vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng
cực kỳ khó chịu, có loại cảm giác bị xâm phạm lãnh địa, đồng thời cảm
thấy không chỉ có mình mới được đối xử đặc biệt.
Tả Khinh Hoan hậu tri hậu giác cảm thấy có điểm không ổn.
“Thanh Diệp vừa tới Trung Quốc, chưa có chỗ dừng chân, cho nên tạm thời ở nhà
của ta, đợi Tiêu di trở về…” Tả Khinh Hoanh nhanh chóng lên tiếng thanh
minh.
Thế nhưng Tần Vãn Thư không nói gì, giống như không có nghe lọt tai. Tả Khinh Hoan lại cảm giác bản thân đang độc thoại một mình,
bởi vì Tần Vãn Thư hoàn toàn không phản ứng lại bất cứ câu nói nào của
mình. Tả Khinh Hoan cảm thấy nỗ lực nguyên buổi sáng của mình hình như
đổ sông đổ biển, giống như quan hệ của hai người càng lúc càng căng.
Thanh Diệp thấy bầu không khí cứng ngắc trong xe, thầm nghĩ không phải mình giúp bậy giúp bạ đi.
Tới trước khu nhà của Tả Khinh Hoan, Thanh Diệp nói tiếng cám ơn, nhanh
chân mượn cớ lên nhà trước, chừa lại Tả Khinh Hoan và Tần Vãn Thư ở
trong xe.
“Tần Vãn Thư, Thanh Diệp chỉ là muội muội.” Tả Khinh Hoan có chút lo lắng giải thích.
“Ngươi nên xuống xe.” Tần Vãn Thư rất lạnh nhạt đáp lại, hiển nhiên đối với đề tài này hoàn toàn không có hứng thú, cũng không nghĩ tiếp tục nghe.
“Không muốn.” Tả Khinh Hoan cho dù chết cũng nhất quyết không bước xuống.
Tần Vãn Thư híp mắt, trong lòng nảy sinh tức giận.
“Ngươi xác định không xuống?” Giọng nói của Tần Vãn Thư càng trở nên lạnh lẽo. Đây là thái độ lạnh lùng nhất từ khi hai người gặp lại tới giờ.
“Tần Vãn Thư, ngươi không thích ta ở chung với Thanh Diệp, ta không về đó
nữa, ngươi không cần giận có được hay không?” Tả Khinh Hoan cực lực hạ
thấp thái độ, kỳ thực nàng cũng hiểu hai người ở chung không thích hợp.
Nguyên bản muốn dọn ra ngoài ở, chỉ là Tiêu di nhanh trở về, nghĩ đến
chỉ có hai ngày, qua hai ngày là tốt rồi. Tự nhận bản thân và Thanh Diệp trong sạch, nên cũng không để trong lòng, đâu nghĩ đến lại phát sinh
phức tạp như thế?
Tần Vãn Thư thấy Tả Khinh Hoan chết cũng không chịu đi xuống, liền mở cửa xe, tự mình bước ra ngoài.
Tả Khinh Hoan thấy Tần Vãn Thư trực tiếp bỏ xe chạy lấy người, lại càng
sốt ruột, nhanh chân đi xuống, chuẩn bị đuổi theo Tần Vãn Thư.
Tần Vãn Thư đón một chiếc taxi đi mất, lại không có taxi khác để đón. Tả
Khinh Hoan quay đầu muốn lái xe của Tần Vãn Thư, nhưng làm sao còn thấy
được bóng dáng nàng.
Ngồi ở trên xe hồi lâu, Tả Khinh Hoan mới lấy di động nhắn tin cho Thanh Diệp.
“Mấy ngày nay buổi tối chị ở chung với Tần Vãn Thư, trước không nói, nàng
hình như còn đang giận dỗi.” Tần Vãn Thư không thích mình ở chung với
Thanh Diệp. Tả Khinh Hoan liền dự định không về nhà, lại sợ Thanh Diệp
biết xong tự trách. Không thể làm gì khác hơn là thuận theo tâm ý của
muội muội, cho rằng Tần Vãn Thư và mình đã hòa hảo.
Thanh Diệp
trong lòng còn đang lo lắng, cho rằng ý tốt của mình làm thành chuyện
xấu, nhận được tin nhắn của Tả Khinh Hoan mới yên tâm.
Nữ thần
ghen tị tuy là chuyện tốt, nhưng lòng đố kị của nữ thần không phải người thường có thể chịu được. Nghĩ đến Tả Khinh Hoan cảm thấy nhân sinh của
mình thật u ám, có nhà không thể về, không ai so với mình càng đáng
thương.
Trong lòng Tần Vãn Thư cũng không thoải mái, không thoải
mái đến mức vừa thấy Tả Khinh Hoan đã nổi giận. Nữ nhân đó làm sao có
thể giấu mình cùng người khác thân mật như vậy, mặc dù là đối xử tốt với muội muội, nàng cũng không cho phép. Tần Vãn Thư lúc này mới phát hiện
lòng độc chiếm của mình lớn kinh khủng, nàng không tin Tả Khinh Hoan
không biết tâm ý của Thanh Diệp. Thế mà nữ nhân kia còn mặc kệ dám cùng
Thanh Diệp thân cận, quả thực là không thể tha thứ. Tần Vãn Thư càng
nghĩ càng sinh khí, nàng cũng không thích bản thân cáu kỉnh như bây giờ, hoàn toàn không thể tĩnh tâm suy nghĩ, lại càng thêm giận chó đánh mèo
Tả Khinh Hoan.