“Thanh Diệp, bộ này đẹp không? So với cái trước, cái nào dễ nhìn hơn?” Tả
Khinh Hoan nhìn bản thân đang đổi y phục trong gương, hỏi Bắc Dã Thanh
Diệp đứng ở bên cạnh.
Bắc Dã Thanh Diệp bất đắc dĩ gật đầu, từ
giữa trưa đến giờ tỷ tỷ thay đổi vô số bộ lễ phục dạ hội, nàng nhìn đến
nỗi bị hoa cả mắt.
“Bộ dáng bây giờ của tỷ tỷ rất giống thiếu nữ chuẩn bị hẹn hò lần đầu.” Bắc Dã Thanh Diệp vừa cười vừa nói.
Tả Khinh Hoan bị một câu pha trò của Bắc Dã Thanh Diệp, nghĩ bản thân khẩn trương quá đáng, có chút xấu hổ nở nụ cười với Bắc Dã Thanh Diệp.
“Thế nhưng, em cảm thấy tỷ tỷ đang rất hạnh phúc!” Cảm giác vui vẻ khi chờ
đợi, tựa như ngay cả bản thân mình đều bị nàng lây nhiễm, rất muốn có
một người như vậy chờ mình, chắc chắn là một cảm giác hạnh phúc.
“Chọn bộ này được rồi.” Cuối cùng Tả Khinh Hoan quyết định chọn một chiếc đầm dạ hội màu trắng, là màu thích hợp với mình nhất.
Tả Khinh Hoan đổi y phục đi ra, phát hiện Thanh Diệp cũng thay xong. Thanh Diệp và Tần Vãn Thư đều có ngũ quan tinh xảo, tạo ấn tượng kinh diễm
lại không phô trương, đồng dạng làm cho người ta thoải mái, cao quý
trang nhã. Tuy hai người đều thuộc ôn nhu thân hòa, thế nhưng bất đồng
là, sự thân thiện của Tần Vãn Thư mang theo một khoảng cách, cho nên sẽ
làm cho người ta nghĩ Tần Vãn Thư giống như nữ thần, đó là cảm giác xa
lạ không thể nắm lấy. Còn sự thân thiện của Thanh Diệp vừa có sức hút
vừa có độ đàn hồi. Tần Vãn Thư đối nhân xử thế giống như ôn thủy (nước
ấm), nhiệt độ ổn định vây quanh một người, có chút ấm áp, nhưng không
bao giờ làm cho người ta cảm giác quá ấm. Thanh Diệp là căn cứ những
người khác nhau mà điều tiết thái độ để thích hợp đối phương. Tả Khinh
Hoan có chút hiếu kỳ, nếu Tần Vãn Thư gặp Thanh Diệp, có phải sẽ có cảm
giác quen thuộc hay không? Chẳng qua càng tiếp xúc với Tần Vãn Thư và
Thanh Diệp, Tả Khinh Hoan lại càng nghĩ sự giống nhau giữa hai người chỉ là quan niệm sai lầm của mình, kỳ thực các nàng tuyệt đối bất đồng.
“Thanh Diệp mới xinh đẹp, xuất thủy phù dung (đóa hoa mới nở) cũng bất quá như vậy.” Tả Khinh Hoan cười, ca ngợi Thanh Diệp, nàng cảm thấy áp lực thật lớn, đứng cạnh toàn là mỹ nữ tuyệt sắc.
“Tỷ tỷ cũng rất đẹp.”
Trong lòng Bắc Dã Thanh Diệp xinh đẹp nhất là Tả Khinh Hoan, có lẽ Tả
Khinh Hoan chưa từng coi những lời này của Thanh Diệp là lời khen thật
lòng.
“Thanh Diệp, giúp chị chuẩn bị tóc được không.” Có Bắc Dã
Thanh Diệp ở đây, ngay cả thợ trang điểm Tả Khinh Hoan đều không cần. Nữ hài ở Nhật lúc nhỏ đã học cách trang điểm. Thanh Diệp càng có một đôi
tay cực kỳ linh xảo mà mình vĩnh viễn đều làm không ra được hiệu quả
giống nàng.
“Được ạ.” Thanh Diệp mỉm cười gật đầu, nàng tự nhiên
rất vui lòng. Nàng thích nhất không gì ngoài việc có thể dùng đôi tay
của mình làm cho Tả Khinh Hoan càng trở nên xinh đẹp.
Thanh Diệp
nhìn thành quả của mình, hơi ngẩn người, thế nhưng nhanh chóng thu hồi
tâm thần. Tỷ tỷ thuộc về Tần tiểu thư, Tần tiểu thư gặp lại nàng cũng sẽ cảm thấy kinh diễm.
Tả Khinh Hoan nhìn bản thân trong gương, cảm thấy kinh ngạc không ít, Thanh Diệp quả nhiên có một đôi tay khéo léo.
“Thanh Diệp thực sự lợi hại, không có gì làm không được.” Tả Khinh Hoan cảm
thán, sau này ai cưới được Thanh Diệp nhất định có phúc, nàng còn biết
cách săn sóc người khác, quả thực là thiên tài toàn năng.
Bắc Dã Thanh Diệp chỉ cười, một nụ cười mềm mại.
Tả Khinh Hoan và Bắc Dã Thanh Diệp đến hội trường, rất dễ từ trong đám
quan khách tìm được Lý Hâm và Nghiêm Nhược Vấn. Lý Hâm mặc lễ phục dạ
hội màu đỏ gợi cảm, tươi đẹp áp đảo mọi người, Nghiêm Nhược Vấn lại là
một thân xanh ngọc, so ra bảo thủ và đơn giản hơn Lý Hâm rất nhiều. Trên thực tế một năm trước, quan hệ của Lý Hâm và Nghiêm Nhược Vấn đã được
công khai, có lẽ do cả hai người đều là mỹ nữ có địa vị và bằng cấp cao, không có nhiều tiếng phản đối hay bất mãn gì.
“Tả Khinh Hoan, ngươi gặp qua, đây là em nuôi của nàng, Bắc Dã Thanh Diệp.” Lý Hâm giới thiệu với Nghiêm Nhược Vấn.
“Bình thường Lý Hâm hay nhắc tới cô.” Nghiêm Nhược Vấn mỉm cười với Tả Khinh
Hoan, nàng cũng nở nụ cười đáp lại, thấy hôm nay Lý Hâm và Nghiêm Nhược
Vấn ân ái như vậy, người bạn này rốt cuộc xem như thủ đích vân khai
(trích trong “thủ đích vân khai kiến nguyệt minh” => đợi được đến khi mây tan thấy trăng sáng, ý nói đạt được thứ mà bản thân mong muốn), Tả
Khinh Hoan hài lòng thay cho Lý Hâm.
“Lý Hâm thường nhắc đến cô nhiều hơn.” Nghiêm Nhược Vấn mới là người Lý Hâm luôn luôn đặt bên mép.
“Hạo Đạt tập đoàn là công ty chi nhánh của Bắc Dã tập đoàn, cô là tổng giám
đốc mới nhậm chức phải không?” Nghiêm Nhược Vấn hỏi Bắc Dã Thanh Diệp,
trên thực tế danh sách khách mời đêm nay do nàng sắp xếp, tự nhiên biết
Bắc Dã Thanh Diệp là nữ nhi của Bắc Dã Phong. Tần thị đang muốn mượn tay Hạo Đạt xâm nhập thị trường Nhật Bản, chẳng qua vị tổng giám đốc này
còn quá trẻ, thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi.
Hạo Đạt là công ty cổ phần do Trung – Nhật góp vốn, cũng là công ty con của Bắc Dã tập đoàn thành lập ở Trung Quốc.
“Tôi đến Trung Quốc có chút việc tư, tỷ tỷ mới là tổng giám đốc mới nhận
chức của Hạo Đạt.” Bắc Dã Thanh Diệp vừa cười vừa nói. Nàng phải quay về Nhật làm việc, phụ nhân sẽ không để cho mình ở lại đây.
Lý Hâm
vô cùng ngạc nhiên nhìn Tả Khinh Hoan, oa, không nghĩ con nhóc này biến
hóa nhanh thế, trở thành kim lĩnh (gold collar – ý chỉ những người có
chức vụ cao trong ban quản trị của một công ty), quả nhiên đi Nhật Bản
nạm vàng a.
“Vấn Vấn, người ta Hoan Hoan là vì Tần Vãn Thư mới
đến đây, nàng như thế nào còn chưa thấy bóng dáng đâu? Người ta thế
nhưng ba năm không gặp người trong lòng, chẳng biết có bao nhiêu sốt
ruột, ngươi còn níu kéo người ta trò chuyện công sự không phải là không
biết điều sao.” Lý Hâm trêu ghẹo, cắt đứt cuộc trò chuyện của các nàng.
Nàng nghĩ bây giờ Tả Khinh Hoan làm sao còn có tâm tình nói chuyện làm
ăn với Vấn Vấn chứ.
Tả Khinh Hoan trừng mắt nhìn Lý Hâm, thật bị
Lý Hâm một câu nói trúng tâm tư, bởi vì sợ thất lễ cho nên nàng vẫn nỗ
lực khắc chết cặp mắt của mình, không dám xung quanh tìm kiếm hình bóng
Tần Vãn Thư.
“Ân, cũng đúng, có cơ hội cùng uống ly cà phê nhé.”
Nghiêm Nhược Vấn hiểu được bây giờ hình như không phải cơ hội tốt để nói chuyện công ty.
“Cũng tốt.” Tả Khinh Hoan biết lời mời của
Nghiêm Nhược Vấn là thương vụ ước hẹn. Nghiêm Nhược Vấn đúng là một
người cuồng việc, không lúc nào không nghĩ tới công việc.
“Tần
tiểu thư chắc là sắp đến, nàng luôn đúng giờ.” Nghiêm Nhược Vấn giống
như cảm giác được sự lo lắng của Tả Khinh Hoan, sau đó hảo tâm nhắc nhở.
Thi Vân Dạng mắt sắc thấy cách chỗ nàng không xa, có một dáng người đứng
chung với Lý Hâm và Nghiêm Nhược Vấn rất quen mắt, đó không phải là Tả
Khinh Hoan sao? Không nghĩ đến Tả Khinh Hoan quả nhiên đã trở về, nàng
tiến tới bắt chuyện, có thể thấy nàng người này vẫn còn nhớ tình xưa,
hoàn toàn quên năm đó hành động bỏ đá xuống giếng của mình.
“Ba
năm không gặp, quả nhiên không còn là Ngô hạ a Mông (*) nữa.” Thi Vân
Dạng mời Tả Khinh Hoan một ly rượu đỏ. Nữ nhân này thoạt nhìn không
giống trước đây, có vẻ trở nên mỹ lệ và kinh diễm không ít. Nữ nhân quả
nhiên bởi vì tự tin mà trở nên quyến rũ.
“Cám ơn, để leo đến đỉnh Phú Sĩ, tự nhiên bản thân phải thay đổi triệt để.” Tả Khinh Hoan cầm
lấy ly rượu, nhẹ nhàng đong đưa cái ly một chút, bất ti bất hàng (không
siểm nịnh cũng không kiêu ngạo), ôn hòa trả lời. Năm đó ẩn dụ về núi Phú Sĩ khiến cho bản thân khắc sâu trong lòng, đến nỗi lúc ở Nhật Bản nàng
còn dành thời gian tự mình leo lên núi Phú Sĩ vài lần.
Tả Khinh
Hoan có thêm một phần ổn trọng, mất đi cảm giác rụt rè và sợ hãi của năm đó, không dễ bị khi dễ nữa. Thi Vân Dạng nghĩ không còn dễ chọc nàng
như trước, nhưng ánh mắt rất nhanh bị Bắc Dã Thanh Diệp đứng ở bên cạnh
Tả Khinh Hoan hấp dẫn. Nữ nhân này có điểm tương tự với đại tiểu thư lúc trẻ.
“Đây là người yêu mới à? Hay là một kẻ thay thế? Bộ dáng có vài phần giống đại tiểu thư lúc trẻ, thế nhưng ta cảm thấy đại tiểu thư không thích ngươi đưa một kẻ giả mạo đến chỗ của nàng.” Cá tính của Thi Vân Dạng mặc dù dưới sự dạy dỗ của lão gà mái đã thu liễm rất nhiều,
nhưng vẫn tương đương khó ưa như trước, đúng là giang sơn dễ đổi, bản
tính khó dời, lời này nói ra khiến Tả Khinh Hoan rất muốn đánh nàng.
“Không có giả mạo ở đây, Thanh Diệp là Thanh Diệp, Tần Vãn Thư là Tần Vãn
Thư.” Tả Khinh Hoan có chút không vui, hơn nữa Thanh Diệp trước giờ vẫn
là muội muội, không phải một người thay thế. Lời của Thi Vân Dạng là vũ
nhục đối với Thanh Diệp, đồng thời cũng vũ nhục mình và Tần Vãn Thư.
“Chậc chậc, Tần Vãn Thư, tên họ của đại tiểu thư đều gọi xa lạ như vậy, Thanh Diệp lại gọi thân mật như thế…” Thi Vân Dạng rõ ràng thấy được Tần Vãn
Thư đứng sau lưng Tả Khinh Hoan. Nàng chính là cố ý, cố ý để cho Tần Vãn Thư nghe được, đã lâu thiên hạ không loạn, thực sự rất nhớ cảm giác này a.
Tả Khinh Hoan có thể khẳng định, bản thân mình rất ghét Thi
Vân Dạng, nàng hoàn toàn không hiểu Tần Vãn Thư ba chữ này có ý nghĩa
như thế nào với mình. Nhưng Tả Khinh Hoan nghĩ mình không nhất thiết
giải thích với nàng, nữ nhân này chính là thích chọc người mua vui cho
bản thân, nàng rất hiểu bản chất Thi Vân Dạng.
“Tỷ tỷ, nàng là?”
Bắc Dã Thanh Diệp mở miệng hỏi. Hành trình đến Trung Quốc còn muốn thú
vị hơn so với trong tưởng tượng. Đầu tiên là một Lý Hâm, tướng mạo xinh
đẹp, tính cách nhiệt tình; còn có một Nghiêm Nhược Vấn nghiêm nghị; lúc
này là một nữ nhân bề ngoài phong tình vạn chủng, nội tâm ác liệt, một
người so với một người càng thêm phần đặc sắc. Bắc Dã Thanh Diệp đối với nữ nhân được người đối diện nhắc tới nhiều lần là Tần Vãn Thư càng tỏ
ra hiếu kỳ muốn gặp mặt.
“Tỷ tỷ gọi được thật ngọt ngào, giọng
nói mềm mại, đúng là giống như kẹo bông.” Thi Vân Dạng tiếp tục châm
ngòi thổi gió, không ngờ Tần tiểu thư bình tĩnh quá mức, ngay cả một
chút phản ứng cũng không có.
Thi Vân Dạng tuy thích trêu chọc
không có giới hạn, nhưng là không biết thu liễm không ngừng chọc ghẹo
không phải cá tính của nàng. Tả Khinh Hoan nhanh chóng phát hiện Thi Vân Dạng mặc dù đang nhìn về hướng này, nhưng chính xác là đang nhìn về
phía sau của mình, vừa nghĩ xong Tả Khinh Hoan theo phản xạ có điều kiện xoay người, sau đó nhìn thấy Tần Vãn Thư.
Tả Khinh Hoan sững sờ
nhìn Tần Vãn Thư, nàng giống như trước đây xinh đẹp muốn nhiếp hồn phách người ta. Nữ nhân này quả nhiên được thời gian thiên vị, giống như rượu đỏ, theo thời gian trôi qua, chỉ biết trở nên thuần thục mê người, khí
tức càng trở nên nội liễm. Đôi mắt như nước hồ sâu thẳm nhìn không thấy
đáy, khiến cho mình đắm chìm trong đó, cho dù ly khai, hóa ra sự mê
luyến của mình đối với nàng chưa từng giảm quá.
Tại một giây ánh
mắt hai người giao thoa, thời gian ở lúc này giống như bất động. Tả
Khinh Hoan cảm thấy trái tim dường như kịch liệt rung động trong ngực,
nó giống như muốn nhảy ra ngoài, thì ra mình chờ ngày này chờ lâu như
vậy, lâu đến nỗi trái tim đều đau.
(*):
1. Ngô hạ: chỉ Đông Ngô, hiện nay chính là Giang Tô ở phía nam sông Trường Giang.
2. A Mông: chỉ Lữ Mông, đại tướng của Đông Ngô thời Tam Quốc, kẻ dùng kế đánh bại và bắt được Quan Công.
Câu này có ý nói một người có sự biến hóa rất lớn, tiến bộ rõ ràng.